Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 3 Chương 5: Tiêu dao vô ảnh


“Soạt, soạt.” Cổ Diêu húp từng ngụm canh đầy, phát ra thanh âm khó nghe, cực lực chuyển các thứ trên bàn vào miệng.

Đói sắp chết là một lý do, mà cũng phải nói đây là lần đầu hắn ăn ở chỗ như thế này.

Philip đã trở vể bộ dáng tài chủ, tiền của lão phải nói là nhiều lắm, mà đạo tặc thì có bao giờ keo kiệt đâu, nên hắn cũng không quí trọng kim tệ, kêu ra một bàn thức ăn, toàn là thức ăn thành danh của quán, khiến Cổ Diêu ngất ngây con gà tây.

Nhìn thấy Cổ Diêu ăn ngấu nghiến, Philip bắt đầu quán thông tư tưởng đạo tặc:”Thấy không hả, ngươi bái ta làm thầy, sau này mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị, sao mà đói thành thế kia được!”

“Vâng, vâng ạ.”

Cổ Diêu ngưng đũa trả lời hai tiếng sau đó lại như lang thôn hổ yết điên cuồng gắp, gắp, gắp và gắp, chú ý tập trung vào các mỹ thực trên bàn.

Cùng với cách ăn thô tục của hắn, Hàn Đan ăn phong nhã hơn nhiều, xuất thần gia đình phú quí, từ nhỏ nàng đã được giáo dục rất tốt dù cho đang rất đói mà khi ăn không mất phong phạm thục nữ.

Cùng lúc nuốt chậm thức ăn, Hàn Đan mở to đôi nhãn châu nhìn Philip, theo Cổ Diêu ca ca nói người này không phải buôn lậu trẻ em sao, sao lại tốt với hai người như vậy mà còn thành sư phụ của Cổ Diêu ca ca.

Xong tiệc Philip hỏi thân phận Cổ Diêu biết hắn là cô nhi cũng không thấy là kì lạ.

Mười tên đạo tặc thì có sáu tên là cô nhi, nhiều người chỉ vì bất đắc dĩ mới thành đạo tặc.

Cổ Diêu sau khi nuốt trọn một khối thịt vàng tươi ngon lành mới hàm hồ hỏi:” Được rồi, sư phụ, ngài hai lần lấy túi tiền trong tay đệ tử, đó là dùng cách gì, sao đệ tử không nhìn thấy.”

Philip cười:” Đó là công pháp bí truyền của bổn môn “Vô Ảnh Thủ”.”

Vô Ảnh Thủ tên này quả thật là có ý tứ, đúng là thần không hay quỉ không biết.

Philip nói tiếp:”Chủ tu đấu khí của bản môn là “Tiêu Dao Vô Ảnh”, tất cả đạo kỹ đều nằm trên nền tảng này, đạt thành cấp bậc nhất định, ra tay nhanh tuyệt luân, mắt người thường không thể nhìn thấy nhưng mà chỉ đạt tới cấp bậc đánh lừa thị nhãn cũng chưa là gì sau này luyện càng cao có thể khống chế thanh âm phát ra do lực cản của gió cùng năng lượng dao động động, ngươi biết, tốc độ cành nhanh thanh âm do lực cản của gió càng lớn, ngoài điểm ấy ra còn có vấn đề lớn khác. Lực dao động, nếu ngươi ra tay với một cao thủ chỉ cần tới gần, cho dù năng lượng dao động phi thường nhỏ cũng bị họ linh mẫn nhận ra, thành ra thất thủ.”

Cổ Diêu thiệt thà nói:”Sư phụ, nếu đem Tiêu Dao Vô Ảnh mà chiến đấu, khó lòng phòng bị, vậy có thể là phi thường lợi hại?”

Philip trầm ngâm một chút:”Cái vụ này thì bổn môn chủ trương đạo <@chôm> là chính, không cổ vũ chiến đấu, thật ra mà nói từ góc độ chiến đấu, Tiêu Dao Vô Ảnh cũng còn chưa hoàn hảo vô khuyết, không như ngươi nói thiên hạ vô địch lợi hại như vậy đâu. Phải hiểu cá và tay gấu không thể lấy cả hai được được, nếu như duy trì đấu khí liên tục vận chuyển nếu lựa chọn tốc độ cao thì không có khả năng phát ra lực cực mạnh. Khó tránh làm yếu đi, nếu muốn tăng lực công phá thì tốc đõ phải chậm lại.”

Cổ Diêu cái hiểu cái không gật đầu:” Ố ồ, ra là vậy.”

“Tất nhiên phàm là việc gì cũng không có tuyệt đối, cứ như cấp bậc của ta bây giờ dù là tại tốc độ cao thì lực phát ra cũng không phải là cao thủ bình thường có thể so sánh!” Philip tự đắc nói, tiếp đó hắn lại cành cáo Cổ Diêu:”Về phần tiểu tử ngươi nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng có mà chơi dại dùng Tiêu Dao Vô Ảnh mà chiến đấu, không ít người biết nó là hàng độc và đã được đánh dấu bản quyền của Tiêu Dao Môn, một khi bị nhận ra thì tiểu tử ngươi “dong” lẹ lẹ một chút đi.”

Cổ Diêu nghi hoặc hỏi:”Bổn môn có rất nhiều địch sao?”

Nói tới đề tài này, Philip có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng:”Ngươi phải biết, đạo tặc vốn khó ưa mà, chúng ta Tiêu Dao Môn trong lịch đại truyền thừa, đối với bảo vật đã không có hứng thú chỉ là tìm đến danh môn thế gia xuống tay, nên quan hệ không phải là cực hảo, không phải là hảo lắm, hé hé….”

Nói bất hảo chỉ là nói nhẹ nhàng thì có, quả thật là cực kỳ xấu, ai cũng muốn tru diệt. Thử ngẫm nghĩ một chút, một danh môn bị trộm bảo vật chuyện mất thể diện là không thể tránh, mà mất đi báo vật gia truyền, họ càng thống hận bọn đạo tặc ghê tởm kia biết chừng nào.

Nghe cường hãn đấu khí mà không thể dùng chiến đấu, Cổ Diêu có chút thất vọng, sau đó hắn như nhớ tới cái gì đó:”Sư phụ khi mà lần thứ hai ngày lấy tiền đêh tử rõ ràng có cảm giác trong tay nắm cái gì đó chuyện này là như thế nào?”

Bây giờ cảm giác này biến mất cho nên Cổ Diêu tò mò hỏi cho ra.

Philip cười:”Phải cảm ơn vị tổ sư thứ 7 của bổn môn Lý Duy Tư, cũng là một thần quan, không chỉ đạo thuật cao minh, trong lĩnh vực thần quan cũng là trác tuyệt hiếm có, tổ sư lần đầu tiên phát hiện trên người có nhều điểm đặc thù, nếu khống chế bộ vị này có thể khống chế cảm nhận của thần kinh, người kêu mấy bộ vị này gọi là “Huyệt Đạo”, mang tri thức huyệt đạo phối hợp đạo kỹ.”

Philip dừng một chút:”Khi trộm tiền ta nhân tiện kích thích huyệt đạo trên cổ tay ngươi, cho nên có cảm giác rúi tiền còn nằm nguyên, đương nhiên chỉ là ảo giác, thực tế trong nháy mắt thần kinh cảm ứng của ngươi đã hoàn toàn mở ra nhưng cảm giác cứ như nắm chặt, dưới tình huống đó của ngươi ta đem lấy túi tiền tới tay.”

Cổ Diêu bội phục từ đáy lòng:”Lý Duy Tư sư tổ thật lợi hại, vậy mà cũng nghĩ ra.”

Philip hãnh diện nói:”Ta đã nói, bổn môn không phải rất đông nhưng lịch đại tổ sư, mỗi vị đều là thiên tài khó tìm trên thế giới, họ không ngừng hoàn thiện bổ sung đạo kỹ, thôi trần xuất tân, vô tư truyền kỹ thuật nâng túi một đời, hôm nay đạo môn, là chúng ta đứng đầu! Trong Tiêu Dao môn, có vị nữ truyền nhân đầu tiên, tài năng của sư tỷ ngươi đã dần hiển lộ, còn có ngươi có thể so sánh với sức sáng tạo củ a Lý Duy Tư sư tổ, nhất định có thể mang Tiêu Diêu môn đưa cao thêm một tầng, hà hà …”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vô Sỉ Đạo Tặc