Tiên Đạo Cầu Tác

Quyển 1 Chương 22: Trước Trận Đấu


Sau khi quyết định tham gia thi đấu trong môn phái của Cửu Hoa Môn, Từ Thanh Phàm vừa sáng sớm ngày hôm sau cùng sư huynh đi đến báo danh. Sau khi báo danh nhận được một lệnh bài thân phận của đệ tử tham gia thi đấu.

Số 66, là một con số rất may mắn.

Lúc này, cách ngày thi đấu chỉ còn có ba tháng nữa.

Sau ngày này, Từ Thanh Phàm bắt đầu luyện tập siêng năng hơn ngay cả thời gian dùng để đọc sách ban đầu cũng bị chiếm dụng. Mặc dù biết trong thời gian ngắn ngủi ba tháng bản thân không có khả năng tăng được nhiều công lực, nhưng cũng tốt hơn là không làm gì cả.

Chỉ cần cố gắng, sẽ có thu hoạch. Điều này là khi Từ Thanh Phàm còn ở Nam hoang, lần đầu tiên tham gia đi săn cha của hắn đã nói với hắn. Từ Thanh Phàm đối với những lời thấm thiết sâu sắc này không có gì nghi ngờ, luôn xem câu này là một trong những động lực thúc đẩy trong cuộc đời mình.

Đặc biệt là nhìn thấy thiên tài trăm năm khó gặp như Kim Thanh Hàn, vẫn mỗi ngày chăm chỉ tu luyện.

Không có người nào thành công mà chỉ dựa vào thiên phú và vận may. Thiên phú chỉ đại biểu cho một khả năng nào đó, chỉ có siêng năng chăm chỉ mới không làm cho nó hoang phế. Mà vận may cũng cần chuẩn bị đầy đủ mới không thể bởi vì sai lầm mà hối tiếc.

Trong ba tháng này, Từ Thanh Phàm ngoài mỗi ngày kiên trì ngồi luyện công gia tăng tốc độ luyện hóa linh khí trong cơ thể mình, cũng gia tăng tu luyện “Khô Vinh Chỉ”, Từ Thanh Phàm còn quyết định phải tu luyện lại võ công gia truyền của mình – Quy Tượng Báo.

Tên như ý nghĩa của nó, võ công này sau khi tu luyện đến đại thành, sẽ có lực phòng ngự như mai rùa, nếu không phải là thần binh lợi khí thì không thể thương tổn mình chút gì; sẽ có lực lượng như voi, một một chưởng một cước đều có lực lượng ngàn cân; cũng sẽ có tốc độ như báo, khoảng cách mấy chục trượng chớp mắt liền tới.

Nói thật, võ công của phàm thế so sánh với đạo pháp của tu sĩ mà nói, cách biệt hai bên thực sự quá lớn. ví dụ như sau khi Quy Tượng Báo này đại thành sẽ đao thương bất nhập, nhưng nếu có tu sĩ dùng đạo pháp hoặc pháp khí đánh trúng ngươi, ngươi vẫn vậy không có chút sức lực đối kháng nào; có lực lượng của voi, nhưng đối mặt với linh lực kỳ diệu của tu sĩ lại như cũ không có biện pháp gì; có được tốc độ của báo, nhưng so với Thần Hành Thuật của tu sĩ quả thật là cách một trời một vực, đừng nói tu sĩ còn có thể có đạo thuật cao cấp cưỡi mây đạp gió.

Từ Thanh Phàm bây giờ sở dĩ còn muốn tu luyện Quy Tượng Báo này, một là bởi vì tu luyện võ công tuy đối với thực lực của bản thân tăng lên không nhiều, nhưng dù sao cẫn có tăng lên, sẽ tốt hơn là không tăng.

Hai là vì Từ Thanh Phàm đột nhiên cảm thấy nếu bản thân có thể kết hợp võ công và đạo pháp, nói không chừng thực lực sẽ tăng lên rất lớn. ví dụ như sau khi tu luyện Quy Tượng Báo tốc độ của bản thân tăng lên, nếu thêm vào đạo pháp Thần Hành Thuật tốc độ chắc chắn phải nhanh hơn rồi? có lực lượng phòng ngự mạnh mẽ, mặc dù so với đạo pháp phòng ngự mà nói còn kém xa, nhưng ít nhất cũng nhiều hơn một tầng thủ đoạn phòng ngự. về phần lực lượng đạt được sau khi tu luyện Quy Tượng Báo, lại cũng có thể trong chiến đấu có được hiệu quả ngoài ý muốn.

Cuối cùng điều quan trọng nhất đó là, Quy Tượng Báo này đối với Từ Thanh Phàm mà nói không chỉ là một loại võ công của thế gian mà thôi, càng là một đoạn hồi ức, là thời gian ngây thơ nhẹ nhàng của bản thân khi ở Từ gia trại đó. Từ Thanh Phàm bây giờ còn nhớ rõ khi đại trưởng lão dạy mình võ công có nói một đoạn – “Thân là đệ tử của Từ gia, Quy Tượng Báo làm sao có thể không luyện tốt chứ?”

Không ngoài tính toán của Từ Thanh Phàm, hắn tu luyện Quy Tượng Báo này tiến bộ thần tốc, chỉ dùng hơn một tháng ngắn ngủi, đã luyện đến đỉnh phong của tầng thứ 13. Bây giờ lấy võ công mà nói, Từ Thanh Phàm đã không thua kém chút nào so với Đại trưởng lão thời kỳ hưng thịnh ban đầu.

Từ xưa tương truyền, võ công là do một vị tiên bối đời xưa có tài trí hơn người sáng tạo ra, người này mặc dù tâm trí tài tình thế gian hiếm có, nhưng vẫn tư chất căn cốt có chút không thích hợp tu hành công pháp tiên đạo. mặc dù trong lòng ngưỡng mộ tiên đạo, nhưng bái sư lại nhiều lần bị cự tuyệt. liên tục đụng phải sự ngăn chặn, tâm khí cao ngạo ông ta đã quyết tâm phải sáng tạo ra một môn công pháp thích hợp cho mình tu luyện. Sau khi trải qua mấy chục năm tâm hao khí cạn, cuối cùng sáng lập ra công pháp võ công từ xưa đến nay chưa có.

Rất khác với công pháp tu đạo lấy việc hấp thu linh khí của thiên địa để cải tạo thân thể, Võ công chú trọng đến lượng tinh khí lưu thông nhiều hay ít trong cơ thể luyện hóa thành nội lực, hai loại này so sánh với nhau quả thực là rất khác biệt. mà vị tiền bối đó đã bị một gã tu vi luyện khí hậu kỳ dễ dàng đánh bại, sau đó uất ức mà chết.

Mặc dù võ công kém rất xa công pháp tu đạo, nhưng bởi vì nó đối với tư chất của người tu luyện yêu cầu không cao, cho nên trong nhân gian vẫn lưu truyền mãi mãi. Trải qua hoàn thiện và cải tiến nhiều năm, các loại võ công khác nhau có hệ thống đặc thù và chiêu thức riêng của chính mình. Mà Quy Tượng Báo chĩnh là một trong số các loại như vậy.

Mà chính vì võ công chú trọng lưu lượng tinh khí dư thừa trong cơ thể, cho nên Từ Thanh Phàm tu luyện Quy Tượng Báo mới dễ dàng như vậy. bởi vì Từ Thanh Phàm từ sau khi trải qua luyện khí, tích cốc hai tầng cảnh giới này, tinh khí trong cơ thể đã hơn xa người bình thường.

Lúc bận rộn, thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Ba tháng ngay khi Từ Thanh Phàm tu luyện không biết mệt mỏi đã trôi qua rất nhanh, không một tiếng động, lúc này, Khô Vinh Chỉ của Từ Thanh Phàm vừa mới có chút thành tựu.

Theo quy định của Cửu Hoa Môn, mỗi lần trước khi thi đấu, đệ tử tham gia đều tập hợp trong quảng trường trước Lăng Hoa Bảo Điện của Cửu Hoa Môn, nghe chưởng môn nhân dặn dò và cổ vũ.

Đây là lần đầu tiên Từ Thanh Phàm đến trước Lăng Hoa Bảo Điện, nhưng chỉ thấy Lăng Hoa Bảo Điện này cao khoảng mười trượng, toàn bộ dùng những miếng ngọc cực lớn màu trắng xếp chồng lên tạo thành, quy mô to lớn, hình tượng tráng lệ, bố cục uy nghiêm, lại phối hợp với mây trắng xung quanh, lựng dựa vào Cửu Hoa Sơn hùng vĩ tráng lệ, càng tỏ ta trong sự thần bị lại không mất đi trang nghiêm.

Trước Lăng Hoa Bảo Điện, là một khán đài cao hơn một trượng, các vị trưởng lão hộ pháp có đệ tử tham gia lần thi đấu này đều đến ngồi xuống các vị trí trên đó, các đệ tử đắc ý đứng sau lưng. Mà những đệ tử này không nghi ngờ gid cũng là những đối thủ cạnh tranh 5 vị trí đứng đầu trong cuộc thi đấu lần này.

Khi Từ Thanh Phàm và sư huynh Nhạc Thanh Nho đến quảng trường, tất cả đệ tử muốn tham gia cuộc thi đấu bên trong Cửu Hoa Môn đều đã tập hợp trong quảng trường, ước chùng có hơn mấy trăm người, các vẻ mặt khác nhau. Còn có rấy nhiều đệ tử đến xem náo nhiệt cũng đứng bên cạnh, đối với những người trong quảng trường chỉ chỉ trỏ trỏ, đoán trước kết quả thắng bại, nước bọt văng tung tóe, một bộ dáng không biết nói thế nào.

Từ Thanh Phàm cũng rất nhanh tìm được Kim Thanh Hàn, hắn đang đứng sau lưng một lão nhân có không mặt màu vàng thản nhiên, đừng xa xa trên khán đài, hiển nhiên rất được sự sủng ái của sư phụ hắn. Mà Kim Thanh Hàn sau khi ánh mắt nhìn thấy Từ Thanh Phàm, cũng hơi gật đâu chào hỏi Từ Thanh Phàm, sau đó lại cúi đầu tiếp.

Sau đó, Từ Thanh Phàm lại nhìn thấy một người quen khác đó là Phượng Thanh Thiên, bởi vì công pháp đạo thuật của hắn hoàn toàn học được từ gia tộc, cho nên không có sư phụ, hắn đứng một mình đầu tiên trong đám người. vẫn là sự cao ngạo như cũ, khuôn mặt mang theo nụ cười châm chọc nhàn nhạt. không có người nào đứng gần ba thước xung quanh, ở trong quảng trường hình thành một khu riêng biệt trống rỗng. phỏng chừng mỗi một người đứng gần hắn đến nhìn không được xấu hổ mà tránh đi?

Ngay khi dụng tâm đánh giá những đệ tử xung quanh tham gia thi đấu, đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh giống như có một con rắn độc đang nhìn chằm chằm vào mình vậy, nhìn không được ngẩng đầu nhìn sang, lại phát hiện là Nam Cung Thanh Sơn đang đứng sau lưng Hứa hộ pháp, đứng trên khán đài ánh mắt đầy oán hận đang nhìn mình chằm chằm. Từ Thanh Phàm đối với ánh mắt của hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng xoay đầu đi chỗ khác, trong lòng lại có chút hối hận lần trước đã hạ thủ lưu tình. Nam Cung Thanh Sơn này có thể được đứng trên khán đài cùng với Hứa hộ pháp, chứng tỏ hắn bây giờ đã nhận được sự xem trọng của Hứa hộ pháp, lấy tính cách có thù tất báo của hắn, xem ra sau này phiền phức không nhỏ rồi.

Đúng lúc này, Tiên hạc kêu lên, từng đạo mây từ xa bay đến, xa xa nhìn qua còn bắt mắt hơn so với mặt trời, là chưởng môn Trương Hoa Lăng và thái thượng hộ pháp Chu Hoa Hải mang theo mấy vị trưởng lão không có đệ tử tham gia thi đấu điều khiển đám mây bay tới. Trương Hoa Lăng vẫn như chũ một bộ mặt hiền hòa, nhìn các đệ tử bên dưới vẻ mặt cũng tràn đầy vui mừng. mà Chu Hoa Hải lại bộ mặt lãnh khốc như cũ.

Khi Trương Hoa Lăng từ trên đám mây hạ xuống khán đài, toàn bộ đệ tử đều khom người hành lễ với ông ta, đồng thanh nói : “Cung nghênh chưởng môn.”

Âm thanh vang vọng, xông thắng đến trời.

Trương Hoa Lăng nói với những đệ tử bên dưới : “Các đệ tử không cần đa lễ.” Âm thanh mặc dù thấp trầm ấm áp, giống như là có người ở bên cạnh hạ giọng nói lên vậy, nhưng rất rõ ràng và áp đảo âm thanh bái kiến của các đệ tử.

Nhìn thấy ánh mắt khâm phục của các đệ tử dưới khán đài, vẻ mặt của Trương Hoa Lăng càng thêm hiền từ, đối với các đệ tử ôn hòa nói : “Cuộc thi đấu bên trong môn phái Cửu Hoa Môn chúng ta mỗi một giáp đều cử hành một lần, trong đó tất nhiên có nguyên nhân cần chọn ra người xuất sắc giành chiến thắng để tham gia tỉ thí dành cho người mới nhập môn do Lục Đại Thánh Địa tổ chức vào mười năm sau, nhưng quan trọng hơn đó là vì để cho các ngươi xúc tiến lẫn nhau, trong tỉ thí tìm được những chỗ thiếu sót trong công pháp đạo thuật của mình. Cho nên các ngươi nhất định phải trân trọng tốt cơ hội lần này.”

Ở dưới đài mọi người đều cho là đúng, Trương Hoa Lăng nói tiếp : “Các người đều là tinh hoa trong những đệ tử cấp thấp của Cửu Hoa Môn, Cửu Hoa Môn hôm nay là của những lão già chúng ta, nhưng cũng là của những thanh niên các ngươi, mà trăm năm sau, Cửu Hoa Môn hoàn toàn là thuộc về những thanh niên các ngươi, cho nên các người tất cả không được phụ sự kỳ vọng của chúng ta đối với các ngươi.”

Trương Hoa Lăng sau khi nói xong, trong ánh mắt tôn kính của các đệ tử, từ từ ngồi xuống vị trí chủ tọa trên khán đài.

Sau đó, thái thượng hộ pháp lần lượt tuyên bố quy củ của cuộc thi đấu, đơn giả chỉ là khi thi đấu các đồng môn với nhau không được hạ sát thủ, phải cạnh tranh công binh. Mà Chu Hoa Hải sau khi nói xong, có một vị trưởng lão đứng ra tuyên bố phần thưởng của năm ngươi đứng đầu trong lần thi đấu này.

Đệ tử đạt được vị trí thứ nhất lần thi đấu này, sẽ được một bình “Tụ Linh Đơn”. Loại linh đơn này đối với đệ tử Linh Tịch kỳ mà nói công hiệu cực lớn, đáng tiếc tài liệu khó tìm, bây giờ cả tu chân giới, ngoài Lục Đại Thánh Địa, quả thật một viên cũng khó tìm.

Phần thưởng của đệ tử đứng thứ hai lại là một trứng yêu thú của “Kim Vũ Ưng”,sau khi nhỏ máu ấp trứng hóa thành một con yêu thú nhận chủ. Kim Vũ Ưng là một yêu thú nhân giai trung cấp, có danh xưng là “Cương Trác Thiên Vũ Phong Lôi Sí”, phi hành cực nhanh, có thể có khả năng trời sinh đó là không chế phong lôi.

Đệ tử đứng thứ ba sẽ được thưởng một pháp khí nhân giai có tên là “Tam Trượng Thanh Lăng”. Chính là pháp khí mà sư phụ của Từ Thanh Phàm thường dùng khi còn sống, có thể dùng để hộ thân, phi hành, còn có thể buột chặt đối thủ.

Mà đệ tử đứng thứ bốn, và thứ nắm cũng sẽ có một pháp khí nhân giai, chỉ là bất luận là diệu dụng hay là uy lực đệ không tốt bằng “Tam Trương Thanh Lăng”.

Mặc dù phần lớn mọi người đã biết trước tin tức, nhưng theo sự tuyên bố giải thưởng của vị trưởng lão này xong, vẫn làm cho mọi người xôn xao, không khỏi xắn tay áo nắm chặt quyền muốn lập tức thi đấu, để cho mình biểu hiện tốt một lần, giống như những giải thưởng này là chuẩn bị cho bọn họ vậy. mà Từ Thanh Phàm và Nhạc Thanh Nho lại chỉ nghĩ đến đạt được thứ ba mà thôi.

Ngay trong sự chờ đợi của hàng vạn người này, cuộc thi đấu dành cho người mới nhập môn của Cửu Hoa Môn một giáp tổ chức một lần này đã bắt đầu.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Đạo Cầu Tác