Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 129: 129: Diệp Trần Tặng Đồ


Diệp Trần lạnh người một cái, hắn lại đứng chém gió với tên Bắc Tiểu Lục này, lại quên mất còn có người thứ ba ở đây.

Vội vàng ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên phía trên lưng của Hỏa Linh Hạc, nhìn vị chủ nhân của nó.

“Ninh cô nương, tại hạ thất lễ rồi”

Bắc Tiểu Lục thấy thần sắc của Diệp Trần, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, một vị thiếu nữ y phục áo trắng, toàn thân cao thấp phảng phất không nhuốm bụi trần, dung nhan xinh đẹp, tóc đen tự nhiên nhẹ nhàng rũ xuống, khí chất thanh lãnh, băng thanh ngọc khiết đang đứng trên Hỏa Linh Hạc.

Nhìn qua một chút, Bắc Tiểu Lục liền thu hồi ánh mắt, nhìn qua lại hai người, ánh mắt rất vi diệu.

Nếu hắn không nhìn lầm mà nói, qua hệ hai người này, chính là cái loại mùi vị yêu đương.

Nghĩ như vậy, trong lòng Bắc Tiểu Lục không khỏi nghĩ tới An Tư Hạ, tiểu nha đầu không biết thế nào rồi.

Lần này hắn không từ mà biệt, dù không phải là hắn muốn, nhưng trên ý nghĩa không khác biệt lắm.

Bắc Tiểu Lục nhẹ nhàng đứng một bên xem kịch, không chính xác lên xem hai người này, ánh mắt qua lại lẫn nhau.

Có vẻ không qua bao lâu, thiếu nữ vẫn chỉ nhìn Diệp Trần, không nói lời nào làm cho Diệp Trần không hiểu chuyện gì.

Bắc Tiểu Lục nhìn vậy, cảm khái tự bổ não suy nghĩ, một thiếu nữ cánh xa ngàn vạn dặm chạy tới đây tìm một thiếu niên, lo lắng sinh tử của thiếu niên.

Nhưng thiếu niên lại ngồi bàn luận với một người khác, được rồi người khác đó chính là hắn, xem ra thiếu nữ này không thể trêu vào, Bắc Tiểu Lục một bên đồng cảm với Diệp Trần.

Rốt cuộc vẫn là Diệp Trần lên tiếng lần nữa :

“Ninh cô nương, ta giới thiệu cho ngươi người bạn ta mới quen Bắc Tiểu Lục, hắn chính là tiểu đệ ta mới nhận”

“Được rồi, cho hắn chút mặt mũi”, nghĩ như vậy Bắc Tiểu Lục cũng không chậm, ánh mắt khẽ đảo đảo nhìn thiếu nữ hô:

“Tẩu tử, chào ngươi, tiểu đệ chính là Bắc Tiểu Lục, cũng may có Diệp Trần ca dẫn ta ra khỏi Tử Hà Sâm Lâm, tẩu tử cũng đừng giận huynh đấy”

Thiếu nữ vốn sắc mặt thanh lãnh, nghe được Bắc Tiểu Lục gọi nàng là tẩu tử, biểu tình không đổi, nhưng ánh mắt hơi loạn một chút, sắc mặt nhìn Bắc Tiểu Lục cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.

Thiếu nữ mở miệng, âm thanh dịu dàng, thanh thoát, nhìn Bắc Tiểu khẽ nói:

“Không có chuyện gì, cảm tạ đệ đệ ngươi chăm sóc giúp Diệp Trần, hắn thực lực yếu như vậy, cũng may có ngươi chiếu cố.”

“Ta quên chưa tự giới thiệu, ta là Ninh Nhược Trần, là vị hôn thê của Diệp Trần, tiểu đệ ngươi có thể gọi ta một tiếng Ninh tỷ” — QUẢNG CÁO —

DiệpTrần lúc này mới hồi tỉnh, vội vàng nói:

“Tiểu Lục, không phải như ngươi nghĩ…”

Nhưng hai người Bắc Tiểu Lục với Ninh Nhược Trần tự động bỏ qua lời hắn nói, hai người tựa như đôi tỷ đệ vừa thấy đã quen, trò chuyện vui vẻ.

“A, ta quên mất, hai người các ngươi mau lên trên đây đi”

Ninh Nhược Trần mải nói chuyện, giờ mới nhận ra chưa để hai người lên trên.

Bắc Tiểu Lục chỉ đợi có thể, cùng Diệp Trần nhảy lên trên lưng Hỏa Linh Hạc.

“Tiểu Lục, ta gọi ngươi như vậy được chứ?”

Vừa lên Hỏa Linh Hạc, Bắc Tiểu Lục liền nghe Ninh Nhược Trần truyền tới âm thanh.

Hắn cũng không có chuyện gì, gật đầu nói:

“Không có chuyện gì, ở nhà mọi người đều gọi ta như vậy.”

Ninh Nhược Trần cười cười, hai mắt bỗng lóe lên vệt nghi ngờ, trong trí nhớ của nàng, người này chưa từng xuất hiện qua, cũng chính là không có tồn tại.

Bỗng lúc này Diệp Trần lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.

“Nhược Trần cô nương, sao ngươi biết ta ở đây?” Diệp Trần tỏ ra nghi hoặc, không phải hắn nhớ rõ khí tức của Hỏa Linh Hạc chỉ có mình nàng có, hắn còn không có nhận ra.

Ninh Nhược Trần dường như sẽ biết hắn hỏi như vậy, bình tĩnh đáp:

“Cũng không có gì, chính ta đi ngang qua đây, vào trong đây tìm kiếm một đồ vật, tiện đường gặp ngươi”

Ninh Nhược Trần nói xong cũng không quan tâm Diệp Trần có tin hay không.

Nàng biết được Diệp Trần không sao, liền mặc hắn không quan tâm, nàng càng tò mò người trước mặt này hơn.

— QUẢNG CÁO —

Diệp Trần tỏ ra không tin tưởng, nhưng nàng đã nói vậy hắn cũng chỉ như vậy.

Nhàm chán Diệp Trần nói chuyện với Bắc Tiểu Lục.

“Tiểu Lục sau khi ra Tử Hà Sâm Lâm, đệ dự định tiếp theo sẽ làm gì”

Đang chống cằm, nghịch nghịch lông vũ Hỏa Linh Hạc, nghe Diệp Trần nói chuyện, mới thôi, tay sờ cằm khẽ nói:

“Đệ cũng chưa có dự định gì, trước mắt cứ đến một thành trì nào quanh đây, sau đó sẽ quyết định đi nơi tiếp theo lịch luyện”

Ninh Nhược Trần bỗng xen vào :

“Tiểu Lục, đệ không phải là người nơi đây sao?”

Chuyện này cũng đã nói cho Diệp Trần, Bắc Tiểu Lục cũng một lần nữa nói lại cho nàng.

Sau khi nghe xong Ninh Nhược Trần hiếm khi cũng an ủi người khác.

“Tiểu đệ ngươi có ý định gia nhập tông môn hay không? Ta thấy với tư chất của đệ không khó”

Bắc Tiểu Lục cũng chưa nghĩ tới việc này, nhưng nhìn vẻ mặt hai người đang chăm chú nhìn, một lúc Bắc Tiểu Lục đưa ra quyết định.

“Cảm tạ Nhược Trần tỷ, đệ trước mắt không có ý định gia nhập tông môn nào”

Thấy thần sắc của Bắc Tiểu Lục, xem ra hắn quả thật không muốn tham gia tông môn, Ninh Nhược Trần một hồi cảm thấy Bắc Tiểu Lục làm người không tệ, cảm thấy hắn không phải loại người tâm cơ, chỉ cần không làm hại Diệp Trần, vậy nàng cũng không cần phải quan tâm quá nhiều.

Bỗng Diệp Trần bên cạnh sắc mặt hơi đổi, Ninh Nhược Trần luôn chú ý Diệp Trần thấy hắn thất thố, vội vàng hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Diệp Trần nhíu mày, trầm giọng nói: — QUẢNG CÁO —

“Phụ thân ta mới gửi tin, gia tộc xảy ra chuyện, ta cần phải về ngay lập tức”

Nói xong hắn nhìn Bắc Tiểu Lục hỏi:

“Tiểu Lục đệ có muốn đi một chuyến qua gia tộc ta không?”

Bắc Tiểu Lục biết trong nhà hắn có chuyện, cũng chỉ là hỏi khách sáo, sao có thể làm phiền được, lắc đầu nói:

“Diệp đại ca, ngươi theo Nhược Trần tỷ nhanh chóng trở về, qua Tử Hà Sâm Lâm ta có thể tự mình đi đên thành trì gần nhất”

Diệp Trần muốn nói lại thôi, hắn lúc này cũng hơi rối, nghĩ một lúc cầm ra một tấm địa đồ đưa cho Bắc Tiểu Lục nói:

“Đây là lúc trước ta cầm giá cao thu mua , tiểu đệ ngươi có thứ này sẽ dễ dàng đi lại hơn, đây là truyền lệnh phù, có chuyện nhớ thông báo cho ta biết”

Bắc Tiểu Lục gật gật đầu, tế ra phi kiếm ngự không, tay vẫy vẫy chào hỏi hai người, rồi ngự kiếm bay đi một hướng.

Thời điểm Bắc Tiểu Lục mở ra cuốn địa đồ, hắn biết bản thân lập tức sắp ra được bên ngoài.

Xem xong tấm bản đồ này, hắn liền vui mừng , đây quả thực quá hoàn mỹ, mỗi một khu vực đường đi đều được đánh dấu cặn kẽ.

Hơn nữa ngay cả bên trên, chỗ nào có yêu thú nguy hiểm đều được đánh dấu cảnh báo.

Trên bản đồ đánh dấu đường đi, xung quanh khu vực đó đẳng cấp cao nhất bất quá là nhị cấp yêu thú, loại này đẳng cấp yêu thú đối với Bắc Tiểu Lục hiện tại mà nói, thật sự không có bao nhiêu uy hiếp.

Không chỉ như vậy, trên bản đồ còn ghi chú hàng loạt vật tham chiếu.

Thông qua tấm bản đồ này, Bắc Tiểu Lục biết được hắn đang ở địa phương nào, trên đây cách xa mấy chỗ yêu thú cường đại.

Hắn nhìn thấy trên bản đồ, có mấy cái địa phương, thậm chí còn có cấp năm yêu thú thường lui tới.

Đây còn chưa phải là toàn bộ bản đồ này, trên bản đồ còn có một phần chỉ đường đi từ Tử Châu đến Hải Châu.

Tử Châu cùng Hỏa Châu khoảng cách là một bờ sa mạc mênh mông vô tận, trên bản đồ cũng chỉ đánh dấu cơ bản đường đi, còn chi tiết cặn kẽ đều không có..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thất Nguyệt Tu Chân Giới