Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 2 Chương 93: Kết Thúc Đại Hội


Cứ như vậy, tiểu kiếm hình thành.

Dị biến tác động trong cơ thể Diệp Khôn từ lúc tiểu kiếm hình thành, cũng đã ngưng lại, không còn chuyện gì xảy ra nữa, Diệp Khôn dần khôi phục lại trạng thái ban đầu của hắn.

Lúc này, Diệp Khôn cũng đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, hắn dùng nội thị thuật, quan sát toàn bộ bên trong cơ thể của mình một lượt. Xem vừa rồi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với mình.

“Đây là…” Khi thần thức tới đan điền thức hải, Diệp Khôn cả kinh hô lên, hắn phát hiện một thanh tiểu kiếm màu bạc không biết là xuất hiện từ lúc nào, nó đang phiêu phù ngay phía trên vị trí của Lam Ngọc.

“Tiểu kiếm này? Chẳng lẽ mới vừa rồi hình hành? Rốt cuộc chuyện này là thế nào đây?” Diệp Khôn kinh ngạc vẫn chi là kinh ngạc, nhất thời hắn không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra với mình. Và thanh tiểu kiếm này, lại như thế nào xuất hiện ở đây.

Trong lòng đầy nghi hoặc lẫn khó hiểu, Diệp Khôn dụng thần thức bao quanh lấy thanh tiểu kiếm vào trong, quan sát và tìm hiểu.

“Oanh”

Thần thức của Diệp Khôn tiến vào bên trong thân kiếm, đột nhiên bị một luồng linh lực hùng mạnh ngăn cản đánh bật ra ngoài, khiến hắn cho hắn không thể điều tra được gì cả.

“Cái này…”

Diệp Khôn hơi nhíu mày, hắn không tưởng tượng nổi bên trong tiểu kiếm lại có một luồng linh lực mạnh đến như vậy, thần thức của hắn chỉ có thể tiếp xúc được với bề ngoài của thân kiếm, không thể đi sâu vào bên trong được.

Mặc dù vậy, hắn cũng đã phát hiện ra được một điều. Tiểu kiếm này rõ ràng được hình thành từ hai luồng linh lực thuộc tính khác nhau. Và đặc biệt, hiện tại nó chỉ là một phôi kiếm mà thôi.

Vẫn chưa hài lòng cho lắm, Diệp Khôn cẩn thận tìm tòi, kiểm tra lại thật kỹ toàn thân thể mình một lần nữa.

Nhưng cuối cùng, ngoài sự hiển diện của thanh tiểu kiếm kia, và bên trên bề mặt Lam Ngọc xuất hiện một đồ án thái cực âm dương có chút mờ nhạt ra thì không còn phát hiện được thêm điều gì khác nữa, toàn bộ cơ thể của hắn vẫn rất bình thường. Xem ra, dị biến vừa rồi chính là do sự xuất hiện của tiểu kiếm kia gây ra.

Lần dị biến này, tất cả ngọn nguồn chính là do Vạn Kiếm Quyết gây lên, có thể nói, đó là một cơ duyên lớn của Diệp Khôn, chẳng qua hiện tại hắn không biết được điều này, có lẽ trong tương lai không xa hắn sẽ rõ.

Thu lại nội thị thuật, Diệp Khôn thở dài một tiếng. Sau đó hắn đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi lẳng lặng khẽ đưa tay bắt quyết. Lập tức, trên người hắn thanh quang đại thịnh. Lấy hắn làm trung tâm, khuếch tán ra xung quanh.

Toàn bộ kiếm khí còn sót lại ở trên lôi đài, lấy mắt thường cũng có thể thấy được, chỉ trong vòng mười nhịp thở đã tiêu tán không còn.

Kiếm khí tiêu tán, thanh quang cũng biến mất. Bóng dáng Diệp Khôn hiển hiện trước mắt mọi người. Cả người hắn lơ lửng trên không, toàn thân y phục rách nát. Trên mặt cũng tỏ ra vẻ mệt mỏi, bộ dạng nhìn rất chật vật.

Nói ra thì có vẻ dài dòng, nhưng kỳ thật từ lúc dị biến xảy ra, cho đến lúc Diệp Khôn xuất hiện trên lôi đài, bất quá cũng chỉ qua thời gian uống cạn một ly trà mà thôi.

Diệp Khôn thả lỏng toàn thân, khẽ lắc người một cái. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã biến mất trên lôi đài, khi xuất hiện đã đứng ở một chỗ cách lôi đài không xa.

Vừa xuất hiện bên ngoài lôi đài, Diệp Khôn đột nhiên cả kinh. Hắn cảm thấy toàn thân như bị một lực lượng vô hình chói chặt lại, không thể nhúc nhích được.

Định thần lại, Diệp Khôn chau mày. Áp lực vừa rồi, không ngờ xuất phát từ những người có mặt tại nơi đây gây ra cho hắn.

Hiện tại, hắn đúng là cái đích để cho người ta chỉ trích rồi đây.

Ý nghĩ trong đầu xoay chuyển, Diệp Khôn thoáng cái đã hiểu ra mọi vấn đề, chắc chắn là do cuộc tỷ thí vừa rồi của hắn gây ra rồi. Hắn là người trong cuộc, lúc đó cũng còn phải kinh sợ đến cực điểm, huống chi là người ngoài quan chiến, bộ dạng chắc cũng chẳng thua gì hắn lúc đó đâu đấy.

Nghĩ đến đây, Diệp Khôn cũng không có tỏ thái độ gì. Hắn khẽ phất tay một cái, lấy từ trong túi trữ vật ra một bộ đồ mới. Sau đó mặc lên người, rồi lấy ra một viên đan dược nuốt vào.

Không thèm để ý đến những người xung quanh, hắn ngồi luôn xuống tại chỗ, hai mắt nhắm lại, chậm rãi điều hòa khí tức và luyện hóa đan dược.

Một khắc trôi qua, hai mắt Diệp Khôn mở ra. Hắn thở mạnh ra một ngụm trọc khí. Khí sắc trên mặt cũng đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Pháp lực bị tiêu hao cũng đã bổ xung được hai phần ba có thừa.

Lúc này, Diệp Khôn cũng không còn bị người khác để ý đến nữa. Bọn họ đã tập chung sang quan sát bốn trận đấu vẫn đang diễn ra trên lôi đài rồi.

Diệp Khôn bất động thanh sắc, đảo mắt nhìn quanh một lượt. Đột nhiên hắn nhíu mày. Ở phía xa xa, Hạ Bình đang dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào hắn.

Diệp Khôn gặp tình cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp. Hắn chẳng biết nói gì cả, vội quay mặt bước đi, tiến thẳng đến chỗ Mộc Nhã Hương đang đứng.

Mộc Nhã Hương từ đầu đến cuối luôn chú ý Diệp Khôn. Thấy hắn đi đến chỗ mình, nàng mỉm cười nói: “Diệp huynh, trận chiến vừa rồi huynh không sao chứ? Có thể cho ta biết một chút chẳng?”

“Ta không sao. Có điều, chuyện này để sau khi kết thúc đại hội trở về Ngũ Hành Phái rồi nói a.” Diệp Khôn khẽ cười, nhìn Mộc Nhã Hương nói.

“Kết thúc đại hội…trở về Ngũ Hành Phái…chẳng nhẽ…huynh thật sự muốn gia nhập bổn môn.” Mộc Nhã Hương nghe Diệp Khôn nói vậy, tỏ ra kinh ngạc, hơi ấp úng nói.

“Đúng vậy!” Diệp Khôn không từ chối cho ý kiến nói.

“Hắc hắc. Tiểu tử, ngươi lựa chọn cũng sáng suốt a” Ở một bên, thanh niên ngồi cạnh lão đạo sĩ nghe thấy vậy, liếc mắt nhìn Diệp Khôn một cái đầy thâm ý cười nói.

Diệp Khôn nghe vậy cũng không nói gì thêm. Chỉ quay sang thanh niên nọ cũng kính khẽ chào một cái rồi đến bên cạnh Mộc Nhã Hương đứng.

Mộc Nhã Hương khẽ chộm nhìn Diệp Khôn một cái, hai má nàng có chú ửng hồng. Nhưng rất nhanh, nàng đã che giấu được, nên không có ai biết được điều này.

***

Nửa ngày sau trôi qua. Cuối cùng cũng đã có kết quả chung cuộc của Đại Hội Thăng Thiên lần này.

Mười người đứng đầu, không cần nhắc đến nữa. Hiển nhiên chính là nhóm người Diệp Khôn, Nam Vân Tiêu…Mục Hoài rồi.

Trong vòng cuối, lấy hình thức khiêu chiến để chọn ra quán quân. Sau khi chiến thắng Hạ Bình, Diệp Khôn cũng không có tham gia nữa. Hắn trực tiếp xin gia nhập vào Ngũ Hành Phái, như đã muốn.

Những người còn lại, trải qua hơn mười trận chiến. Rốt cuộc, chỉ có duy nhất Tịnh Tú Mai là người đứng vững trên lôi đài lâu nhất và đã giành được quán quân của năm nay.

Những người khác kém may mắn hơn, nhưng bù lại cũng được đám cao giai Trúc Cơ Kỳ của sáu đại phái đánh giá khá cao. Vì vậy, cũng đạt được khá nhiều chỗ tốt.

Tiếp đó một màn, là việc lựa chọn môn phái gia nhập, và ban thưởng.

Hai ngày sau, cuối cùng Đại Hội Thăng Thiên cũng đã chính thức kết thúc. Nhưng ngay sau đó, một đấu giá hội đã được khai mở. Thu hút tất cả những người có mặt ở đây háo hức tham gia.

Đấu giá hội kéo dài ba ngày mới kết thúc. Lúc này, mới có người bắt đầu rục rịch rời khỏi Linh Sơn.

Diệp Khôn trong mấy ngày vừa qua cũng có tham gia đấu giá hội vài lần. Nhưng lần này hắn chỉ xem để cho biết, chứ không dám tranh đoạt đấu giá, ở đây nhiều người nên hắn không muốn để lộ tiền tài ra ngoài, hắn chỉ dùng chút linh thạch đổi hững thứ mình cần ở vài tiệm nhỏ tự phát của các tu sĩ khác mà thôi.

Lúc diễn ra đấu giá hội hắn cũng gặp lại Mộc Nhã Hương lần nữa, được nàng hưỡng dẫn, hắn đã đổi được một vài phương thuốc luyện chế ra vài loại đan dược có ích cho việc tu luyện từ những người khác. Bên cạnh đó hắn cũng đổi lấy vài điển tịch ghi chép về chế phù, trận pháp và cấm chế để nghiên cứu.

Sau đó, nghỉ ngơi vài ngày, Diệp Khôn cùng với đám người Ngũ Hành Phái cũng lên đường rời khỏi Linh Sơn.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nghịch Thiên Tu Tiên