Tiếng Dương Cầm

Chương 10: Chương 11


Chương 11

Lý Tuệ Vân ngồi đối diện Hàn Ngọc, tay trái cô nhàn nhã nâng tách trà đưa lên miệng, ra dáng một tiểu thư đài cát. Hàn Ngọc liếc nhìn cô ta, đương nhiên trong lòng hiểu rõ cô ta đến đây là vì cái gì.

Phía trên ghế, Lý Tuệ Vân dáng ngồi hơi mệt mỏi, bụng hơi nhô lên so với hình ảnh trong những tờ tạp chí vài tháng trước, Hàn Ngọc hơi kinh ngạc, xong cô vẫn giữ trạng thái lạnh lùng, xa cách.

“Cô Hàn, tôi hy vọng cô có thể buông tha Khánh Minh, bởi vì tháng sau, tôi và anh ấy sẽ kết hôn, cho nên cô đừng cố níu kéo, hai người sẽ không có kết quả tốt đâu.” Lý Tuệ Vân nữa thành khẩn, nữa đe dọa.

Thật sự mà nói, cô chưa bao giờ có ý định níu kéo Trần Khánh Minh, cô yêu anh, nhưng mà, cô không có đủ sức lực, không đủ kiên trì để đối diện với nỗi đau quá lớn cho nên chỉ còn cách nhu nhược từ bỏ anh mà thôi. Cô gái này, cho rằng cô bám viếu lấy Trần Khánh Minh không buông là vì cái gì? Vì trả thù, vì tiền? Cô ta thật sự không biết bảy năm trước, Hàn Ngọc và Trần Khánh Minh là có mối quan hệ gì?

“Tôi không bám lấy anh ta, là Trần Khánh Minh bám lấy tôi, cô có bản lĩnh cứ tự mình giành lấy.” Hàn Ngọc không kiêng nễ, cô không muốn đôi co nhưng mà Lý Tuệ Vân cho cô là loại người nào mà hành xử như thế? Cô cảm thấy nhân cách của mình đang bị người khác coi là rẻ mạt.

Lý Tuệ Vân sơ xuất siết chặt cái tách trên tay, hành động này lọt vào mắt cùa Hàn Ngọc, cô đương nhiên không biểu cảm mà đối diện, cô ta đang tức giận, chỉ cần làm cơn tức giận ấy bùng phát, tự động con người rắc rối này sẽ bỏ đi mà thôi.

“Cô Hàn, tôi đã có thai…tôi… cô có thể…”

“Cô có bản lĩnh có thai thì phải có bản lĩnh giữ Trần Khánh Minh chứ, cầu xin tôi sao Lý tiểu thư?” Hàn Ngọc buông lời mỉa mai, không chừng câu tiếp theo cô ta sẽ bỏ đi mà thôi, cô cuối cùng cũng yên ổn.

“Cô…cô vô lại, tại sao cô có thể sống mà không nghĩ đến cảm nhận của người khác kia chứ?” Cô gái này quả nhiên rất nhanh tức giận, nhưng sức kiên trì cũng khá cao.

Đổi lại câu nói của cô ta, Hàn Ngọc chỉ mỉm cười, nụ cười nhu hòa vừa thương hại vừa châm biếm. Vậy đi bảy năm trước, là ai đã vô sỉ mang anh ấy đi khỏi cô, là ai đã vô sĩ đẩy cô vào đường cùng bắt cô phải khổ sở đến chết đi sống lại? Là cô, chính là Lý Tuệ Vân, chỉ vì sự ích kỷ của cô ta mà Hàn Ngọc phải chịu không ít đau thương.

Cô đoán cũng biết, sự việc bảy năm trước Trần Khánh Minh sang Paris là bị ép buộc, về khoảng này cô vẫn không chắc chắn cho đến khi hai người họ tuyên bố đính hôn nhưng mà, trong lòng cô lại vô cùng mâu thuẫn, hoặc có thể thời gian lâu như vậy, Trần Khánh Minh cũng đã thay lòng đổi dạ, vậy thì không có lý do gì mà cô ở bên cạnh anh được nữa.

“Cô cần bao nhiêu, tôi sẽ đáp ứng cho cô?”

Tiền sao? Có tiền là có thể mua được tất cả hay sao? Cô được trả tiền để đổi Trần Khánh Minh, vậy thì bảy năm sống vùi dập trong địa ngục, sinh mệnh đến hồi hồi cạn kiệt sắp rơi vào cõi chết, gia đình cô, tất cả của cô, Lý Tuệ Vân sẽ dùng cái gì để trả đây?

Hay vẫn là những đồng tiền bẩn thiểu mà bố con cô ta buôn gian bán lận để có được? Cô thật sự ghê tởm cái loại người này.

“Nếu cô còn chưa chịu bỏ đi, tôi sẽ cho người lôi cô đi.”

Hàn Ngọc nhìn đồng hồ trên tường, thái độ lãnh đạm băng giá hướng mắt ra ngoài, Lý Tuệ Vân tức giận đến tím mặt, đùng đùng đóng cửa cái rầm.

Cuộc đời này, vì cái gì mà tranh nhau đến sức đầu mẻ trán? Có sống đến trăm năm thì sao? Cuối cùng vẫn tay không trở về với cát bụi mà thôi.

Trần Khánh Minh đang ngồi duyệt công văn thì nhận được điện thoại của Lý Huệ Minh, anh cau mày nhìn lên bức tranh thủy mặc được treo trên tường, ánh mắt có phần mông lung, hai người nói đôi ba câu gì đó, sau đó, Trần Khánh Minh gọi Lưu Vân cùng đi ra xe.

Chiếc ô tô màu đên lăn bánh chậm rãi, khoảng mười phút sau dừng tại một quán trà. Trần Khánh Minh xuống xe, Lưu Vân xách theo cặp táp bước xuống cùng. Lý Huệ Minh ngồi một mình trong gốc khuất, cả quán trà chỉ có mỗi mình ông ta, có lẽ ông ta đã bao hết quán này rồi.

Trần Khánh Minh cuối đầu chào, sau đó ngồi đối diện.

“Bác Lý, có chuyện gì quan trọng sao?” Anh lạnh nhạt liếc nhìn biểu cảm bình thản trên gương mặt ông, khóe môi hơi nhuếch lên.

“Hôn lễ giữa cậu và Tuệ Vân sẽ hoãn cho tới năm sau, được không?” Ông dừng một lát rồi nói tiếp: “Cậu cứ yên tâm, chuyện này bố cậu đã đồng ý rồi.”

Trần Khánh Minh hơi ngạc nhiên, thì ra ông ta nắm bắt tình hình nhanh như vậy đến cả bố anh cũng đã biết rõ ràng Minh Ngọc đang mục rỗng sau lớp vỏ mạ vàng mỏng manh, ông cũng không muốn dính liếu đến thằng con bất tài, vô dụng này nữa.

Trần Khánh Minh hơi mỉm cười, sâu trong ý cười là sự lạnh lẽo đến tột cùng. Thật ra, con người cũng chỉ có vậy thôi, cứ được lợi lộc thì dầu sôi, lửa bỏng không màng, đến khi hết giá trị thì sẳn sàng vứt bỏ. Trì hoãn hôn lễ chỉ là cái cớ tạm thời mà bố con họ Lý bày ra để tìm cách hủy bỏ hôn ước với Trần Khánh Minh, thật là đáng ghê tỏm.

Trong thương trường, rất ít người biết rằng, Minh Ngọc chỉ là cái xác không hồn đang lơ lững giữa ranh giới sụp đổ. Không ngờ trong nội bộ của anh lại có kẻ phản bội cho nên tin tức bị tiết lộ nhanh như vậy. Xem ra ông bố đang ngồi trên chiếc ghế chủ tịch của Trần Thị quả không đơn giản.

Hai tháng trước, Trần Khánh Minh đột ngột bị trục xuất khỏi Trần Thị là do nguyên nhân này ư? Luận về địa vị, luận về quy mô, Minh Ngọc chưa hề thua kém công ty nào, nhưng mà trong hai năm gần đây, quả thật xuống dốc rất mạnh. Nhưng đó chỉ là trong nội bộ mới hiểu rõ tình hình. Thực ra mà nói chuyện một công ty có nội gián thì cũng không phải là điều kỳ lạ, nhưng mà anh không ngờ ông bố già kia lại đa nghi đến như vậy.

Rốt cục anh sắp rơi vào trắng tay, cả hai ông già không muốn liên lụy mới liên kết nhau đá anh văng ra khỏi mối quan hệ của họ. Quả thật bỉ ổi.

“ Tất nhiên được, chỉ là con sợ Tuệ Vân thất vọng mà thôi.” Anh giả ngây ngô. Trên cái đất nước này, ai mà không biết anh đã giấu đi cô nhân tình bé nhỏ của mình ở một nơi thần không biết, quỷ không hay kia chứ. Chính vì do báo chí lùng sụt cho nên anh mới cấm cửa cô, chứ thật chất, anh không hề muốn giam giữ cô như tù binh, để đổi lại thái độ chán ghét của cô.

Những ngày sau đó, bên cạnh Hàn Ngọc không còn mấy tên vệ sĩ tự kỷ suốt ngày đứng sừng sững một chổ, ngay cả cô nấu thức ăn cũng không dám động đến. Điều này làm cô nghi ngờ họ đang đề phòng cô bỏ trốn. Nhưng gần đây, họ đột hiên không xuất hiện nữa, cho nên Hàn Ngọc có thể thoải mái ra ngoài.

Chạng vạng tối, cô ngồi trong nhà xem tin tức, nhưng thực chất là do nhớ ai đó quá cho nên muốn lên ti vi xem có gặp được người ta hay không mà thôi. Trên màn hình, cô phóng viên tóc vàng xinh đẹp nhã nhặn đọc bản tin.

Giọng nói như dòng suối chảy vào tim cô làm cho cô cuồn cuộn một cảm giác khó thở.

Tập đoàn Minh Ngọc chính thức phá sản, Trần Khánh Minh mất tích, hơn nữa anh bị Lý Tuệ Vân từ hôn.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiếng Dương Cầm