Tiên Đạo Cầu Tác

Quyển 1 Chương 19: Nhã Thảo


Khi Nhạc Thanh Nho xới đất mới lên, đem hạt giống của tất cả loại hoa trồng xuống, đang lúc chuẩn bị thi triển “Mộc Linh Thuật” thúc dục cây cỏ, thì nhìn thấy Từ Thanh Phàm lảo đảo chạy về phía mình, bộ dáng giống như gặp quỷ vậy.

Trong lòng kinh ngạc rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà làm cho sư đệ trước nay vẫn thản nhiên lại kinh hoảng như vậy, thế là Nhạc Thanh Nho vội vàng nghênh đón hỏi : “Sư đệ, chuyện gì vậy? xảy ra chuyện gì sao?”

Lại thấy đầu ngón tay của Từ Thanh Phàm dính một đóa hoa trang nhã, lắp bắp nói với Nhạc Thanh Nho : “Sư huynh, huynh, .. huynh xem hoa này.”

Nhạc Thanh Nho lúc này mới nhìn thấy đóa hoa trên đầu ngón tay của Từ Thanh Phàm, bất giác kinh ngạc nói : “Ấy? đây không phải là hoàn hoa sao? Sư đệ tìm được chỗ nào vậy? theo lý thuyết thì cây cối rậm rạp ở hậu sơn, đất đai ít có ánh mặt trời, sẽ không sinh sống loại hoa này.”

Từ Thanh Phàm lúc này rốt cuộc ổn định được tâm tình, tỉ mỉ kể lại chuyện vừa rồi cho Nhạc Thanh Nho nghe, trước mặt Nhạc Thanh Nho biểu diễn một phen “tuyệt kỹ” “ngón tay biến ra hoa”.

Lần này đến lượt Nhạc Thanh Nho trợn mắt há mồm, ngay cả lấy sự hiểu biết uyên bác qua sách vở của hắn cũng chưa từng nghe nói qua chuyện kỳ quái này. hai sư huynh đệ nhìn nhau hồi lâu, Từ Thanh Phàm cười khổ nói : “Đệ cuối cùng đã biết một số công dụng của Khô Vinh Quyết, thì ra dùng để thúc dục hoàn hoa.”

Nhạc Thanh Nho sau khi nghe Từ Thanh Phàm nói như vậy lông mày nhíu lại, nhưng là người ngoài cuộc nên tỉnh táo hơn, lập tức nói : “Đệ hãy hạt giống khác thử xem.”

Trong rổ còn có rất nhiều hạt giống Nhạc Thanh Nho hồi nãy còn chưa dùng hết, có Nhũ Hương Hoa, Mạt Hàm Hoa, Dạ Hoa Thảo, vân vân. Ngay Từ Thanh Phàm theo cách vừa rồi, vận chuyển linh khí trong cơ thể, cũng cẩn thận cảm ứng linh khí ba động của hạt giống truyền đến, cũng có thể đem hạt giống của hoa cỏ hóa làm sương mù màu xanh nhập vào trong cơ thể, hơn nữa khi linh khí vận chuyển một vòng nữa tưởng tượng đến ba động của những hạt giống đó, cũng có thể hóa thành những hoa cỏ đó một cách không hạn chế.

“Không ngờ Khô Vinh Quyết lại có cách dùng như vậy.” Nhạc Thanh Nho thì thầm nói.

“Không cần hạt giống có thể thúc đẩy hoa cỏ trưởng thành một cách không hạn chế, xem ra đời này của đệ chỉ có thể làm người trồng hoa rồi, hơn nữa vẫn không cần tiền vốn của những hạt giống đó.” Từ Thanh Phàm tự giễu cười nói.

“Huynh hiểu rồi!” Nhạc Thanh Nho đột nhiên nói.

“Sư huynh hiểu được gì rồi?” Từ Thanh Phàm vội hỏi, sau khi biết được công dụng của Khô Vinh Quyết, hắn đột nhiên có chút buồn bã. Công pháp này quả nhiên là vô dụng, đương nhiên cũng không thể nói hoàn toàn vô dụng, đối với việc trồng hoa mà nói quả thật là cực phẩm.

“Khô Vinh Quyết này cũng không phải công pháp đơn giản như vậy, nó kỳ thật là công pháp kỳ diệu của sự kết hợp công pháp và đạo pháp, tu luyện nó không chỉ có thể tăng cường công lực, càng có thể thần thông thúc dục thực vật sinh trưởng không hạn chế.” Nhạc Thanh Nho có chút hưng phấn nói.

“Thế thì có tác dụng gì chứ, thi triển mộc hệ đạo pháp uy lực có có chút như vậy, dù có thể thúc dục sinh vật sinh trưởng vô hạn lại có tác dụng gì. Đệ lại không nghĩ muốn làm người trồng hoa.” Từ Thanh Phàm ủ rũ nói.

“Sư đệ, đệ không thể nói như vậy, phải biết rằng, đây có thể tác dụng thúc đẩy thực vật sinh trưởng không chỉ có một điểm như vậy.” Nhạc Thanh Nho cười nói, vẻ mặt vô cùng vui mừng.

“Thế thì còn có tác dụng gì?” Từ Thanh Phàm hỏi.

“Đệ biết không? Thần Châu Hạo Thổ có rất nhiều thực vật bản thân nó đều có đặc tính kỳ diệu, theo ta được biết, ví dụng như Bạo Viêm Hoa, nó chỉ cần vừa đụng một cái là sẽ nổ mạnh; ví dụ như Nhận Thảo, trình độ sắc bén không dưới đao kiếm luyện chế bằng cương thiếc; còn có Bạch Linh Thảo có thể trị luyện vết thương cho người, có thể khống chế Vụ Hoa tạo mê vụ; còn có Thiết Đằng…..” Nhạc Thanh Nho càng nói càng hưng phấn. “Nếu đệ có thể có những hạt giống của các loại đó, còn buồn rầu vì bản thân không có thủ đoạn công kích hay sao?”

Từ Thanh Phàm sau khi nghe được lời của Nhạc Thanh Nho liền sáng mắt lên, càng hưng phấn nói : “Linh Chi! Nhân Sâm! Hà Thủ Ô! Nếu đệ có thể tùy ý thúc đẩy những linh dược đó sinh trưởng không hạn chế, thế thì chúng ta sẽ không phải vì công lực không thể tăng lên mà rầu rĩ nữa rồi!!!”

Cho dù Từ Thanh Phàm trước nay vẫn tự cho mình là vô dục vô cầu, bây giờ cũng không khỏi cảm thấy tương lai sáng lạng, tâm thần rung động.

“Đúng rồi!” Nhạc Thanh Nho cũng cao hứng cười ha ha không ngừng.

“Những hạt giống đó ở đâu có đây?” Từ Thanh Phàm kích động hỏi.

“Bách Thảo Đường chỗ đó không chỉ có các loại hạt giống linh dược, hơn nữa Hồ sư thúc của Bách Thảo Đường trước nay vẫn thích sưu tập kỳ hoa dị thảo, chắc là những hạt giống này có không ít, huynh lập tức đi đến đó. Nếu xin hạt giống đó, Hồ sư thúc hẳn sẽ không nói gì đâu.” Vừa nói, Nhạc Thanh Nho nhanh chóng chạy về trước núi, mà Từ Thanh Phàm lại đừng đó cười không ngừng, cảm thấy tương lai thật tươi sáng.

Đáng tiếc, thế gian nào có chuyện dễ dàng như vậy.

Khi Nhạc Thanh Nho đem các hạt giống của các loại kỳ hoa dị thảo và các loại linh dược trở về, hai sư huynh đệ bắt đầu gấp gáp lần lượt thử nghiệm, nhưng kết quả lại làm cho hai người hết sức thất vọng, cũng làm cho hai người đối với Khô Vinh Quyết càng hiểu rõ hơn.

Sau khi thử nghiệm với các loại hạt giống, Từ Thanh Phàm và Nhạc Thanh Nho phát hiện, theo cách vừa rồi, đối với những kỳ hoa dị thảo này, ví dụ như Bạo Viêm Hoa có thể nổ mạnh, Từ Thanh Phàm sau khi vận chuyển Khô Vinh Quyết còn có thể miễn cưỡng cảm ứng được linh khí ba động của nó, cũng hoa nó làm sương mù màu xanh nhập vào cơ thể.

Các kỳ hoa dị thảo khác như Nhận Thảo, Bạch Linh Thảo, Vụ Hoa, Thiết Đằng cũng đều như vậy, chỉ là ba động càng lúc càng khó cảm ứng. lúc thúc đẩy những kỳ hoa dị thảo đó sinh trưởng mà tiêu hao linh khí cũng càng lúc càng nhiều. nghĩ Từ Thanh Phàm vừa rồi thúc đẩy hoàn hoa sinh trưởng linh khí tiêu hao quả thật là rất nhỏ.

Về phần Tiên Liễu công kích cực lớn đó, hoặc là linh thảo Linh Chi đó, Từ Thanh Phà đối với hạt giống của chúng nó một chút linh khí ba động cũng không cảm ứng được.

Sau khi nhìn thấy kết quả này, hai người Từ Thanh Phàm và Nhạc Thanh Nho trong nhất thời đều có chút thất vọng.

Nghĩ cẩn thận lại quá trình thúc đẩy những kỳ hoa dị thảo đó sinh trưởng, Từ Thanh Phàm đột nhiên hỏi : “Nhạc sư huynh, Bạo Viêm Hoa này từ lúc trồng xuống đến trưởng thầnh, cần mất bao lâu thời gian?”

Nhạc Thanh Kho Không biết Từ Thanh Phàm vì sao lại hỏi vấn đề này, nhưng cũng đáp : “Khoảng năm năm.”

“Còn hoàn hoa thì sao?” Từ Thanh Phàm hỏi.

“Mấy tháng đủ rồi.”

“Nhận Thảo, Vụ Hoa, Thiết Đằng, những thứ đó thì sao?”

“Cần khoảng mười năm đến mười lăm năm, sao vậy?” Nhạc Thanh Nho kỳ quái hỏi.

“Đệ rốt cuộc hiểu rồi.” Từ Thanh Phàm sau khi thở dài một hơi, từ từ nói. Âm thanh không thể che dấu được sự thất vọng.

“Sư đệ, đệ hiểu cái gì rồi?” Nhạc Thanh Nho tò mò hỏi.

“xa xa trên bãi cỏ, một năm một khô vinh.” Từ Thanh Phàm không trực tiếp trả lời câu hỏi của Nhạc Thanh Nho, mà đột niên đọc một ra một đoạn mà hầu như ai cũng biết.

“Đệ nói là….” Nhạc Thanh Nho cũng mơ hồ hiểu được cái gì đó, nhưng không dám xác định.

“Khô Vinh Quyết, Một khô héo một tươi tốt chính là đại diện cho thời gian một năm. Mà hai đạo linh khí trong cơ thể của đệ là đại diện cho một khô một vinh. Hồi này khi đệ thúc đẩy hoàn hoa sinh trưởng, trong lòng mô phỏng linh khí ba động của hạt giống hoàn hoa, linh khí trong cơ thể vận chuyển một vong, đại diện cho thời gian một năm trôi qua, mà mà hoan hoa đó cũng xuất hiện trên tay của đệ. Nhưng khi đệ thúc đẩy Bạo Viêm Hoa sinh trưởng, lại cần linh khí trong cơ thể vận chuyển năm vòng mới có có thể thành công. Về phần thúc đẩy Thiết Đằng sinh trưởng, càng cần linh khí trong cơ thể vận chuyển 15 vòng, mà điều này đã là cực hạn mà công lực có thể đạt được bây giờ của đệ.” Từ Thanh Phàm chậm rãi giải thích.

“Sư đệ nói là, những hoa cỏ này cần bao nhiêu năm mới trưởng thành, thì cần hai đạo linh khí khô vinh trong cơ thể của đệ vận chuyển bấy nhiêu vòng phải không?” Từ Thanh Phàm hỏi như để xác định vậy.

“Đúng vậy. không chỉ như thế, đệ cần trước tiên cảm ứng được linh khí ba đông của những hạt giống thực vật này, sau khi hoàn toàn năm chắc mới có thể biến hóa chúng nó thành sương mù màu xanh nhập vào trong cơ thể, sau đó mới có thể không cần hạt giống cũng có thể thúc đẩy những thực vật này sinh trưởng không hạn chế. Nhưng theo đệ nghĩ, càng là linh khí ba đông của thực vật sinh trưởng thời gian càng dài thì càng mịt mờ khó cảm ứng. hơn nữa dù có thể nắm chắc hoàn toàn linh khí ba động của những hạt giống này cũng đem nhập vào cơ thể, nhưng muốn thúc đẩy những thực vật này sinh trưởng lại càng khó hơn. Ví dụ như Tiên Liễu này, thời gian sinh trưởng ít nhất phải thời gian trăm năm, mà những linh dược kia muốn trưởng thành còn cần hơn ngàn năm, mà lấy tu vi của đệ bây giờ lại vẻn vẹn có thể vận chuyển linh khí trong cơ thể 16, 17 vòng mà thôi.” Từ Thanh Phàm cười khổ nói.

Nhạc Thanh Nho vốn dĩ cũng là rất thất vọng, nhưng hắn nhìn thấy Từ Thanh Phàm tinh thần sa sút như vậy, lại khuyên bảo : “Sư đệ, đệ đừng thất vọng. cho dù như thế nào đệ bây giờ đã hiểu tác dụng kỳ diệu của Khô Vinh Quyết rồi, bỗng dưng có tác dụng kỳ diệu có thể thúc đẩy các loại kỳ hoa dị thảo sinh trưởng không hạn chế, chẳng khác nào đột nhiên nắm trong tay rất nhiều công năng đạo thuật khác nhau. Càng huống chi mặc dù đệ bây giờ không thể thúc đẩy những linh thảo đó sinh trưởng, nhưng ít nhất sau này có một mục tiêu rõ ràng, cũng không thể nói đệ sau này không thể thúc đẩy được đúng không nào? Sư huynh tin đệ cuối cùng sẽ có một ngày có thể làm được.”

Từ Thanh Phàm vốn dĩ là một người khoáng đạt hào hiệp, sau khi nghe được lời của Nhạc Thanh Nho trong lòng cũng nhẹ nhõm đi, khoát tay cười nói : “Sư huynh, huynh đừng nói vậy, những đều này đệ hiểu cả. bỗng dưng đột nhiên vô duyên vô có có rất nhiều thần thông đệ nên vui mừng rồi, Thần Châu Hạo Thổ rộng lớn như vậy, kỳ hoa dị thảo nhiều vô số, đệ sẽ càng ngày càng lợi hại. càng huống chi sau này nói không chắc còn có thể thúc đẩy linh dược sinh trưởng ấy chứ? Đệ vừa rồi chỉ là hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều mà thôi, sư huynh không cần lo lắng cho đệ.”

Nhìn thấy vẻ mặt của Từ Thanh Phàm lại lần nữa trở nên khoáng đạt thông suốt, trong lòng của Nhạc Thanh Nho cũng nhẹ nhàng hơn, cười nói : “Thế thì tốt, sư huynh sẽ đợi để ăn những linh dược do đệ thúc đẩy.”

“Được, sư huynh cứ đợi đi.” Từ Thanh Phàm cũng cười nói.

Chỉ là trong lòng đột nhiên có chút cảm giác lo lắng, muốn linh khí trong cơ thể vận chuyển trên 1000 vòng, ít nhất phải đạt đến tu vi Đại Thành kỳ, nhưng bản thân bây giờ muốn đạt đến tu vi Kết Đan kỳ còn là hi vọng xa vời, càng huống chi, thực lực đạt đến cảnh giới sau Kết Đan kỳ, khi đó sự giúp đỡ của linh dược để đề thăng công lực đã không còn lớn nữa rồi.

Nói như vậy, công pháp của Khô Vinh Quyết này ngoài tác dụng thúc đẩy thực vật sinh trưởng ra, vẫn là công pháp vô dụng rồi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tiên Đạo Cầu Tác