Tướng Dạ

Quyển 1 Chương 89: Thăm phủ công chúa


Ninh Khuyết quyết định bỏ hẳn một ngày không đến thư viện đọc sách để dẫn Tang Tang tới phủ công chúa chơi, nhân tiện giết người luôn. Tang Tang chẳng thích điều này tẹo nào, không phải vì nàng không thích giết người, từ nhỏ đến lớn đi theo Ninh Khuyết, xem hắn giết người nhiều quá rồi nên chẳng còn cảm giác gì, nàng chỉ không thích khi thấy Ninh Khuyết đã ốm yếu vậy mà vẫn không chịu nghỉ ngơi tử tế lấy một ngày.

Dù trong lòng cô thị nữ nhỏ tồn tại đôi chút khúc mắc nhưng món mì trứng rán cho bữa tối vẫn đầy đủ chất lượng, bát mì thiếu hạt tiêu và hành hoa không phải là sự trừng phạt của người nấu với người ăn, chẳng qua mấy bữa nay Ninh Khuyết liên tục ói mửa nên dạ dày hắn không chịu nổi mấy thứ đồ cay nóng, phải ăn thanh đạm một chút mới tốt.

Ăn xong, Ninh Khuyết ngâm chân vào nước nóng một lúc lâu mới ngả xuống giường, Tang Tang dùng số nước còn lại trong nồi rửa chân sạch sẽ, lau khô rồi ngồi xuống bên cạnh xoa bóp cho hắn.

Thấy Ninh Khuyết ngủ say, Tang Tang mới thở thào nhẹ nhõm, nàng đưa ống tay áo lên lau vầng trán không có lấy một giọt mồ hôi rồi bò sang phía đầu giường bên kia, chui vào chăn ôm chặt lấy hộp son phấn hiệu Trần Cẩm Ký, sung sướng đi vào giấc ngủ.

Nửa đêm, bị tiếng rên rỉ đau đớn của Ninh Khuyết đánh thức, Tang Tang nhanh nhẹn chui ra khỏi chăn, nàng thành thạo thò chân xuống kéo chiếc chậu đồng vẫn đặt dưới gầm giường ra rồi đỡ Ninh Khuyết dậy, bàn tay liên tục xoa lưng cho hắn, thỉnh thoảng lại vỗ nhè nhẹ mấy cái.

Ninh Khuyết mặt tái xanh cúi gập người nôn khan dữ dội, đồ ăn buổi tối đã bị tiêu hóa gần hết nên hắn nôn ra toàn dịch dạ dày và số nước trà uống trước khi đi ngủ.

Từ ngày bắt đầu lên tầng hai Nhà Sách Cũ đọc sách, đêm nào hắn cũng làm vài trận chết đi sống lại như vậy và thế là thân thể hắn ngày càng yếu ớt, ngay cả Tang Tang cũng bị dày vò hết sức mệt mỏi.

Mỗi khi ngủ say, những nét mực ban chiều lại biến thành những con quái vật đen thui nhất tề hiện ra từ nơi sâu nhất trong đầu hắn, chúng điên cuồng quần qua quần lại, đâm dọc đâm ngang rồi tụ thành con sóng lớn gầm thét, khiến hắn như đang chao đảo giữa đại dương trong cơn cuồng nộ, lồng ngực nôn nao hết sức khó chịu, chỉ muốn nôn hết cả ruột gan ra ngoài.

Chuyện xảy ra giống như một cơn ác mộng, nhưng Ninh Khuyết biết chắc đây không phải giấc mộng, đó là dư âm sinh ra từ va chạm giữa phù chú của thần phù sư trên tầng hai Nhà Sách Cũ và thế giới tinh thần hắn.

Phải chịu sự giày vò liên tục như vậy, nếu có thể nhớ được hình dáng của những chữ viết đó thì Ninh Khuyết cũng cam tâm, coi như trả giá xứng đáng, nhưng hắn đã hết sức đau khổ và giận dữ vì khi những kí tự đó làm mưa làm gió trong đầu thì hắn dường như biến thành một kẻ mất năng lực ngôn ngữ, những con chữ xuất hiện ngay trước mắt, trông hết sức quen thuộc nhưng cố thế nào hắn cũng không thể đọc được, không thể nhận ra được đó là chữ gì.

Ngày ngày đau đớn đọc sách trong Nhà Sách Cũ, đêm đêm về Lão Bút Trai chịu dày vò, nếu đổi thành một người thiếu ý chí hơn dù chỉ một chút hẳn đã bỏ cuộc lâu rồi, nhưng với Ninh Khuyết, sự đau khổ đó cũng là cơ hội hắn đã chờ đợi suốt mười sáu năm trời, trừ phi sức tàn lực kiệt, còn hễ chống đỡ được ngày nào hắn vẫn cố gắng ngày đó.

Người ta vẫn nói không ai hiểu ngươi bằng kẻ thù của ngươi - chắc chắn trong danh sách những kẻ hiểu rõ Hạ Hầu tướng quân nhất trên đời có tên Ninh Khuyết - nhưng nói vậy cũng không đủ, vì ngẫm kĩ ra thì không ai hiểu mình bằng chính mình, Ninh Khuyết rất hiểu bản thân, vì thế, chỉ cần chưa đến bước đường cùng, hắn sẽ không có khái niệm quay đầu bỏ cuộc.

Hắn không lo tính mạng mình có thể gặp điều bất trắc, người nữ giáo viên nọ vẫn hiện diện một cách thầm lặng trong Nhà Sách Cũ, hắn chỉ e theo thời gian, theo những ngày lên lầu đọc sách, thể lực hắn sẽ dần kiệt quệ, sự linh hoạt của hắn không còn như xưa, vì thế, Ninh Khuyết phải tranh thủ thời gian thật gấp, giết được càng nhiều người có tên trên danh sách càng tốt.

Trần Tử Hiền, cựu phó tướng của Tuyên Uy tướng quân chính là cái tên thứ hai xuất hiện trên tờ giấy dầu.

........................

Là nàng công chúa được vua cha thương yêu nhất, đương nhiên Lý Ngư quanh năm sống trong hoàng thành, nhưng nàng cũng có phủ riêng của mình ở Trường An. Ninh Khuyết và Tang Tang được dẫn tới một nơi yên tĩnh phía nam thành.

Lý Ngư mặc chiếc váy hồng thêu hoa, phía ngoài khoác áo tím sẫm, nàng đẹp một cách quý phái và thanh nhã.

Chỉ có một người bước vào nhà sau phủ công chúa.

- Ninh Khuyết đâu rồi?

Lý Ngư hơi nhíu mày nhìn cô thị nữ nhỏ được thái giám dẫn vào nhưng rồi tươi lên ngay, nàng hớn hở bước tới nắm chặt bàn tay lạnh lẽo, ôn tồn nói:

- Mới có mấy ngày không gặp mà bé con đã quên ta rồi, chẳng chịu tới thăm gì cả.

Tuy công chúa không hỏi tới cùng nhưng lão thái giám không dám chậm trễ, vội giải thích:

- Người kia hiềm rằng nam nữ hữu biệt, sợ bất kính với công chúa nên không dám vào, vẫn đứng bên ngoài đợi lệnh, có Bành tiên sinh tiếp chuyện hắn.

Tang Tang để công chúa nắm tay mình, nàng ngẩng mặt khẽ giải thích:

- Gần đây thiếu gia không được khỏe.

Lý Ngư khẽ chớp mắt nhằm giấu đi sự thất vọng và giận dỗi, nàng chẳng thèm để ý đến tên khốn đó nữa mà dắt tay Tang Tang đi vào trong, cười nói:

- Gã thiếu gia bại hoại của ngươi dạo này không biết bị thứ gì hớp hồn mà ngày nào cũng mò lên lầu hai Nhà Sách Cũ, bảo sao không ốm yếu.

- Điện hạ, ta cảm thấy thiếu gia rất dũng cảm. - Tang Tang lập tức nói đỡ cho Ninh Khuyết.

Lý Ngư lắc đầu cười khẽ, đưa tay gõ trán cô bé:

- Con bé này, suốt ngày chỉ biết thiếu gia với cả thiếu gia, sao không nghĩ xem gã thiếu gia của ngươi “tốt đẹp” ra sao, ta chẳng thể nào mê nổi, được một thị nữ tốt như ngươi không biết là phúc hắn tu mấy kiếp.

Vừa trò chuyện, hai cô gái một lớn một nhỏ vừa ngồi xuống sập.

Duyên phận giữa người với người hết sức kì diệu, lần đầu Lý Ngư thấy Tang Tang xách nước ở Vị Thành đã có cảm giác thân thiết, lại thương nàng bị Ninh Khuyết sai khiến làm việc như trâu ngựa, sau trên đường trở về từ thảo nguyên hay gọi nàng đến nói chuyện, trong lòng đã này sinh một ít tình cảm thực sự, về phần Tang Tang từ nhỏ đến giờ chỉ biết đi theo Ninh Khuyết, chẳng có khái niệm gì về tôn ti trật tự, kính sợ người sang, nàng cảm thấy công chúa là người tốt, vậy là thân cận.

Lý Ngư hỏi thăm những điều hai chủ tớ đã trải qua từ khi tới Trường An, Tang Tang cũng thành thật kể hết, từ mở cửa hàng bán chữ đến chuyện thi cử học hành của Ninh Khuyết. Lý Ngư đang định thăm dò mối quan hệ giữa Ninh Khuyết và Triều Tiểu Thụ, bỗng nhận ra bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Tang Tang thật quá thô ráp so với tuổi, trái tim nàng tức thì tràn ngập thương xót, Lý Ngư nói:

- Ta giúp ngươi bỏ thân phận nô tì rồi ngươi về phủ công chúa làm quản gia nhé, không phải theo Ninh Khuyết nữa. Ngươi không cần để ý người bên ngoài, chỉ xử lý công việc trong phủ là được rồi.

...................................

Trong chiếc đình dựng giữa hồ nước trước phủ công chúa, Bành Quốc Thao nhíu mày nhìn gã thiếu niên mặt mũi xám ngoét trước mặt:

- Khi ở đường Bắc Sơn ngươi dũng mãnh là thế, sao giờ mặt mày tái tử, thân thể yếu ớt như sên vậy hả? Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ vào thư viện học tập lại học thành một gã ẻo lả à?

Ninh Khuyết cười cười, hắn lười biếng ngả người xuống chiếc ghế mây, nằm ườn phơi nắng:

- Bành đại nhân, chẳng phải mới hôm qua ngươi đã tận mắt thấy bên ngoài Nhà Sách Cũ ồn ào ra sao ư? Giờ nghĩ lại, chính ta cũng thấy như một mớ bòng bong, chẳng biết nói từ đâu và cớ nói cũng vô ích. Phải rồi, đám người man thảo nguyên đâu? Cả ngươi và anh em thị vệ nữa, lập công lớn như vậy sao còn ở phủ công chúa thế này?

- Mấy người man đều được bệ hạ gọi vào Vũ Lâm quân hết rồi, ngươi biết truyền thống của Vũ Lâm quân là sử dụng người ngoại tộc mà, còn về chúng ta... - Bành Quốc Thao mỉm cười - Chúng ta đã theo điện hạ vào sinh ra tử nên thật sự không nỡ và cũng không yên lòng rời xa nàng, ý của trong cung cũng vậy, thế nên tuy ta đang kiêm chức phó thống lĩnh Kiêu Kỵ doanh nhưng nhiệm vụ chủ yếu vẫn là bảo vệ điện hạ.

Phó thống lĩnh Kiêu Kỵ doanh là vị trí hết sức béo bở, Ninh Khuyết luôn miệng chúc mừng, rồi hắn bỗng nhớ đến trận chém giết ở Xuân Phong Đình đêm mưa nọ, có lẽ ghế trống phó thống lĩnh cũng từ đó mà ra.

Dù triều đình ngầm đồng ý Bành Quốc Thao hộ vệ Lý Ngư nhưng hắn vẫn phải làm nhiệm vụ của một phó thống lĩnh, nhất là gần đây giang hồ trong kinh xao động, Vũ Lâm quân phải dàn lực lượng trấn áp liên tục nên Bành Quốc Thao cũng cực kì bận rộn, hai người nói thêm được đôi ba câu thì trong doanh trại có người tới báo có chuyện gấp cần hắn về xử lý, Bành Quốc Thao xin lỗi Ninh Khuyết rồi vội vã lên đường.

Đám thị vệ và người man lúc trước phần sung vào Vũ Lâm quân, phần quay lại trong cung nên thị vệ trong phủ hiện nay không kẻ nào nhận ra Ninh Khuyết, nhưng thấy Bành phó thống lĩnh cũng phải lễ độ với gã thiếu niên này như vậy nên chúng cũng biết hắn là khách quý của công chúa, không dám coi thường.

Ninh Khuyết biết tại sao một phó thống lĩnh Kiêu Kỵ doanh lại lễ độ với mình như vậy - trong trận chiến bên đường Bắc Sơn hắn đã cứu tất cả, người Đường lại trọng anh hùng nên hai bên đã hình thành mối quan hệ trân trọng lẫn nhau, điều quan trọng nhất, Bành Quốc Thao tinh ý nhận ra công chúa lại có ý lôi kéo Ninh Khuyết.

Đó cũng là lý do hôm nay Ninh Khuyết không vào cùng Tang Tang, giờ đây, mục đích và tâm tư hắn đều đặt hoàn toàn ở Thư Viện và việc trả thù, không dại gì dính dáng đến chuyện đấu đá của thượng tầng đế quốc, ngoài ra, một suy đoán xuất hiện trong đầu khiến hắn lạnh người, trong vô thức liền muốn né tránh công chúa càng xa càng tốt.

Mặc dù từ khi kề vai chiến đấu cùng Triều Tiểu Thụ trong đêm mưa gió nọ, dù muốn hay không Ninh Khuyết đã bị cuốn vào tranh chấp thị phi trong triều, nhưng hắn rất tỉnh táo tự biết rằng mình chỉ là một nhân vật nhỏ xíu, có thể cùng Triều Tiểu Thụ đấu đá với giới giang hồ, nhưng khi nhảy lên khỏi mặt đất, mặt đối mặt chống lại những thế lực khổng lồ của đế quốc thì bất kể lúc nào cũng có khả năng bị người ta di chết như di một con kiến.

Giống như năm xưa Tuyên Uy tướng quân bị chém cả nhà, hay Trác Nhĩ chết thảm dưới chân tường gần đây.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tướng Dạ