Vĩnh Sinh

Chương 97: Băng Phách Thần Lôi


"Phương Hàn, ta xin chúc mừng huynh đã đột phá Thần Thông Bí Cảnh, từ nay về sau có thể tiêu diêu tự tại, tiền đồ sáng lạng. Lần này chỉ cần huynh thắng được ta thì sẽ có được Âm Dương Vạn Thọ Đan, thuần dương pháp bảo Kim Quang Liệt Hỏa Kính, thực lực sẽ càng mạnh mẽ hơn."

Nữ tử áo vàng đang đứng trên đài chính là Long Huyên, người liên tiếp xếp hạng nhất trên Sơn Hà Bảng. Nàng nhìn Phương Hàn cười nói nhẹ nhàng, tựa hồ không hề chút khẩn trương.

"Ha? Long sư muội còn muốn cùng ta động thủ sao? Thực lực của ta muội cũng đã thấy qua, chỉ sợ là không có phần thắng a." Phương Hàn có chút sững sờ, hắn không ngờ rằng Long Huyên lại muốn đấu với hắn, nhìn dáng vẻ của nàng thì không có vẻ là sẽ chủ động nhận thua. Xem ra nàng nếu không phải là một người kiên cường thì hẳn còn có thủ đoạn nào khác.

Dựa theo đạo lý thì đáng lẽ Phương Hàn phải gọi Long Uyên là sư tỷ mới đúng, nhưng mà hắn tu thành thần thông thì liền trở thành sư huynh. Vũ Hóa Môn cũng là dựa vào tu vi cao thấp mà phân sư huynh, sư đệ. Nếu không để một cao thủ Thần Thông Bí Cảnh gọi Long Huyên là sư tỷ thì bản thân nàng cũng không dám tiếp nhận.

"Pháp lực Phương Hàn huynh sung mãn, vận dụng xảo diệu, hiển nhiên là đã sớm bước vào Thần Thông Bí Cảnh. Diệp Nam Thiên có La Sinh Môn cùng Bát Hoang Thần Kiếm mà vẫn không phải là đối thủ của huynh. Bình thường thì ta cũng tự biết khó mà lui bất quá ta nhất định phải lấy được Âm Dương Vạn Thọ Đan, bởi vì hiện tu vi của ta đã đến cực hạn, chỉ còn một bước cuối cùng, ngưng tụ tinh thần, thuế biến thành pháp lực. Dùng Âm Dương Vạn Thọ Đan có thể giúp ta lập tức đột phá Thần Thông Bí Cảnh, nếu không thì còn phải khổ tu, tích ũy thêm ba năm, năm năm nữa."

Đạo y màu vàng của Long Huyên phất phơ, nói chuyện với thái độ bĩnh tĩnh, thân thiện, âm thanh êm ái, nhẹ như tiếng suối chảy, làm cho nội tâm của người nghe cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái.

"Rất là tự tin! Có thể nói bản thân trong vòng ba đến năm năm có thể đột phá Thần Thông Bí Cảnh thì quả thật không đơn giản a!" Phương Hàn nghe lời nàng nói thì biết rằng Long Huyên không phải đơn giản, bởi vì nàng đã biết rõ bản thân chỉ thiếu một phần tích lũy nguyên khí đủ cường đại là có thể đột phá.

Nếu như đổi lại là Diệp Nam Thiên thì chắc chắn không dám nói như vậy.

Loại người như thế này, tâm tình, tư duy, kinh nghiệm đều đã ngang ngửa với cao thủ Thần Thông Bí Cảnh, chỉ còn thiếu nguyên khí đủ để bổ sung cho tinh thần, giúp tinh thần thuế biến thành pháp lực.

Khó trách nàng lại có lòng tin vững chắc như vậy, vẫn muốn cùng Phương Hàn đánh một trận!

Diệp Nam Thiên có bảo khí, mà Long Huyên đã tại vị ở vị trí thứ nhất trên Sơn Hà Bảng nhiều năm thì chắc chắn cũng có bảo khí. Hơn nữa còn là bảo khí hơn hẳn Bát Hoang Thần Kiếm.

"Đã như vậy, xin mời Long sư muội xuất thủ trước." Phương Hàn ngược lại biết rõ Long Huyên là một nhân vật quan trọng trong Già Lam Hội, hiện bản thân đang có mối quan hệ tốt đẹp với Già Lam Hội, cũng không nên phá hư, nhưng mà chuyện tranh đoạt này thì bắt buộc phải làm. Không nói cái gì khác, chỉ riêng kiện pháp bảo thuần Dương Kim Quang Liệt Hỏa Kính là đã đủ quan trọng rồi. Mặc dù kiện pháp bảo này vẫn còn kem Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Trạc và Cửu Cung Kim Tháp nhưng vẫn có thể bổ sung nguyên khí cho Diêm.

Thực lực của Diêm càng mạnh thì càng có thể luyện chế ra nhiều đan dược tốt, phát huy được hết công hiệu của Hoàng Tuyền Đồ.

Bản thân Hoàng Tuyền Đồ là một kiện đạo khí, hơn nữa còn là cao cấp đạo khí, thậm chí còn có thể thuế biến trở thành chí cao tồn tại, tiên khí. Uy lực của nó đủ để dời núi lấp biển, xưng hùng thiên hạ, tuyệt không phải chỉ có công dụng chứa đựng vật phẩm, cung cấp Hoàng Tuyền Thánh Thủy, luyện đan. Nếu như có thể khôi phục lực lượng của Hoàng Tuyền Đồ thì càng có thêm hy vọng chiến thắng Hoa Thiên.

Nếu không thì chuyện này đối với Phương Hàn vẫn là một giấc mơ xa vời vợi.

"Phương Hàn huynh khách khí rồi!"

Long Huyên ngưng thần, đứng thẳng, rồi đột nhiên hàn khí bắn ra bốn phương, tuy không bằng Thiên Hàn Huyền Minh Kính của Hoa Thiên Đô nhưng cũng làm cho Phương Hàn cảm thấy khí tức lạnh lẽo của mùa đông. Một trường kiếm hình rồng từ sau lưng Long Huyên bay ra, thanh trường kiếm này toàn thân màu trắng như tuyết, loáng thoáng có thể thấy được hàn khí toát ra từ trên thân kiếm, loáng thoáng thấy được trên thân kiêm có một đầu băng long một sừng đang gào thét.

"Kiếm này tên là Hàn Ly! Chính là do một đầu Hàn Băng Ly Long ở Bắc Hải Băng Dương hóa thành, uy lực hơn xa Bát Hoang Thần Kiếm, Phương Hàn huynh hãy cẩn thận, tránh bị kiếm khí hàn băng gây thương tích. Thanh kiếm này là có linh hồn của Hàn Băng Ly Long, có thể phóng ra Băng Phách Thần Lôi, làm huyết mạch đông cứng lại, cho dù là cao thủ bị trúng thì toàn thân cũng bị đóng băng, vỡ thành mảnh nhỏ." Long Huyên đem đặc tính của thanh kiếm nhẹ nhàng giải thích rõ ràng. Nàng hoàn toàn khác Diệp Nam Thiên, không âm thầm hạ độc thủ, kết oán với Phương Hàn.

Phương Hàn chắp tay đứng thẳng, cũng không nói lời nào, nhưng sớm cẩn thận đề phòng. Pháp lực luân chuyển bao quanh thân thể, làm cho không khí trong phạm vi ba thước xung quanh thân thể hắn không ngừng vặn vẹo, bay lên, hạ xuống, xoáy tròn, ngăn chặn không để hàn khí tiếp xúc với thân thể. Bất quá hắn đã tu luyện Diêm La Kim Thân, chịu đựng được nỗi thống khổ khi tắm vạc dầu thì những cái này cũng không là gì, cho dù cả người trần truồng ở giữa băng thiên tuyết địa vẫn có thể bình thản ngủ ngon.

"Khứ!"

Long Huyên nhẹ quát to một tiếng, Hàn Ly Kiếm rung lên tạo ra âm thanh xe gió, đột nhiên gia tốc trực tiếp đánh về phí Phương Hàn, hàn khí tràn ngập bắn ra bốn phía, không gian xung quanh bỗng xuất hiện vô số bông tuyết, chính là hơi nước trong không khí bị khí lạnh đông kết lại. Răng răc, lôi đài cứng rắn bị hơi lạnh làm cho nứt vỡ ra, để lộ những vết nứt sâu hoắm.

Pháp bảo có tâm tính, có suy nghĩ của bản thân, linh tính thật mạnh.

"Hảo!" Phương Hàn cảm thấy pháp lực lưu chuyển quanh thân thể bắt đầu khó khăn, hàn khí xâm nhập vào trong người, toàn thân cảm giác lạnh lẽo như chìm trong hầm băng, lông mi, tóc đều khô cứng, kết lại. Bất quá hắn cũng không hoảng hốt, thân thể hơi động, tốc độc lưu chuyển của pháp lực tăng lên, khí lưu quanh thân không ngừng xao động, ma sát, tạo thành một luồng sóng nhiệt xua tan hàn khí quanh người.

Tu sĩ thần thông cực cao, khi phi hành với tốc độ cao, pháp lực bao quanh cơ thể ma sát cao độ sẽ sinh ra hỏa quang, thậm chí tạo thành một vệt lửa dài giống như của thiên thạch. Phương Hàn tuy không có thực lực đó nhưng vận chuyên pháp lực, tao ra ma sát sinh ra hơi nóng thì lại rất đơn giản.

"Cầm nã!" Hắn vận chút pháp lực, thân thể di động với tốc độ cao, trên võ đài đâu đâu cũng có huyễn ảnh của hắn, thoáng cai đã tránh thoát nhát chém của Hàn Ly Kiếm, đồng thời pháp lực ngưng tụ thành một bàn tay lớn, chộp về phía Long Huyên.

Muốn nhanh chóng bắt được Long Huyên, bức bách nàng nhận thua kết thúc trận đấu, lấy được Âm Dương Vạn Thọ Đan cùng Kim Quang Liệt Diễm Kính.

Dù sao Long Huyên tuy lợi hại nhưng Hàn Ly Kiếm cũng không thể so với La Sinh Môn, Phương Hàn ứng phó cũng không tốn quá nhiều sức. Về phần Long Huyên, bản thân nàng chưa có thần thông, tinh thần vẫn chưa chuyển hóa thành pháp lực, chỉ bằng vào tu vi của thân thể thì uy lực của phi kiếm cũng chỉ có hạn.

Nào ngờ, khi thấy Phương Hàn đánh ra một bàn tay lớn chộp về phía mình, trên mặt Long Huyên lại xuất hiện một nụ cười mỉm, "Hàn Ly Long Hồn, Băng Phách Thần Lôi!"

Phanh!

Tốc độ Hàn Ly Kiếm lại tăng lên, long hồn trên thân kiếm trở nên rõ ràng, há miệng phun ra một quang cầu màu trắng lớn bằng quả trứng gà. Khi quả quả bóng va chạm vơi pháp lực của Phương Hàn thì đột nhiên nổ mạnh, khí lưu xung quanh liền rối loạn.

Ca sát ca sát ca sát!

Vô số âm thanh nứt gãy của băng vang lên, bàn tay lớn hình thành từ pháp lực của Phương Hàn bị đánh vỡ nát, bông tuyết đầy trời hợp lại tạo thành một khối băng, vây lấy Phương Hàn ở bên trong.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vĩnh Sinh