Tiên Đạo Cầu Tác

Quyển 2 Chương 10: Nam Hoang


- Tiên nhân là những người có thể ăn gió uống sương, sáng đi nam chiều về bắc.

Lúc nhỏ, khi Từ Thanh Phàm cùng đọc sách với Nhị trưởng lão, đã thấy giới thiệu như vậy.

Những lời này nói lên năng lực huyền diệu vô cùng của tiên nhân. Nhưng trên sự thật, đây chỉ là sự tưởng tượng của phàm nhân mà thôi. Sức lực của con người có hạn, dù năng lực của tiên nhân rất lớn, tuy nhiên, trên cơ bản cũng chỉ mạnh hơn phàm nhân một chút mà thôi, nào có thể “Sáng nam chiều bắc” được? Có lẽ các tông sư đạt đến Đại Thừa kỳ mới làm được. Nhưng để đạt đến cảnh giới Đại Thừa kỳ, trong lịch sử của thế giới tu tiên có bao nhiêu người đây?

Con đường tu tiên dài rộng, đầy gian khổ, càng đến sau này càng khó. Có thể tiến thêm một bước, có thể đạt đến cảnh giới Đại Thừa là vạn người có một. Thiên phú hơn người, nỗ lực chuyên cần, cơ duyên khả ngộ bất khả cầu, nếu thiếu một trong những thứ đấy thì không thể được. Nhưng tu tiên giả có thể hội đủ ba điều trên, lại có bao nhiêu?

Nghĩ đến lúc ban đầu, khi Lục Hoa Nghiêm mang theo Từ Thanh Phàm bay từ Nam Hoang về Cửu Hoa Sơn, cũng mất một ngày đêm. Mà lấy công lực bây giờ của Từ Thanh Phàm, tự nhiên không thể so sánh với Lục Hoa Nghiêm khi đó. Mặc dù có pháp khí “Tam Trượng Thanh Lăng” giúp đỡ cũng phải mất liên tục bảy ngày mới đến được biên giới Nam Hoang.

Tuy Từ Thanh Phàm sau khi đạt đến cảnh giới Linh Tịch Kỳ linh khí trong cơ thể đã hóa chất, tinh thuần hùng hậu, không lúc nào không được thiên địa ngũ hành chi khí bổ sung hỗ trợ. Nhưng ngay cả vậy, bảy ngày không ngừng bay đi cũng làm cho linh khí trong cơ thể hắn khô kiệt, mà tinh thần lại càng uể oải hơn so với thân thể.

Bây giờ Từ Thanh Phàm lại chẳng quan tâm đến những điều ấy, hắn chỉ ngự “Tam Trượng Thanh Lăng” dừng lại một cách yên lặng trên bầu trời của vùng biên giới, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Nam Hoang.

Người ta nói đứng càng cao thì nhìn càng xa, mặt dù bây giờ Từ Thanh Phàm đứng trên trời cao mấy trăm trượng, phóng mắt nhìn khắp Nam Hoang. Nơi đây vẫn như cũ, tầng tầng lớp lớp các dãy núi, tựa hồ vô cùng vô tận, kéo dài đến tận phía chân trời.

Dường như trời cao đem tất cả ân sủng của mình đều dành cho trung thổ phồn hoa. Nơi đó khí hậu ôn hòa, đất đai phì nhiêu, nhiều đồng bằng sông núi. So ra, Nam Hoang quả thật không được sủng ái, đất đai thì hoang vu, nhiều ao đầm trùng độc, có nhiều chướng khí, dã thú hoành hành, một mảnh sơn cùng thủy tận. Trên đường từ trung thổ phồn hoa đến đây, lại nhìn thấy Nam Hoang như vậy, hẳn là sự khác biệt quá bất công rồi.

Dù vậy, khi nhìn thấy Nam Hoang, Từ Thanh Phàm lại cảm thấy thân thiết hơn. Vì nơi đây có gia viên họ Từ? Hay là có những kí ức ngày thơ bé của hắn?

Đứng yên trên bầu trời rất lâu, cảm xúc trong lòng đầy phức tạp, Từ Thanh Phàm thở dài một tiếng, sau đó cưỡi “Tam Trượng Thanh Lăng” từ từ bay xuống mặt đất. Dưới hắn chân vẫn chỉ là vài cọng cỏ dại sinh trưởng một cách thưa thớt, trong ánh hoàng hôn của mùa thu càng làm tăng thêm vẻ hoang vu.

Tính toán số linh thạch cần thiết, Từ Thanh Phàm cúi người xuống bố trí một trận pháp phòng ngự cơ bản nhất. Lúc bàn tay chạm vào nền đất dưới chân, hắn đã cố gắng ngăn cản sự xúc động mạnh mẽ trong lòng. Sau đó Từ Thanh Phàm đi vào trong, khởi động trận pháp phòng ngự, một tầng quang hoa màu trắng nhạt xuất hiện bao phủ ba thước quanh người. Hắn bắt đầu khoanh chân ngồi xuống, phục hồi linh khí trong cơ thể đã tiêu hao quá độ.

Nam Hoang hung hiểm vô cùng, yêu thú, yêu quái rất nhiều. Mặc dù Từ Thanh Phàm bây giờ chỉ ở vị trí biên giới của Nam Hoang, nhưng vẫn không dám lơ là, mất cảnh giác. Đặc biệt là lúc ngồi luyện công, tâm thần hư không, khi nguy hiểm ập đến cũng không thể không có thủ đoạn để phòng ngự. Tuy thủ đoạn cực kỳ hạn chế, số lượng linh thạch Từ Thanh Phàm mang theo chỉ đủ để bố trí một trận pháp cấp thấp nhất, nhưng lúc nguy hiểm cũng giúp Từ Thanh Phàm chỗng đỡ một đoạn thời gian để có sự chuẩn bị. Dù sao nơi đây chỉ là biên giới của Nam Hoang, không thể xuất hiện yêu thú nào đó quá lợi hại được.

Trước lúc nhập định, Từ Thanh Phàm còn tỉ mỉ kiểm tra nhiều lần trận pháp phòng ngự mà mình vừa mới thiết lập. Sau khi xác định không có vấn đề gì, rốt cuộc hắn cũng từ từ nhắm mắt, ngồi luyện công phục hồi linh lực.

Lúc người tu tiên đả tọa luyện công, không hề có khái niệm về thời gian. Hơn nữa, trên đường bay không ngừng nghỉ, cho nên linh khí trong cơ thể của Từ Thanh Phàm đã tiêu hao rất nghiêm trọng, lần luyện công lần này bất tri bất giác đã trôi qua ba ngày.

Từ Thanh Phàm cảm thấy linh khí trong cơ thể hoàn toàn phục hồi, nên đã kết thúc việc luyện công mà từ từ mở mắt. Phía trước vẫn là cảnh tượng ánh chiều tà lúc mặt trời xuống núi. Dưới ánh sáng đó, cả Nam Hoang mang theo màu vàng rực rỡ, càng làm tăng thêm phần thần bí.

Nhưng tình cảnh trước mắt lại làm cho Từ Thanh Phàm hết sức kinh ngạc. Bên ngoài trận pháp phòng ngự ban đầu, không biết từ lúc nào đã tràn đầy các loại quái thú: có hắc lang, hắc hổ, hắc mãng… trên bầu trời còn có một số lượng lớn hắc ưng, đưa mắt nhìn tới, hình như cả thiên địa đều một màu đen vậy. Tất cả đều vây quanh Từ Thanh Phàm, lộ ra những ánh mắt với màu sắc quỉ dị, đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Kỳ quái là, Từ Thanh Phàm từ nhỏ đã sinh sống ở Nam Hoang, vậy mà từ trước đến nay hắn chưa từng gặp qua những dã thú màu đen này. Hơn nữa, sau khi chúng vây chặt Từ Thanh Phàm lại, cũng không giống như tưởng tượng thường ngày mà vội vàng công kích con mồi, bây giờ chỉ gắt gao đem Từ Thanh Phàm “bảo vệ”. Mặt khác, các loại dã thú mặc dù chủng loại khác nhau, nhưng đứng lại hòa thuận. Giữa chúng mơ hồ hình thành nên trận hình, giống như có người đang khống chế vậy.

- Đây là…… Huyết Lang sao?

Từ Thanh Phàm nhìn qua trận pháp phòng ngự, tỉ mỉ quan sát các loại dã thú bao vây xung quanh mình, cuối cùng nhận ra một loại dã thú gần hắn nhất. Con hắc lang trước mắt này, nếu thu nhỏ thân hình lại một nửa, đổi màu đen thành màu xanh, sau đó đem đồ án hỏa diễm màu xanh trên đầu nó bỏ đi, không phải là hình dạnh của Huyết Lang đã hoành hành ở Nam Hoang hồi Từ Thanh Phàm còn nhỏ hay sao?

- Bạo Hổ, Giác Mãng, Thiết Dực Ưng, chúng nó sao lại biến thành hình dạng này?

Sau khi nhận ra được Huyết Lang, Từ Thanh Phàm cũng rất nhanh nhận ra được các loại dã thú khác. Đối với sự biến đổi kinh người này của các dã thú, trong lòng hắn kinh ngạc không thôi. Những dã thú này lúc hắn còn nhỏ đều là bá chủ một phương, bây giờ không chỉ lông da đều bị biến thành màu đen, thân thể to hơn mấy lần so với trước, đầu còn xuất hiện một đồ án hỏa diễm màu xanh tím nữa, quái dị vô cùng.

- Sau khi bản thân rời khỏi Nam Hoang, ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Từ Thanh Phàm nghĩ đến mà kinh hãi trong lòng.

Sau khi thấy Từ Thanh Phàm đứng dậy, các dã thú vây quanh Từ Thanh Phàm bất giác dao động, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trở lại. Sau đó Từ Thanh Phàm thấy những dã thú trước mắt lần lượt tránh ra hai bên, tạo thành một con đường rộng rãi ở giữa. Mà một người da màu ngăm đen thân cao gần một trượng lại đột nhiên xuất hiện, dọc theo thông đạo chậm rãi đi đến trước mặt Từ Thanh Phàm. Ở trước mặt người này, vẻ mặt dữ tợn của dã thú lại giống như mèo nuôi trong nhà vậy, mỗi khi người này bước về trước một bước, dã thú bên cạnh hắn liền nằm xuống một cách thuần phục, dường như đang bái lạy hắn vậy.

Thấy tình cảnh trước mắt, dù Từ Thanh Phàm có chậm chạp đến mấy đi nữa cũng biết những dã thú vây quanh mình là do người này khống chế.

Sau khi người thần bí này đến gần, Từ Thanh Phàm phát hiện trên trán người này cũng có đồ án màu xanh tím giống như các dã thú đó. Chỉ là trông càng sinh động hơn, không ngừng chớp chớp những quang mang màu xanh tím nhàn nhạt, giống như trên trán hắn thật sự có một đóa hỏa diễm không ngừng thiêu đốt vậy. Qua cảm giác của Từ Thanh Phàm, phát hiện trên người thần bí này không có chút linh khí ba động nào, hiển nhiên không phải là người tu tiên. Nhưng hắn lại phát ra uy áp quỷ dị, làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.

Sau khi thấy người thần bí đến trước mặt, lại chỉ lạnh lùng nhìn mình, không có ý chào hỏi hay giới thiệu gì cả. Từ Thanh Phàm không biết làm sao đành phải nói trước:

- Tại hạ Từ Thanh Phàm là tu sĩ của Cửu Hoa Môn, xin hỏi các hạ là ai? Vì sao điều khiển các loại dã thú này vây quanh tại hạ?

Người trước mắt này không biết là bạn hay là địch, mặc dù bây giờ còn chưa thấy rõ địch ý của đối phương, nhưng Từ Thanh Phàm cũng không dám tùy tiện bỏ đi trận pháp phòng ngự vây quanh mình.

- Rời khỏi nơi này, Nam Hoang là thánh địa của Cửu Lê Tộc.

Người thần bí đó cuối cùng cũng nói chuyện, âm thanh trầm thấp khàn khàn, mang theo cảm giác quỷ dị rung hồn động phách, nhưng lại giống như thật lâu không có nói chuyện.

Sau khi nghe người thần bí nói, Từ Thanh Phàm hơi nhíu mày, đáp.

- Tại hạ từ nhỏ lớn lên ở Nam Hoang, mặc dù đã gần ba mươi năm chưa trở về, nhưng trong ấn tượng của tại hạ, Nam Hoang hình như không phải là mảnh đất của một nhà hay một tộc nào.

- Rời khỏi nơi này, Nam Hoang là thánh địa của Cửu Lê Tộc.

Thần bí nhân không thèm để ý đến lời đáp của Từ Thanh Phàm, chỉ nói một cách cố chấp.

- Tại hạ lần này trở lại Nam Hoang thật sự có chuyện quan trọng, cũng không thể trở về bây giờ.

Từ Thanh Phàm nhìn thấy ánh mắt chết chóc lạnh lùng của Thần bí nhân, nhíu mày giải thích.

- Rời khỏi nơi này, Nam Hoang là thánh địa của Cửu Lê Tộc.

Thanh âm vẫn trầm thấp khàn khàn như trước, nhưng trong lời nói lại cảm giác như có một tia phẫn nộ, cuối cùng cũng làm cho Từ Thanh Phàm biết được “Người trước mắt này vẫn còn có cảm tình”.

Nghe được lời nói của thần bí nhân này liên tiếp có ngữ khí ra lệnh, cho dù tính khí của Từ Thanh Phàm có tốt hơn nữa cũng nhịn không được mà tức giận. Mặc dù người trước mắt này vô cùng quỷ dị, hơn nữa có thể khống chế vô số dã thú, nhưng Từ Thanh Phàm cũng không sợ, vì thế hắn thản nhiên nói:

- Tại hạ có chút trần duyên cần đến Nam Hoang giải quyết, cho nên quyết không thay đổi chủ ý mà rời đi. Nhưng có lẽ các hạ sẽ thay đổi chủ ý cũng nên.

Ngay khi Từ Thanh Phàm tưởng rằng thần bí nhân sẽ lặp lại lời nói trước đó, nhưng hắn chỉ lạnh lùng nhìn Từ Thanh Phàm một cái. Trong chớp mắt Từ Thanh Phàm dường như cảm thấy có một đạo quang mang màu xanh tím từ trong ánh mắt của thần bí nhân chớp lên, sau đó, hắn cũng không nói gì nữa, chỉ chuyển thân theo đường cũ, yên lặng mà rời đi.

- Phục tùng. Hoặc là Tử vong.

Theo âm thanh buông xuống, những dã thú vốn dĩ vẫn nằm yên lặng chung quanh liền sôi nổi đứng dậy, từng trận gầm gừ hướng về trận pháp mà Từ Thanh Phàm đang đứng.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Đạo Cầu Tác