Trường Sinh Giới

Chương 101: Sau bảy ngày thần bí


Tiêu Thần quyết định phải đến gần tử thành quan sát một phen, nhất định phải tìm hiểu rõ bằng không thì trong lòng rất định không yên.

Liễu Mộ và Nhất Chân hòa thượng trong khoảng thời gian ngắn không có ý thăm dò tử thành, nhiệm vụ hàng đầu của bọn họ bây giờ chính là bồi dưỡng hai con long vương, cho đến khi chúng nó có được thực lực đủ để tự bảo mà không muốn rời khỏi bọn họ mới thôi. Bọn họ hiện tại cần tìm một địa phương tu luyện, hiện tại trên Long Đảo chỉ có thực lực mới là đạo lý thép.

Trải qua một kiếp tử thành, cùng với một hồi giết chóc, các tu giả trên Long Đảo đã chết hơn mấy trăm người. Hôm nay, cả tòa Long Đảo chỉ còn sót lại hơn trăm tu giả. Những người này hầu như đều là nhân vật độc hành, nếu như lúc trước bọn họ tham dự vào tràng liên minh quyết đấu kia rồi bị đẩy vào trong tử thành thì sợ rằng hiện tại trên Long Đảo cũng không còn mấy người.

Tiêu Thần vốn định lập tức đi đến gần tử thành quan sát một phen, thế nhưng phát giác ra chỗ này sát khí ngút trời, ánh đỏ chói mắt. Hắn liền thay đổi chủ ý, hiện tại nơi này quá nguy hiểm, không nên mạo hiểm đến đó.

Đi trong sơn lâm, mọi người kinh dị phát giác chỗ này căn bản không bị mưa máu rơi xuống, tựa hồ chỉ có rừng rậm tĩnh mịch và vùng gần Huyết hải mới xuất hiện trận mưa máu hiếm thấy kia. Mọi người cảm thán, khu vực này quả nhiên là nơi đại hung, mà bọn họ trong một buổi tối đúng dịp lại đi đến nơi này, thật là tự tìm đường chết.

Cảnh sắc tú lệ trên Long Đảo nhiều không kể hết, rất nhanh bọn Tiêu Thần tìm được một tòa linh sơn. Cây cối xanh um, dây leo trùng điệp, hoa thơm chim hót, linh khí dày đặc, lại có một dòng suối nhỏ càng tô lên vẻ đẹp của nơi này.

Trải qua một kiếp ở tử thành, nhìn thấy cảnh vật xinh đẹp như vậy khiến cho mọi người cảm giác được "Cảnh đẹp ý vui", thể xác và tinh thần đều thả lỏng.

Bên trong một phiến rừng trúc có một hồ nhỏ trong vắt, lúc này Tiêu Thần đang ở trong hồ bơi lội. Tẩy đi vết máu đầy người, dường như tâm linh cũng được một lần tẩy rửa, trong lòng tĩnh lặng biến ảo khôn lường. Hắn cũng không phát giác ra hắn đang vận chuyển huyền công khiến cho mặt hồ không ngừng gợn sóng. Thân hình bị một màn hơi nước bao phủ.

Sau đó, hồ nước liền tĩnh trở lại, hắn phảng phất như dung nhập vào hồ nước, những con cá xung quanh cũng không còn e ngại bơi lội quanh người hắn. Tiêu Thần cảm giác bản thân đã hòa với trời đất, trở thành một bộ phận của thiên nhiên. Sau cùng hắn chìm xuống đáy hồ, rơi vào trong võ cảnh kì diệu, cả người không cần hô hấp, linh khí vô tận tự dung nhập vào bên trong cơ thể hắn, trọc khí cũng tự nhiên bị bài trừ ra ngoài.

Cũng chẳng biết qua bao lâu sau, Tiêu Thần mới mở to hai mắt từ dưới đáy hồ trồi lên mặt nước. Tia nắng vàng mờ ảo từ phương đông truyền đến, khiến cho thân thể hắn đắm chìm trong ánh bình minh.

Liễu Mộ đang tản bộ quanh tiểu hồ kinh dị không thôi: "Lẽ nào cả đêm ngươi ở bên trong hồ?"

"Ừ. Chắc là vậy, ta thật không ngờ, lại có thể ngủ say từ lúc chạng vạng hôm qua đến giờ." Tiêu Thần lắc lắc mái tóc sũng nước đi lên bờ. Bên ngoài thân thể hắn lấp lánh ánh sáng trong suốt, như là mặc lên một lớp ngọc hoa vậy.

"Ngươi dường như đã xảy ra biến hóa rất kì lạ."

"Ta cũng cảm giác được hình như đã xảy ra một ít biến hóa." Bất quá Tiêu Thần cũng không cách nào nhận rõ được đến tột cùng là xảy ra biến hóa gì nhưng hắn liền nói: "Nhất Chân đang đến." Nói xong những lời này khiến cho hắn ngây cả người, bởi vì hắn cũng không có thấy, cũng không hề nghe được âm thanh của Nhất Chân nhưng hắn lại có thể cảm ứng được Nhất Chân đang đến.

Quả nhiên, Nhất Chân từ trong rừng trúc cách đó không xa đi đến đã xác minh cảm giác vừa rồi của hắn.

Liễu Mộ ngây cả người, mãi đến khi Nhất Chân xuất hiện trong phạm vi hắn có thể nhìn thấy mới phát hiện ra, đạt đến tu vi hiện tại của bọn họ, khi bước đi không hề gây nên tiếng động. Mà Tiêu Thần lại có thể dựa vào linh giác biết trước Nhất Chân đến. Tuy rằng cự ly không phải quá xa nhưng loại linh giác này thật sự là thần dị quá mức.

"Tù binh chúng ta mới bắt được thật sự là chịu khó, dĩ nhiên là đang chuẩn bị bữa sáng cho chúng ta, có dê quay, thịt hươu… nước dừa…." Tiêu Thần nhất nhất nói ra, Liễu Mộ rất nhanh chạy ào vào trong rừng trúc. Quả nhiên đúng như lời Tiêu Thần, Yến Khuynh Thành dưới sự giám sát của Liễu Như Yên đang chuẩn bị bữa sáng.

Đối với linh giác thần bí đột nhiên xuất hiện này của Tiêu Thần, Liễu Mộ và Nhất Chân hòa thượng đều bị giật mình không thôi.

"Không cần mắt, không cần tai, ngươi có thể nhận biết cự ly xa như vậy?" Liễu Mộ hỏi.

"Đại khái có thể hơn trăm thước."

"Thực sự là đáng sợ, sau này không ai có thể đánh lén ngươi." Nhất Chân hòa thượng cảm khái nói: "Đây tựa hồ là một khả năng của tu giả sau khi đạt đến một cảnh giới nhất định thì xuất hiện a."

"Thuế Phàm, Thức Tàng, Ngự Không, Niết Bàn, Trường Sinh" năm đại cảnh giới của tu giả. Một khi tiến nhập vào trong cảnh giới Thức Tàng thì tu giả sẽ có một ít thần thông kỳ dị xuất hiện. Bản lĩnh mà Tiêu Thần có thể không nhìn, không nghe liền có thể biết được đã được xem là một loại thần thông.

Tiêu Thần vừa đột phá tiến vào , so với cảnh giới Thức Tàng còn một khoảng nhưng đã có thần thông hiện ra, đây đúng là sự tình hiếm thấy.

"Ăn cơm……" Vưu vật Liễu Như Yên từ trong rừng trúc gọi ba người.

Được mỹ nữ cung cấp bữa sáng phong phú, cảm giác hương hoa, tiếng chim hót cách đó không xa, dòng suối trong khe núi, hết thảy thật thoải mái vô cùng. Mấy ngày khẩn trương rốt cuộc cũng có thể hoàn toàn thả lỏng rồi.

Ở đây hoa thơm, chim hót, cây cối xanh tươi khiến Tiêu Thần thả lỏng tinh thần tu luyện, chân nguyên ngày càng cô đọng. Công pháp hoàn thiện khiến cho hắn cảm giác được tốc độ hấp thu linh khí so với trước đây nhanh hơn rất nhiều.

Không thể không nói, Liễu Như Yên đúng là "Tận chức tận trách", thật sự muốn đem Yến Khuynh Thành điều giáo thành một vưu vật khuynh thành, ngày ngày đều chỉ đạo khiến cho Yến Khuynh Thành xấu hổ, buồn bực nghiến răng.

Ba bộ xương khô tu luyện, Liễu Mộ và Nhất Chân hòa thượng cũng tu luyện, tất cả mọi người đều nỗ lực đề thăng tu vi bản thân. Dựa theo lời của Liễu Mộ nói, trên Long Đảo tu luyện một năm bằng ba năm tu luyện trước đây, bởi vì nơi đây thực lực yếu kém sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Dưới áp lực như vậy khiến cho mọi người không ngừng đột phá.

Chỉ có Kha Kha là nhàn nhã đi chơi, không có việc gì làm đi khiêu khích hai con long vương. Kết quả khiến cho khu vực này chim bay thú chạy, long khiếu rung trời.

"Tiêu Thần ngươi thi triển chính là chân chính ?"

Nhất Chân hòa thượng đang cùng Tiêu Thần luận bàn, thấy hắn thi triển ra , sau khi hỏi liền hết sức kinh ngạc mà nói: " trong truyền thuyết sau khi đạt đến một cảnh giới nhất định có thể khiến cho chúng thần vẫn lạc, quả là sát thức đáng sợ. Thế nhưng tựa hồ không có ai có thể luyện đến chung cực cảnh giới."

Nhất Chân hòa thượng thấy tu vi hiện tại của Tiêu Thần cũng đã có thể phát ra uy lực thật lớn khiến cho hắn có chút cảm giác kinh hãi. Tiêu Thần không có giấu diếm gì, đem từng tán thủ dạy cho hắn. Thế nhưng Nhất Chân hòa thượng lấy Phật gia tâm pháp thôi động nên căn bản khó có thể phát ra uy lực, tựa hồ sát thức là vì tâm pháp trên thần bi mà sáng tạo ra.

Nghe Tiêu Thần giới thiệu, còn có , , - ba thức tán thủ không kém gì khiến cho Nhất Chân hòa thượng không biết phải nói gì. Trên thực tế, Tiêu Thần hiện nay đang tập trung tu luyện , bởi vì tán thủ này có thể biến hóa vô tận, tinh túy trong thức tán thủ đầu tiên này hắn vẫn chưa nắm giữ được.

Kỳ thực, Nhất Chân hòa thượng sau khi trải qua một phen tôi luyện sinh tử tại tử thành cũng thu hoạch rất nhiều, bộ cổ kinh trên pháp luân của Phật Đà đã được hắn vĩnh viễn nghi nhớ trong lòng, đồng thời pháp luân của Phật Đà đã đưa tu vi của hắn phát triển từ ngũ trùng thiên tăng đến thất trùng thiên.

Trong ngọn núi cảnh sắc xinh đẹp này bọn họ đã tu luyện được mấy ngày, bọn Tiêu Thần rõ ràng cảm giác được sát khí tại khu trung tâm hải đảo đã yếu hơn nhiều. Mà ngày hôm nay đã là ngày thứ bảy từ khi tử thành xuất hiện.

Tiêu Thần vội vã rời khỏi nơi đây, đi đến gần cốt hải quan sát. Mà Liễu Mộ và Nhất Chân hòa thượng bởi vì Thanh Long và Bích Long nên không đi cùng. Ba bộ xương khô cũng không có đi, tiếp tục tu luyện ở đây. Chỉ có Kha Kha là vui mừng theo sát Tiêu Thần.

Lấy tu vi hiện tại của hắn mà nói, con đường dài mười dặm đối với hắn không tính là gì, rất nhanh đã tiến vào rừng rậm tĩnh mịch, sau đó đi đến chỗ tiếp giáp cốt hải.

Ở đây tiềm ẩn hơn mười tu giả, đều chăm chú nhìn hết thảy mọi thứ tại tử thành. Thời gian Tiêu Thần đến cũng là lúc Huyết hải trên bầu trời đang chậm rãi mất dần. Mà Bát Quái bằng đồng, Thần Kích, Thiết Ấn bên trong tử thành hóa thành ba chùm sáng rời khỏi tử thành, còn pháp luân của Phật Đà lại cắm lên trên cánh cổng của tử thành.

Sau đó, đông đảo man long bay ra tử thành, thần thông chúng nó tựa hồ rất suy yếu, sau khi rời khỏi tử thành lại toàn bộ hạ xuống mặt đất. Sau cùng sừng và vuốt của Tổ Long cũng bay khỏi cổ thành hướng về Thánh sơn.

Tất cả mọi người kinh dị vô cùng, thần thông của man long hình như đã thực sự mất đi, bọn chúng có được thần thông của mình trong bảy ngày, sau khoảng thời gian này liền lại như trước. Vô luận là vương tộc Sư Long Vương và Bạo Long, hay là Xà Tượng Long tầm thường đều cậy vào sự cường đại của thân thể mà hướng về phương xa, không con nào có thể phi hành.

Bảy ngày!

Bảy ngày thần bí!

Vì sao lại phát sinh việc này?

Tử thành trong cốt hải cũng nhạt dần rồi sau cùng biến mất trong cốt hải. Chỉ có tòa cổ thần bi cao hơn trăm thước đứng sừng sững ở đây. Hết thảy đều mất tích, hoàn toàn giống với trước đây. Bất quá, vô luận là rừng rậm tĩnh mịch hay là cốt hải mờ mịt đều có vết tích của cơn mưa máu, đây chính là chứng cứ duy nhất còn lưu lại.

Cho đến khi toàn bộ man long rời xa nơi này, thật lâu sau mới có tu giả đi lại cốt hải, muốn nhìn một chút tận cùng là thế nào. Trong mười mấy tu giả này hầu hết đều là người không có tiến nhập vào bên trong tử thành, khi cơn mưa máu đổ xuống thì bọn họ cũng không có trong nơi kinh khủng này. Trong đó có cả chú sư Schroeder và linh sĩ Lam Vũ, hai người này Tiêu Thần có gặp qua một lần, còn những người khác Tiêu Thần không nhận ra.

Tiêu Thần cũng đi vào trong cốt hải, ở nơi đây hắn phát hiện ra Độc Cô Kiếm Ma và nữ nhân thần bí tròng màn sương rực rỡ. Hầu như những người còn sống rời khỏi cổ thành đều đến, bọn họ là người quan tâm đến nó nhất.

Đột nhiên, Tiêu Thần cảm thấy có người nhìn trộm hắn, đây chính là thần thông "không nhìn, không nghe" lại có thể cảm ứng được mới nhất của hắn. Sau lưng khoảng hơn năm mươi thước, có một thanh niên nam tử sắc mặt tái nhợt đang đánh giá hắn.

Tuy rằng cách xa một khoảng thê nhưng Tiêu Thần cảm giác được người này nguy hiểm vô cùng, hắn có cảm giác cho dù là Độc Cô Kiếm Ma cũng không phải là đối thủ của người kia. Nguồn tại http://Truyện FULL

Tuy rằng không quay đầu nhìn phía sau, thế nhưng linh giác của hắn đã xác đinh rõ tướng mạo của người kia. Đây là một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, vóc người trung bình, không tính là anh tuấn, sắc mặt tái nhợt dị thường, phảng phất như không có giọt máu nào lưu động.

Không biết vì sao trong lòng Tiêu Thần dâng lên một cảm giác quái dị, tựa hồ đã nhìn thấy đối phương ở đâu rồi nhưng nhất thời lại nghĩ không ra. Người thanh niên sắc mặt tái nhợt này hiển nhiên không chỉ có nhìn trộm Tiêu Thần mà còn đang âm thầm quang sát những cao thủ như Độc Cô Kiếm Ma, Lam Vũ, Schroeder. Hết thảy đều bị Tiêu Thần cảm ứng được.

Hắn muốn làm gì? Tiêu Thần bất động thanh sắc, vẫn lấy thần thông thiên tri tiên giác quan sát hắn. Chợt trong đôi mắt Tiêu Thần bắn ra hai đạo thần quang, hắn cảm giác được hàn ý nhè nhẹ đang nỗi lên trong lòng. Hắn "Nhìn" thấy được trên cổ tay trái của người thanh niên này có một vết bớt màu hồng giống y như trong đoạn trí nhớ kinh khủng kia của hắn.

Hắn tại trên Tuyết sơn từng đào ra ba quan tài băng, bên trong đều có một bộ da người. Trên cổ tay trái của bộ da thứ ba có một cái vết bớt như vậy, hoàn toàn giống nhau như đúc. Mãi đến giờ, Tiêu Thần rốt cuộc cũng biết được tại sao mình nhìn tên thanh niên này quen mắt. Nét mặt tái nhợt của thanh niên này có một vài nếp nhăn mà trên đầu hắn cũng có thêm một ít tóc bạc thưa thớt, hoàn toàn giống như dung mạo của ba bộ da kia.

Lão quỷ bên trong quan tài băng.

Tiêu Thần âm thầm hít một ngụm khí lạnh, tại sao lại có thể như vậy? Suy đoán lại có thể trở thành sự thật? Cư nhiên có một lão quỷ tà dị như vậy tồn tại? Nói như vậy thì lão quỷ này chẳng phải đã sống trên Long Đảo này ít nhất là trăm năm rồi sao.

Thế nhưng tại sao hắn lại nhìn trộm ta? Tiêu Thần nghi vấn, bị một lão quỷ tà dị như vậy nhìn chăm chú, bất kì ai cũng có cảm giác nguy hiểm. Có trời mới biết lão quỷ này có chủ ý gì.

Đến lúc này, nhìn lão quỷ đã trải qua bao nhiêu năm tháng, trên khuôn mặt tái nhợt lại giống như một bộ thi sống âm trầm không nói nên lời. Cuối cùng, lão quỷ đã đi khỏi, biến mất ở khu tiếp giáp cốt hải.

Đây là một thảm họa, phải nghĩ biện pháp phòng bị, thậm chí là diệt trừ hắn nếu có thể. Ngay khi Tiêu Thần đang hỗn loạn trong lòng thì hắn liền cảm ứng được một cổ khí tức quen thuộc. Thanh niên cường giả Man tộc Cale đang ở phía sau hắn hết nhìn đông rồi lại ngó tây. Thế nhưng Tiêu Thần lại thất kinh, tuy rằng khí tức rất giống Cale thế nhưng lại không phải.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trường Sinh Giới