[Phần 1] Bảo Bối À!

Chương 44


Dường như cảm nhận được Hashi căng thẳng, Yuku kín đáo nắm lấy tay nàng, ánh mắt vẫn như trước ghim thẳng vào địch thủ trước mặt.

Hai bên vẫn bất động, nhưng âm thầm đấu khí. Yêu khí cùng thánh khí và sát khí va vào nhau, ép chính chủ nhân cũng phải khó chịu.

Hashi cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của Yuku, lần đầu tiên chủ động siết chặt lại tay nàng. Gạt tâm trạng bất ổn sang một bên, nàng ghé tai Yuku nói nhỏ: "Cố gắng đừng làm tổn thương cậu bé, nhưng tìm cách đánh ngất nó, ta sẽ thanh tẩy yêu khí đi."

Yuku khẽ gật, Hashi buông tay nàng ra. Yuku tiến lên một bước, sát khí phát ra mạnh hơn, Hashi đốt một lá bùa tới. Chỉ thấy cậu bé hét lên một tiếng, yêu khí cuồn cuộn bốc ra.

Hashi sớm đã tránh qua một bên, Yuku nhảy lên cao tránh chạm phải yêu khí, trường kiếm một đường bổ thẳng xuống cậu bé.

Những xúc tu như có linh hồn, khéo léo đưa tới cuốn lấy kiếm của nàng. Yuku vận lực kéo lên, xoay ngạng kiếm chém đứt mớ hỗn độn đó. Trường kiếm lại đảo một vòng, thân thể nàng nhanh nhẹn thoắt ra phía sau cậu bé bổ xuống, những xúc tu bị chém đứt mất một chùm.

Không khí lại xuất hiện những cụm khói đen, quanh quẩn một chút liền hợp lại sau lưng cậu bé, xúc tu lại phục hồi nguyên dạng.

Yuku thầm mắng một tiếng: "Chết tiệt". Mắt thấy xúc tu phóng tới chỗ mình, gạt kiếm chém thẳng một nhát.

"Yuku, mau tránh ra!". Tiếng Hashi bên góc hang hô lên, Yuku thức thời né tránh. Kết giới vàng chói bay tới, khoá phần xúc tu mới bị chém đứt lại, không để nó có cơ hội tiếp xúc với yêu khí phục hồi. Yuku xoay chuôi kiếm đập một cái, cậu bé kia vốn không có thần trí liền té xỉu.

Hashi nhanh chóng chạy tới, rút trủy thủ rạch một đường mỏng trên tay, ghé miệng cậu bé ép cậu uống máu mình.

Uy, có biết ăn ba bát cơm mới được một giọt máu không hả? Hashi có chút xót xa nhìn tay mình.

Yuku thấy nàng làm vậy, hiểu rằng cậu bé đã không còn là yêu khí sai khiến nữa mà bị nó nhập thân luôn rồi, ngoài cách đó ra không còn cách nào khác cứu được nhưng vẫn không khỏi xót xa. Bất giác nhớ lại ngày trước nàng cũng từng bị nhập rồi hút máu Hashi như vậy...

Kết giới của Hashi bỗng vang lên tiếng "lách cách", sau đó rất nhanh bị vỡ ra. Luồng khói đen dày đặc phá vỡ kết giới phóng ra ngoài, dần dần kết tụ lại thành một hình dạng nào đó. Yuku nhanh nhạy vung một kiếm, luồng khí bị chém tan ra. Cùng lúc này Hashi phóng bùa tới, lá bùa cháy bùng lên, yêu khí theo đó dần triệt tiêu.

Hashi vô tâm vô phế cười cười: "So easy!". Phát âm rất chuẩn.

Ở cái thế giới cổ đại kì quái lại nghe được vài từ Tiếng Anh, Yuku không nhịn được bật cười, đi qua xem vết thương của nàng.

Hashi liếc qua vẻ chăm chú của Yuku một chút, cũng hiểu tại sao ban nãy ánh mắt nàng ảm đạm. Yuku xé vải băng bó cho nàng, xong xuôi vẫn cầm tay nàng thật lâu.

Hashi rút trủy thủ trong áo ra: "Trủy thủ vẫn còn ở đây, vẫn có thể tự vệ".

Yuku lặng người nhìn trủy thủ trên tay nàng, cứng nhắc gật đầu.

"Nhưng hiện tại ta lại không thể giết Yuku. Phải làm sao bây giờ?". Hashi lại kéo dài giọng.

Yuku không hiểu nàng muốn nói gì.

Hashi bất chợt rướn người, cắn một cái vào cổ áo Yuku, cắn không nể nang chút nào. Yuku nhịn đau ngồi yên cho nàng cắn. Chán chê Hashi buông nàng ra, ngón tay nhẹ nhàng đan vào tay Yuku.

"Yuku, hiện tại không nên bắt ta giết cô, ta không có khả năng làm vậy, cũng sẽ rất khó chịu". Tay nàng mân mê tay Yuku. "Lần trước cô cắn ta, ta đã cắn lại cô rồi. Cho nên sẽ không còn xảy ra những chuyện như vậy nữa. Trủy thủ cô tặng ta là để bảo vệ ta, nhưng không dùng để giết cô".

"...".

"Cô đau ta cũng sẽ đau. Cô giết ta cô sẽ đau, ngược lại là ta cũng vậy thôi". Hashi nhìn nàng cười, không cho nàng nói.

Câu này nói xong, cả hai đều im lặng. Trong một khoảng khắc xúc động, Yuku vươn tay ôm Hashi vào lòng.

Cô đau ta cũng sẽ đau!

Thà chết trong tay người mình yêu, cũng không thể ra tay đoạt mạng ái nhân của mình.

_____________o__________o_____________

"Nói chung là như vậy. Vì thần ban người xuống ít nhất cũng phải một trăm năm mới có, nên ta đoán tuổi thọ của trưởng làng hẳn rất cao....". Hashi kể lại chuyện nàng cùng trưởng làng nói lúc trong hang, thuận miệng giải đáp thắc mắc của Yuku.

"À..". Yuku ậm ừ xem như hiểu, đầu gối lên đùi của Hashi lăn lăn.

"Tiểu Hỏa thần, có thể giữ hình tượng một chút không?". Hashi nhìn Yuku nằm dài gối đầu lên chân mình, động tác thoải mái nghênh ngang còn hơn các nam tử.

Yuku ở hiện đại có lẽ rất phóng khoáng thoải mái.

"Không!". Yuku rất tự nhiên trả lời, tiếp tục cọ cọ. "Hình tượng cũng không mài ra tiền".

Hashi nghe được bật cười, giữ đầu của nàng lại, lại nhẹ nhàng vuốt ve tóc của nàng.

Trời lúc này đã vào đêm. Cơn gió mát lành khẽ thổi qua từng ngóc ngách, lâu lâu vấn vương chút yêu khí. Tiếng côn trùng vang lên ngắt quãng, lâu lâu theo gió đưa về nơi này. Sau khi cậu bé kia tỉnh lại, các nàng đưa nó ra khỏi hang. Vì ngôi làng đã khôi phục khí tức, hai nàng khuyên mọi người trở lại đây sinh sống. Trưởng làng mời các nàng ở lại một đêm, tới ngày mai sẽ chỉ các nàng đường đến chỗ của nhà tiên tri Yogen.

Tuy nơi này không còn yêu khí nhưng trên đường từ Kasai đến Watabe, các nàng sớm đã biết yêu khí đã lan tràn khắp Nhân giới, chỉ là không rõ nguyên nhân. Hashi ngước nhìn ánh trăng mờ ảo, lúc trắng ngần lúc đỏ thẫm quỷ dị mà thở dài.

Yuku nhẹ giọng hỏi: "Nàng vẫn lo chuyện gì?".

Hashi tự nhiên nói ra điều nàng băn khoăn: "Yuku lịch duyệt sâu rộng, hẳn là biết đến Yêu vương?"

Yuku gật đầu. Vương của yêu quái hợp thể tất cả các sức mạnh mà các yêu quái có được. Cứ mỗi nghìn năm khi Himemiko xuất hiện, mục tiêu luôn là tiêu diệt Yêu vương. Tuy nhiên, Yêu vương suy cho cùng cũng chỉ là nguồn tập hợp sức mạnh tà ác không bao giờ cạn, cung cấp cho các yêu quái khác. Nguyên bản của hắn là một luồng tà khí kết tinh, cho nên hoàn toàn có khả năng tái sinh. Cuộc chiến giữa Himemiko và Yêu vương cứ như vậy từ cổ chí kim chưa bao giờ ngừng lại.

Hashi thở dài: "Ta phát hiện luồng khí trong cơ thể của cậu bé trưởng làng kế nhiệm hôm nay có loại tà khí kết tinh giống như Yêu vương. Không lẽ có cách nào để yêu khí của Yêu vương đột nhập vào Nhân giới rồi sao?"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện [Phần 1] Bảo Bối À!