Vong Linh Ma Pháp Sư

Quyển 1 Chương 32: Lã Ngọc (2)


Sất Vân Doanh khó chịu ra mặt, gắt gỏng nói:

- Nghịch thế đủ chưa? Ta không có thời gian ở đây xem kịch!

Sất Vân Long nghe cô cô cằn nhằn, biết không nên đùa giỡn nữa, lập tức trở về dáng vẻ thường ngày, lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc, lắc lắc trước mắt lão già kia, vừa lắc vừa nói:

- ¬Lão già, có phải thấy hơi chóng mặt không?

- Tiểu tử, nói gì thế?

- Còn có chân tay bủn rủn nữa? Lão không cảm thấy à? Lạ thật, chẳng lẽ ta hạ độc chưa đủ liều!?

Hắn nhìn nét mặt xám lét của lão giả, cười nói:

- Thôi không phải giả vờ, ta thừa biết là ngươi trúng phải độc rồi. Ta nói trước, độc này mà không được giải trong một chén trà thời gian thì không hay đâu. Thuốc giải đang trong tay ta, khôn hồn thì dỡ bỏ trận pháp, đưa bọn ta ra khỏi đây đi.

Lão giả đưa tay ôm lấy ngực, ho sặc sụa một hồi, run run chỉ tay vào hắn:

- Ngươi!...Làm thế nào mà….

Hắn đưa tay chỉ vào mấy cái cây.

- Cũng chẳng ngại nói cho ngươi biết. Mục đích lúc nãy ta khắc dấu X lên cây không phải là để đánh dấu mà là để rải độc phấn.

Lão vẫn không ngừng được cơn ho:

- Sao ngươi và ả……ọe..ọe

Sau cơn ho, lão lại gập người, nôn thốc nôn tháo.

Hắn đưa tay bịt mũi, nhếch mép nói:

- Ngại quá, cái này là bí mật độc môn, không tiết lộ được. Nhanh dẫn đường đi, dẫn đến chỗ Lã môn chủ càng tốt.

Hắn thấy lão giả vừa nôn vừa ho đến mức quặn người lại, thở dài rồi lấy ra một viên đan dược từ không gian nhẫn giới, ném cho lão:

- Uống tạm đi, chỉ có tác dụng trong mấy phút thôi đấy. Trong thời gian đấy mà ta không gặp được Lã môn chủ, ngươi chuẩn bị chết đi là vừa!

Lão già vớ lấy viên đan dược, nhét thẳng vào mồm, rồi ngồi thụp xuống, xếp bằng, hít thở ổn định lại khí tức.

Đang chán nản chờ lão già kia, cô cô đứng phía sau đã lại phàn nàn:

- Đường đường là tiểu thiếu chủ mà phải nhờ đến môn phái khác để tìm người, thật mất mặt!

Hắn muốn lên tiếng phản biện, nhưng tính tình của vị cô cô này không giống như người thường, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên. Mà với tu vi Ma Thánh Sư cấp bảy của cô cô, đừng nói là mười khô lâu, mấy trăm nghìn cái cũng bị một chưởng đánh bay! Còn chưa kể, hai Truyền Thuyết Khô Lâu của hắn mới đạt đến Đại Ma Pháp Sư cấp một! Vốn tưởng tốc độ tu luyện của Truyền Thuyết khô lâu nhanh lắm, ai ngờ được, hắn chăm chỉ sáu năm cũng chỉ nâng được hai khô lâu lên Đại Ma Pháp Sư!

Hai Truyền Thuyết Khô Lâu là Đại Ma Pháp Sư cấp một cộng với chín khô lâu phổ thông đạt Đại Ma Đạo Sĩ gồm các hệ hỏa, thủy, phong, thổ, hắc ám, quang minh, băng, lôi hệ, tinh thần hệ, tính ra, thực lực chân chính của hắn chỉ đủ để đối phó một Ma Đạo Sĩ cấp sáu! Cũng may là hắn học Độc Công, nếu không, thực không biết đến bao giờ hắn mới dám đùa bỡn với lão già trước mặt.

Lão già đưa hắn và cô cô băng qua cánh rừng, men theo một căn hầm dưới lòng đất, cứ thế đi mãi, đi mãi.

Căn hầm rất rất tối, vì thế mà hắn đành dùng hỏa hệ ma pháp soi sáng đường đi. Qua đến hơn một chén trà thời gian sau, cả ba người vẫn đi trong căn hầm tối đó. Hắn có chút nghi ngờ, hỏi:

- Lão già, ngươi có chắc là đi đúng đường không?

- Làm sao nhầm được? Ngươi cứ chuẩn bị sẵn thuốc giải đi!

Một mùi hương thoang thoảng đột nhiên xuất hiện.

- Mùi hương này…sao quen thế nhỉ!?

Hắn cố hít lấy hương thơm kia, rồi đột nhiên giật nảy mình, hét lên:

- Quay lại! Có độc xà!

Lão già kia cũng quay lại, khò khè thở, nói không ra hơi:

- Dám xâm phạm lãnh địa Lã Huyền Môn, một người cũng đừng hòng thoát!

Lão vừa dứt lời, âm thanh “xè xè” đã gần sát bên tai. Một bầy rắn nào đỏ nào vàng nào sọc ùa tới, chúng như thể bị bỏ đói đã lâu, điên cuồng lao đến phía ba người. Lão già đi đầu tiên đương nhiên là mục tiêu số một của bầy rắn. Chúng nhanh chóng quấn lấy người lão già, cái đầu lắc lư chọn một chỗ thích hợp để cắn, rồi há to miệng ngoạm lấy. Những con rắn đi phía sau thấy con mồi đầu tiên đã chật kín “chỗ”, vô cùng phối hợp lướt qua, định xâu xé hai con mồi còn lại là hắn và cô cô phía sau.

Độc xà hắn từng thấy qua, còn nhiều như lúc này thì là lần đầu tiên. Mặc dù hắn thân mang tuyệt kĩ, nhưng đứng trước cảnh tượng này, trong lòng vẫn không tự chủ được mà dâng lên chút sợ hãi. Hắn vội bước ra sau, hoàn hảo đứng nấp sau cô cô, vội vàng nói:

- Cô cô, người cố thủ chút, cháu tìm cách đuổi chúng đi…

Hắn chưa nói xong câu, cô cô hắn đã tạo nên một tầng băng dày chắn trước mặt, bưng kín cả căn hầm, cản giữa bầy rắn và hai người.

- Ấy, đừng làm thế!...Cứu cả lão già kia nữa! Không có lão, chúng ta không tìm được Lã Huyền Môn đâu!

- Nói ít thôi!

Hắn nghe cô cô sẵng giọng, tiếp đó là mấy chục tiếng “vút vút” xé gió truyền tới, rồi “bộp…bộp…bộp”, tựa như tiếng vật gì đó rơi xuống nền đất.

Hỏa hệ ma pháp lúc nãy vì hắn giật mình mà tắt đi nay lại bùng lên, soi rõ cảnh tượng lúc này: xác độc xà nằm la liệt trên đất, bên trên có một thân ảnh gầy gò chồng lên – chính là lão già dẫn đường.

Sất Vân Long bị cảnh tượng này làm cho á khẩu, mãi một lúc mới chợt nhớ ra điều quan trọng, chạy đến bắt mạch cho lão già kia.

- Chưa gì đã ngất rồi!? Này, tỉnh lại đi, ngươi ngất thì lấy ai chỉ đường cho ta? Này, này,…

- IM!! Không có người dẫn đường chả lẽ không tìm được à?

- Cô cô, Lã Huyền Môn nổi tiếng mà một trong những môn phái có hành tung bí ẩn bậc nhất, người ta chỉ biết vị trí tương đối của nó, nhưng chưa thấy một ai nói chính xác nó ở đâu. Không có lão ta, sao chúng ta tới được Lã Huyền Môn?

- Thế lúc đầu cháu định đến Lã Huyền Môn kiểu gì?

- Cháu định đi loanh quanh, trông chờ vào số phận.

Hắn bắt lấy cổ tay của lão, suy nghĩ một lúc, cuối cùng chán nản nói:

- Dựa theo thể trạng của lão, dù có điều trị, cũng phải mười ngày nửa tháng mới tỉnh lại được…Thôi, bỏ đi, chúng ta tìm cách khác vậy.

Hắn nói rồi, lục lọi trong không gian nhẫn giới ra ba viên đan dược khác nhau, cùng lúc nhét vào miệng lão, rồi kéo lão ra khỏi đống xác rắn, cõng trên lưng.

- Cô cô, quay lại thôi.

- Tự dưng vác theo lão làm gì?

- Mang lão ra khỏi chỗ này. Ở đây đất ẩm ướt, không khí cũng ít, để lão ở đây, chẳng may lão chết mất thì làm thế nào?

- Có phải việc của cháu đâu?

- Nhưng mà lão đâu có làm gì xấu? Cháu thấy lão cũng là một người đáng kính trọng đấy chứ? Vì bảo vệ bí mật của môn phái mà hi sinh mạng sống của mình, kể ra, chắc cũng không nhiều người chấp nhận làm thế. Phải không, cô cô?

Cô cô lại im lặng, tức là cô cô cũng đồng ý với hắn.

Hai người lại men theo căn hầm trở lại mặt đất. Hắn để lão già nằm trên đất, vươn vai mấy cái, rồi lại ngáp một cái thật dài, vừa ngáp vừa hỏi:

- Cô cô, để lão ở đây chắc được rồi nhỉ?

Lời hắn còn chưa dứt, hai tiếng “bụp”, “bùm” đã liên tiếp vang lên, một làn khói trắng lập tức bao phủ tứ phía. Hắn nghe thấy tiếng cử động của ai đó đằng sau, vội bày ra thủ thế, vừa cố gắng mở mắt nhìn kĩ, vừa dỏng tai lên nghe động tĩnh.

- Kẻ nào to gan dám đến lãnh địa của Lã Huyền Môn làm loạn?

- Sư huynh, chúng đánh Hồng sư bá bị thương rồi!

- Các huynh đệ, bắt lấy chúng, một kẻ cũng không được thoát!

Ba giọng nói khác nhau thuộc về ba người khác nhau trong làn khói trắng vang lên.

Sất Vân Long lùi về sau mấy bước, đột nhiên đụng phải ai đó, vội dụng lực đấm một quyền về phía người đó.

Rắc..rắc…rắc…

Tay hắn đấm phải một thứ vừa cứng vừa lạnh, đau đớn đến mức khó tả.

- Giỏi nhỉ? Dám ra tay với cả ta?

Hắn nghe giọng nói của cô cô, như thể gặp được vị cứu tinh, vội đứng ép sát vào cô cô, hạ thấp giọng nói:

- Cô cô, đây là người của Lã Huyền Môn à?

- Hỏi thừa!

Hắn cảm nhận được cử động của cô cô, vội giơ tay chặn bàn tay đang bắt quyết của người lại, thấp giọng:

- Cô cô, khoan đã!

- Chuyện gì?

Tiếng bước chân xung quanh ngày một rõ và ngày một gần, hắn đành vội vàng trả lời:

- Cô cô, người cứ phối hợp với cháu là được!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vong Linh Ma Pháp Sư