Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 1 Chương 23: Đi đường về phía tây, ta đến rồi


Edit: Sakura hime

Beta: Tiểu Tuyền

Đã qua không biết bao lâu, bên ngoài Thần Ma ngục có sự khác thường truyền đến.

Tiểu nha đầu này, đêm nay làm sao vậy?

Bình thường ở trên giường trước khi ngủ, nàng đều ném ma nhãn vào trong tủ chén khóa kỹ, nguyên văn là “Để tránh ngươi rình coi ngọc thể linh lung của ta ” . Thế nhưng thính lực của hắn hơn người, ít nhất có thể nghe rõ hô hấp của nàng. Đừng nhìn nha đầu kia bình thường tùy tiện, lúc ngủ rất thành thật, phát ra tiếng hít thở dài nhỏ xa xa, đủ thấy thể chất rất tốt đấy.

Đây cũng là nguyên nhân hắn để cho nàng dùng thử phương pháp yêu tu

Nhưng mà hắn mở to mắt lại sững sờ.

Ninh Tiểu Nhàn chìm vào giấc ngủ quá vội vàng, lần đầu đã quên lấy ma nhãn xuống. Vòng cổ rơi xuống gối, đúng là trời đưa đất đẩy lại chọn gốc nhìn không gì tốt hơn.

Hình như nàng cảm thấy nóng nên tự mình cởi áo ra. Cho nên hắn đã thấy, là một mảng da tuyết trắng trước ngực, vài sợi mái tóc rối tung xuống, đối lập với làn da trắng hồng, trơn trượt như nõn nà, tinh tế tỉ mỉ nhìn không có lỗ chân lông, trên người thấm ra một tầng đổ mồ hôi mỏng, càng nổi bật lên da thịt như ngọc dương chi thượng hạng óng ánh trơn bóng, làm cho người suy nghĩ xa xôi.

Nàng lại nằm nghiêng, bộ ngực bị đè ép. Hai bé thỏ trắng run rẩy theo hô hấp của nàng, hình như muốn nhảy ra khỏi cái yếm rách này, nhưng hết lần này tới lần khác cái cần che thì vẫn bị che. Nhìn theo góc độ của hắn , có thể khẳng định hai bé thỏ con mọc khả quan, đã rất có quy mô, thẳng một đường xuống eo nhỏ thon thon tạo thành đối lập rất rõ ràng. . .

Dù sao cũng là đại cô nương 17 tuổi rồi, cơ thể dần dần trưởng thành, hơi thở thanh xuân phát ra từ cơ thể. Mùi mồ hôi hỗn hợp nhàn nhạt cộng thêm mùi thơm của cơ thể thiếu nữ, chui vào mũi hắn.

Trường Thiên đành phải cười khổ.

Nhưng mà lúc này khứu giác của hắn mẫn cảm lại ngửi thấy được một mùi thơm ngọt ngấy, nó xen lẫn với mùi thơm của cơ thể nàng, không quá rõ ràng.

Hai đầu lông mày hắn nhăn lại, cẩn thật phân biệt, đột nhiên bừng tỉnh: “Không tốt, sao lại quên mất cái này chứ?”

Đêm nay ăn thịt nanh thú, có công dụng như thịt hổ, có thể bổ sung sức mạnh, cường tráng gân cốt, đúng là thứ tốt. Nhưng mà dù sao con nanh thú đã có hơn hai trăm năm đạo hạnh, trong thịt của nó có ẩn chứa linh lực, nếu cho hắn ăn thì còn chưa đủ nhét kẽ răng, nhưng đối với Ninh Tiểu Nhàn mà nói, lại là vật đặc biệt bổ. Lúc nàng nấu thức ăn muốn trừ bỏ vị tanh, còn thả long nhãn vào nấu, lúc này nhất định cả người khô nóng.

Dùng thông tục mà nói, nha đầu kia trống rỗng không chịu nổi bồi bổ rồi. Nàng chỉ là người phàm không có trụ cột, hắn nên nghĩ đến linh lực trong thịt nanh thú ảnh hưởng rất lớn với nàng sớm hơn mới phải.

Hiện tại nhìn nha đầu kia, hô hấp dồn dập hơn trước rất nhiều, cả người ướt đẫm mồ hôi. Nghĩ tới lúc trước nàng đã rất mệt rồi, nên cơ thể cần điều chỉnh, mới ám chỉ nàng sớm chìm vào giấc ngủ, tốt nhất là ở trong giấc ngủ tự hành điều tiết.

Nếu như hắn ở bên người nàng, chỉ cần hạ một đạo pháp quyết, nàng nhất định có thể thản nhiên ngủ thiếp đi.

Đáng tiếc hắn làm không được, cho nên chỉ có thể buồn bực ngồi ở bên trong Thần Ma ngục, nhìn nàng trằn trọc, ngủ không được an ổn.

May mắn cơ thể nàng khá tốt, ăn nanh thú cũng không nhiều, sáng sớm mai rời giường, chắc cũng khỏe lên.

Lấy sự kiêu ngạo của Trường Thiên, hắn không muốn giậu đổ bìm leo. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại mê người như thế, hiệu quả hình ảnh của video ma nhãn càng thêm chất lượng cao, rõ từng chi tiết, nhìn một cái không sót thứ gì, khiến cho hắn không biết nên tiếp tục thưởng thức hay làm chính nhân quân tử nhắm mắt dưỡng thần.

=========

Ngày hôm sau, Ninh Tiểu Nhàn ngủ thẳng đến mặt trời lên cao mới dậy, đây chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Từ khi xuyên việt đến tận đây đã hơn một năm, mới có được một giấc ngủ ngon.

Không tự chủ mà duỗi lưng một cái, chỉ nghe thấy khớp xương toàn thân đều phát ra tiếng vang rất nhỏ, làm cho bản thân mình càng hoảng sợ. Tinh thần lại rất dồi dào, nàng mượn Tống tẩu gương đồng để nhìn, hai gò má hồng hào, khuôn mặt như hoa đào tháng ba, phảng phất làn da trắng hơn trước, trong lòng biết đây là công lao của thức ăn đêm qua. Gần đây Tống tẩu không phải lo lắng thương thế của Đại Hổ nữa, tránh không được muốn giễu cợt nàng tối hôm qua có mơ giấc mộng đẹp gì , vậy mà khi tỉnh dậy thì mặt ửng hồng.

Ngẩng đầu nhìn lên trời, có mây có gió, đúng là thời tiết tốt để đi xa, nàng đã chuẩn bị xong.

Ninh Tiểu Nhàn và Tống tẩu chào từ biệt, cầm lí do thoái thác có người thân phương xa gởi thư, muốn nàng đến gặp mặt. Nàng rõ ràng thấy trong mắt Tống tẩu không tin, nhưng nữ nhân thiện lương này khuyên vài câu, phát hiện nàng ý đã quyết, cuối cùng đành thở dài, không ngăn trở nữa.

Vừa vặn mấy ngày nay trong nhà có chút thảo dược phơi nắng tốt, có thể trị cảm nắng, đuổi rắn độc, thoa bị thương, Tống tẩu tranh thủ thời gian đi lấy, tính cả trong nhà chỉ có mỗi một cái túi nước da trâu kín đáo đưa cho Ninh Tiểu Nhàn, còn muốn xuống phòng bếp giúp nàng nướng mấy cái bánh mang đi, Tiểu Nhàn không thể chối từ. Thời đại này, bình dân lẻ loi một mình ra đi tìm người thân, tính nguy hiểm thật sự quá lớn, trong lòng người phụ nhân nông dân chất phác này nghĩ, đã không ngăn cản được Ninh Tiểu Nhàn thì muốn cố gắng giúp nàng.

Thừa dịp lúc Tống tẩu nướng bánh nướng, nàng đi vào nội thất, ở đầu giường Tống tẩu lặng lẽ để hai đĩnh bạc vụn cùng với một ít phiến vàng lá, một số tiền nhỏ đầy đủ cho một nhà thường thường bậc trung sống hai, ba năm rồi. Không phải nàng không muốn cho nhiều, nếu trong tay người nông dân đột nhiên có nhiều tiền thì luôn khiến người ta hiềm nghi, mà mảnh vàng lá kia, để cho Tống tẩu ứng phó nhu cầu bức thiết dùng, nữ nhân như bà chắc sẽ không khoe của.

Nàng hít sâu một hơi, mới đi vào trong phòng Đại Hổ.

Khóe mắt thiếu niên này ẩn ẩn có vệt nước mắt, nhìn thấy nàng tiến đến, tranh thủ thời gian lau khóe mắt, không muốn nàng thấy mặt mềm yếu của mình. Tại phái Xích Tiêu tu hành ba tháng, bản thân hắn lại khắc khổ, thính lực cũng luyện rất khá, đã sớm nghe được Tiểu Nhàn và Tống tẩu nói chuyện ở ngoài phòng.

“Tiểu Nhàn tỷ muốn đi sao?” Cái suy nghĩ này mới xuất hiện đã khiến lòng hắn tê rần. Hắn nghe các sư huynh đệ nói, phiến đại lục dưới chân này rất lớn, rất lớn, Ninh Tiểu Nhàn lại lẻ loi một mình, từ biệt lần này chỉ sợ từ nay về sau sẽ không ngày gặp lại. Thiếu niên này có lẽ còn không biết “Yêu” là vật gì, nhưng cũng hiểu rõ chính mình rất ưa thích Tiểu Nhàn tỷ, hận không thể mỗi ngày có thể ở cùng nàng.

Hắn thấp giọng hỏi: “Có phải hôm qua mẹ đệ nói tỷ gì không?” Tối hôm qua Ninh Tiểu Nhàn không có ở nhà, hai mẹ con họ cầm đuốc soi nói chuyện thật lâu, mẫu thân cổ vũ hắn chăm chỉ khắc khổ, đừng để việc bị thương cỏn con này ở trong lòng, thậm chí còn vụng trộm hỏi hắn, tương lai có muốn cưới Tiểu Nhàn làm vợ không?

Bởi vì những lời này, hắn một đêm không ngủ, trong lòng vừa mừng vừa lo, mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng mà vừa mới tỉnh thì nàng lại muốn đi nha.

Tiểu Nhàn sững sờ nói: “Cái gì?”

Trong khoảng thời gian này nàng ở trong thôn, Đại Hổ khắp nơi bảo vệ nàng, lần bị thương này lại bởi vì nàng mà có. Hiện tại nàng phải đi xa, trong lòng áy náy và vô cùng khó chịu. Đối mặt với đôi mắt quen thuộc này, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể móc ra mấy viên thuốc.

“Ngày hôm qua làm tiệc chay khiến Mai chưởng môn rất hài lòng, đây là đan dược hắn ban thưởng cho ta, nói có thể trừ bỏ bệnh cường kiện cơ thể.” Nàng đặt bình sứ nhỏ vào tay Đại Hổ, “Thương thế của đệ rất cần dùng cái này.” Đại Hổ không có chối từ, chỉ si ngốc nhìn nàng.

Trong lòng Tiểu Nhàn thở dài, chỉ đành ghé vào lỗ tai hắn, trầm thấp nói hai câu nói.

Hai người lại trò chuyện trong chốc lát, Tiểu Nhàn trịnh trọng nói: “Trân trọng”, lúc này mới đứng dậy, đi ra rất xa nàng còn có thể cảm giác được sau lưng ánh mắt thiếu niên sáng quắc nhìn chăm chú.

Thôn Thiển Thủy rất nhỏ, nàng bước nhanh đi hai khắc chung, đã bỏ thôn trang nhỏ xa xa tại sau lưng.

Nàng đành đứng lại, quay đầu lại nhìn, nhìn xem thôn xóm nhỏ dưới ánh mặt trời này.

Thế giới bên ngoài rất hung hiểm, ở đây đã từng là cảng tránh gió nho nhỏ của nàng, bảo vệ tánh mạng nàng không lo. Thế nhưng cũng chỉ có vậy thôi.

Con đường của nàng tại phía trước, cho dù có phải là tiền đồ tươi sáng hay không? Ninh Tiểu Nhàn cười cười, xoay người đi nhanh về phía trước.

Núi cao sông dài, có lẽ sau này sẽ không hẹn gặp lại.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục