Vô Thiên Đế

Chương 70: Ma môn


Lý Thiên Hành trong lòng có chút lo lắng nếu thật sự bảo bối này bị nhiễm virut vậy đan dược hắn luyện ra không biết có dùng được hay không đến lúc đó phải tốn thêm một núi linh thạch càng nghĩ càng nhói lòng.

Hai thanh niên áo đen sao khi dùng thức ăn thì rời khỏi khách điếm, Lý Thiên Hành vận ẩn thân thuật bám theo phía sao, ba người liên tục đi hơn 3 canh giờ thì tiến vào sâu bên trong vạn lí sơn, lúc này hai thanh niên áo đen đột nhiên dừng lại ánh mắt liên tục quan sát xung quanh.

- Không lẽ thuốc đã hết tác dụng?

Lúc trước khi hắn mua ẩn linh đan Tống hồ li đã nói hạn sử dụng của viên đan dược là 48 giờ kể từ sao khi bóc tem, từ khi hắn cắn thuốc đến giờ vẫn chưa được một phần tư thời gian.

- Không lẽ lần này mua phải hàng Trung Quốc.

Trong lúc hắn còn đang hỏi thăm người thân của Tống Tiền thì hai thanh niên áo đen đột nhiên tiến lại gần hai tản đá to cỡ trái dưa hấu, một tên truyền linh lực vào bên trong tản đá, không gian trước mặt trở nên vặn vẹo như gợn sóng, sao khi hai thanh niên tiến vào bên trong không gian, xung quanh lập tức trở lại bình thường.

Lý Thiên Hành rình thêm một lúc mới nhú đầu ra đi tới chỗ hai thanh niên lúc nãy, hắn nhìn hai tản đá trước mặt khẽ đưa tay ra bóp vài cái cũng chẳng thấy phản ứng gì, cũng không có âm thanh nào vang lên.

- Thứ này to thì có to nhưng lại vừa thô vừa cứng không thể nào so với Ngọc Thanh được.

Hắn mò một lúc cũng không phát hiện được gì chỉ có thể tìm một chỗ ẩn núp chờ thời, trước khi rời đi hắn còn dùng một ít hóa linh phấn cùng mê hồn phấn bôi lên hai tản đá.

Lý Thiên Hành ngồi chơi xơi nước được một canh giờ thì lại có thêm hai tên áo đen đi tới, một tên áo đen vừa truyền linh lực vào bên trong tản đá liền lăn đùng ra đất bất tỉnh, tên còn lại sao khi thất thần ánh mắt lập tức cảnh giác nhìn xung quanh đột nhiên hắn lao thẳng đến chỗ tản đá hai tay vận linh lực ra sức bóp, linh lực vừa tiến vào được một phần thì thanh niên áo đen cũng lăn đùng ra đất đi theo đồng bọn của mình.

- Đúng là hai tên huynh đệ có tình có nghĩa.

Lý Thiên Hành từ trong bụi chui ra thu hai tên hắc y nhân vào giới chỉ sao đó rời đi, hắn tiến vào bên trong giới chỉ nhìn hai tên hắc y nhân nằm trên đất tuy khí tức của bọn này khá giống với tiểu ma nữ nhưng lại không tinh thuần như nàng, nói một cách dễ hiểu thì tiểu ma nữ kia chính là ma vương hai tên này chỉ là bọn tiểu quỷ.

- Nếu để tiểu nha đầu biết lão tử bị hai tên trúc cơ hù dọa không biết có cười đến rụng răng hay không?

Hắn càng nghĩ càng thấy tức, hai chân liên tục đá tới, đến khi phát tiết toàn bộ nhiệt khí mới cho hai tên hắc y nhân nuốt khốn hồn đan để trị thương.

- Này, mau dậy đi tới giờ làm việc rồi.

Hai thanh niên bị hắn đá tới mơ màng, đầu óc lâng lâng, đến khi hoàn hồn ánh mắt cảnh giác nhìn nam nhân trước mắt.

- Người là ai?

- Ta là chủ nợ của các người.

Hai thanh niên nghe hắn nói vẻ mặt lại trở nên mơ màng.

- Bọn ta mượn nợ người khi nào?

- Lúc nãy khi ta đi ngang qua nơi này vô tình thấy hai tên tiểu tử người nằm trên đất, thân thể bị trúng kịch độc vô cùng nghiêm trọng lão tử phải dùng đến hai viên ngũ cấp đan dược để cứu mạng các người, một viên ngũ cấp đan dược có giá hơn 10 vạn thượng phẩm linh thạch các người nuốt của ta hai viên như vậy tổng cộng là 30 vạn thượng phẩm linh thạch.

- Hừ, người tưởng bọn ta là kẻ ngốc sao? ta nói cho tiểu tử người biết nếu người còn không mau thả bọn ta ra nhất định sẽ hối hận.

- Lão tử mà thả hai tiểu tử các người mới thật sự hối hận.

- Tiểu tử bọn ta là người của Ma môn nếu như người còn muốn sống thì mau chống thả bọn ta ra bên ngoài, bọn ta sẽ coi như không có chuyện gì sảy ra.

- Ma môn?

Lý Thiên Hành nhớ Ngọc Thanh đã từng nói bên trong Chung Nam chỉ có một môn phái ngũ tinh là Bạch Vân môn ở đâu lại chạy ra thêm một cái Ma môn nữa, mặt kệ chỉ cần không phải tiên môn hay đế môn còn mấy cái môn phái khác đối với hắn chẳng khác nào mấy củ khoai môn thích ăn lúc nào cũng được.

- Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói qua Ma môn sao?

Tên hắc y nhân nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lý Thiên Hành trong lòng có chút buồn bực, Ma môn của hắn chỉ cần bất kì một đứa trẻ nào nghe thấy cũng phát khóc vậy mà tên trước mắt lại tỉnh bơ.

- Ma môn của các người nổi tiếng lắm sao? có bao nhiêu fan hâm mộ?

- Tất nhiên là nổi tiếng, ngay cả đế hoàng gặp môn chủ của chúng ta cũng không dám lớn tiếng.

- Đế hoàng là tên nào?

- Ngay cả Đế hoàng mà người cũng không biết? tiểu tử người là từ trên trời rơi xuống sao?

Lý Thiên Hành vừa nghe tên hắc y nhân nói trong mắt bắn ra hàn quan, không ngờ tên này lại biết được bí mật lớn nhất của hắn, có nên giết người diệt khẩu hay không?

- Các người đang nói tới hoàng đế của Thiên Tước đế quốc sao?

- Người nghĩ còn có vị Đế hoàng khác sao?

- Hừ, lão tử còn tường Ma môn của các người lợi hại lắm hóa ra cũng chỉ là như vậy, lão tử nói cho hai tên tiểu tử các người biết lúc trước tên Đế hoàng kia đòi sống đòi chết, bỏ việc mấy ngày, nhịn tắm mấy tháng, tuyệt thực mấy năm chỉ để cầu lão tử nhận hắn làm đệ tử nhưng ta thấy tư chất của hắn quá kém tu luyện mấy trăm năm mà chỉ đạt tới toái hư, người như vậy làm sao có thể làm đệ tử của bổn tọa được.

Hai tên thanh niên nghe hắn nói xong chỉ biết há miệng, tên tiểu tử này đúng là có bản lĩnh khoác lác.

- Hai người không tin sao?

Lý Thiên Hành khẽ giơ tay một ngọn núi ở cách xa hơn 100 dặm bị hắn nhất lên một cách nhẹ nhàn, bàn tay hắn bóp lại ngọn núi liền biến mất giữa không trung như chưa từng xuất hiện.

- Thế nào? Lão tử không lừa các người chứ?

Hắn vừa nói xong trên người tỏa ra một loại uy thế nhàn nhạt, phiêu lãng mờ ảo, như có như không hai tên hắc y nhân cảm thấy linh hồn đang run rẩy giống như yêu quái gặp Ngộ Không.

- Đại thánh à không đại nhân tha mạng là bọn tiểu nhân có mắt không tròng, không thấy thái sơn.

Lý Thiên Hành nhìn biểu hiện của hai tên trước mặt vô cùng hài lòng nếu như không phải đợi hai tên này ngắm thuốc thì hắn cũng không cần phải làm việc lừa gạt thất đức như vậy.

- Vậy còn 50 vạn thượng phẩm linh thạch kia?

- 50 vạn? không phải lúc nãy ngài nói chỉ có 30 vạn sao?

- Lúc nãy là do lão tử tính nhầm không được sao? Có cần lão tử tính lại một lần nữa hay không?

- Không cần, không cần…

Hai tên thanh niên nghe hắn nói sợ đến xanh mặt vội quỳ xuống cầu xin.

- Vậy linh thạch của ta?

- Tiền bối tha mạng bọn tiểu bối chỉ là trúc cơ làm sao có được số linh thạch lớn như vậy? xin tiền bối khai ân.

- Ý của hai tiểu tử các người là muốn quỵt nợ đúng không?

- Tiểu bối không dám, chỉ là bọn tiểu bối thật sự không có.

- Các người thật sự không có?

Lý Thiên Hành nhìn hai thanh niên trước mặt gật đầu như gà mổ thóc, sắc mặt có chút khó coi.

- Lão tử bình sinh ghét nhất loại người có ân không báo, có nợ không trả, có nhan không cúng, đối với loại người này cần phải diệt trừ tránh để lây lang.

Hai thanh niên nghe đến đây toàn thân mền nhũn, tinh thần suy kiệt, tinh lực tán loạn.

- Nhưng mà người xưa có câu nợ cha con trả, con hư tại mẹ cháu hư tại bà, các người làm những chuyện thất đức như thế này thì môn phái của các người phải chịu phân nữa trách nhiệm, hai người thấy ta nói có đúng không?

- Tiền bối dạy chí phải.

- Ưm, vì vậy lần này đích thân lão tử sẽ đến Ma môn để đòi nợ hai tên tiểu tử các người có ý kiến gì không?

- Chuyện này…

- Không lẽ các người sợ lão tử bị bắt, sẽ khai ra bọn người sao? Bổn tọa cũng muốn xem thử tên nào có thể bắt được ta.

Hai tên hắc y nhân bị dâm uy của hắn uy hiếp nên đành phải khuất phục, Lý Thiên Hành tra hỏi một lúc mới biết được Ma môn này vô cùng khủng bố thế lực không thua gì đế môn, xem ra lần này hắn đụng phải ổ kiến lửa rồi.

- Tiểu ma nữ kia chắc chắn là đệ tử bên trong cái Ma môn này, hi vọng nàng đã tìm được sủng nô nếu không lão tử lại thêm một mớ phiền phức.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vô Thiên Đế