Tỏa Hồn

Chương 79: Đại loạn đấu


Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

**

Đứng trước mặt họ là Phong Diêu Sở, hay nói chính xác hơn là hộ pháp Quỷ Môn Hắc Y.

Tô Tiện không quen lắm với gương mặt dịch dung này của hắn, dù biết đây là người mình quen biết nhưng vẫn có cảm giác xa lạ.

Tây Môn Nguyệt không biết thân phận của Phong Diêu Sở, cũng chưa từng nhìn thấy gương mặt sau khi dịch dung của hắn. Bà ấy cảnh giác nhìn chằm chằm Phong Diêu Sở, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào. Phong Diêu Sở thấy thế, xua xua tay lui lại một bước nói: "Dì Nguyệt đừng động thủ, là con, Phong Diêu Sở."

Không ngờ Phong Diêu Sở lại ở chỗ này, Tây Môn Nguyệt khựng lại. Phong Diêu Sở thở dài nói: "Hai người quá xem thường ta rồi, hai người dùng phù chú ẩn giấu khí tức có thể giấu được người khác nhưng làm sao giấu được ta. Hai người lấy được ngọc bội rồi?"

"Lấy được rồi." Phong Diêu Sở không có địch ý với bọn họ, Tô Tiện cũng yên lòng gật đầu đáp.

Phong Diêu Sở nhướng mày nói: "Trên thạch đài có trận pháp, hai người lấy ngọc bội đi nhất định sẽ kinh động đến trận pháp. Không lâu sau cả phân đường này đều sẽ biết có người đột nhập, nếu không phải có ta ở đây, hai người đã..."

Tuy rằng Phong Diêu Sở nói rất có lý nhưng Tô Tiện không thể không ngắt lời hắn: "Chúng ta không làm kinh động trận pháp."

Phong Diêu Sở khựng lại, không dám tin hỏi lại, "Thật không đó?"

Tây Môn Nguyệt cũng gật đầu.

Phong Diêu Sở không biết phải nói gì tiếp theo, qua một hồi mới nói: "Bỏ đi, hai người mau rời khỏi đây, lấy được ngọc bội rồi thì đu nhanh đi, đừng có lằng nhằng nữa, một hồi là không đi được bây giờ."

Tô Tiện nhíu mày, Tây Môn Nguyệt nghi ngờ nói: "Sao con lại thành hộ pháp Quỷ Môn? Sao lại giúp bọn ta? Con có ý gì?"

Theo như Tô Tiện được biết, mấy vị thiếu gia trong Bát đại thế gia đều có qua lại từ nhỏ, cũng thường tới Thiên Cương Minh chơi, Phong Diêu Sở và Tây Môn Nguyệt nhất định rất thân quen. Có điều Phong Diêu Sở thân là thiếu gia Phong gia lại gia nhập Quỷ Môn, điều này Tô Tiện cũng không hiểu.

Phong Diêu Sở cười khổ nói: "Dì Nguyệt, chuyện này không nói rõ trong một hai câu được đâu nhưng dì phải tin con, con cũng không biết phải nói thế nào, con biết mọi người muốn lấy ngọc bội để làm gì, con cũng hy vọng Tiểu Sở mau chóng hồi phục. Những gì con có thể nói chỉ bấy nhiêu thôi, hai người mau đi đi." Dứt lời, hắn dẫn hai người và một hồ ly đến một cửa ngách phía bên kia lầu gác, cẩn thận đẩy cửa nhìn ra ngoài rồi nói: "Bên ngoài không có ai, hai người ra ngoài từ đây đi."

Nếu hắn có ý đối phó bọn họ thì giờ này gọi người tới là được rồi, không cần phải nói nhiều lời với họ như vậy. Tô Tiện gật đầu với Tây Môn Nguyệt, cả hai chuồn ra từ cửa ngách rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Phong Diêu Sở quay người, khẽ thở phào.

Nhưng thình lình một tia sáng đỏ xoẹt qua, một phong thư xuất hiện trước mặt hắn.

Đó là Quỷ Môn Lệnh của Môn chủ, Môn chủ Quỷ Môn xuất quỷ nhập thần, ngày thường hiếm khi phát lệnh này nhưng Quỷ Môn lệnh đã phát thì nhất định có chuyện vô cùng quan trọng xảy ra. Phong Diêu Sở ngẩn ra một lúc, đưa tay nhận Quỷ Môn Lệnh, ngay khi xem xong sắc mặt hắn đại biến, quay đầu nhìn theo hướng hai người Tô Tiện vừa rời khỏi, do dự giây lát rồi quay người đuổi theo.

Ở bên kia, Tô Tiện và Tây Môn Nguyệt đi theo chỉ dẫn của Phong Diêu Sở bình an vô sự đến bên bức tường bao quanh trạch viện. Tô Tiện và Tây Môn Nguyệt vượt qua bức tường cao ra bên ngoài, chuẩn bị rút lui nhưng ai ngờ chờ đón bọn họ ở phía bên kia bức tường là một trong các hộ pháp Quỷ Môn Hồng Trang.

Tô Tiện chỉ gặp Hồng Trang một lần nhưng người mặc y phục đỏ tươi diễm lệ, rõ ràng là nam tử nhưng giữa hàng mày lại mang sắc thái mị hoặc, có lẽ Tô Tiện muốn quên cũng không quên được.

Đứng sau Hồng Trang là một đám đệ tử Quỷ Môn, thấy hai người Tô Tiện bước ra, hắn không khỏi ngạc nhiên nhưng chỉ trong giây lát, hắn trầm giọng nói: "Là ngươi, sao ngươi lại ở trong đó ra?"

Tô Tiện không đáp, nàng không có ý định muốn tán gẫu với hắn, ánh mắt lướt nhanh qua bốn phía muốn tìm cơ hội chạy thoát.

Tây Môn Nguyệt cũng đã nhìn ra Hồng Trang là người Quỷ Môn, trong lòng thầm than nghe lời Phong Diêu Sở cuối cùng lại trúng kế của hắn.

Hồng Trang cũng không nhẫn nại chờ câu trả lời của hai người, thấy không ai lên tiếng, hắn thấy mất hứng trực tiếp ra lệnh bắt hai người Tô Tiện lại. Các đệ tử Quỷ Môn nhanh chóng bao vây Tô Tiện và Tây Môn Nguyệt. Hai người sóng vai đứng cạnh nhau, rút vũ khí, tiểu hồ ly trên vai Tô Tiện cũng gào lên một tiếng rồi nhảy xuống, tích tắc biến trở về hình dạng yêu thú, nhe răng trừng mắt với đám đệ tử Quỷ Môn.

"Vốn định tới đối phó bọn người chính đạo, ai ngờ trùng hợp để ta phát hiện ngươi. Hừ, Hắc Y để ngươi đột nhập phân đường mà chẳng hay biết, cũng không biết hắn đang làm cái gì." Hắn phất tay áo, một cây đàn liền xuất hiện trước người, ngón tay hắn khẽ gãy dây đàn, sát ý từ tiếng đàn nhanh chóng vang vọng bốn phương.

Tô Tiện và Tây Môn Nguyệt bị trận đàn bao quanh, xung quanh toàn là đệ tử tinh nhuệ của Quỷ Môn. Tiếng đàn của Hồng Trang vừa vang lên, đám đệ tử đằng sau hắn lập tức xông tới, nếu không đột phá vòng vây ngay thì muốn rời khỏi càng khó khăn hơn. Tô Tiện quyết định dùng chiêu mạnh nhất của mình, vô số phù chú đã viết sẵn trước đó bay về phía chúng đệ tử Quỷ Môn. Trong khi bọn chúng đang chuyên tâm ứng phó phù chú, Tô Tiện triệu Ly Hỏa kiếm, Ly Hồn hỏa cuồn cuộn lao ra, không chừa đường sống.

Lần giao thủ trước là ở căn nhà nhỏ trên đỉnh Bích Lam sơn, nay Tô Tiện đã không còn như ngày trước. Hồng Trang kinh ngạc trước cảnh giới của nàng, trong lòng chợt lạnh, nhưng trên mặt vẫn giữ nét bình tĩnh, tiếng đàn tiếp tục lưu chuyển, không khí bốn bề như ngưng kết theo tiếng đàn. Băng phách nhỏ bé tề tụ trên không, ánh mắt Hồng Trang lập lòe, xuất thủ! Vô số băng tinh uốn lượn bay về phía Tô Tiện và Tây Môn Nguyệt.

Tây Môn Nguyệt vừa bức lui hai tên đệ tử, bà ấy quay phắt người lại, vẻ mặt thay đổi nói: "Cẩn thận!"

Tô Tiện không chút sợ hãi, dùng kiếm ứng địch, lưỡi kiếm xoẹt qua không khí đối kháng với tiếng đàn của Hồng Trang.

Hồng Trang cười lạnh, gãy dây đàn, ánh sáng đỏ hiện lên trên ngón tay, thanh âm trầm thấp nói: "Ngươi nghĩ chỉ có thế?"

Vừa dứt lời, chiêu tiếp theo cũng xuất thủ. Phía đối diện, Tô Tiện mỉm cười.

Tô Tiện nhướng mày với Hồng Trang, học theo giọng điệu của hắn nói: "Tất nhiên là chưa xong."

Hồng Trang cảm thấy có điều không đúng, ngay sau đó tất cả những người xung quanh chợt bất động, như bị ai đó khống chế. Cảm thấy này giống hệt như ngày trên Bích Lam sơn.

"Ngươi!" Hồng Trang căm phẫn trừng mắt với Tô Tiện.

Trong không khí xuất hiện một loại áp lực vô hình trói buộc tất cả đệ tử Quỷ Môn, không ai có thể nhúc nhích. Tô Tiện nhìn bọn họ một lúc rồi chầm chậm lấy ra một thứ từ sau lưng.

Huyền Dương Kính.

Hồng Trang trừng đỏ cả mắt, không tài nào ngờ một thứ thế này có thể chế trụ hắn hai lần. Mặc kệ hắn trừng mắt ở đấy, Tô Tiện dẫn Tây Môn Nguyệt và tiểu hồ ly vội vàng rời đi.

"Tiểu nha đầu người đừng vui mừng quá sớm, những người khác sẽ tới ngay thôi, ngươi chạy không thoát đâu!" Hồng Trang nhìn theo bóng lưng hai người hét lên.

Tô Tiện không thèm để ý lời của hắn, nói nhảm càng nhiều càng dẫn tới phiền phức, nàng không muốn tốn thời gian ở đây.

Nhưng ngoài dự liệu, nàng không nói nhảm nhưng phiền phức vẫn cứ tới.

Hai người Tô Tiện vừa chạy được một đoạn, con đường trước mặt đã có hơn mười bóng người chặn lại.

Tô Tiện và Tây Môn Nguyệt bị ép lui lại mấy bước, không khỏi cười khổ.

Người chặn bọn họ vẫn là đệ tử Quỷ Môn, kẻ dẫn đầu bọn chúng là hai người, một người áo trắng tóc trắng, thần sắc lãnh đạm xa cách, cả người trắng toát như du hồn lơ đãng trong đêm. Người còn lại váy áo lả lướt, là một nữ tử nhìn rất trẻ tuổi, nàng ta tao nhã tú lệ, chỉ có đôi mắt thoáng ánh lên bích sắc(*) kỳ dị.

(*) "Bích" ở đây gần như màu xanh lục. Mọi người hay gọi màu xanh ngọc bích ấy.

Người tóc trắng áo trắng kia Tô Tiện đã từng gặp, hắn là một trong Tứ đại hộ pháp - Bạch Phát. Còn nữ tử nọ, Tô Tiện cũng đại khái đoán ra thận phận của nàng ta.

Người cuối cùng trong Tứ đại hộ pháp, Bích Nhãn.

"Dám xông vào Quỷ Môn, các ngươi nên biết sẽ phải trả cái giá như thế nào." Bích Nhãn khoanh tay đứng trước mặt hai người, ngữ điệu yêu kiều cho người ta cảm giác nhu mị tận cốt tủy.

Đáng tiếc, cùng là nữ tử nhưng Tô Tiện không tài nào tán thưởng nổi một người như vậy. Nàng không nhiều lời, Ly Hỏa kiếm đã ra khỏi vỏ chỉ thẳng về phía Bạch Phát và Bích Nhãn. Tô Tiện vừa ra tay, Tây Môn Nguyệt cũng hiểu ý, ngay lập tức xông lên, tiểu hồ ly gào lên nhảy vào đám người. Chiến đấu tiếp tục, trận này còn ác liệt hơn trận khi nãy.

Công hiệu của Huyền Dương Kính không duy trì được quá lâu, lúc này Hồng Trang đã thoát khỏi cấm chế, hắn cười lạnh gia nhập cuộc chiến, bao vây hai người Tô Tiện. Tô Tiện đối phó với hai tên đã mệt lắm rồi, nay thêm Hồng Trang thì càng gian nan hơn.

Hai bên giao thủ chốc lát, trên người Tô Tiện và Tây Môn Nguyệt đã xuất hiện mấy vết thương. Trong lúc ấy, một trận cuồng phong thổi qua, Tô Tiện lui lại vài bước, một thanh đoản đao quét qua trước mặt nàng. Tô Tiện chật vật tránh đi, vẻ mặt ngưng trọng nhìn người vừa đến.

Người đến là Phong Diêu Sở, hắn đứng trước mặt Tô Tiện quay lưng lại với đám người Quỷ Môn. Nhân cơ hội ấy, hắn dùng khẩu hình nói với Tô Tiện một câu rồi lập tức lui về bên cạnh Quỷ Môn.

Giờ phút này, Tứ đại hộ pháp Quỷ Môn đã tề tụ đủ.

Thật không dám ngờ, Tứ đại hộ pháp đỉnh đỉnh đại danh của Quỷ Môn đồng thời xuất hiện, lại còn vì một tiểu cô nương chỉ đến cảnh giới Thanh Viêm.

Tô Tiện cũng không ngờ nên nàng có thể phán đoán, bọn họ không phải xuất hiện vì nàng.

Vậy thì vì cái gì?

Tô Tiện khó hiểu. Nàng nhớ lại câu Phong Diêu Sở vừa nói với mình.

Câu đó là: sự tình có biến, mau chóng rời khỏi.

Nhưng là có biến gì?

Tô Tiện còn chưa kịp nghĩ kỹ, một luồng kim sắc chói mắt rọi xuống thân người, dưới đất đột nhiên xuất hiện một trận pháp cực đại, mặt đắt dưới chân rung chuyển dữ dội. Trong lúc ai nấy đều đang kinh ngạc, vô số tiếng bước chân vang lên, vô số bóng người hiện lên giữa không trung, đáp xuống chiến trường.

Người đến là Thiên Cương Minh, mà người dẫn đầu chính là Mộ Sơ Lương.

- Hết chương 79 -

Lảm nhảm:

Chương sau có biến, là ĐẠI BIẾN!!!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tỏa Hồn