Thiên Bằng Tung Hoành

Quyển 1 Chương 6: Cửu vạn lí nhật đương không (nhật nguyệt chiếu rọi chín vạn dặm) (a)


Đương kim thế giới có ba tập đoàn yêu ma lớn, gồm Liên minh yêu quái quốc tế, Đô thị yêu quái phúc lợi tổ, và Ẩn giả.

Ngoài ra còn có hai liên hiệp đoàn thể trung lập của các loại tông tộc, bất kỳ chủng tộc nào cũng có thể tham gia, là Lục Cực thiên đạo và Thánh Thổ tập đoàn. Kháng Ma liên minh là tổ chức thanh trừ yêu quái lớn nhất toàn cầu, hoàn toàn do nhân loại cấu thành.

Các đoàn thể hiện tại không đối kháng mà bước vào giai đoạn cùng tồn tại, cơ bản không can thiệp lẫn nhau, trừ phi chạm đến lợi ích mới nảy sinh xung đột. Bất quá luôn theo khuynh hướng giải quyết bằng cách hiệp thương, hiếm khi dùng tới võ lực.

Địa Hoàng là một trong lục vị nguyên lão của Lục Cực thiên đạo, bốn tên theo chân hắn là những yêu quái mới nổi danh tiếng nhất hiện nay, xếp trong danh sách năm mươi vị trí đầu tiên của bảng xếp hạng yêu quái do Lục đại yêu quái được quốc tế công nhận đặt ra.

Người nói với Địa Hoàng là Ngải Phật Sâm, bản thân là nhân loại, vì nguyên nhân nào đó mà trở thành môn hạ của một vị nguyên lão Lục Cực thiên đạo tên Đề Đích Tạp Ti, chỉ mấy chục năm đã đạt được chân truyền. Hiện tại là một trong ba chấp sự của Lục Cực thiên đạo, địa vị chỉ sau các vị nguyên lão.

Ba người còn lại cũng là chấp sự của Lục Cực thiên đạo. Một là phản đồ của Thiên giới thần tộc, nhưng kì quái là không ai biết là thần tộc nào, tên Diệu Sa, về phương diện pháp thuật lãnh đống hệ thuộc nhóm số một số hai trên toàn thế giới. Hơn nữa không ai biết họ của hắn là gì, bất quá không ai dám hỏi Diệu Sa. Hai người kia là Hỏa Thạch Nha và Khả Khả Lân, trước khi gia nhập Lục Cực thiên đạo là xà tinh tu luyện từng cấp lên.

Nhạc Bằng tuy không hiểu thực lực năm người này cộng lại sẽ đến mức nào, nhưng bản thân gã hiện giờ không thể trong thời gian quy định thu thập xong. Thứ nhất gã có việc quan trọng phải làm, thứ hai trong thời gian ngắn đề thăng thực lực là bất hiện thực. Gã quyết định lấy pháp bảo ra để nhanh chóng thoát thân.

Vì thế thái độ miệt thị của Địa Hoàng và tứ đại chấp sự của Lục Cực thiên đạo không khiến gã bực mình, gã không còn nhiều thời gian nữa.

Tay gã khẽ sáng lên quang hoa, lúc ổn định lại, tay trái gã có thêm một chiếc vòng tay.

Mười tám viên ngọc trắng tinh xâu thành chuỗi, từng trận âm khí quỷ dị toát ra.

Tuy Địa Hoàng và Ngải Phật Sâm, Diệu Sa, Hỏa Thạch Nha, Khả Khả Lân cùng tụ tập chiến lực, khả năng chiến thắng cao hơn nhưng vẫn cố ý ra vẻ để đả kích Nhạc Bằng. Song đột nhiên mọc ra một cao thủ cỡ này, không ai dám ơ hờ, nhất cử nhất động của gã đều bị năm người giám thị nghiệm mật.

Hành động của Nhạc Bằng dù nhỏ xíu liền khiến đối phương lập tức công kích.

Một dải bóng roi đen nhánh xé không khí đập thẳng vào lưng gã, hắc sắc trường tiên ẩn chứa nội lực âm nhu quỷ bí, roi chưa tới gần nhưng áp lực nghẹt thở đã phủ kín toàn thân Nhạc Bằng.

Người xuất thủ là Hỏa Thạch Nha, xưa nay công phu của hắn đi theo hướng âm nhu, thiện nghệ đánh lén. Đằng xà tiên một khi phát động sẽ quấn quít đến cùng, cực kỳ khó đối phó.

Bất quá lần xuất thủ này là để thăm dò, chưa dốc toàn lực, bằng không một mình hắn đời nào dám đấu với Nhạc Bằng có công lực ngang với Địa Hoàng.

Nhạc Bằng không coi công phu thăm dò đó vào đâu, lật tay xuất trảo, sử dụng công phu bản thân tu luyện “Thiên Bằng trảo”.

Đó là công phu rút tỉa từ biến hóa trong lúc bay lượn, là pháp môn cơ bản của Thiên Bằng Tung Hoành pháp, lúc đối địch có thể chụp binh khí.

Mặc cho Đằng xà tiên của Hỏa Thạch Nha biến ảo vô cùng, uy lực mạc trắc vẫn bị nhất trảo của Nhạc Bằng phá giải, định dùng tay không bắt lấy Đằng xà tiên, hình thành cục diện tỷ thí nội lực.

Nhạc Bằng dựa vào tuyệt đỉnh tiên đạo hộ thể thần công Ngọc Cơ tiên thể, đối phó Đằng xà tiên của Hỏa Thạch Nha tự nhiên có thừa.

Đằng xà tiên hứng chịu nội kình của lưỡng đại cao thủ, liên tục rung lên, phát ra tiếng ong ong đinh tai. Nhạc Bằng có ý lập uy nên tiên khí phát kình tới mười thành công lực, lực đạo hùng hồn tinh kì men theo Đằng xà tiên phản ngược lại. Công lực Hỏa Thạch Nha không sánh được, nhưng Đằng xà tiên là binh khí hộ thân của hắn nên hắn quen thuộc đặc điểm tính chất hơn hẳn, cộng thêm công phu thiên về tiết kình hóa lực, nhất thời vẫn gượng được.

Nhạc Bằng bắt lấy Đằng xà tiên, nháy mắt sau vị trí chủ khách thay đổi, Hỏa Thạch Nha bị gã dồn vào thế hạ phong, chúng nhân đều là kẻ biết người biết của, lần này Nhạc Bằng xuất thủ tràn đầy tiên khí, thể hiện rõ năng lực chân thật của gã.

Quả nhiên là cao thủ tiên nhân cấp, khó mà dàn xếp được nữa.

Khả Khả Lân huynh đệ tình thâm, Hỏa Thạch Nha và hắn giao tình sâu nhất, vội vang xông tới cứu viện, binh khí tùy thân “Bách lân nghịch nhận” hóa thành hàn quang lam sẫm xạ vào Nhạc Bằng

Nhạc Bằng đang chưa hạ được Hỏa Thạch Nha, thấy mấy chục đạo lam quang độc địa xạ tới, nhãn quang của gã sắc bén vô ngần, nhận ra chân thân của Khả Khả Lân. Rắn vốn mang độc chất kinh nhân, Bách lân nghịch nhận tất do Khả Khả Lân dùng độc đơn của bản thân thoái luyện, kì độc vô cùng, gã không dám đem thân ra thử.

Gã buộc phải buông tay, hộ thân chân khí rung lên, toàn thân kim quang sáng chói, hình thành chân khí hộ tráo, hất bay hết Bách lân nghịch nhận.

Trước khi Băng vũ thiên lam chỉ của Diệu Sa xẹt tới, gã thi triển Thiên Bằng Tung Hoành pháp vút lên trời, bao nhiêu đòn công kích đều hụt.

Ngải Phật Sâm cười lạnh, tự cho rằng phi hành thuật của mình cao siêu, lao lên ngăn Nhạc Bằng.

Hắn vừa bay lên, Nhạc Bằng mở ngay vòng tay, một màn quang hoa xam xám thảm đạm nghênh đón năm địch nhân.

Pháp khí vừa xuất hiện liền nhanh chóng khuếch đại, mười tám viên ngọc phóng đại cỡ chiếc đấu, pháp thuật biến hóa ẩn đi, hiện rõ mười tám chiếc khô lâu.

Mười tám cái khô lâu như vật thể sống, cùng phát ma uy, tản ra lao vào năm địch thủ. Hỏa Thạch Nha nổi giận, không hiểu Nhạc Bằng sử dụng pháo khí gì, Đằng xà tiên quật vào mấy khô lâu. Đằng xà tiên trổ uy lực phá tan tám khô lâu. Đắc thủ quá dễ khiến cả Hỏa Thạch Nha cũng sững sờ.

Ngay lúc hắn thu Đằng xà tiên lại, Địa Hoàng cả kinh thất sắc, hét lên điên cuồng: “Hỏa Thạch Nha, nguy hiểm, lui mau.”

Gừng càng già càng cay, Địa Hoàng kinh nghiệm chiến trận phong phú, thoạt nhìn đã nhận ra.

Hỏa Thạch Nha không hiểu Địa Hoàng kêu la chuyện gì, Diệu Sa đứng cạnh đó cũng phát giác, ngay lúc Đằng xà tiên đập vỡ tám khô lâu, trên thân roi có thêm một lớp vụ khí xám nhạt, theo đà kéo hộ thân vũ khí về của Hỏa Thạch Nha mà ập tới.

Hắn búng Băng vũ thiên lam chỉ hất tung Đằng xà tiên, định chấn tan lớp âm khí.

Nhạc Bằng đứng trên không nhìn năm địch thủ, mỉm cười thản nhiên, lại đổi pháp quyết, phất tay lên. Những khô lâu đã vỡ vụn và vẫn nguyên lành đều hóa thành dải khí xám trắng, tiếng quỷ gào thê thiết bay lượn trên không.

Hợp lực khu trừ âm khí trên Đằng xà tiên xong, Diệu Sa và Hỏa Thạch Nha không hiểu nên ứng phó thế nào thì Khả Khả Lân kịp rút Bách lân nghịch nhận về hộ thân. Ngải Phật Sâm truy đuổi Nhạc Bằng cũng bị pháp khí đẩy lùi, nhất thời không làm gì được gã.

Chỉ riêng Địa Hoàng dựa vào đạo hành thâm sâu cùng vạn niên tu luyện chi thể, bình thản ưỡn ngực đợi xem Nhạc Bằng còn thủ đoạn gì.

Mười tám khô lâu phun ra âm khí ngưng tụ thành dải, thoáng sau khuếch đại gấp mấy lần, dần kéo dài thành hình người.

Tiếng nổ vang lừng.

Tiếp đó xuất hiện mười tám hung lệ thần ma cao lớn uy mãnh, đồng loạt ngửa mặt hú vang, tựa hồ hưng phấn cực độ bởi lại được hiện thế.

Địa Hoàng là lão làng, nhìn Nhạc Bằng xuất thủ pháp, liên tưởng đến kiến thức qua vạn năm, biết ngay đó là vật gì.

“Đó là Âm dương thập bát thần ma, chuyên hút tinh huyết người, không nên chính diện xung đột, mau giữ cự ly, toàn lực phòng ngự.” Địa Hoàng nhận ra lai lịch pháp khí, lạc giọng biến sắc gào lên, vội cảnh cáo bốn thủ hạ.

Nhạc Bằng vốn hiếm khi tế luyện pháp khí, Âm dương thập bát thần ma tất nhiên không phải gã luyện thành. Bất quá ỷ trượng vào năng lực bay khắp thiên hạ, gã thường cướp đoạt pháp khí của người khác, thành ra thu thập được không ít pháp bảo uy lực tuyệt đỉnh, Âm dương thập bát thần ma bắt nguồn từ đó.

Âm dương thập bát thần ma là kết tinh pháp lực đỉnh cao của ma đạo. Vốn đạt đến đỉnh cao ma đạo sẽ tu thành thiên ma xá lợi, hiển hóa thiên ma chân thân, những sinh linh dốc cả đời tu luyện theo vô số cách cầu mong có được thành tựu huy hoàng nhưng không phải ai cũng đạt thành. Nên có người nghĩ ra cách đi đường tắt, dùng bàng môn pháp lực tế luyện những người lúc còn sống pháp lực cao cường thành thần ma.

Môn ma pháp này phải giết chết nhưng người vốn có pháp lực cao cường, sau đó đem nguyên thần phong ấn vào thi thể, đoạn tích tụ cửu địa âm sát chi khí để tu luyện, mất mấy trăm năm mới có thành tựu. Thần ma luyện thành có uy lực kinh hồn, hung tàn vô tả, dùng để đối địch hoặc phòng ngự kiếp số, không hề kém hơn hiệu quả của thiên ma chân thân.

Bất quá tế luyện gian nan, chưa cần nói dến việc giết chết người pháp lực cao cường bằng cách nào, kẻ pháp lực kém tự nhiên uy lực không đủ, kẻ pháp lực cao cường không dễ đối phó. Lúc tế luyện cũng không phải chỉ một sớm một chiều mà thành, khó khăn không kém lên trời. Kẻ bị giết chết tất sẽ có thân bằng cố hữu, vì thế kẻ gây oán dễ bị kết oán, khó lòng an ổn tế luyện.

Tuy nhiên so với tu luyện thiên ma xá lợi, như thế vẫn dễ hơn nhiều, xác suất thành công cũng lớn hơn, nên những tu sĩ đi theo cách nào nhiều vô kể, gấp cả trăm lần những người tu luyện ma đạo theo lối chính.

Nhưng vẫn có kẻ xui xẻo, khó khăn lắm mới tìm được mười tám thi thể thích hợp, tế luyện nhiều năm sáp thành công, lại bị Nhạc Bằng vô ý phát giác. Gã xuất hiện đúng lúc quan trọng, cướp trắng Âm dương thập bát thần ma người ta mất mấy trăm năm vô cùng khổ công tế luyện thành, rồi cao bay xa chạy.

Còn việc người bị cướp có thổ huyết, nguyền rủa hay đem tổ tông mười tám đời của Nhạc Bằng ra chửi hay không cũng không quan trọng. Dù gì cũng không thể tìm gã báo thù. Có ai sánh được với bản lĩnh phi thiên độn địa của Thiên Bằng Tung Hoành pháp?

Tuy vậy, Nhạc Bằng không thích món pháp khí thong dong lấy được này, đây là lần đầu tiên đem ra sử dụng.

Thần ma đi đầu hành động đầu tiên tròng mắt co lại, con ngươi phóng ra hồng quang chói lọi, khí độ hùng hồn, uy mãnh vô cùng. Dựa vào bản năng, thần ma này nhận ra trong năm người, nguyên khí của Địa Hoàng cường thịnh hơn hết, hơn nữa Địa Hoàng là vạn niên cương thi thành tinh, khí vị gần với thần ma, được khí tức hấp dẫn, thần ma này gầm vang từ lưng chừng không lao xuống như chớp, vung trảo co người phát động tập kích đầu tiên.

Địa Hoàng tuy kiến thức bất phàm, nhưng chỉ được nghe nói đến quái vật như Âm dương thập bát thần ma chứ chưa tận mắt chứng kiến, thấy một thần ma nhỏ nhoi dám khiêu chiến mình liền nổi giận. Xích Thi thần diễm chưởng và Hàn Thi minh khí công toàn lực xuất ra, thử xem thần ma này có mạnh như lời đồn.

Thần ma là tử vật tế luyện, tuy có nguyên thần bản thân phụ thể nhưng sớm bị cấm chế, trí năng không cao, không biết cách tá lực hóa kình, không tránh né lưỡng đại tuyệt thế thần công của Địa Hoàng mà vung trảo ngạnh tiếp.

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

Ban nãy Nhạc Bằng và Địa Hoàng đối kích cũng không có uy lực lớn như thế, lớp sát khí trắng xám quanh mình thần ma bị Địa Hoàng đánh tan quá nửa, toàn thân liêu xiêu, lùi xa mấy trăm thước.

Bất quá lại gầm vang, ma thể khôi phục như trước, chỉ hơi kém uy lực hơn một chút.

Địa Hoàng cũng không khá hơn, suýt nữa lún hẳn xuống đất, lồng ngực nôn nao, tai vang lên tiếng ong ong không ngừng, trước mắt tóe hoa cà hoa cải, hắn thụ nội thương không nhẹ.

Bùn đất trong vòng mấy dặm lật tung, những gò đất nhấp nhô hóa thành những vũng nước lớn cỡ cái ao.

Địa Hoàng không ngờ tới kết quả này, hai bên gần như ngang tay.

Âm dương thập bát thần ma vừa xuất hiện, cục diện lập tức nghịch chuyển. Nhạc Bằng huýt vang, Âm dương thập bát thần ma toàn thể phát động, vây lấy địch nhân.

Địa Hoàng hiểu rõ thực lực của thần ma tạm coi là đồng tông đồng tộc với hắn. Một đối một, hắn còn miễn cưỡng thủ thắng, bốn thủ hạ may ra không bại. hiện tại mười tám đối đầu với năm, gần như một người đấu với ba đối thủ trở lên, cách tốt nhất là thoát thân đào mệnh. Thế là may mắn lắm rồi.

Đằng xà tiên của Hỏa Thạch Nha không hợp với phòng thủ, xưa nay khi đối địch, hắn chưa bao giờ bị áp chế thế này, những đồng bạn khác chỉ lo giữ mình đã đủ vất vả, không thể chi viên. Không đầy khoảnh khắc, hắn liên tục gặp nguy hiểm, trong lúc sơ ý, Đằng xà tiên quấn lấy một thần ma, không kịp thu lại, một thần ma ma thừa cơ tấn công, cắn trúng hậu tâm hắn, điên cuồng hút lấy tinh huyết.

Khả Khả Lân tách đôi Bách lân nghịch nhận định cứu huynh đệ, bất quá bản thân hắn cũng không lo được cho mình, trong khoảnh khắc phần thần, để thần ma vây công đột phá phòng tuyến, bản thân trúng độc thủ.

Địa Hoàng đỏ ngầu mắt mũi, gầm vang vọng, Hàn Thi minh khí thu lại, thanh minh khí tức bùng lên, hất bay bốn thần ma vây công, lao đến cạnh Hỏa Thạch Nha và Khả Khả Lân, vung chưởng kéo mấy thần ma đang hút tinh huyết hai thủ hạ ra.

Một thần ma nhân cơ hội cắn trúng cổ hắn, tuy vang lên tiếng rào rạo nhưng không thể phá được hộ thân minh khí, bị Địa Hoàng hất bay.

Ngải Phật Sâm và Diệu Sa chật vật khổ chiến cũng thấy đại sự không ổn, nhân cơ hội lao đến chỗ Địa Hoàng để liên hợp chống địch.

Âm dương thập bát thần ma được Nhạc Bằng thao túng, không ngăn cản năm người hợp lực, sau đó năm người liều mạng đột kích đòn hợp lực oanh kích của Âm dương thập bát thần ma,

Nội lực mạnh hơn công lực bản thân mấy lần khiến năm địch nhân ứng phó vô cùng gian khổ, gần như đều thụ nội thương nặng nhẹ khác nhau, trừ Địa Hoàng còn miễn cưỡng được. Hỏa Thạch Nha và Khả Khả Lân bị thần ma hút mất tinh huyết, tuy Địa Hoàng cứu viện kịp lúc, bị mất máu không nhiều song cũng bị ảnh hưởng, ngũ quan thất khiếu đều rỉ máu, xem ra không chống nổi.

Cùng lúc áp lực chợt tan biến, Âm dương thập bát thần ma lùi lại đứng yên.

Địa Hoàng và tứ đại chấp sự đều tinh minh hơn người, hiểu ngay ý Nhạc Bằng.

Năm người thở phào, biết đối thủ muốn tha cho mình. Bất giác đều có cảm giác từ cõi chết trở về.

Nhạc Bằng biết thời gian không còn nhiều, gã còn “việc quan trọng”, không hứng trí diệt trừ mấy tên quỷ đáng ghét này, lại sợ mất thời gian, hơn nữa mua chút giao tình sau này đỡ được không ít phiền hà.

Địa Hoàng ổn định tâm tình rồi, rảo bước tiến lên trầm giọng nói với Nhạc Bằng: “Lần này các hạ hạ thủ lưu tình, bọn tại hạ không dám ngăn cản, xin được từ biệt.”

Hành vi mất mặt phải mua giao tình sau khi chiến bại, hắn không làm được, thừa nhận thất bại rồi, hắn ngưng tụ pháp lực gầm vang, cuồng phong dấy lên ào ào, năm yêu quái lập tức tan biến.

Nhạc Bằng lạnh nhạt quan sát, đợi khi Địa Hoàng rời đi mới chụp lên hư không, Âm dương thập bát thần ma buộc phải hóa thành mười tám viên ngọc trắng nhợt, xâu thành một chuỗi, trở lại dáng vẻ của một chiếc vòng tay.

Nhạc Bằng phất tay, chiếc vòng quay tít trên tay gã rồi tan biến, bị gã thu lại.

Lúc đó gã không vui vẻ gì, đấu một trận vô lý lâu như vậy, tự nhiên thay người ta rước tai họa là vì sao? Làm việc nghĩa miễn phí.

Trời cao mây thoáng, đêm tối gió mơn man, chính là thời khắc tốt, Nhạc Bằng không chuẩn bị xử lý một viêc vô vị như vừa rồi, có lẽ lỡ hẹn với Diêu Tranh.

Ở vùng đông bắc vào thời gian này đêm rất dài, trời lạnh dần, khí hậu cũng khô hơn. Nhạc Bằng không hứng thú gì với vùng hoang dã này, phi thân lên không trùng, chuẩn bị trở lại thành phố.

Gió đêm lùa qua, gã không coi luồng khí lưu lạnh lẽo trên không vào đâu, không vận cả hộ thân chân khí, chỉ bằng thân thể cường kiện cũng không loại khí hậu tự nhiên nào ảnh hưởng được.

Ẩn thân ảnh rồi, Nhạc Bằng phi hành thong thả trên không, háo hức nghĩ đến cảnh hội diện với cô gái trong lòng. Thật ra đây là lần đầu tiên gã hẹn với Diêu Tranh, dù thời gian hơi muộn nhưng ở quốc gia phía kia địa cầu mới là sáng sớm, rất hợp cho du ngoạn. Chút tri thức địa lý này, gã học qua nên hiểu được.

Vừa vào thành phố, gã chợt thầm thở dài, hảo sự sao lại thành thế này. Tiếng xé gió vang lên, có phải bốn nha đầu kia đang tiến vào phạm vi linh giác của mình?

“Sao lại có việc đến tìm ta? Mặc kệ chúng.”

Gã lập tức hạ quyết định, tốc độ tăng lên gấp mười, theo gã nghĩ sẽ nhanh chóng thoát khỏi mấy cô bé.

Bất quá Nhạc Bằng lại lầm, mới lướt đi được bảy, tám dặm đã lọt vào phạm vi trung tâm thành phố. Còn cách nhà Diêu Tranh không xa, bốn bóng hình xinh đẹp ngăn đường. Lúc đó gã mới nhớ ra, bốn nha đầu này chắc là phi cầm tu luyện, thành tinh hóa hình. Phi hành cũng là bản lĩnh trời sinh, sớm biết chắc đã sử dụng tốc độ nhanh hơn, tuy cùng là phi cầm nhưng Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi không thể so sánh được.

Hiện tại Nhạc Bằng buộc phải dừng lại, đứng trên không đợi phiền hà tìm đến.

So với gã vẫn thư thái, Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi đã kiệt tận toàn lực mới đuổi kịp. Nên lúc xuất hiện trước mặt gã, bốn tiểu mỹ nữ đều thở hồng hộc, nhất thời không kịp hồi sức, nói không ra hơi.

Nhạc Bằng tuy không muốn đợi, chị cả của bộ tứ là Khổng Vi Vi lên tiếng trước: “Nhạc đại ca, đa tạ đại ca viện thủ tương trợ, ngăn trở Địa Hoàng, tỷ muội chúng tôi cảm kích bất tận…”

Chưa dứt lời, Nhạc Bằng lên tiếng cắt ngang: “Không cần phí lời, tôi còn có việc, có gì nói sau.”

Dứt lời, gã không ngừng lại, định vượt qua bốn người đi làm việc của mình.

“Nhạc đại ca, lần này Nam nhi xin đa tạ, nhưng có việc xin nhờ đại ca giúp.” Lục Nam Nhi lên tiếng, vẻ mặt cô lo lắng càng khiến người ta thương xót.

Nhạc Bằng tu hành nhiều năm một chút tiểu kỹ mê hoặc này có là gì, nhưng Lục Nam Nhi lên tiếng, nhớ lại tằng tổ mẫu Hạc Vô Song của cô cũng hay khóc lóc, thành ra gã luôn coi trọng cô hơn.

“Nói đi, là việc gì?” Gã lại khôi phục ngữ khí lạnh nhạt.

Thấy gã chịu đáp ứng, Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi đều thở phào, biết sự tình còn hy vọng.

Nhạc Bằng ngăn chặn Địa Hoàng, tuy địa điểm hơi xa, phổ thông nhân loại không biết, nhưng Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi dù gì cũng là yêu quái tu hành mấy ngàn năm, linh giác bất phàm. Chiến sự vừa nổ ra, cả bốn đều có cảm giác.

Lúc đó phản ứng tự nhiên của họ là bỏ chạy nhưng phát hiện nơi đang ở bị Tứ Tuyệt phong yêu trận phong bế chặt chẽ, lối rút bị chặn. Cả bốn lại nhân cơ hội mò đến xem quả dưa ngốc nào thay thế ngăn tai họa.

Vừa đến chiến trường, tình cảnh khiến bốn người chấn kinh, nên biết không chỉ yêu ma có thân phận như Địa Hoàng, chỉ cần bốn chấp sự của Lục Cực thiên đạo đang mắt cao hơn trán, không coi Nhạc Bằng vào đâu, tùy tiện một tên cũng khiến cả bốn tỷ muội hợp lực đều không đối phó nổi.

Càng khiến họ nghi hoặc là Nhạc Bằng xuất thủ theo lộ số khác nhau, Tử Viêm đao quyết, tiên khí phát kình đều là chính đạo võ học, còn Âm dương thập bát thần ma lại là tà đạo pháp lực.

Hơn nữa bất kỳ môn đạo nào cũng là chí cao pháp lực, Nhạc Bằng đều sử dụng đơn giản, chắc đạt mức tạo nghệ tinh thâm.

Trong lúc gã đả sinh đả tử, bốn cô bé cùng thương nghị cách lợi dụng tình huống này để thay đổi cục diện tuyệt vọng, chuyển phiền hà sang cho Nhạc Bằng.

Lục Nam Nhi không biết gì nhiều về tằng tổ phụ mẫu, không hiểu họ có giao tình gì với Nhạc Bằng nhưng Khổng Vi Vi biết nếu lợi dụng tình cảm vi diệu giữa nam nữ sẽ hơn nhiều dựa vào quan hệ nhạt nhẽo hiện giờ.

Nên dù biết cả đạo hạnh hay tuổi tác của Nhạc Bằng đều không thể đoán được, cả bốn vẫn xưng hô gã là “đại ca”. Đó là thủ đoạn tất yếu để kéo dần quan hệ lại với nhau, điều kiện lợi thế trời sinh của con gái sao lại không lợi dụng. Còn về bối phận, chỉ có con người mới quan tâm đến việc vô vị đó, yêu quái không tính toán. Luận về tuổi tác, Khổng Vi Vi lớn nhất và Vương Lịch Lịch nhỏ nhất cách nhau hơn ba ngàn năm, đủ để cách một trăm tám mươi đời theo cách tính của nhân loại.

Vì nguyên nhân này, thái độ của bốn người với Nhạc Bằng trở nên ám muội, thân mật.

Hơn nữa, vốn Khổng Vi Vi là đại tỷ, luôn là tấm bia cho các tỷ muội trong mọi việc, lần này Nhạc Bằng có hảo cảm đặc thù với Lục Nam Nhi, trách nhiệm được đổ sang cho cô.

Thái độ của gã không đến nỗi nghiêm trọng.

“Nhạc… Nhạc Bằng đại ca, bọn muội hiện gặp phiền hà rất lớn, chạy trốn rất lâu nhưng vẫn bị người ta tìm thấy, bọn muội lại không thể chống cự, hiện tại hy vọng Nhạc Bằng đại ca giúp đỡ một phen, có nơi nào ẩn náu được là bọn muội sẽ đi ngay, không làm phiền đại ca nhiều đâu.” Lục Nam Nhi không quen kiểu nói này, lúc nói không khỏi ngần ngừ, nhưng ngữ điệu ôn nhu đến độ khó ai cự tuyệt được.

Nhạc Bằng không phản ứng, trầm mặc một lúc mới trực tiếp hồi đáp thỉnh cầu của Lục Nam Nhi, móc di động ra bấm số của Diêu Tranh.

“Diêu Tranh à! Nhạc Bằng đây, tớ đến chỗ bạn nhé, được không?”

“Bạn? Không được, tuyệt đối không được, không – được – đến --- đây---”

“Không phải quyết định rồi sao? Bạn đồng ý cơ mà.”

“Rút lại lời nói, bản tiểu thư rút lại, nghe rõ chưa, không – được – đến --- đây---”

Tút!! Tút!!!

Diêu Tranh tức giận quăng điện thoại đi.

Nhạc Bằng tự nhiên bó tay, bắt đầu đoán được tâm lý con gái, nếu gã thật sự đến gặp, tất nhiên không cho Diêu Tranh cơ hội, gọi điện thoại chỉ là thừa.

Còn gã thật sự không đi, chắc chắn sẽ lãnh đủ, chỉ có cách muốn bắt lại nhả mới khiến cô không tức giận, đương nhiên cô đồng ý cho gã đến thì còn gì hay hơn mà nói nữa. Bốn thiếu nữ trước mặt có gộp lại cũng không trọng yếu như Diêu Tranh.

Theo tự nhiên, gã biết nên chọn cách nào.

Gã mỉm cười, thu di động lại, bắt đầu đối diện với vấn đề trước mắt.

Tay trái khẽ xòe ra, một dải yên vụ trắng nhạt từ lòng tay bay lên, nhanh chóng khuếch đại hóa thành một đám mây trắng trên cao, nháy mắt đã lan rộng mấy dặm, ngưng kết thành một vòng mây rộng rãi.

Nhạc Bằng không nói câu nào, thân hình vút lên không, lẫn vào đám mây.

Bốn cô gái nhìn nhau, không hiểu gã tính toán gì, nhưng cũng bám theo, lên xem tình hình.

Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi vừa lọt vào đám mây liền kinh ngạc nhận ra, dải mây không phải mây thường, trở lực cực lớn, không phải là mây do hơi nước hư vô phiêu diêu ngưng kết lại, khẽ chạm là hóa tán vô hình.

Nhưng lọt vào đám mây rồi, họ càng kinh ngạc. Đám mây chính là một tòa Phù Vân tiên xá được Nhạc Bằng và Trần Anh Hữu lấy từ cung khuyết dưới lòng đất. Diện tích nội bộ lớn lao, trừ tường mây dày mấy thước toàn là không gian trống trải.

Cơ hồ lớn không thua gì Cố cung ở Bắc Kinh, thủ đô Trung Quốc, quy mô hùng vĩ, cung điện san sát chiếm diện tích phải đến bảy, tám dặm vuông, hào hoa xa xỉ, trụ vàng mái ngọc, khiến Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi kinh ngạc đến độ mất hồn vía.

Hơn nữa trong vùng mây sáng rực, trong suốt, hoàn toàn bất đồng với màn đêm bên ngoài.

Nhạc Bằng tựa vào lan can một tòa các cao, đợi bốn cô gái đi tới.

Bốn người ngầm nắm tay nhau, trấn tĩnh lại lướt tới, đoạn đáp xuống chỗ gã đứng.

Cấp tu luyện của họ cách gã xa lắc, còn ở giai đoạn vật vã sinh tồn, chưa từng nghĩ đến lối sinh hoạt giàu có này. Với địa vị như Nhạc Bằng cũng còn phải lừa gạt, dốc hết pháp quyết thủ đoạn mới lấy được vật xa xỉ này, bản thân gã không hề tế luyện loại pháp bảo ăn chơi thuần túy tiêu phí đầu óc này.

Được đại khai nhãn giới, bốn người càng thêm tin tưởng vào thực lực của gã.

Thấy bốn người đi tới, Nhạc Bằng không tỏ vẻ gì, gã chưa dung tục đến mức đó.

Gã chỉ thuần túy muốn tìm một nơi trò chuyện, vì chưa theo đuổi được Diêu Tranh, căn nhà tại đường Bình Tuyền không có ai dọn dẹp, bừa bộn ngập đầu, không hợp đón tiếp. Cứ đứng trên không thì dù trời tối cũng khó lòng đảm bảo không bị ai phát hiện, Phù Vân tiên xá nhìn không khác gì mây thường, hợp với mục đích ẩn giấu, tự nhiên có thể lợi dụng được.

Nhạc Bằng lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng đầu tiên, nói với bốn cô gái: “Không cần nghĩ ra cái cớ nào nữa, tôi không có hứng thú với việc vì sao chúng truy đuổi các vị.”

Nghe gã nói thẳng như vậy, Khổng Vi Vi bất giác đỏ mặt, quả thật lúc thương nghị cùng Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi có đề ra kiến nghị này, nhưng thấy ánh mắt sáng quắc của Nhạc Bằng quét tới, không hiểu sao, cô lại dẹp bỏ, không dám nói ra.

Lục Nam Nhi thấy đại tỷ im lặng, biết rằng nhiệm vụ đối đáp với cao thủ thần bí mạc trắc, pháp lực thông thiên như Nhạc Bằng thuộc về mình.

“Nhạc Bằng đại ca, bọn muội có nỗi khổ bất đắc dĩ, khó lắm mới được đại ca hiểu cho…”

“Dừng, dừng lại.”

Nhạc Bằng lại cắt lời Lục Nam Nhi: “Nam nhi, nếu ta không nhìn nhầm, bốn người đều đồng trinh nhập đạo, vẫn còn thuần âm chi thể. Không cần phải tự hạ thấp mình như thế, bớt xưng hô thân cận với ta là được rồi.”

Cả bốn cô gái đều hổ thẹn, không ai bình tĩnh nổi nữa. Khổng Vi Vi gắng trấn tĩnh, nghiêm mặt nói: “Nếu đại ca đã nhận ra, bọn muội không dám leo cao, chỉ mong đại ca nể mặt tổ phụ mẫu của Nam nhi mà giúp đỡ.”

Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi không đoán được tính khí cổ quái của Nhạc Bằng. Thấy gã mười phần dụng tâm với Diêu Tranh, cả bốn đều cho rằng gã cực kỳ háo sắc, luận về tài mạo, họ đều hơn hẳn, vốn định hy sinh dung đến kĩ thuật tất sát của mỹ nữ với nam nhân. Không ngờ lại không mảy may tác dụng.

Nhạc Bằng quay người lùi lại. Tòa các này, những thứ bày bên trong toàn là đồ cổ, hình thức điển nhã, nhưng không có ghế ngồi kiểu xô pha, thậm chí ghế tựa cũng không nốt. Chỉ còn cách ngồi dưới nền.

Nhạc Bằng ngồi an ổn, đoạn phất tay, mặt bàn liền bày biện đầy đủ bánh trái hoa quả, hạ giọng nói: “Tôi không thích phiền mà nhiều làm gì, chỉ có thể đáp ứng một yêu cầu với các vị, các vị thích vật gì hay sự tình gì là tùy.”

Thấy gã thoải mái như vậy, Lục Nam Nhi đột nhiên thoáng giận, cố dịu giọng: “Nếu muội cầu xin đại ca tận diệt mọi thành viên Lục Cực thiên đạo thì sao?”

Nhạc Bằng không phản ứng kịch liệt như cô, cười nhạt đáp: “Chỉ cần một câu nói, chút việc nhỏ đó cũng không khó.” Ngữ khí ẩn chứa khí phách tự tin tự ngạo vô cùng, rõ ràng không coi Địa Hoàng và thế lực sau lưng vào đâu.

Khổng Vi Vi cơ hồ không dám tin vào tai mình, bất giác đến cạnh gã, giọng nói ngọt ngào vang lên: “Nhạc tiên sinh có biết Lục Cực thiên đạo có bao nhiêu thành viên, cao thủ cỡ Địa Hoàng gồm mấy người chăng?”

Nhạc Bằng lắc đầu ơ hờ, nhẹ giọng: “Nếu cỡ như Địa Hoàng, nhiều hay ít quan trọng gì, kém hơn càng không tính tới.”

Gã ngẩng lên nghiêm mặt nói với Khổng Vi Vi: “Trừ phi có cao thủ trên hẳn, bằng không đừng đem loại công lực đó đánh đồng với cao thủ như tôi.”

Tuy gã không cần khí thế phụ trợ cho lời nói, ngữ khí cũng không đặc biệt bá đạo, nhưng tâm thái ngạo thị thiên địa, tung hoành vô địch hiển hiện rõ ràng.

Phối hợp với chiến tích lúc trước, dễ dàng đánh bại Địa Hoàng và bốn chấp sự của Lục Cực thiên đạo, tất nhiên sức thuyết phục rất rõ ràng.

Nếu gã vẫn ẩn tàng thực lực, thì dẹp tan Lục Cực thiên đạo chưa hẳn không thể thực hiện được.

Nhiều lúc số lượng không quyết định đến thực lực, cả Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam đều hiểu rõ. Những yêu quái so được với Địa Hoàng, đừng nói Lục Cực thiên đạo, dù cả nhân gian cũng không có mấy. Nhạc Bằng một mình ra tay đấu với họ, khó nói trước ai thắng ai bại.

Khổng Vi Vi biến sắc, biết nếu siêu cấp yêu ma này chịu hứa thì giá trị vô cùng lớn lao. Bất quá cần tính toán xem làm thế nào chỉ trong một câu thu được lợi ích lớn nhất.

Mới nhìn sang chỗ ba chị em, Lục Nam Nhi đột nhiên nhớ đến truyền thuyết xa xưa trong gia tộc, nếu là thật tất sẽ tạo là trợ giúp rất lớn, bèn thuận miệng hỏi: “Muội nghe nói tổ phụ mẫu có một pháp khí uy lực vô cùng là Thiên Hà tinh sa, không hiểu đại ca có biết vật này ở đâu không.”

Nhạc Bằng ngẩn người rồi đáp: “Tổ phụ mẫu cô lấy đâu ra vật đó, là ta luyện thành để tặng họ chống lại thiên kiếp, lúc đó tổ mẫu Hạc Vô Song của cô giận dỗi mà không lấy, sau này ta bận tu luyện nên quên mất việc này.”

Nhạc Bằng nói đến đây, tỏ vẻ khó chịu: “Tiên thiên dịch số của ta không tinh thâm lắm, chỉ biết không thoát được kiếp số, có điều không hiểu hóa kiếp kiểu nào. Hiện tại họ chắc không còn nữa?”

Lời gã lọt vào tai bốn cô gái khác nào sét đánh.

Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi biết rõ việc vợ chồng Lục Trung Nguyên, Hạc Vô Song tan nát thần hồn, nhắc lại chuyện cũ nên đau xót. Nhưng nghe nói Nhạc Bằng có Thiên Hà tinh sa thì đều vui mừng.

Pháp bảo trên thế gian có bốn đẳng cấp: đạo khí, pháp khí, linh khí, thần khí

Đạo khí chỉ cần tế luyện đúng cách là bất kỳ người tu hành nào cũng luyện ra được, có diệu dụng nhất định để khu tà, phòng thân.

Pháp khí tự nhiên cao hơn một đẳng cấp, uy lực có thể phối hợp với tu hành giả khiến bản thân công lực người đó đề thăng mấy bậc, hơn nữa tương quan với nguyên khí của người tu hành, không khác gì tính mạng thứ hai.

Linh khí không phải vật nỗ lực là có, bản thân nó có ý thức riêng, tự hút lấy thiên địa linh khí tăng trưởng pháp lực. Nếu ai đó gặp được thiên tài địa bảo, thông linh dị vật nào đó nhưng chỉ dựa vào tự thân công lực sử dụng nhưng vật tầm thường tất không thể luyện thành linh khí, dù cố gắng thế nào. Nhưng nếu có được một vật cũng chính là phúc phận to lớn, lợi ích vô vàn với tu vi của chủ nhân. Linh khí là vật có thể gặp chứ không thể cầu.

Thần khí bắt nguồn tà thần ma chí bảo. Bình phàm sinh linh không thể có được, thần khí đều có uy lực hủy thiên diệt địa, vĩnh viễn không tổn tại. Tu hành giả nếu may mắn có được thần khí tất sẽ tung hoành vũ nội, thiên hạ yêu ma, thánh thần đều không làm gì nổi.

Thiên Hà tinh sa là pháp bảo nhập môn cấp thần khí.

Theo truyền thuyết, pháp bảo này là ngũ sắc tinh sa chọn từ hằng hà sa số Thiên giới ngân hà, nên uy lực mạc trắc, vô cùng diệu dụng. Vốn là pháp bảo chuyên môn chống lại thiên kiếp, đem ra chống cự địch nhân e rằng hơi lãng phí.

Lục Nam Nhi chỉ hy vọng chứ không dám ảo tưởng có được, thuận miệng hỏi không ngờ lại thu hoạch to lớn, Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch đều nhìn cô cổ vũ.

Lục Nam Nhi nhìn các chị em, lắc đầu khó xử, pháp bảo cỡ này có ai không quý trọng như sinh mạng, sao có thể dễ dàng đem thần khí cho người ta. Ví như bảo đem Cửu Âm tinh linh cho người khác, cô cũng không thể làm được, Cầu khẩn đối phương cho thần khí, tất nhiên cô không dễ mở miệng.

Có pháp bảo, thần khí hộ thân, mấy chị em có thể ngẩng mặt nhìn đời, ngay cả cao thủ cỡ Địa Hoàng, họ cũng đủ khả năng giao chiến một trận. Khổng Vi Vi lấy hết dũng khí nói với Nhạc Bằng: “Nếu Nhạc tiên sinh đã hứa, mấy chị em chúng tôi không dám xin gì, chỉ mong cho mượn pháp bảo đó để hộ thân, ngày sau sẽ trả lại.”

Nhạc Bằng không buồn đoán xem cô nghĩ gì, nhạt nhẽo nói: “Ta không sử dụng vật đó, hơn nữa vốn định cho tổ phụ mẫu của Nam nhi, hiện tại cho các vị cũng đúng, không tính là ta đã hứa hẹn gì.”

Đoạn gã không cần hành động, trước mặt xuất hiện sáu cái nhẫn sắt đen lơ lửng trên không, mép nhẫn vốn đen tuyền nhưng liên tục lóe lên ngũ sắc tinh quang. Gã co tay búng vào một cái nhẫn, khắp trời lóe sáng, ngũ sắc tinh quang diễm hoa trùm kín tòa các.

Ngũ sắc tinh quang diễm hoa tắt rồi sáng, mỹ lệ phi phàm.

Thể hiện sơ sơ uy lực của Thiên Hà tinh sa xong, Nhạc Bằng niệm pháp quyết thu lại ngũ sắc tinh quang, sáu chiếc nhẫn trở lại nguyên hình, gã búng tay, cả sáu cái bay đến trước mặt Lục Nam Nhi.

Cô đón lấy, cơ hồ không dám tin rằng lại dễ dàng có được pháp bảo đỉnh cấp, nhất thời không biết nên nói gì.

Giọng Nhạc Bằng lại vang lên thư thái: “Pháp bảo này không giống bình thường, tuy hiện tại khả dĩ tùy tâm sử dụng, nhưng tốt nhất vẫn nên tu luyện, nếu có thể cùng nguyên linh bản thân luyện thành nhất thể là hay hơn hết, tránh không bị người khác thèm muốn, nảy ý cướp đoạt.”

Tuy dễ dàng có được pháp bảo, khác nào đang mơ, nhưng Khổng Vi Vi không hổ là đại tỷ, lập tức có phản ứng, kéo Hách Dao và Vương Lịch Lịch nói với Nhạc Bằng: “Vậy ba chúng tôi có thể tu luyện sử dụng Thiên Hà tinh sa để hộ thân chăng?”

Liếc nhìn cô gái cương cường ngạo khí, Nhạc Bằng không tỏ vẻ lạnh nhạt như trước, cười hì hì như một thiếu niên thành phố chính hiệu: “Nếu Nam nhi đồng ý, tôi tất nhiên không phản đối.”

Lục Nam Nhi thấy gã không phản đối Khổng Vi Vi, vội phân phát nhẫn cho ba chị em, đoạn cười khanh khách: “Vậy xin đại ca dạy cho chúng tôi pháp thuật. Không thể lười nhác được.”

Nhạc Bằng bật cười trước ngữ khí đó, không phản bác thêm. “Nhân gian chẳng phải có câu làm việc tốt nên tận lực, làm việc xấu phải tuyệt tình ư? Hôm nay tôi phá lệ giúp các vị, tặng một môn bí quyết tu luyện pháp bảo, chắc phải hơn pháp quyết các vị vẫn luyện. Lúc tu luyện, tôi sẽ làm hộ pháp.”

Đoạn gã thuận tay rút ra một quyển sách, là quyển thứ sáu thiên về chế tạo binh khí trong Giáp Tử thần thư, đưa cho Khổng Vi Vi đứng gần nhất.

Có cao thủ hộ pháp, diễm phúc này mấy khi xuất hiện. Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi lập tức tu luyện cách chế ngự Thiên Hà tinh sa.

Nhạc Bằng cũng khoanh chân đả tọa, phun nguyên khí bản thân lên nhẫn chứa Thiên Hà tinh sa, đoạn mỉm cười. Gã không dư thời gian, lập tức vận pháp ấn, thi triển đích tuyệt đỉnh pháp lực Thệ Như Lưu Thủy.

Theo quyển thứ sáu bộ một Giáp Tử thần thư Huyền môn luyện bảo vô thượng pháp yếu”, muốn luyện pháp bảo đến mức nguyên linh tương hợp, tùy tâm sở dục, ít nhất cần bảy bảy bốn mươi chín năm. Gã xác định thời gian dồn lại trong một tiếng, rồi ung dung đi quanh xem phong cảnh.

Lần đầu tiên gã sử dụng Phù Vân tiên xá, bất giác tặc lưỡi khen thầm cảnh tượng ở đây, năm xưa kẻ đó quả thật sống rất xa xỉ. Bản thân gã năm xưa tìm đến một thâm sơn cổ động hoang vắng, ở một mạch hơn năm ngàn năm, bất quá đến giờ tu luyện có thành tựu, nhưng bạn bè ngang ngửa lúc còn trẻ giờ đều kém xa. Kẻ đó hiện không biết ở đâu, tất không gặp được việc gì hay ho, xưa nay gã chưa kin kẻ đó thần hình cụ diệt, vạn kiếp bất phục. Dù gì đối phương cũng là nhân vật cự phách năm xưa, chưa biết chừng có thể thoát được kiếp số?

Thật ra ai đúng ai sai, ai phải ai trái thật rất khó nói.

Nhạc Bằng suy tư vô vàn, lặng nhìn mây trôi. Nhưng cây muốn lặng là gió chẳng dừng, một đạo thanh quang xuyên mây bay vào, có người đến Phù Vân tiên xá

Linh giác máy động, Nhạc Bằng biết ai tới.

Tên đáng ghét Trần Anh Hữu lại đến quấy nhiễu, hơn nữa kéo cả Phương Tịch Tà theo.

Thanh quang tắt lịm, hai người lộ ra thân hình, xác thật là hai tiểu tử đó. Nhạc Bằng không cần khách sáo mời mọc, vừa thấy đồ ăn trên bàn, Trần Anh Hữu cuống lên, lao bổ vào ăn uống, còn đưa cho cả Phương Tịch Tà.

Lại còn nói rằng: “Không phải đồ ăn thường đâu, ăn vào sẽ diên niên ích thọ, thân thể cường kiện, tăng cao công lực, diệu dụng vô cùng, lão Nhạc có nhiều lắm, huynh đệ không cần khách khí.”

Trần Anh Hữu xưa nay vẫn thế, Nhạc Bằng cũng kệ hắn tùy tiện.

Nhìn quanh một vòng, Trần Anh Hữu tỏ ra cực độ hâm mộ, số lượng Phù Vân tiên xá hắn có còn nhiều hơn Nhạc Bằng, nhưng hắn bận rộn, chưa kịp chỉnh lý, thành ra lần đầu thấy được cảnh tượng hoành tráng mỹ lệ này.

Còn Phương Tịch Tà liên tục ngó quanh quất, tay cầm mấy loại quả kì dị được Trần Anh Hữu đưa cho, hồi lâu sau mới ngập ngừng: “Lão Nhạc, hiện tại mỗ mới tin huynh đệ là thần tiên. Thần kỳ quá.”

Trần Anh Hữu nhìn thấy bốn thiếu nữ xếp bằng giữa tòa lầu cao, tỏ vẻ muốn hỏi.

Nhạc Bằng nói thẳng tuột: “Việc này không liên quan đến người.”

Trần Anh Hữu vốn không dám nhiều lời với gã, kéo Phương Tịch Tà đến nói: “Đây là đệ tử thứ ba của Hồng Liên tông chúng ta mới thu. Đại ca giúp y ít nhiều đi.”

Nhạc Bằng cừ kỳ bất mãn: “Sao ta phải giúp, ngươi thu thì tự phụ trách đi.”

Phương Tịch Tà cũng là kẻ thông minh, biết phải nên tranh thủ: “Nhạc Bằng, mỗ không cầu xin gì, chỉ mong huynh đệ giúp cho cách tu luyện. Trần Anh Hữu có một quyển sách nhưng quá phức tạp, mỗ không biết tu luyện từ đâu.”

Nhạc Bằng liếc mắt liền thấy Trần Anh Hữu đang cười mủm mỉm, hắn là gì có sách đạo thuật pháp thư, bất quá lấy nửa bộ Giáp Tử thần thư ra hí lộng Phương Tịch Tà.

Không phải lúc đó gã hẹp hòi, mà thực lực Trần Anh Hữu còn kém, tu luyện chưa đủ, sách có tốt nữa cũng lãng phí mà thôi. Hơn nữa hoài bích kỳ tội, nên gã chỉ cho hắn một phần.

Hiện tại Nhạc Bằng không buồn nói toạc ra, nhãn quang ngưng tụ, hỏa hồng kì hoa lập tức ngưng kết thành một tròng mắt đỏ lừ. Ly Hỏa Trọng Đồng nhận rõ ràng toàn thể cốt cách, cơ nhục, kinh mạch, tiên thiên nguyên khí của Phương Tịch Tà.

Thoáng sau, gã thu hồi pháp thuật, thản nhiên nói: “Tịch Tà huynh đệ ngũ hành thuộc mộc, ngả một phần sang thủy. Thể chất, tinh thần tương đương nhau, dù là tiên đạo võ học hay huyền môn pháp thuật đều ngang nhau.”

Phương Tịch Tà khẩn trương hỏi: “Có nghĩa là mỗ có thể pháp thuật, võ công kiêm tu?”

Nhạc Bằng trầm giọng: “Đúng thế, cả hai mặt tư chất của huynh đệ đều kém, chỉ còn cách kiêm tu để bổ khuyết mà thôi.”

Phương Tịch Tà hiểu lầm ý, được gã giải thích liền đỏ bừng mặt, không nói thành lời nữa.

Nhạc Bằng đón lấy Giáp Tử thần thư do Trần Anh Hữu đưa tới, lật xem một lượt để xác định lộ số tu hành cho Phương Tịch Tà.

“Huynh đệ ngũ hành thuộc mộc, phải tu luyện tiên thiên ất mộc chân khí, sau này lấy luyện khí làm chủ. Mỗ chỉ định cho huynh đệ theo trình tự tu luyện Kim quang túng địa pháp, Nhật nguyệt tinh hoa phù, Ngưng lôi kính. Những thứ khác không cần tu luyện, tham nhiều chỉ tổ ảnh hưởng tiến độ tu luyện, không ích gì cả.”

Rồi gã nhìn Trần Anh Hữu, tỏ vẻ ngươi đúng là vô dụng. Sau đó nói với Phương Tịch Tà: “Trần Anh Hữu cho huynh đệ một thanh phi kiếm, không cần luyện nữa, mỗ cho huynh đệ một thanh.”

Đoạn tay gã lóe quang hoa, quang điểm dày đặc ngưng tụ thành hình.

Trong tay Trần Anh Hữu có vật gì tốt? Nhạc Bằng tất nhiên không coi mớ hàng đó ra gì, cây Tuyệt Thần này dù gì cũng là pháp bảo gần đạt mức “linh khí”, nếu Phương Tịch Tà chăm chỉ tu luyện, uy lực sẽ khó ai đoán nổi.

Phương Tịch Tà gần như rớt dãi đoán lấy thanh cực phẩm phi kiếm. Lòng y hoang mang, coi như không thấy ánh mắt Trần Anh Hữu đỏ lên vì thèm.

Nhạc Bằng hoàn thành công việc, không muốn quan tâm đến hai tiểu tử nữa, ngoái nhìn Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi mới nhận ra họ tu luyện đến lúc quan trọng, sắp thành công rồi.

Quả nhiên chỉ mấy phút mà quanh người bốn cô gái quang hoa đại thịnh, tinh quang điểm điểm, ngũ sắc tinh quang chói lòa. Lúc đó Phương Tịch Tà mói chú ý đến người khác, ban nãy y không để ý thấy Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi.

Nhưng cả Nhạc Bằng và Trần Anh Hữu đều không kịp giải thích, biến hóa bất ngờ khiến cả hai dốc hết tâm thân vào đó.

Sức mạnh tuyệt đại không ngừng khuếch tán, đẩy vào ba thiếu niên đứng trên các.

Phương Tịch Tà không hề phòng bị, bị hất văng đi, cũng may mây trên Phù Vân tiên xá đủ chắc chắn ngăn y lại, bằng không bị bay khỏi vùng mây thì kẻ không đủ năng lực phi hành như y khó lòng thoát kiếp nạn.

Thấy ngũ sắc tinh quang diễm hoa hùng hồn tràn tới, Trần Anh Hữu vốn có công lực hơn xa Phương Tịch Tà, miễn cưỡng phát xuất kiếm quang ngăn lại. Nhưng cũng phi thường cật lực, hiển nhiên uy lực của pháp bảo Thiên Hà tinh sa này không phải thứ hắn chống nổi.

Chỉ mình Nhạc Bằng thong thả vận chân khí, toàn thân kim quang sáng rực, Ngọc Cơ tiên thể tận lực phát huy, đề thăng đến tầng thứ tư, hộ thể kim quang hòa cùng tiên khí liễu nhiễu rung lên, rõ ràng không phải gã tùy tùy tiện tiện chống đỡ.

Đó là uy lực chân thật của Thiên Hà tinh sa!!!!!!

Bất quá, tình cảnh đó không kéo dài, Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi tập trung tinh lực tế luyện pháp bảo xong, lập tức khôi phục thần trí. Cùng nhau rút lại uy lực của Thiên Hà tinh sa, không để Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà bị thương.

Cùng lúc ngũ sắc tinh quang diễm hoa của Thiên Hà tinh sa tan đi, Nhạc Bằng phất tay hút Phương Tịch Tà lên tòa các, hai mắt hiện rõ tinh quang, gã biết rõ uy lực của Thiên Hà tinh sa thế nào, pháp bảo này không phải trong tay gã một hai ngày.

Thấy bốn người đại công cáo thành, gã thầm thở phào, coi như có thể ăn nói được với “người đó”, từ giờ không cần lo lắng cho bốn nha đầu hay làm phiền này nữa, bằng vào Thiên Hà tinh sa, ít nhất họ cũng có thể tự giữ mình.

Vừa năm vững được tuyệt phẩm pháp bảo do Nhạc Bằng tặng, Khổng Vi Vi không khỏi đắc ý. Vốn chỉ định lợi dụng gã không ngờ gã lại khảng khái như vậy, vượt ngoài dự liệu của cô.

Suy nghĩ của Lục Nam Nhi lại chuyển biến kỳ dị kiểu khác, trong lòng nảy sinh hảo cảm với yêu ma kì quái có vẻ ngoài không khác gì một thiếu niên thành phố thư sinh, mái tóc đang bay lất phất kia. Hơn nữa dảng vẻ uy vũ của gã lúc chống lại Thiên Hà tinh sa, toàn thân kim quang tử khí ngập hơi lành khiến lòng cô rung động.

Vương Lịch Lịch và Hách Dao có cảm nghĩ riêng, tuy bốn cô gái cực kỳ thân mật nhưng tâm tư mỗi người khác xa nhau, thái độ cũng khác hẳn.

Một chốc sau, Lục Nam Nhi chợt bước tới mỉm cười: “Nhạc Bằng ca ca, Nam nhi rất cảm kích ca ca.”

Nghe giọng nói nũng nịu này, Nhạc Bằng chỉ biết cười khổ, không dám phản bác.

Lục Nam Nhi thẹn thùng đến cạnh gã, kề sát tai một cách thân mật: “Ca ca luôn gọi người ta là Nam nhi, người ta gọi là Nhạc Bằng ca ca là đúng rồi.”

Hành động bạo dạn này khiến ba cô gái quá quen với tính cách Lục Nam Nhi đều kinh ngạc, Trần Anh Hữu sợ Nhạc Bằng nổi đóa nên quay đi, Phương Tịch Tà lại chưa đủ tư cách bình phẩm đề tài này.

Nhạc Bằng thản nhiên đón nhận thái độ thân mật của Lục Nam Nhi. Gã là nhân vật thế nào, tự nhiên biết cô không phải nhu nhược như vẻ ngoài, ít nhất cũng có đạo hạnh mấy ngàn năm tu luyện, hiểu rõ thương tang của đời, biểu hiện gần như nũng nịu ban nãy chỉ là một dạng thủ đoạn khiến gã vui lòng. Tuy gã im lặng, nhưng không quá coi trọng.

Thấy gã bao dung Lục Nam Nhi, Khổng Vi Vi vừa định nói thì ánh mắt lạnh lùng của gã quét tới, không cần dùng lời lẽ cũng như nói rõ với cô: “Nam nhi thì được, cô xin miễn cho, đừng dùng một thủ đoạn ra làm gì.”

Khổng Vi Vi đỏ mặt, trong lòng không khỏi nổi giận: “Nhạc Bằng khốn kiếp, nếu không phải hiện thời bọn ta có phiền hà phải nhờ đến ngươi thì dù ngươi có bò xuống xin, bản tiểu thư cũng không thèm. Hừ bình thường có bao nhiêu yêu quái kiệt xuất theo đuổi bản tiểu thư kia.”

Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Nhạc Bằng coi như không biết.

Giọng nói thanh đạm du dương cất lên, gã lên tiếng sắp xếp cho sáu người: “Lão Trần đưa Tịch Tà đi tu luyện, chỗ này các ngươi cứ tự tiện tới, sử dụng luôn càng đỡ bị phổ thông nhân loại phát giác, tìm đến gây phiền.”

Hít sâu một hơi, gã lại nói với Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi: “Các vị nếu không có nơi ở, tạm thời ở lại Phù Vân tiên xá. Để nó ở gần thành phố, đại khái tôi còn có thể chiếu cố, những việc này sau này hẵng nói.”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thiên Bằng Tung Hoành