Tiên Đạo Cầu Tác

Quyển 2 Chương 24: Huyết Chiến


- Hai người các ngươi là của ta.

Theo thanh âm trào phúng vang lên bên tai Huyền Tu cùng Bảo Uy, một mảng vụ khí (sương mù) màu đen cuồn cuộn hướng về hai người rất nhanh công tới. Rơi vào đường cùng, hai người Bảo Uy không thể làm gì khác hơn là xoay người ứng phó thế công trước mặt. Bởi vì công kích của phệ nhân hắc sắc linh khí đã đến, trong lúc nhất thời cũng không có thời gian rảnh để chiếu cố bọn Từ Thanh Phàm.

Khi đó, mười hai tên tu tiên giả bị ma hóa đã bay đến phía trên tế đàn, hướng về ba người Từ Thanh Phàm, Lữ Tử Thanh, Thượng Niên Nghiêu rất nhanh công tới. Sau khi bay đến gần, mười hai người cùng nhau thi triển đạo pháp, nhất thời liệt diễm, hồng đào (sóng to), kim quang, cự thạch, năm màu sắc đại biểu cho ngũ hành đạọ pháp không ngừng lóe ra, các loại đạo thuật uy lực cường đại liên tiếp xuất hiện trên đàn tế, phô thiên cái địa, uy thế kinh người.

Đối mặt với công kích liên thủ của mười hai người, ba người Từ Thanh Phàm vội thi triển phòng ngự cực mạnh của bản thân, nhưng khi công kích của mười hai tu tiên giả bị ma hóa đến vẫn chật vật không chịu nổi như cũ.

Hiện tại mười hai tên tu tiên giả đã bị Ma Châu khống chế làm mất đi thần trí, hẳn nên gọi bọn họ là mười hai Ma Tướng.

Từ Thanh Phàm đầu tiên là điều khiển Tam Trượng Thanh Lăng hóa thành một mảnh thanh sắc vân hà (mây màu xanh) không ngừng bay lượn quanh người hắn, đồng thời đem tốc độ của mình thi triển đến cực hạn, hoặc né tránh, hoặc dùng Tam Trượng Thanh Lăng cùng Thiết Bồ Diệp ngạnh kháng. Sau khi tiêu hao lượng lớn linh khí cuối cùng cũng tránh thoát được đợt công kích đầu tiên của mười hai tên Ma Tướng. Nhưng dưới đạo pháp cường đại dày đặc của mười hai tên Ma Tướng, Tam Trượng Thanh Lăng cũng bởi vì ngạnh kháng với đông đảo đạo pháp mà quang mang có chút ảm đạm, còn Từ Thanh Phàm ở trong làn sóng công kích này tâm thần cũng bị chấn động, nội tạng đảo lộn, bị nội thương không nhẹ.

Do Lữ Tử Thanh tu luyện phong hệ đạo pháp nên tốc độ không hề kém hơn Từ Thanh Phàm, thêm nữa pháp khí phòng ngự Quy Xác Hình cũng hết sức cường đại, không ngừng chạy cùng tránh né công kích của mười hai Ma Tướng giống Từ Thanh Phàm. Bởi vì Quy Xác Hình là kiện pháp khí chuyên về phòng ngự, lực phòng ngự so với Tam Trượng Thanh Lăng của Từ Thanh Phàm mạnh hơn nhiều, cho nên tình huống so với Từ Thanh Phàm tốt hơn một ít, nhưng đối mặt với công kích của mười hai Ma Tướng, ngực bụng bị chấn động vẫn khó chịu không thôi.

Nhưng so sánh với Từ Thanh Phàm cùng Lữ Tử Thanh, tình thế Thượng Niên Nghiêu không thể nghi ngờ chính là hung hiểm nhất, bởi vì hắn tu luyện chủ yếu là phòng ngự địa hệ đạo pháp, cho nên trưởng bối ban cho hắn hai kiện pháp khí công kích nhằm bổ sung lực công kích cho hắn. Chỉ là mới vừa rồi chống đỡ Ma Binh cùng biến dị Yêu thú hạ cấp, nên hắn đã tiêu hao đa phần linh khí trong cơ thể, hiện tại muốn thi triển một ít đạo pháp Địa hệ cường đại rõ ràng là lực không đủ, hơn nữa tốc độ của hắn không như Từ Thanh Phàm cùng Lữ Tử Thanh, vì vậy chỉ có thể nỗ lực thi triển Thạch Tường Thuật hóa ra một bức tường đá che phía trước mặt mình, đáng tiếc dưới hợp lực công kích của mười hai Ma Tướng chỉ có thể ngăn cản ngắn ngủn, nháy mắt đã bị đánh nát. Nếu không phải Từ Thanh Phàm ở một bên nhanh tay kéo, chỉ sợ hắn đã mất mạng trong đợt công kích này rồi. Nhưng cho dù có Từ Thanh Phàm cùng Lữ Tử Thanh ở một bên hỗ trợ, Thượng Niên Nghiêu vẫn bị uy thế đạo pháp còn lại chấn cho hộc máu. Hiển nhiên không còn lực để chống đỡ đợt công kích tiếp theo.

Mặc dù đợt công kích chỉ giằng co ngắn ngủn trong nhay mắt, nhưng đám người Từ Thanh Phàm lại cảm giác nháy mắt này giống như một năm dài dằng dặc. Rốt cuộc ngũ sắc quang hoa tan hết, thế công thứ nhất của mười hai Ma Tướng cũng chấm dứt. Nhưng mọi chuyện không dừng tại đó, mười hai tên Ma Tướng trôi nổi trên tế đàn sau khi chứng kiến đám người Từ Thanh Phàm ngăn trở đợt công kích thứ nhất, cũng không có lộ ra chút kinh ngạc nào, vẫn thần sắc đờ đẫn tay tiếp tục kết chỉ quyết, linh khí ba động trên người phát ra còn cường đại hơn lúc trước, rõ ràng đợt công kích tiếp theo mãnh liệt hơn rất nhiều.

Thấy cảnh này, trên mặt ba người Từ Thanh Phàm không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng, bọn họ biết nếu như để mười hai tên Ma Tướng này thi triển đợt công kích thứ hai thì bọn họ cũng không có lực để tiếp tục ngăn cản.

Thực ra mặc dù đám tu tiên giả bị ma hóa có đến mười hai người, nhưng ba người Từ Thanh Phàm bọn họ cũng không phải yếu đến nỗi chỉ có thể ngăn trở được một đợt công kích. Đầu tiên là vì Thượng Niên Nghiêu, người có có công lực cao nhất cùng lực phòng ngự cực mạnh trong ba người, do lúc ngăn cản Ma Binh cùng biến dị Yêu thú, linh khí trong cơ thể đã bị hao tổn nghiêm trọng, đến bây giờ vẫn cần hai người Từ Thanh Phàm chiếu cố, nên làm cho thực lực ba người suy giảm mạnh.

Thứ hai cũng là bởi vị thực lực cường đại của mười hai tên Ma Tướng này nằm ngoài dự liệu của đám người Từ Thanh Phàm. Trong mười hai tên Ma Tướng này có năm tên ban đầu chính là đệ tử Thanh Hư Môn, Lữ Tử Thanh cùng Thượng Niên Nghiêu đối với bọn họ vô cùng thân thiết, trong ấn tượng của hai người, năm tên đệ tử này thực chất chỉ có tu vi đến Tích Cốc hậu kỳ, nhưng hiện tại nhìn bọn họ thi triển ra đạo pháp uy lực, năm người này thực lực ít nhất cũng đã đạt tới Linh Tịch sơ kỳ. Mà ba gã tu sĩ khổ tu ban đầu thực lực cũng đã đạt tới Linh Tịch hậu kỳ, thực lực bây giờ lại càng thêm kinh khủng, cho dù là so với Hư Đan kỳ tu tiên giả cũng chỉ thấp hơn ba phần mà thôi.

Hiển nhiên mười hai tên Tu tiên giả sau khi bị ma hóa, thực lực được tăng lên nhiều hơn so với bọn Ma Binh cùng Yêu thú hạ cấp, trước đây Huyền Tu phán đoán khối Ma Châu này là Cửu Ma Châu chuyên ma hóa Tu thiên giả, quả nhiên đúng là như vậy!

Chỉ có điều mười hai người này mặc dù công lực đại tăng, đám người Từ Thanh Phàm lại không phải là đối thủ, số lượng càng ở thế yếu, nhưng mười hai người đó cũng đồng thời đánh mất thần trí, đối với kiến thức cơ bản ngũ hành tương khắc ở Tu tiên giới dĩ nhiên không biết, chỉ biết không ngừng thi triển đạo pháp công kích của chính mình. Tỉ như mới vừa rồi có hai gã Ma Tướng, một người thi triển hỏa hệ đạo pháp Hỏa Hải Hãng Dũng, một người thi triển thủy hệ đạo pháp Hồng Đào Quyết, ngũ hành tương khắc triệt tiêu lẫn nhanh, uy lực giảm đi rất nhiều. Nếu không với thực lực bây giờ của đám người Từ Thanh Phàm, đối mặt với đạo pháp vô cùng cường đại đó, chỉ sợ rằng đợt công kích thứ nhất cũng chống giữ không nổi.

Nhưng cho dù là như vậy, đám người Từ Thanh Phàm muốn chống giữ thế công tiếp theo của mười hai Ma Tướng thì quả thật là không có khả năng. Dù sao thực lực cũng chênh lệch quá lớn.

So sánh với sự hung hiểm của đám người Từ Thanh Phàm, hai người Huyên Tu, Bảo Uy đang chến đấu tuy không có tình huống nguy hiểm đến tính mạng, nhưng càng ngày lại càng gian nan. Thực lực của Na Hưu vốn là trên hai người, mà Huyền Tu lúc trước vì ngăn cản Ma Binh và Na Hưu nên đã tiêu hao gần một nửa linh khí trong cơ thể, mới vừa rồi Bảo Uy cùng Ma Châu đối kháng càng làm cho tâm thần hao tổn nghiêm trọng, cho nên đối mặt với thế tiến công to lớn cùng hắc vụ quỷ dị, cũng vô cùng chật vật.

Vô luận là Bảo Uy Hỏa hệ đạo pháp, hay Huyền Tu Lôi pháp, cũng đều ẩn chứa thiên địa dương cương chi khí, nhưng đối mặt với hắc vụ công kích vô biên, hiệu quả cũng không quá mức rõ ràng. Cho nên hai người Huyền Tu cùng Bảo Uy mặc dù thấy tình cảnh cực kỳ hung hiểm của đám người Từ Thanh Phàm, nhưng bị Na Hưu cuốn lấy không cách nào thoát thân, không khỏi càng thêm sốt ruột. Mà Na Hưu sau khi nắm được Ma Châu, hắc sắc ma khí trong cơ thể tỏa ra như vô cùng vô tận, trong nhất thời cả chiến trường đều tràn ngập ma khí.

- Không thể tiếp tục như thế này được.

Chứng kiến tình cảnh trước mặt, Từ Thanh Phàm không ngừng suy tính, vì vậy nói với Lữ Tử Thanh:

- Lữ sư huynh, huynh cố gắng cầm cự một lúc, cho ta đủ thời gian thi triển đạo pháp.

Nghe Từ Thanh Phàm nói, Lữ Tử Thanh biết hiện giờ chỉ có thể đặt hi vọng vào hắn. Vì vậy không chút do dự, trong tay liền phất ra pháp khí Phong Hành Phiến, liên tiếp hóa ra mười hai đạo “Long Quyển Phong”, do phong nhận tụ lại mà thành, rất nhanh phóng về phía mười hai tên Ma Tướng đang trôi nổ trên tế đàn. Mà mười hai tên Ma Tướng mặc dù đã đánh mất đi thần trí, nhưng đối mặt với “Long Quyển Phong”, bản năng tránh né vẫn còn, nhưng dưới sự khống chế của Lữ Tử Thanh, mười hai đạo “Long Quyển Phong” như bóng với hình theo sát không thôi.

Vì liên tiếp tránh né, thời gian để mười hai tên Ma Tướng thi triển đạo pháp không khỏi bị kéo dài. Chỉ nhìn sắc mặt tái nhợt của Lữ Tử Thanh cùng mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra, Từ Thanh Phàm biết loại công kích này của hắn khiến linh khí tiêu hao nghiêm trọng, khó mà kéo dài lâu được. Vì vậy không chần chừ, mười ngón tay rất nhanh liên tiếp biến ảo, hóa thành vô số bóng ảnh ngón tay, làm cho người ta căn bản không rõ Từ Thanh Phàm thi triển chỉ quyết gì.

Tiếp theo, mấy trăm đóa “Lục Lăng Hoa” được hóa ra từ mười ngón tay của Từ Thanh Phàm bay xuống, sau khi đến chỗ xa xa thì bắt đầu va chạm lẫn nhau, tiếng nổ không ngừng liên tiếp vang lên, sương mù màu trắng dày đặc bắt đầu tràn ngập quanh đám người Từ Thanh Phàm, che khuất tầm nhìn mười hai tên Ma Tướng bên ngoài. Làm xong hết thảy những thứ này, Từ Thanh Phàm cũng không chậm lại chút nào, mười ngón tay như trước không ngừng biến ảo, một lúc sau rốt cuộc cũng ngừng lại. Nhưng làm người khác kì quái chính là mặc dù Từ Thanh Phàm tri triển xong đạo pháp, hơn nữa xem sắc mặt tái nhợt thì hẳn đạo pháp vừa thi triển đã làm tiêu hao một lượng lớn linh khí, nhưng lại không có bất cứ gì biến hóa gì xảy ra, so với tràng cảnh sau mỗi lần Từ Thanh Phàm thi triển đạo pháp, hoa cỏ huyến lễ bay tứ tung chói mắt thì khác nhau rất nhiều.

Mà ngay lúc này, Lữ Tử Thanh rốt cuộc cũng không còn sức để thi triển đạo pháp, sau khi thấy Từ Thanh Phàm thi triển đạo pháp xong, liền bỏ đi khống chế mười hai đạo “Long Quyển Phong”, sắc mặt tái nhợt ngồi trên mặt đất. Hơn nữa Lục Lăng Hoa của Từ Thanh Phàm biến thành sương mù mặc dù che đi thân hình ba người, nhưng cũng đồng thời khiến ba người không cách nào thấy rõ tung tích của mười hai tên Ma Tướng bên ngoài, cứ như vậy cho dù Lữ Tử Thanh có tiếp tục nỗ lực khống chế mười hai đạo “Long Quyển Phong”, cũng không cách nào uy hiếp đến mười hai tên Ma Tướng.

Sau khi ngã xuống ngồi trên mặt đất, Lữ Tử Thanh thấy Từ Thanh Phàm thi triển xong đạo pháp nhưng tình cảnh không có phát sinh biến hóa gì, không khỏi kì quái nhìn Từ Thanh Phàm.

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Lữ Tử Thanh cùng Thượng Niên Nghiêu, Từ Thanh Phàm chỉ hơi lắc đầu, ý bảo hai người họ yên lặng theo dõi kỳ biến.

Bên ngoài, mười hai tên Ma Tướng sau khi thấy sương mù tràn ngập trước mắt cũng không khỏi nghi hoặc. Bọn họ nhận được lệnh là tiêu diệt ba người Từ Thanh Phàm, nhưng sương mù trước mắt hoàn toàn che đi đám người Từ Thanh Phàm, khiến bọn họ không thể phát công được. Hơn nữa sau khi bị Ma Châu khống chế đã đánh mất thần trí, bọn họ căn bản không biết ứng biến, không nghĩ tới viêc cần giải quyết đám sương mù trước, sau đó mới tấn công ba người Từ Thanh Phàm. Cuối cùng không biết làm sao, mười hai người quyết định trở lại vị trí vừa rồi chờ cho sương mù tiêu tán, sau đó mới theo lệnh giết ba người Từ Thanh Phàm.

Nhưng sau khi mười hai người vừa trở lại vị trí vừa rồi, di biến phát sinh! Dưới chân mười hai người đột nhiên nứt ra, mười hai đóa hoa khổng lồ đột nhiên xuất hiện từ dưới nền đất, mạnh mẽ hướng mươi hai Ma Tướng trên không trung mà phóng đi. Mười hai đóa hoa khổng lồ dị thường có màu sắc như máu huyết đỏ tươi, khi vọt tới giữa không trung, cánh hoa chợt nở ra, nhưng làm cho người ta kinh ngạc là bên trong cánh hoa có vô số những chiếc răng sắc nhọn!!

Mười hai đóa hoa kinh khủng này đúng là thu hoạch lớn nhất của Từ Thanh Phàm sau khi đến Nam Hoang, kỳ hoa dị thảo trong Nam Hoang làm người nghe mà biến sắc chính là Thực Nhân Hoa!

Mười hai Ma Tướng không ngờ lại gặp nguy hiểm từ dưới chân chính mình, hơn nữa mười hai đóa Thực Nhân Hoa xông lên cực nhanh, cho nên mười hai Ma Tướng căn bản chưa kịp phản ứng đã bị mười hai đóa Thực Nhân Hoa nuốt vào trong cơ thể. Theo cánh hoa rất nhanh đóng lại, một loạt thanh âm tiếng nuốt liên tục vang lên (Ực ực ^^) làm cho người ta nghe mà kinh hoàng dựng tóc gáy. Thậm chí từ cánh hóa mơ hồ có thể thấy vết máu chảy xuống.

Thật lâu sau, tiếng nổ liên tiếp vang lên, các đóa Thực Nhân Hoa liên tiếp bạo liệt nổ mạnh, năm bóng người từ thi thể đã vỡ vụn của Thực Nhân Hoa phóng ra, chỉ là thân hình hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo ít vết thương, mà bảy người khác rốt cuộc cũng không thể thoát ra.

Trong sương mù, thông qua tinh thần liên lạc cùng Thực Nhân Hoa, Từ Thanh Phàm đã biết được tình huống bên ngoài, không khỏi thở dài một hơi.

Mình rốt cuộc đã giết người sao?

Mặc dù trước đây Từ Thanh Phàm đã giết chết vô số biến dị dã thú, mặc dù những người đó đều là con rối đã đánh mất thần trí, nhưng dù sao cũng là con người có tính mạng đang sống sờ sờ a, bây giờ lại bị biến mất trong tay mình sao?

Bản thân vì muốn sống mà đã giết chết bọn họ.

Công bình không?

Trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi bắt đầu sinh ra cảm giác khủng hoảng cùng áy náy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn giết người..

Nhưng trong lòng Từ Thanh Phàm vẫn không ngừng an ủi chính mình, những người này chỉ là con rối, khi thần trí bọn họ bị hủy diệt thì cũng coi là đã chết, kỳ thật hiện tại bọn họ cùng biến dị dã thú lúc trước mình giết cũng không có gì khác nhau, mình chỉ tiêu diệt một cái xác không hồn mà thôi. Hơn nữa nếu mình không giết bọn họ, không chỉ bản thân sẽ chết, mà sau này bọn họ còn có thể gây ra tai họa cho nhiều người vô tội.

Tự an ủi bản thân như vậy, dù sao Từ Thanh Phàm cũng không chứng kiến tử trạng của bảy người kia, tâm tình trong lúc nhất thời cũng bình hoãn rất nhiều.

Thấy Từ Thanh Phàm thở dài, Lữ Tử Thanh vội hỏi:

- Từ sư huynh, làm sao vậy.

Nghe được câu hỏi của Lữ Tử Thanh, Từ Thanh Phàm đầu tiên là ổn định một chút tâm tình trong lòng, sau đó mới chậm rãi nói ra:

- Mười hai tên Ma Tướng bên ngoài, mới vừa rồi ta giết bảy người trong đó, bây giờ chỉ còn lại năm người, nhưng là năm người có thực lực cực mạnh.

Nghe Từ Thanh Phàm nói, Lữ Tử Thanh cùng Thượng Niên Nghiêu thất kinh, thực lực của mười hai Ma Tướng vừa rồi hai người cũng tận mắt chứng kiến, bây giờ bảy người trong đó đã bị Từ Thanh Phàm giết? Mặc dù hai người đều biết Từ Thanh Phàm công lực bất phàm, đạo pháp huyền diệu, nhưng cũng không nghĩ Từ Thanh Phàm lại mạnh đến trình độ như thế, cái nhìn trong lòng đối với Từ Thanh Phàm không khỏi cao hơn ba phần.

Đột nhiên, Lữ Tử Thanh nghĩ tới thứ gì, sắc mặt vốn tái nhợt trở nên càng thêm tái nhợt, run giọng hỏi:

- Vậy Trương sư đệ bọn họ…?

- Xin lỗi.

Sau một lúc trầm mặc, Từ Thanh Phàm chậm rãi nói.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Đạo Cầu Tác