Vấn Tiên

Quyển 1 Chương 44: Thí luyện kết thúc


“Ồ, hình như còn một đệ tử đang ra, là đệ tử Liệt Dương Tông!” Đang khi tất cả đều nghĩ rằng sẽ không còn ai đi ra nữa đồng thời chuẩn bị chính thức kết thúc thí luyện thì Lệnh Hồ sư tổ khi thoáng đảo mắt nhìn vào phía trong màn sáng, y bỗng nhìn thấy một cái bóng màu vàng đang di chuyển rất nhanh về phía cửa ra.

“Nhanh lên nào, chỉ còn nửa khắc thôi!” Lệnh Hồ sư tổ lẩm nhẩm.

Chỉ nghe vèo một tiếng, bóng người màu vàng vọt ra khỏi cửa ra khiến tất cả đều bất ngờ nhìn chằm chằm vào kẻ mới ra.

Chỉ thấy người này là một thiếu nữ vận y phục đệ tử Liệt Dương Tông, dung nhan xinh đẹp, mắt ngọc dịu dàng, phong thái thoát tục, chính là Hoa Vân Phi.

Trông thấy nàng này trở ra, khuôn mặt của Lệnh Hồ sư tổ giãn ra một chút, hiện tại số người của Liệt Dương Tông đã bằng Phần Thiên Cốc, đổ cục cũng có hy vọng hơn.

“Đệ tử tham kiến sư tổ, tham kiến các vị sư huynh sư tỷ.” Vừa ra, Hoa Vân Phi liền uyển chuyển tiến về chỗ người Liệt Dương Tông, cung kính thi lễ.

“Không cần đa lễ, ra được là tốt rồi.” Lệnh Hồ sư tổ vui vẻ đáp.

“A chưa hết đâu, còn có người đang ra nữa kìa.” Một đệ tử đứng ở phía đối diện cửa ra bỗng nhiên hô lên.

Lúc này sự tập trung của mọi người đổ dồn về phía cửa ra.

Phía trong khu thí luyện, chỗ cách cửa ra một đoạn xa xa, một cái bóng màu vàng đang bất chấp nguy hiểm điều khiển pháp khí phi hành xé gió lao về phía cửa ra.

Người này chính là Lục Văn, hơn nữa phía sau hắn còn có một con yêu cầm đang gắt gao đuổi sát theo.

Con yêu cầm này tuy to lớn, sải cánh đến hai trượng, đầu to như cái thùng nước nhưng vẫn chỉ là một con yêu thú cấp một mà thôi.

Mới đây, khi Lục Văn đang thuận lợi di chuyển đến cửa ra thì nó thình lình cản đường, nếu là lúc toàn thịnh thì Lục Văn hiển nhiên chỉ cần một cái phẩy tay là diệt sát nó nhưng với thời điểm này thì hắn đụng nó lại cực kỳ nguy hiểm.

Việc miễn cưỡng sử dụng pháp khí phi hành cũng đã hao tổn pháp lực rồi nói gì đến chiến đấu vả lại hắn đang rất vội, không thể nhùng nhằng với nó thêm nữa.

Khi còn cách cửa ra chừng ba mươi trượng, Lục Văn bắt đầu điều khiển Thanh Ngọc phi chu hạ thấp độ cao.

Khi còn cách hơn mười hai trượng, hắn đã xuống tới mặt đất, vừa thu lại pháp khí này, vừa thi triển Thanh Phong bộ đến cực hạn, một đường lao thẳng.

“Ồ, là Lục sư huynh.” Hoa Vân Phi nhìn chăm chăm một hồi xong liền nhận ra kẻ đến chính Lục Văn, khẽ hô lên.

Lúc này gương mặt Viên Dương và Yên Dung Nghi cực kỳ khó coi, Liệt Dương Tông có thêm một người thì hai kẻ này thêm một phần khả năng thất bại, trong khi đó thì khóe miệng Lệnh Hồ sư tổ hơi nhếch lên.

“Chân ơi nhanh lên nào!” Lục Văn vừa hô vừa không dừng chút nào, nhìn cửa ra sắp đóng lại, hắn không thể nghĩ gì khác ngoài việc bất chấp tất cả mà lao tới.

Khi hắn chỉ còn cách cửa ra ba trượng thì một màn không ngờ đã xảy ra, con yêu cầm ở trên cao ngoác cái miệng rộng ngoác như chậu máu, phun ra một cột sáng đến phía cửa ra.

Chỉ nghe một tiếng “Ầm” lớn vang lên, cát bay đá chạy mịt mù!

Lục Văn bị chấn ngã ngửa ra sau còn màn sáng chỗ cửa ra thì chính thức khép lại.

Một màn kịch tính này làm cho những người ở ngoài chấn động nhưng cách phản ứng lại không giống nhau.

Người Liệt Dương Tông hiển nhiên thất vọng lẫn nuối tiếc, không nghĩ tới vị Lục sư đệ này lại đen đủi như thế, tới cửa rồi còn bị hất lại, ở trong đó mười năm khẳng định chỉ có chết.

Còn phía Phần Thiên Cốc và Chính Khí Môn thì vui mừng ra mặt, chỉ thiếu điều la lên nữa thôi.

“Lệnh Hồ huynh, tuy đệ tử kia vận khí không tốt nhưng có lẽ cũng ảnh hưởng mấy đến kết cục lần cá cược này đâu, huynh chớ có buồn. Phải rồi, chúng ta kiểm tra số linh thảo thôi nhỉ.”

“Thật đáng tiếc, kẻ này không thể như đại nhân vật đó rồi!” Lệnh Hồ sư tổ không để ý đến lời nói của Viên Dương, lắc đầu thở dài đoạn cảm thán một câu.

“Lệnh Hồ huynh?!” Viên Dương lại hối thúc.

“Đệ tử của ta mới gặp nạn, ngươi gấp cái gì?!” Lệnh Hồ sư tổ nhịn không nổi, phần vì Lục Văn thì ít mà phần vì không ưa Viên Dương thì nhiều, lập tức quát lên.

“Lệnh Hồ huynh xin bớt giận, dù sao thì kết cục đã thế, chúng ta cũng nên kết thúc sớm mọi việc ở đây thôi.” Yên Dung Nghi ra mặt điều đình.

“Được rồi, kiểm tra số linh thảo thu hoạch được đi.” Lệnh Hồ sư tổ cũng không muốn dây dưa nữa, nói ngắn gọn.

Rất nhanh sau đó, chúng để tự ba tông phái tham gia thí luyện liền lấy ra hết số linh thảo mà mình thu hoạch được ra, không dám giấu diếm chút nào.

Phần Thiên Cốc với bảy đệ tử nhưng thu được bốn mươi hai gốc trong khi tám người của Chính Khí môn với tám người lại chỉ thu được ba mươi tám gốc. Tổng cộng cả hai là tám mươi gốc tròn.

Phía Liệt Dương Tông sau khi sáu đệ tử đầu tiên mang ra thì chỉ được có hai mươi lăm gốc khiến Viên Dương cười không ngậm mồm lại được nhưng khi Hoa Vân Phi lấy từ túi trữ vật ra tám gốc nữa thì miệng gã vẫn không ngậm lại được, chỉ khác là cứng họng mà không khép lại được. Tổng cộng của Liệt Dương Tông là ba mươi ba gốc, vừa đủ hơn bốn phần so với tổng hai tông phái láng giềng.

Năm tông phái kia vốn định rời đi sớm nhưng bị một màn cuối thí luyện thu hút ở lại, lúc này lại những diễn biến của vụ so kết quả này hấp dẫn ánh mắt, cuối cùng không nén được vẻ cười cợt nhìn Viên Dương.

Hiển nhiên cả nội đan yêu thú của Yên Dung Nghi lẫn linh thảo hỏa hầu tám trăm năm của Viên Dương đã thuộc về tay Lệnh Hồ sư tổ.

Tất cả những việc này nhanh chóng khiến mọi người quên đi “gã xấu số” Lục Văn, dù sao việc xui xẻo mà bỏ mạng trong thí luyện cũng rất bình thường với họ, duy chỉ một thiếu nữ lại thầm thở dài, nói một câu nhỏ đến mức khó ai nghe nổi:

“Là do ta hại ngươi sao?!”

Trong lúc đó, ở trong khu thí luyện, Lục Văn đang cực kỳ buồn bực, cảm thấy căm giận con yêu cầm chết tiệt kia cản trở mình.

Sự oán nộ này khiến hắn dù không còn mấy pháp lực nhưng Thanh Phong kiếm pháp còn nguyên kia càng được sử dụng thuần thục.

Tuy khá vất vả nhưng sau hơn nửa giờ đồng hồ, đến đợt thứ năm còn yêu cầm này bổ xuống thì hắn đã ghim được thanh nhuyễn kiếm cắt phăng cái đầu to lớn của nó.

“May mà nó chỉ là yêu thú cấp một, nếu không thì đúng là chết oan ức mà.” Lục Văn mệt mỏi ngã vật xuống đất, ngửa mặt lên trời than thở.

Dù thoát chết lần này nhưng nếu phải ở trong đây mười năm thì chín phần là hắn khó thoát kết cục phải chết, không tính đến chuyện vô số yêu thú hung hãn rình rập hay chuyện tu vi của hắn suy giảm, chỉ tính chuyện ăn uống cũng đã là một việc không đơn giản, Ích cốc đan của hắn mang theo chỉ còn đủ dùng hai tháng, mà sau hai tháng này muốn sống thì phải đi kiếm đồ ăn giữa chốn nguy hiểm…

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn càng cảm thấy uể oải chán nản.

Hai ngày sau, dưới tàng cây trước cửa Chấp Sự Đường.

“Nói sao, Lục sư đệ còn sống nhưng không kịp ra khỏi khu thí luyện sao?” Hoàng Sơn Quân mới nghe được tin, gấp giọng hỏi một cách ngô nghê.

“Đúng thế, chỉ còn cách mấy bước nhưng đệ ấy lại bị một con yêu cầm đánh văng lại.” Vị nam đệ tử cũng là một trong những kẻ còn sống ra khỏi thí luyện tỏ vẻ đáng tiếc đáp.

Hoàng Sơn Quân nghe xong câu này, không có hỏi hay nói gì, lặng lẽ quay đi.

...

“Tên ngu ngốc, hy vọng ngươi sống được mười năm trong đó mà còn mạng chờ ngày thoát!” Nguyên sư bá đứng trước phòng Lục Văn trong Vạn Trận Đường cảm khái nói.

“Trước phải trở lại chỗ cái ao kia đã rồi tính.” Lục Văn sau một hồi chán nản vì mọi tính toán bị đổ bể, cuối cùng cũng khôi phục tâm tình, tính toán những việc cần làm để tối thiểu có thể giữ mạng chờ cửa ra thí luyện mở ra lần nữa.

Nửa canh giờ tiếp đấy hắn ngồi điều tức khôi phục thể lực xong lại thất thểu, bước thấp bước cao trở về chỗ cái ao.

Nhìn cái ao này hắn không khỏi cảm thấy có chút oán giận nữ tử lạ mặt kia, có điều chung quy lại thì nàng ta cũng đã từng cứu hắn một mạng nên nghĩ tới nghĩ lui cũng không có gì để phải oán giận, là nhân quả mà thôi.

Tiếp đó hắn cũng không vội vàng xuống ao ngâm mình mà lựa một chỗ sạch sẽ, dọn một chút rồi lấy tay nải làm gối, ngả lưng ngủ một giấc thật ngon sau cả tháng luôn trong trạng thái căng thẳng khiến tinh thần, thể lực đều phải chịu sức ép không nhỏ.

Ngủ trọn vẹn hai ngày đêm xong hắn mới thức dậy, sau khi làm vài động tác giãn gân cốt liền cởi đồ xuống ao ngâm mình.

Cái ao này thêm vào đám đan dược còn lại nữa thì hẳn là có thể giúp hắn nhanh chóng khôi phục tu vi hơn.

Phải có lại thực lực thì mới có thể thực hiện những dự tính đã vạch sẵn. Dù sao thì hắn cũng không nghĩ tới việc phải chờ mười năm trong này mà muốn tính đến việc trực tiếp ở trong này tiến cấp Trúc Cơ rồi chủ động dựa vào đặc điểm bài xích tu sĩ cấp cao hơn Luyện Khí Kỳ mà thoát ra khỏi đây.

Việc này hoàn toàn có thể làm được bởi trong tay hắn không thiếu nguyên liệu để chế đan, thậm chí là cả Trúc Cơ Đan, hơn trong tay còn có Ngân Thần Đỉnh, thứ hắn thiếu duy nhất và cũng khiến hắn đau đầu khó nghĩ nhất chính là kiếm đâu ra Địa hỏa để luyện chế nó, với tu vi hiện tại của hắn thì không thể tạo chân hỏa như tu sĩ Trúc Cơ được mà tìm kiếm trong này thì như mò kim đáy bể lại còn quá nguy hiểm với tu vi hiện tại.

“Việc này sau hãy tính, trước cứ lo khôi phục tu vi đã.” Sau một hồi suy tính, hắn quẳng chuyện này sang một bên, lấy ra một viên Tụ Linh Đan ăn vào rồi bắt đầu vừa ngâm mình vừa tranh thủ luyện hóa dược lực.

Cứ như thế kiên trì hai tháng, ngày ngày ăn đan dược thay cơm, ngâm mình đến độ khiến hắn nhìn thấy nước là sợ, cuối cùng hắn cũng lấy lại được tu vi Luyện Khí kỳ tầng sáu, miễn cưỡng có thể thi triển pháp thuật cơ bản.

Đến lúc này, vấn đề đầu tiên cần hắn giải quyết đó là thức ăn. Hắn chưa thể không ăn, chỉ hấp thụ linh khí thiên địa mà sống như các tu sĩ cấp cao, vẫn phải ăn uống mà Ích cốc đan thì đã hết, không thể ăn mấy thứ đan dược trị thương hay tăng tiến pháp lực để thay thế, hơn nữa là linh thảo mà hắn có không phải thứ có thể chế ra Ích Cốc Đan.

Hắn từng thử nếm một chút xíu nước trong ao này xem có kết quả gì không, kết quả là hắn nằm vật lộn đau đớn suốt một ngày trời, cơ thể như muốn nổ tung, may mắn là cuối cùng việc này cũng qua đi.

Trong hai tháng qua hắn từng nhiều lần nghĩ tới việc này mà chưa có phương cách gì khả quan cả, “đói thì đầu gối phải bò” nhưng mà bò ra ngoài lúc này thì khẳng định là chín phần chết một phần sống. Đúng là đi cũng chết, không đi thì chết chắc.

Đau đầu suy tính một hồi, hắn đột nhiên nhìn nhìn túi linh thú xong thầm lẩm nhẩm:

“Ồ mình còn Hỏa Nhi nữa, mà không biết con khỉ chết tiệt này có biết đi tìm đồ ăn không nữa đây. Không sao cứ thử đã.”

Phải biết rằng, với yêu thú cấp hai như nó thì linh trí rất thấp, chỉ có thể ra lệnh cho nó làm mấy việc đơn giản thôi chứ chưa chắc gì có thể làm được những công việc cụ thể chi tiết cả.

Nghĩ ngẫm một lúc, cảm thấy không thử cách này thì cũng khó có cách nào khả dĩ hơn, hắn liền mở túi linh thú, câu thông với Hỏa Nhi đang ngủ ngất ngây, gọi nó thức dậy đồng thời xem lại một chút quyển sách ghi phương pháp nuôi dưỡng linh thú.

Sau ba bốn lần gọi, con khỉ nhỏ mới chịu tỉnh lại, ngáp dài một cái rồi mở cặp mắt lờ đờ ra nhìn hắn.

“Ngươi rút cuộc thì là lợn hay là khỉ đây?” Lục Văn thấy cảnh này không thể không quở mắng nó.

“Ngươi có biết đi kiếm đồ gì ăn được không đây khỉ lợn, kiểu như quả hay thịt đều được.” Hắn vừa nói vừa tính dùng phương pháp trong sách để câu thông ra lệnh xem nó có hiểu không.

Kết quả là hắn vừa mới nói hết câu, còn chưa kịp dùng thần thức ra lệnh cho nó thì con khỉ đã mở tròn đôi mắt, gật đầu như bổ củi đồng thời ra hai nắm tay bé tí lên khua khua ra điều chuyện nhỏ.

“Hừ, trông bộ dáng chắc ăn nhỉ. Thôi cũng được, vậy đi đi, chớ có tìm cách trốn đấy, ngươi mà trốn để ta tìm được thì no đòn.” Tính trẻ con nổi lên, Lục Văn không quên hăm dọa nó một câu rồi để nó tự nhiên rời động đi tìm đồ ăn.

“Nhớ đi cẩn thận, gặp yêu thú mạnh quá thì chạy biết chưa!” Lục Văn lại cẩn thận nhắc thêm một câu.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vấn Tiên