Thanh Huyền

Quyển 2 Chương 3: Yến Bất Quy


Nữ tử kia khẽ mỉm cười, lên tiếng: "Gặp được ta xem như ngươi may mắn, bằng không chỉ sợ ngươi đi mấy tháng cũng chưa chắc có thể tìm tới vị trí sơn môn."

Tiếp theo Thẩm Luyện nhìn thấy một màn trợn mắt líu lưỡi, chỉ thấy từ trên núi cao, thiếu nữ vận áo lưới màu tím kia lại từng bước từng bước đi xuống, phảng phất như trong hư không sinh ra thang trời vô hình.

Phía trước là hư không, phía sau cũng là hư không, nơi xa hơn nữa là vách đứng nghìn thước.

Trên mặt thiếu nữ không buồn không vui, mặc cho tay áo bồng bềnh, tóc xanh lay động, không phải tiên nhân lại hơn hẳn tiên nhân.

Bất quá chỉ chốc lát sau, trong lúc Thẩm Luyện ngơ ngác chợt ngửi được một mùi thơm mát rượi, trong vắt, thuần túy, khiến cho hắn liên tưởng đến bầu trời sao vạn dặm không mây.

Thiếu nữ đã đến vùng trời trước mặt hắn, khoảng ngoài một trượng, ngón tay trắng nõn hơi điểm về phía hắn một cái, đột nhiên dưới chân Thẩm Luyện sinh ra cảm giác khác thường, một đám mây trắng bỗng đâu hiện ra nâng hắn từ từ bay lên trời.

Mãi đến sau này, hắn mới biết đạo thuật thiếu nữ dùng gọi là 'Tiểu Chư Thiên Vân Cấm Pháp'.

Trong chớp mắt đã bay lên bầu trời cao, ngọn núi Thanh Huyền hư vô mờ mịt đằng trước càng hiện ra chân thật hơn.

Mây khói lúc ẩn lúc hiện, sương chiều chứa đầy, sau khi bay lên mới có thể nhìn thấy trời cao biển rộng.

Đáp mây mà bay chính là thủ đoạn của thần tiên trong truyền thuyết, đây là lần đầu tiên Thẩm Luyện cảm nhận được nó, càng say mê ước ao với thủ đoạn tiên gia,

Không đợi hắn kịp suy nghĩ nhiều thì Thẩm Luyện đã rơi xuống, mây khói tiêu tan, chân đáp mặt đất.

Xa xa là một trấn nhỏ phồn hoa, người đến người đi.

Thẩm Luyện ngoảnh đầu lại tìm kiếm thiếu nữ kia, nhưng dáng đẹp đã mất, khó thấy tung tích.

Trong lòng hắn biết thiếu nữ này ắt hẳn là nhân vật Tiên lưu trong Thanh Huyền mới có được thủ đoạn như thế. Đồng thời không ngừng hâm mộ thần thông đi lại tự nhiên của nàng, đây mới là diệu dụng của trường sinh vấn đạo.

Đi đến cửa trấn, ba chữ to 'Nam Kha Trấn' được khắc vào cột mốc ranh giới, thình lình bắt mắt.

Từng nét từng vạch đều cho thấy năm tháng lâu dài.

Nói là một trấn, nhưng người bên trong còn không bằng một cái thôn.

Đập vào tầm mắt, trên trấn chỉ có một con đường thẳng.

Theo lý thuyết, nơi này hẳn là rất lâu không có người lạ đến, thế nhưng người trên trấn nhìn thấy người dưng như Thẩm Luyện cũng không có bất kỳ hứng thú đặc biệt gì.

Trong lòng Thẩm Luyện hơi cảnh giác, bởi vì thế giới này tương tự như Địa cầu cổ đại, rất nhiều rất nhiều người, đều sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, chết cũng ở đây, cả đời chưa chưa từng đi nơi khác.

Cái gọi là cố thổ khó xa, đại thể là như vậy nhỉ.

Bởi vậy nhìn thấy người xa lạ, lẽ ra phải vô cùng tò mò mới đúng, hiếu kỳ là thiên tính con người, hắn không tin người nơi này, ai ai cũng thanh tâm quả dục (1).

Kỳ thật người trên đường cũng không nhiều lắm, khoảng chừng hơn ba mươi, bốn muơi người, trong đó trẻ em vài tuổi đến mười mấy tuổi chiếm một nửa.

Bất kể là người lớn hay trẻ con, ánh mắt họ nhìn Thẩm Luyện đều giống như đang nhìn một người sắp chết, chẳng có ai chủ động tìm hắn nói chuyện, Thẩm Luyện cũng không chủ động đi bắt chuyện với bọn họ.

Một ngày nọ hắn tình cờ nhìn ra được, người nơi này, mỗi người đều mang chút võ công căn bản, thậm chí có một hai người còn tu luyện qua Thần Túc Kinh.

Thần Túc Kinh là một loại võ học động tĩnh kết hợp, Thẩm Luyện lại dùng công pháp này để luyện khí, nên càng dễ dàng nhìn ra được.

Vị thiếu nữ thần bí trước kia hỏi hắn là con cái nhà ai, có lẽ cũng vì lý do này.

Chẳng qua Thần Túc Kinh của Thẩm Luyện đã luyện đến đả thông kỳ kinh bát mạch, gần như thành công, nếu cố ý thu liễm lại thì người bình thường sẽ không nhìn ra.

Trên thực tế tuy người nơi này đều có võ công trong người, nhưng chẳng ai luyện được đến mức độ thông suốt kỳ kinh bát mạch cả.

Thật ra đả thông hai mạch Nhâm Đốc, trong ghi chép của Đạo kinh lại xưng là Trúc Cơ.

Ý nói sau khi luyện đến đây mới có được căn cơ tu hành.

Dù cho đạt được tâm pháp tuyệt đỉnh nhưng muốn tới bước này lại không dễ dàng, hơn nữa trước tuổi trung niên, không thể đả thông hai mạch Nhâm Đốc vậy tương lai chỉ có thể càng gặp nhiều khó khăn, trước kia người áo xanh Dương Hiên nếu không nhờ kích phát tiềm lực trong hoàn cảnh sinh tử, vậy có lẽ cả đời cũng vô vọng mở ra hai kinh mạch đặc thù này, cảm nhận được bước đầu tiên của nhập Đạo.

Ngoại trừ phòng óc thưa thớt thì trên trấn chỉ có mỗi một quán rượu, cũng chỉ nơi này mới cho người chỗ dừng chân nghỉ ngơi.

Đây là những gì Thẩm Luyện thu được sau một khoảng thời gian quan sát.

Quán rượu gọi là 'Yến Bất Quy', hai bên cửa lại không có câu đối.

Thẩm Luyện bước vào quán rượu, lập tức có phục vụ tới mời chào.

Người phục vụ kia rất nhiệt tình, hỏi hắn: "Khách quan muốn ăn gì?"

"Ở đây các ngươi dùng gì tính tiền, cái này được không?" Thẩm Luyện móc ra một tấm vàng lá, có lẽ đi đến nơi nào, vàng bạc đều là vật quý hiếm.

"Bởi vì khoảng thời gian đặc biệt này nên khách nhân bên ngoài tới, ăn cơm ở trọ sẽ không cần tính tiền." Người phục vụ cười cười, tuổi tác hắn đã hơn ba mươi rồi, trên vai đắp một chiếc khăn lông, gan bàn tay kết kén dày đặc, nếu bước ra ngoài giang hồ, tất nhiên có thể xông ra một mảnh thiên địa, nhưng chỉ ở lại đây làm một người phục vụ nho nhỏ.

"Tại sao lại như thế?" Thẩm Luyện không nhanh không chậm hỏi.

Người phục vụ cười ha ha lên tiếng: "Ta sợ nói ra rồi ngươi sẽ không thấy ngon miệng nữa."

"Khẩu vị của ta từ trước đến nay rất tốt, ông cứ nói đi đừng ngại."

"Thế thì ta nói vậy, bởi ông chủ bảo các ngươi đều là người sắp chết, nếu như không cho các ngươi ăn no một chút, sợ là quá oan ức." Người phục vụ ha ha cười đáp.

"Thì ra là vậy, nếu đã sắp chết, vậy có món ngon rượu ngon nào kính xin mang lên." Thẩm Luyện bật cười lớn.

Người phục vụ không trả lời ngay, bỗng nhiên đưa tay ra vỗ vỗ bả vai Thẩm Luyện, năm ngón tay của hắn hơi uốn lượn, đây là một loại cầm nã thủ vô cùng lợi hại, dùng kình lực cực kỳ lão luyện, không phải tập luyện mười, hai mươi năm thì tuyệt đối không thể làm được.

Thế nhưng Thẩm Luyện lại hời hợt dịch ra một bước, khiến cho người phục vụ bắt hụt.

Phục vụ hơi kinh hãi, cười ha hả nói: "Ta thấy trên vai ngươi có dính bụi, muốn giúp ngươi phủi một chút mà thôi, không có ác ý gì."

Thẩm Luyện nhẹ nhàng phủi đi tro bụi trên vai, cười nhạt một tiếng nói: "Chuyện này không cần làm phiền ông, ông vẫn mau mau mang chút thức ăn lên đây thì tốt hơn."

Người phục vụ buông tay ra, mời hắn tìm một cái bàn nào đó, sau đó mới đi pha rượu.

Đại sảnh của quán rượu này cũng không nhỏ, lác đác ngồi không ít người.

Đa số người nơi này chất liệu quần áo không tệ, thần sắc phong thái khác hẳn với người thường.

Những kẻ này lại chia thành mấy nhóm, mỗi nhóm ngồi một bàn.

Trong đó có vài kẻ ngồi một mình một bàn như Thẩm Luyện, dễ dàng nhận thấy là người đơn độc.

Mà những người tụ lại một chỗ kia, rất nhiều ánh mắt như có như không đánh giá bọn Thẩm Luyện.

Thẩm Luyện đếm thầm, người đơn độc như hắn, kể cả hắn thì tổng cộng có bốn người, còn những nhóm người tụ tập cùng một chỗ tổng cộng có năm bàn.

Tuổi tác bọn họ đều xấp xỉ như nhau, sau đó trộn lẫn vào ước chừng ba người trung niên, nếu không phải huyệt Thái Dương nhô lên cao, thì chính là trong mắt phát ra thần quang trong suốt, hiển nhiên ba người trung niên này đều là cao thủ hàng đầu trong giang hồ.

Dựa theo lời giải thích của Diệp Lưu Vân, từ hai mươi tuổi trở xuống đã vô duyên với Thanh Huyền, trừ phi có tình huống đặc biệt nào đó.

Những người có tuổi tác ngang bằng hắn, có lẽ chính là con cháu trong thế gia giang hồ hoặc các loại môn phái lánh đời như Phi Tiên Đảo biết được tin tức Thanh Huyền mở cửa thu đồ đệ.

Mà mấy kẻ lạc đàn rất có thể cũng có hoàn cảnh tương tự hắn, hoặc do cơ duyên đến đây, hoặc vô tình nghe được tin tức.

Cách Thanh Huyền mở sơn môn vẫn còn hơn một tháng nữa, giữa những người bọn họ, tất nhiên sẽ tồn tại cạnh tranh vô hình.

-----oo0oo-----

Chú thích:

(1) Thanh tâm quả dục: tâm hồn trong sáng không có bất kỳ ham muốn gì.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thanh Huyền