Vấn Tiên

Quyển 1 Chương 43: Vấp ngã ở cuối đường


Trong thời gian Lục Văn chiến đấu với yêu xà cực kỳ căng thẳng, hắn không để ý trên cao chỗ trụ ánh sáng ở trung tâm, một điểm sáng trắng lóe lên giữa lốc xoáy màu đỏ máu.

Tiếp đó điểm sáng như bị lốc xoáy đánh văng ra ngoài, như sao băng với tốc độ cực nhanh lao về hướng ngược hướng hiện tại của hắn đồng thời độ sáng càng lúc càng giảm, cuối cùng rớt thẳng xuống chỗ cách rìa khu thí luyện không xa.

Sự việc này diễn ra chỉ tích tắc mà Lục Văn lúc đó đang mải chiến đấu nên tự nhiên không hề hay biết gì cả.

Rời khỏi nơi diệt sát yêu xà xong hắn bỏ nửa ngày tại một hốc đá rộng và khá sâu, xung quanh có cây cỏ mọc um tùm, bố trí pháp trận che mắt xong liền khoanh chân ngồi tĩnh tọa điều tức, không quên ăn thêm một viên đan dược để khôi phục pháp lực.

Tuy trận chiến mới đây khá thảm liệt nhưng cơ bản thì hắn không có bị thương, hiện tại lại có loại đan dược vô danh kia nên đến sáng hôm sau hắn đã khôi phục gần như đến trạng thái tốt nhất.

Cảm thấy thời gian cũng đã vừa đúng dự kiến của mình, hắn liền thu lại pháp trận, kiểm tra sơ qua một lượt các đồ vật trong túi trữ vật lại kiểm tra túi linh thú, thấy Hỏa Nhi vẫn đang ngủ say mới yên tâm rời hốc đá, xuống núi trở về.

Thời gian ba ngày cuối cùng này là an toàn nhất bởi mọi người đều tận lực tránh đi xung đột bởi những kẻ còn sống đến được bây giờ đều ít nhiều có thu hoạch, không dại dột đi làm hành động giết người đoạt bảo bởi dù xác suất lật thuyền trong mương là thấp nhưng vẫn có thể xảy ra việc ngoài ý muốn khiến cái mạng nhỏ gặp nguy hiểm. Việc như thế hiển nhiên chẳng ai nguyện ý đem thành quả của mình đi đánh cược cả.

Tuy nói như vậy nhưng vẫn có những chuyện khó ngờ, thế nên Lục Văn cũng không dám có chút nào buông lỏng, mỗi bước đi đều thả thần thức thăm dò bốn xung quanh hơn nữa hắn không vội vàng, cứ đi hai canh giờ lại để ra nửa canh giờ nghỉ ngơi, tranh thủ điều tức khôi phục thể lực.

Một cái nữa là trong hành trình trở về này hắn lại đổi ngược thời gian di chuyển, chuyển qua đêm đi là chính, ngày thì nghỉ ngơi, nếu có di chuyển thì cũng di chuyển rất ít.

Trong hai ngày sau đó, hắn chỉ có một lần duy nhất đụng một gã đệ tử Thượng Võ môn nhưng cả hai cùng chủ động tránh đi nên không có việc xung đột gì xảy ra.

Lúc này, nơi cổng ra khu thí luyện, tám vị trưởng lão dẫn đoàn đang một lần nữa hợp sức đánh lên màn sáng thứ hai, thứ đã truyền tống các đệ tử đi đến các nơi trong khu thí luyện.

Sau hơn nửa canh giờ, một vết rách rộng đủ bốn người cùng đi, cao bằng hai người thường đã được mở ra nhưng ở phía rìa vết rách đang có dấu hiệu khôi phục lại nhanh chóng hơn rất nhiều so với vết rách ở màn sáng phía ngoài, hiển nhiên thời gian duy trì của nó không quá lâu.

“Chỉ còn thời gian một ngày nữa là sẽ kết thúc, cuối cùng cũng sắp tới lúc thân già ta được về nghỉ rồi.” Một nam tử râu tóc bạc trắng nhưng mặt mũi hồng hào, trông dáng vẻ tự nhiên thoải mái, cũng là trưởng lão dẫn đoàn Tiêu Dao Các thở phào một hơi nói.

“Hừ, Đường Phi ngươi còn chưa già mà lúc nào cũng ra vẻ, không thấy xấu hổ sao.” Trưởng lão họ Liên của Thượng Võ Môn vẫn còn tức việc trưởng lão của Tiêu Dao Các chê mình chậm chân, tranh thủ thời cơ châm chọc.

“Ầy ầy, Liên huynh nói thế, ta già thật rồi mà, sắp xuống lỗ chờ huynh rồi, ha ha.”

“Ngươi chết già hay không cũng chớ lôi ta vào, đồ…đồ mặt dày.” Nam tử họ Liên nghe thế liền phản pháo.

Nghe nói Tiêu Dao Các và Thượng Võ Môn vốn là do hai người huynh đệ kết nghĩa lập riêng nhưng vẫn có quan hệ hữu hảo, trước giờ không có xích mích gì cả, thậm chí còn hay hỗ trợ nhau nhưng chẳng hiểu sao hai vị trưởng lão này lại như nước với lửa, chẳng lo điều tức khôi phục pháp lực mà cứ cãi nhau như trẻ con.

Ở một bên, Lệnh Hồ sư tổ đang ngồi khoanh chân, mắt nhắm hờ, tranh thủ thời gian khôi phục pháp lực, trái ngược hẳn với Viên Dương vẫn cứ bồn chồn không thôi.

Yên Dung Nghi của Phần Thiên Cốc thì chọn riêng cho mình một mỏm đá sạch sẽ rồi lẳng lặng ngồi chờ.

Cả tám người tuy sắc thái biểu hiện khác nhau nhưng tất cả đều không khỏi có chút mong chờ với kết quả của các đệ tử lần này, hy vọng chúng có thể thu hoạch được nhiều để tông môn có thể rạng danh mà thực lực cũng theo đó tăng lên.

….

Lục Văn lúc này đã đến gần Hôi Thạch Lâm, cũng là chỗ cách không xa cái ao cổ quái đã cứu hắn một mạng.

Tính toán thời gian một chút xong Lục Văn đột nhiên hơi đổi hướng, còn dư hơn một ngày mà hiện tại cách không còn xa cửa ra nên hắn đột nhiên muốn tới xem lại cái ao kia, nếu vì cái này mà chậm trễ chút ít cũng không có gì đáng ngại, rủi có đụng cao thủ thì với khoảng cách không quá xa đến cửa ra hắn vẫn tự tin có đủ khả năng chạy thoát, hơn nữa chỗ cửa ra lúc này sẽ tụ tập nhiều người, không dễ gì có kẻ dám động thủ.

Đầu nghĩ, chân bước, chỉ qua nửa canh giờ hắn đã trở lại chỗ cửa vào hang động có cái ao kỳ lạ.

Lúc trước khi rời khỏi ao này hắn đã có nghiên cứu một chút về cửa động, đây đơn thuần là một trận pháp che giấu, không mang tính phòng thủ nên tự nhiên hắn có thể tiến vào mà không phải động tay động chân gì cả.

“Có lẽ là chủ nhân nơi này tạo ra cho đệ tử thí luyện nếu bị thương có thể nơi này tĩnh dưỡng, có điều sao phải bỏ hết y phục mới được, rủi có cả nam nữ đệ tử bị thương thì sao?” Vừa thả mình rơi xuống động hắn vừa lẩm nhẩm tự hỏi.

Khi vừa chạm đáy động, hắn kinh ngạc há mồm trợn mắt xong lại trầm mặt xuống vì hoàn cảnh ở trước mặt.

Ở gần cái áo, một thiếu nữ áo trắng đang nằm sấp mặt xuống đất, trông không thấy mặt, váy áo có chút xơ xác, trông như là bị thương nên hôn mê bất tỉnh, hơn nữa khí tức suy yếu gần như không nhận ra.

“Y phục nàng này sao không giống bất kỳ đệ tử phái nào, lại còn biết nơi này, không lẽ là người cứu mình lần trước.” Nghĩ thế Lục Văn thi triển hộ thể cương khí, tay cầm tiểu kiếm, thận trọng bước từng bước tới gần nữ tử kia.

Khi đi đến sát bên cạnh, cảm nhận rõ ràng nữ nhân này đúng là trọng thương làm hôn mê bất tỉnh, cố lết đến đây nhưng lại gục ngay trước ao trị thương.

Nhìn dấu vết lết đi của nữ nhân này, Lục Văn khẳng định chín phần là người đã cứu mình hoặc tối thiểu là người hiểu về cái ao này, nghĩ thế hắn bèn thu lại cương khí, cất tiểu kiếm rồi lấy ra một viên đan dược, quỳ hai chân cạnh người nữ nhân này, lật ngược người nàng ra, hơi bóp má nàng này rồi nhét vào một viên đan vào miệng.

Chỉ thấy nàng này mặt mũi tái nhợt, hơi thở cực kỳ yếu ớt, không thể phân biệt tu vi thuộc mức nào.

Tuy vậy cũng phải nói thiếu nữ này cực kỳ xinh đẹp, bộ dáng chỉ khoảng mười tám tuổi, khuôn mặt thanh tú xuất trần, làn da dù tái đi nhưng vẫn không làm mất đi vẻ mịn màng, có điều là Lục Văn lại chẳng nhận ra là ai, có thể là một trong các nữ đệ tử của một trong bảy phái còn lại.

“Không biết là ai, nhưng nếu có xác suất là người cứu ta thì tự nhiên ta sẽ không bỏ mặc.” Thầm nghĩ thế xong, Lục Văn đưa bàn tay tới bắt mạch thiếu nữ.

Đúng lúc này một màn làm hắn cực kỳ kinh hãi xảy ra.

Pháp lực từ linh hải của hắn như gặp một lực hút khủng khiếp, không thể chống cự từ người thiếu nữ kia.

Hắn không kịp nghĩ gì, chỉ kịp kêu “A” một tiếng rồi đổ gục xuống ngực thiếu nữ áo trắng.

“Thơm thật lại mềm mại nữa!” Dù đầu óc đã mơ màng không còn chút tỉnh táo nhưng trong đầu hắn vẫn nổi lên ý nghĩ có phần không hợp hoàn cảnh này.

Chẳng biết qua bao lâu hắn mới tỉnh dậy.

Vừa khó nhọc mở đôi mắt ra thì đập vào mắt hắn là một cảnh khó ngờ, thân hắn đã hoàn toàn “thoát y” hơn nữa đang ngập hết cả người thò mỗi cái đầu lên khỏi mặt nước.

Còn ở phía bên kia ao, thiếu nữ áo trắng cũng đang trầm mình dưới ao, ánh mắt đang nhìn hắn với vẻ phức tạp, nhìn đám váy xống vứt ở trên bờ thì hiển nhiên nàng này cũng là đang lõa thể mà ngâm mình.

Cảnh này nếu vào lúc khác thì hẳn sẽ khiến bản chất đàn ông trong hắn nổi lên nhưng lúc này điều khiến hắn bận tâm đồng thời làm hắn đau đầu, tâm trạng chìm xuống tận đáy lại là chuyện khác.

Nhớ tới tình cảnh trước khi ngất đi, hắn dùng thần thức kiểm tra thân thể một lượt, kết quả làm hắn kinh ngạc lại muốn hét to lên nhưng miệng lại méo xệch đi, nụ cười khổ cứ thể tự nhiên nổi lên trên khuôn mặt mang vẻ chán nản của hắn.

Tu vi của hắn gần như đã trở về con số không!

“Ngươi tỉnh rồi sao?” Nữ tử ở bên kia ao hờ hững hỏi.

“Tỉnh rồi! Là ta cứu ngươi sao ngươi lại hút pháp lực của ta chứ?!” Lục Văn còn đang thất thần, nghe lời này tức thì bừng tỉnh, sẵng giọng hỏi như quát.

“Lần trước ta cứu ngươi, lần này lấy đi một chút pháp lực, như thế không tính là thiệt thòi cho ngươi.” Nữ tử vẫn không mặn không nhạt đáp.

“Lần đó là ngươi cứu ta, vì sao lại cứu ta?!” Lục Văn dù có chuẩn bị vẫn hơi ngớ ra, ngô nghê hỏi.

“Coi như có duyên đi. Hiện tại còn cách lúc thí luyện kết thúc bao lâu?” Nữ tử hàm hồ đáp, đoạn hỏi lại hắn.

“Lúc ta ngất đi là còn hơn một ngày.” Lục Văn khôi phục bình tĩnh đáp.

“Nãy giờ ngươi ngất đi cũng được khoảng ba canh giờ, kiên trì nằm đó ngâm mình thêm sáu, bảy canh giờ nữa có thể khôi phục được thêm một chút tu vi, lúc ấy hãy rời khỏi đây, có lẽ vẫn kịp, hiện tại ta phải đi trước. Phải rồi ngươi quay mặt đi, ta phải thay đồ.” Thiếu nữ lạ mặt lúc này mới sực nhớ ra điều gì đó, đôi má hơi đỏ lên, quả thực nếu không vì nước ao này có màu trắng ngà thì hẳn là hắn đã nhìn thấy cả tấm thân trần trụi của nàng này rồi.

Lục Văn biết có nói gì cũng vô ích cũng chẳng có hứng thú gì với thân thể của nàng này nên dứt khoát quay đầu đi, mãi đến khi nàng hắng giọng, nói xong rồi mới quay đầu lại.

Lúc trước vì nàng này bị ngất, váy xống lại xộc xệch thời gian quá ngắn nên hắn chẳng kịp nhìn kỹ, lúc này mới nhìn xong hắn liền hơi có chút kinh ngạc, mắt nhìn chằm chằm, ngoài khuôn mặt xinh đẹp thì thân hình của nàng này cũng khiến cho phái nữ phải ghen tị còn đám nam nhân hẳn sẽ phải phát cuồng.

“Ngươi nhìn cái gì? Tiểu sắc quỷ!” Thiếu nữ có phần tức giận, mặt đỏ lên quát một câu rồi mặc kệ hắn còn đang ngơ ngác liền nhấc chân bước đi, không quên quẳng cho hắn thêm lọ đan dược.

Lục Văn với cái danh Tiểu sắc quỷ này cũng chỉ có thể cười khổ mà thôi, không lẽ nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp tuyệt thế hắn lại ngoảnh mặt đi để bị người ta nói hắn thích đàn ông sao?!

Sau một thoáng nghĩ ngợi, dù đau đầu với việc tu vi bị tụt nhưng hiện tại hắn cũng không lo lắng việc khôi phục lại lắm, trấn tĩnh lại hắn lấy ra một viên đan dược rồi vừa ngâm mình vừa luyện hóa dược lực mong khôi phục lại chút tu vi.

Hơn sáu canh giờ sau, thấy tu vi của mình đã khôi phục đến Luyện Khí kỳ tầng bốn, hắn liền chấm dứt việc điều dưỡng, đứng dậy đi lên bờ, mặc lại quần áo, kiểm tra đồ đạc qua một lượt thấy không mất thứ gì xong liền nhanh chóng leo lên mặt đất.

Vừa lên mặt đất, hắn không dám chậm trễ, lập tức thi triển Thanh Phong bộ tung mình di chuyển liên tục về phía cửa ra thí luyện.

“Không biết nàng này là ai, một lát nữa phải xem trong đám nữ đệ tử các phái kỹ một chút mới được, hiện tại phải nhanh chân kẻo bị nhốt ở đây mười năm thì đúng là oan ức!” Vừa nhảy liên tiếp giữa những cành cây, hắn vừa thầm nghĩ.

Cửa ra thí luyện!

Đã có không ít đệ tử đi ra. Bên Phần Thiên Cốc đã có bảy người đi ra, còn Chính Khí Môn hơn một người trong khi hiện tại mới chỉ là sáu.

Điều này khiến gương mặt Lệnh Hồ sư tổ dù vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng y không khỏi có chút thất vọng.

“Lệnh Hồ huynh, chỉ một khắc nữa là cửa ra đóng lại, chắc không còn ai ra đâu, không cần phải chờ thêm nữa, kiểm kê lượng linh thảo luôn thôi nhỉ.” Viên Dương có chút đắc ý nói.

“Phải đó Lệnh Hồ huynh, các phái khác đã triển khai sẵn pháp khí phi hành để trở về rồi, chúng ta cũng không nên chờ đợi thêm nữa.” Yên Dung Nghi cũng phụ họa.

Ở mấy chỗ khác, đúng là năm phái kia, do không tham gia vụ cá cược này nên có phái đã đưa ra pháp khí phi hành, đưa sẵn các đệ tử lên đó, chỉ chờ cửa khép lại là lập tức rời đi.

Tử Y Am, Thượng Võ Môn và Vạn Thú Sơn chính là trong số này, ba tông phái này vì lần này số đệ tử đi ra ít hơn hẳn nên cũng không muốn ở lại bêu xấu, chủ động rời sớm đi thì tốt hơn.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vấn Tiên