Tiên Đạo Cầu Tác

Quyển 1 Chương 29: Danh Hiển


Sau khi Từ Thanh Phàm chiến thắng Đông Phương Thanh Linh, cuối cùng tiến vào vòng mười sáu người, mà Từ Thanh Phàm ở trận đấu này cũng là trận đấu kết thúc cuối cùng. Cho nên sau khi Từ Thanh Phàm chiến thắng, danh sách mười sáu người lọt vào vòng trong cũng đã hiện rõ.

“Chúc mừng.” Khi Từ Thanh Phàm bước xuống lôi đài, Kim Thanh Hàn sớm đã đứng ở phía dưới, nhìn thấy Từ Thanh Phàm bước xuống liền vội vàng chúc mừng.

“Cùng mừng nhau.” Từ Thanh Phàm cũng chắp tay trả lời. Từ Thanh Phàm sở dĩ nói như vậy, bởi vì hắn biết thực lực của Kim Thanh Hàn, tiến vào vòng mười sáu người là điều hiển nhiên.

“Không có chuyện gì đáng mừng cả, chỉ tiến vào vòng mười sáu người mà thôi.” Âm thanh của Kim Thanh Hàn mang đến vẻ cao ngạo thản nhiên.

“Thế ta tiến vào vòng mười sáu người thì nên mừng sao?” Từ Thanh Phàm cười hỏi ngược lại.

Nghe Từ Thanh Phàm hỏi vậy, Kim Thanh Hàn nhất thời có chút không biết nói gì cho đùng, sau đó hai người lại nhìn nhau cười một cách ăn ý.

Sau khi nói chuyện với Kim Thanh Hàn mấy câu, Từ Thanh Phàm hôm nay bởi vì sư huynh Nhạc Thanh Nho chết đi và vẫn có chút cảm xúc kìm nén, trong nhất thời hình như cũng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

“Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng hai sư đệ tiến vào vòng mười sáu người trong lần thi đấu này.” Ngay khi Từ Thanh Phàm dự định nói gì đó với Kim Thanh Hàn, thì đột nhiên lại có một âm thanh từ sau lưng truyền đến, trong sự hùng hậu còn mang theo sự sảng khoái. Từ Thanh Phàm quay đầu nhìn lại, thì phát hiện một người mập mạp trắng trẻo đang cười tủm tỉm chắp tay chúng mừng hai người.

Mập mạp này da dẻ trắng như con gái, phối hợp với vóc người to lớn càng thêm béo, nhưng không làm cho người khác cảm giác ngu ngốc chút nào, mà trên người còn tỏa ra uy thế bởi vì thân hình mà càng tỏ ra mạnh mẽ, vẻ mặt cũng luôn cười tươi, như vậy vốn dĩ đôi mắt không to lại càng vì cười nhiều mà trở nên nhỏ ti hí, hầu như đều nhìn không thấy. nhưng cũng chính vì vậy ánh mắt của hắn quá nhỏ, cho nên làm cho người ta căn bản không thể từ trong ánh mắt của hắn đoán được cách nghĩ thật sự của hắn lúc này.

Nhìn thấy có người chen vào, Kim Thanh Hàn bất giác nhíu mày, hắn tính tình cô tịch, bình thường ngoài Từ Thanh Phàm ra, bất cứ người nào đều không quản đến, lúc này nhìn thấy có người không mời mà đến cắt đứt cuộc nói chuyện của mình và Từ Thanh Phàm, trong lòng rất không vui.

“Làm cho sư huynh chê cười rồi, may mắn mà thôi, xin hỏi sư huynh đây là…..” Từ Thanh Phàm nhìn thấy ánh mắt nhìn trời của Kim Thanh Hàn, biết là chỉ có thể mình ứng phó với tên mập này mà thôi, nên cũng chắp tay lễ phép hỏi lại.

“Tại hạ là Bạch Thanh Phúc.” Mập mạp cười nói, “Bởi vì mấy ngày nay nhìn thấy anh tư trên sàn đấu của hai sư đệ, cho nên đã có lòng muốn kết giao. Vừa rồi đi qua nhìn thấy hai sư đệ đang nói chuyện, cho nên đành mặt dày đến làm quen. Còn mong hai sư đệ không trách tội.”

Vừa nói, Bạch Thanh Phúc liền cúi đầu hành lễ với hai người.

“Sư huynh đừng đa lễ, đồng môn với nhau tiếp xúc nhiều là điều nên làm.” Từ Thanh Phàm vội vàng đáp lễ.

Nghe Bạch Thanh Phúc nói như vậy, vẻ mặt của Kim Thanh Hàn cũng hơi hòa hoãn một chút, thấy Bạch Thanh Phúc cúi người hành lễ cũng cúi người đáp lại.

“Hai sư đệ bây giờ đã tiến vào vòng mười sáu người rồi, có thể đối với đối thủ mà mình sắp gặp phải, có chút tìm hiểu nào chưa?” Bạch Thanh Phúc hỏi.

“Nói đến xấu hổ, đệ và Kim sư đệ tính tình tương đối cô độc, bạn bè ở Cửu Hoa Sơn đều không nhiều. cho nên đối với những đối thủ ở vòng mười sáu người cũng không hiểu lắm. Bạch sư huynh có thể giải thích một chút được không?” Từ Thanh Phàm vừa giải thích vừa hỏi.

Nói thật, Từ Thanh Phàm đối với đối thủ của hắn là ai cũng không quan tâm, nhưng lần này quan hệ đến việc báo thù của sư huynh và di vật của sư phụ, cho nên Từ Thanh Phàm muốn hỏi Bạch Thanh Phúc một chút. Mà Kim Thanh Hàn sau khi nghe Bạch Thanh Phúc nói vậy, vẻ mặt cũng hơi chăm chú một chút.

“Ta đối với những đồng môn tiến vào vòng mười sáu người lần này cũng có chút hiểu biết.” Bạch Thanh Phúc cười đáp.

“Vẫn mong Bạch sư huynh chỉ cho.” Từ Thanh Phàm chắp tay nói.

“Nói đến, lần thi đấu trong môn phái lần này của Cửu Hoa Môn thật sự là xuất hiện rất nhiều đệ tử xuất sắc, nghe các trưởng lão nói rắng, trình độ của lần thi đấu lần này là cao nhất trong mấy năm qua của chúng ta.” Bạch Thanh Phục cảm khái nói.

Sau đó, Bạch Thanh Phúc bắt đaùa nói đến mười sáu tuyển thủ lọt vào vòng mười sáu người cho Từ Thanh Phàm và Kim Thanh Hàn nghe một lần, trong đó có mấy người làm cho Từ Thanh Phàm chú ý.

Đầu tiên chính là Phượng Thanh Thiên, mặc dù lần này cao thủ trong môn phái đều tụ tập lại đây, nhưng thiên tài của Phượng gia ở trong Cửu Hoa Môn vẫn làm cho mọi người chú ý nhất. bốn trận đấu, đối thủ của hắn không kể là luyện khí kỳ hay là tích cốc kỳ, đều không thể chống đỡ nổi hắn trong một tuần trà, quan trọng hơn đó là trong bốn trận đấu hắn căn bản không cần sử dụng đạo pháp cường đại nào cả. thực lực của hắn bây giờ mạnh nhiư thể nào, bốn trận trước đều ẩn dấu bao nhiêu thực lực, tất cả những điều này đều là dấu chấm hỏi. thậm chí còn có người kiên quyết cho rằng, cảnh giới lúc này của Phượng Thanh Thiên đã là Linh Tịch kỳ rồi.

Dưới ánh hào quang chói mắt của Phượng Thanh Thiên, người duy nhất có thể chống đỡ với hắn hiện nay chính là Kim Thanh Hàn đang đứng ở bên cạnh Từ Thanh Phàm. Là người còn lại của “Cửu Hoa Song Kiệt”, biểu hiện của Kim Thanh Hàn cũng không chút thua kém, bốn trận trước của hắn cũng chỉ dùng một đạo pháp đó là “Kim Linh Thương” để đối địch, hơn nữa mỗi lần chiến thắng đều rất dễ dàng. Nếu nói người nào có thể cùng Phượng Thanh Thiên tranh đoạt vị trí thứ nhất của lần thi đấu này. thì đó chính là Kim Thanh Hàn, hắn là người được xem là ứng cử viên thứ hai cho chức quán quân của cuộc thi đấu lần này.

Cùng so sánh với Phượng Thanh Thiên và Kim Thanh Hàn lần này, còn có một người trung niên không có tên tuổi đó là Vương Thanh Tuấn. mỗi trận đấu dường như đều là hao hết sức lực mới chiến thắng đối thủ. Cho dù đối thủ là một người có cảnh giới luyện khí kỳ, hắn cũng là người giống như Từ Thanh Phàm phải đến phút cuối cùng mới dành chiến thắng. nhưng không kể là đệ tử luyện khí kỳ hay là đệ tử tích cốc kỳ hắn đều rất miễn cưỡng mới có thể chiến thắng, bốn trận liên tiếp đó người ta đều biết hắn ẩn dấu thực lực. về phần thực lực của hắn rốt cuộc như thế nào, hiện giờ không có người nào biết được.

Người tiếp theo chính là Thịnh Vũ Sơn mà Từ Thanh Phàm có duyên gặp mặt, hắn là đệ tử có hàng chữ “Vũ” duy nhất tiến vào vòng mười sáu người này, không chỉ có tu vi tích cốc hậu kỳ, hơn nữa chuyên môn tu luyện đạo pháp thần thông, lực công kích của hắn hết sức kinh người, tu luyện có “Ngân Long Thủ” và “Tịch Tà Nhãn” hai loại thần thông, về phần còn có tu luyện thần thông khác nữa hay không thì đến bây giờ còn chưa biết.

Làm cho Từ Thanh Phàm dở khóc dở cười là, bản thân hắn lần này cũng được liệt vào những người có khả năng tranh đoạt vị trí đứng đầu. thần thông “Khô Vinh Quyết” mà hắn tu luyện được cho rằng là một loại đạo pháp, bởi vì không chỉ uy lực cực lớn mà còn thi triển rất đẹp mắt, cho nên trở thành một trong những đạo pháp mà những người trẻ tuổi tu luyện đạo pháp muốn học nhất. hơn nữa Từ Thanh Phàm thân hình di chuyển cực nhanh và quỷ dị, người tu luyện đến cảnh giới tích cốc kỳ gặp phải tốc độ di chuyển cực nhanh của hắn căn bản là không có biện pháp gì, huống chi còn muốn nói đến chiến thắng, cho nên Từ Thanh Phàm cũng được cho là một trong những người được chú ý trong cuộc tỷ đấu trong môn phái lần này.

Cuối cùng là một người làm cho Từ Thanh Phàm chú ý đó chính là Nam Cung Thanh Sơn người đã có thù giết sư huynh với hắn. Nam Cung Thanh Sơn lần này có tu vi tích cốc trung kỳ, lại có thể đánh bại hai đồng môn là tích cốc hậu kỳ để tiến vào vòng mười sáu người thực sự làm cho người ta hết sức kinh ngạc, được cho rằng là một trong những người lạnh lùng nhất trong cuộc thi này. Nam Cung Thanh Sơn bây giờ hiển nhiên được sự sủng ái của sư phụ hắn là Hứa hộ pháp, để làm cho Nam Cung Thanh Sơn có kết quả tốt ở lần thi đấu này, Hứa hộ pháp thậm chí còn đem hai pháp khí mà mình đắc ý nhất hồi còn trẻ đó là “Đâu Thiên Võng” và “Thanh Huyền Tam Thứ” đều ban cho hắn, để cho thực lực của hắn trong chớp mắt tăng lên rất nhiều. mà hai pháp khí này cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng làm cho hắn có thể tiến vào vòng mười sáu người.

“Đa tạ Bạch sư huynh chỉ giáo.” Sau khi nghe Bạch Thanh Phúc phân tích, Từ Thanh Phàm cúi người cảm tạ Bạch Thanh Phúc.

“Không cần đa tạ, không cần đa tạ, chỉ là một chút tin tức vỉa hè mà thôi, không có gì to tát cả.” Bạch Thanh Phúc vội vàng khoát tay, vẻ mặt cười tươi nói.

Không thể không nói, Bạch Thanh Phúc rất giỏi giao tiếp, mặc dù không mời mà đến, nhưng chỉ mấy câu là có thể tiêu trừ đi sự cảnh giác của Từ Thanh Phàm và Kim Thanh Hàn. Bây giờ ngay cả Kim Thanh Hàn cũng không có cảm giác chán ghét đối với hắn nữa, thậm chí ngẫu nhiên còn biết chủ động nói mấy câu với hắn.

Cứ như vậy, ba người hàn huyên gần nửa canh giờ ở Lăng Hoa Điện, đương nhiên bởi vì Từ Thanh Phàm và Kim Thanh Phàm ít nói, mà Bạch Thanh Phúc thì kiến thức uyên bác, cho nên hầu như tin tức lớn nhỏ đều biết hết, nên bình thường thì Bạch Thanh Phúc nói, còn Từ Thanh Phàm và Kim Thanh Hàn thì lắng nghe.

“Bạch sư huynh, lần này có tham gia thi đấu trong môn phái không?” nói chuyện hồi lâu, Từ Thanh Phàm trong lúc vô ý hỏi.

“Vốn dĩ lấy tính cách của ta là lười tham gia tỷ thí loại này, nhưng giải thưởng thì quá mê người, cho nên nhịn không được cũng tham gia.” Bạch Thanh Phúc cười ha ha nói, vẻ mặt giống như phật di lặc vậy.

“Thế thành tích của Bạch sư huynh như thế nào vậy?” Từ Thanh Phàm đột nhiên cảm thấy sự tình không đơn giản, thể là vội hỏi tới.

“May mắn tiến vào vòng mười sáu người mà thôi.” Bạch Thanh Phúc lúc trả lời thì cười cho híp mắt thêm, làm cho người khác không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn.

Nghe được lời của Bạch Thanh Phúc, Từ Thanh Phàm và Kim Thanh Hàn đều hết sức kinh ngạc, không ngờ Bạch sư huynh nhìn mập mạp tròn trĩnh luôn cười ha ha này lại tiến vào vòng mười sáu người, phải biết rằng để tiến vào vòng mười sáu người lần này ai không phải là tinh anh tương lại của Cửu Hoa Môn. Hai người bất giác đều dùng “Thiên Nhãn Thuật” bắt đầu quan sát Bạch Thanh Phúc này, kết quả làm cho hai người đều kinh ngạc, Bạch Thanh Phúc trước mắt này nhìn không có phong phạm của một cao thủ chút nào mà đã đạt đến cảnh giới tích cốc hậu kỳ, thậm chí còn chút xíu nữa là bước vào Linh Tịch kỳ rồi.

Mà ngay khi Từ Thanh Phàm và Kim Thanh Hàn chuẩn bị muốn hỏi Bạch Thanh Phúc cho rõ ràng, lại nghe Bạch Thanh Phúc cười nói : “Ta chốc nữa có việc rồi, không trì hoãn hai sư đệ nữa, chúng ta sẽ gặp nhau vào vòng mười sáu người, tạm biệt.” Vừa nói, Bạch Thanh Phúc hướng đến hai người hành lễ rồi xoay người rời đi, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã biến mất trong rừng cây ở sườn núi.

“Bạch sư huynh này, đệ không nhìn thấu.” nhìn thấy bóng dáng rời đi của Bạch Thanh Phúc, Kim Thanh Hàn nhíu mày nói tiếp : “Hắn tiếp xúc với chúng ta rốt cuộc muốn làm gì nhỉ?”

“Đừng đoán nữa, ít nhất hắn đến bây giờ còn chưa có biểu hiện gì gọi là ác ý cả, ngược lại còn cung cấp cho chúng ta rất nhiều tin tức. hắn có mục đích gì, sau này sẽ biết thôi, nói không chừng thật sự là chỉ muốn kết giao với chúng ta mà thôi.” Từ Thanh Phàm thản nhiên nói.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Đạo Cầu Tác