Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 1 Chương 61: Thế Sự Khó Lường


Diệp Khôn rời khỏi Tiết Sa Thành được ba ngày thì trên giang hồ lan truyền một tin tức gây chấn động võ lâm.

Nghe nói, minh chủ võ lâm Tạ Thường Minh cùng với Bạch Linh Tiên Tử tỷ thí tại Tiết Sa Thành. Kết quả, Tạ minh chủ bị thất thủ dưới kiếm của Bạch Linh Tiên Tử, do vết thương quá nặng, nên đã không qua khỏi và đã qua đời. Còn Bạch Linh Tiên Tử trong trận chiến đó cũng bị thương nặng, nàng đã rút khỏi giang hồ và tuyên bố quy ẩn, từ nay về sau sẽ không can dự vào bất cứ chuyện gì trong võ lâm nữa.

Tin tức được truyền đi từ Tiết Sa Thành với tốc độ chóng mặt. Chưa đầy năm ngày, đã lan truyền trên khắp Việt Quốc, thậm trí cũng lan sang một vài vùng lân cận của các nước láng giềng.

Rất nhiều môn phái trên giang hồ khi nhận được tin tức này vẫn bán tín bán nghi, cho nên đã phái môn nhân đệ tử tâm phúc tới Tiết Sa Thành tìm hiểu. Chính việc này đã khiến cho Tiết Sa Thành trở thành trung tâm, là cái đích của các môn phái hướng tới.

Sau nhiều ngày dò hỏi ở Tiết Sa Thành, hầu như các môn phái đều nhận được tin tức giống nhau, đều cho kết quả Tạ minh chủ đã chết, có điều bọn họ không thể nào tìm được xác hoặc là phần mộ của y. Thế nhưng họ lại tìm được xác của huynh đệ họ Lã, hai người này mấy năm gần đây luôn đi theo Tạ minh chủ, võ công của họ cũng không tầm thường, và bị chết ở đây.

Sau nhiều ngày tìm kiếm không thấy tung tích của Tạ Thường Minh đâu, cuối cùng cái tin Tạ minh chủ chết đã được tất cả các môn phái trên giang hồ chứng thực công nhận.

Kể từ đó, giang hồ lại lâm vào một hồi đại loạn, các môn phái nhiều lần mở đại hội võ lâm để chọn ra minh chủ mới nhưng chẳng hiểu nguyên nhân gì khiến cho việc này không thành. Về sau đã dẫn đến việc các môn phái chém giết lẫn nhau, hòng chiếm lấy cái ghế minh chủ đang bỏ trống kia.

Những chuyện này về sau mới xảy ra, Diệp Khôn không thể biết được, vì lúc đó hắn không còn qua lại trên giang hồ thế tục nữa, đối với hắn chuyện này chẳng có gì liên quan tới cả.

Khi nghe được tin đồn về cái chết của Tạ Thường Minh, Diệp Khôn lắc đầu thở dài một cái, hắn không biết việc mình nói chỗ ẩn thân của họ Tạ cho Bạch Tuyết Nhạ biết là đúng hay sai. Nhưng dù sao, mọi chuyện cũng qua rồi, hắn không muốn quan tâm đến nó nữa. Việc trước mắt mà hắn cần làm bây giờ chính là trở về Hà Gia Thôn an bài thật tốt cho cậu mợ, sau đó sẽ đi đến Đại Hội Thăng Thiên tìm cách gia nhập vào Tu tiên giới.

Lúc này là giữa trưa, Diệp Khôn đang đứng một mình trước cửa Vĩnh Lạc Quán ở Vĩnh Lạc Thành.

Hắn tới Vĩnh Lạc Thành từ hồi sáng, khi đi qua Vĩnh Lạc Quán đột nhiên trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc lạ thường rất khó có thể nói lên thành lời, hắn cảm giác như là thiếu cái gì đó rất thân quen đối với mình.

Vắt óc suy nghĩ một lúc, Diệp Khôn chợt phát hiện ra một điều, thì ra cảm xúc đó đến với mình chính là do Vạn Ngọc Như mà ra. Hắn vừa nghĩ vừa cười, hắn nhớ đến bộ dạng của Ngọc Như, từ cái ngày đầu tiên gặp mặt... đến những kỷ niện khó quên, khi hai người cùng nhau song hành...cho đến lúc phải chia tay.

Hắn rất muốn biết hiện giờ Ngọc Như sống như thế nào, cuộc sống có tốt không, chắc thời gian đầu xa hắn, nàng buồn lắm... rất nhiều ý nghĩ vây quanh đầu hắn, nhưng hiện tại mỗi người một phương, hắn không thể nào biết được Ngọc Như bây giờ ra sao.

Đứng đó một hồi thật lâu để nhớ lại những kỷ niệm trước kia, về sau Diệp Khôn thở dài một hơi không nghĩ tới nữa, đã đến đây rồi, hắn quyết định đi vào Vĩnh Lạc Quán nghỉ ngơi một chút rồi mới đi.

Diệp Khôn bước vào Vĩnh Lạc Quán, hắn còn chưa kịp có hành động gì thì đã thấy một lão giả ăn mặc như chưởng quầy bước ra, đây là một lão giả khoảng chừng năm mươi tuổi, dáng người gầy gò, làn da hơi ngăm đen, lão đi đến trước mặt hắn khoát tay nói: “Vị thiếu hiệp này xin dừng bước, quán chúng tôi bây giờ không còn kinh doanh nữa, mời thiếu hiệp hãy đi cho.”

Nói xong, lão giả thở dài một tiếng quay người đi vào, trên khuôn mặt lão tỏ rõ vẻ mệt mỏi, lão vừa đi vừa nhìn những bàn ghế ở gần đó với bộ mặt rất đăm chiêu.

“A! Chưởng quầy, tại sao lại như vậy? Chẳng phải Vĩnh Lạc Quán từ trước đến nay làm ăn rất tốt sao, tại sao bây giờ lại không làm ăn nữa?” Thấy thái độ của lão giả có vẻ kỳ quoặc, Diệp Khôn đưa mắt nhìn theo bóng lưng lão, rồi đảo qua nhìn xung quanh một lượt thì phát hiện ra tất cả bàn ghế được xếp chồng lên nhau, để ở một góc, bên trên còn có chút bụi bám vào. Nhìn vào lớp bụi này, có thể khẳng định Vĩnh Lạc Quán cũng đã nghỉ kinh doanh được một thời gian rồi.

Việc này khiến cho Diệp Khôn thấy rất lạ, chẳng phải Vĩnh Lạc Quán làm ăn rất tốt sao, mỗi tháng nó đều mang lại cho Hồng Diệp Môn một khoản thu khá cao, tại sao lại đóng cửa không kinh doanh nữa, nhất thời hắn cảm thấy rất khó hiểu.

“Thiếu hiệp, xem ra cậu là mới từ nơi khác tới đây, cho nên cậu không biết rồi... A! Thiếu hiệp, cậu có phải tên là Diệp Khôn không? Nếu ta nhớ không nhầm thì hơn một năm trước cậu đã từng thuê trọ ở đây.” Chưởng quầy thấy Diệp Khôn hỏi vậy, lão dừng lại rồi quay đầu lại khẽ lắc đầu nói, nhưng vừa nói được một câu, hình như lão nhớ ra điều gì đo vội hỏi.

“Ồ! Chưởng quầy, ông nhận ra ta? Quả thật, đúng là hơn một năm trước ta đã từng đến đây thuê trọ ở vài ngày, trí nhớ của ông cũng không tệ a.” Diệp Khôn thấy lão giả nói ra tên mình thì có chút kinh ngạc, nhưng nhớ lại trước kia hắn đã từng ở đây vài ngày, cho nên cũng không để ý lắm.

Chẳng qua, ở khách điếm thường xuyên có nhiều người qua lại, thời gian cũng đã hơn một năm rồi, thế mà lão giả này vẫn còn nhớ hắn, khiến cho hắn cảm thấy hơi bất ngờ.

“Đúng là thiếu hiệp rồi, sở dĩ lão có thể nhận ra thiếu hiệp cũng là do năm xưa thiếu hiệp đã ra tay ngăn cản Lam tiểu thư sát hại người vô tội ở ngoài phố. Lúc đó lão cũng có mặt ở đấy, cho nên hình ảnh của thiếu hiệp khi ấy đã khắc sâu trong đầu của lão.” Nét mặt lão trưởng quầy giãn ra, trên khuôn mặt khắc khoải hiện lên một tia vui mừng vội nói.

“Thì ra là vậy? Có điều, ngài có thể cho tại hạ biết rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì khiến cho Vĩnh Lạc Quán phải đóng cửa không kinh doanh nữa.” Diệp Khôn nghe vậy thì nhớ đến chuyện cũ, trầm ngâm một lúc hỏi.

“Diệp thiếu hiệp đã hỏi, lão cũng xin nói. Trước hết, mời thiếu hiệp vào trong ngồi đã.” Chưởng quầy thở dài một tiếng, nói.

“Vậy thì xin ngài dẫn đường.”

Diệp Khôn cùng chưởng quầy đi vào một gian phòng ở phía trong, sau khi phân biệt chủ khách ngồi xuống, lão chưởng quầy rót một ly trà mời Diệp Khôn, sau đó chậm rãi nói:

“Nửa năm trước, không biết Hồng Diệp Môn đắc tội gì với Bát Quái Môn, và đã bị Bát Quái Môn tiêu diệt chỉ trong một đêm. Vĩnh Lạc Thành thuộc thế lực của Hồng Diệp Môn nên cũng bị liên lụy theo. Tất cả những sản nghiệp của Hồng Diệp Môn ở đây đều bị người của Bát Quái Môn phá hủy, cướp sạch. Không những thế, chúng còn đàn áp, cướp của người dân nữa, dân chúng ở đây khiếp sợ nên đã bỏ đi quá nửa. Lão từ nhỏ sinh ra và lớn lên ở đây, cho nên cũng không muốn bỏ đi, vì vậy vẫn bám vào Vĩnh Lạc Quán này để sống, có điều từ đấy trở đi, Vĩnh Lạc Quán cũng không mở cửa làm ăn được nữa, nên đành đóng cửa thôi.”

Diệp Khôn nghe vậy thì kinh ngạc lên tiếng: “Lại là Bát Quái Môn sao? theo ta được biết Hồng Diệp Môn thế lực cũng không phải nhỏ, tại sao lại có thể bị tiêu diệt chỉ trong một đêm? Thảo nào, khi ta vào thành, cảm nhận được không khí ở đây không còn nhộn nhịp như xưa nữa, hóa ra là do nguyên nhân này.”

“Thiếu hiệp nói đúng, nhưng cậu không biết rồi. Thế lực của Bát Quái Môn lúc đó rất mạnh, hai môn phái lớn như Thiết Giáp Môn và Bách Nhật Môn lần lượt cũng bị tiêu diệt. Như vậy thử hỏi, Hồng Diệp Môn như thế nào lại không bị diệt chứ?” Chưởng quầy cầm chén trà trên tay hớp một ngụm, rồi nói.

“Cái gì? Sao lại có chuyện này? Bát Quái Môn chỉ trong vòng mấy tháng mà thực lực đã mạnh đến mức đó rồi sao?” Diệp Khôn kinh hô lên một tiếng, hắn như không tin vào tai mình nữa.

Thiết Giáp Môn và Bách Nhật Môn thế lực đâu phải chuyện đùa, hai môn phái này không những đệ tử rất đông, mà cao thủ cũng rất nhiều, Bát Quái Môn thực lực tuy không yếu, nhưng cũng không mạnh đến lỗi có thể tiêu diệt được hai đại môn phái này chỉ trong thời gian ngắn như thế được.

“Đúng là thế sự khó lường, không ngờ lại có chuyện như vậy sảy ra. Đầu tiên là Vạn Kiếm Sơn Trang, rồi đến Thiết Giáp Môn và Bách Nhật Môn, bây giờ lại là Hồng Diệp Môn. Xem ra Bát Quái Môn đã là bá chủ của cả Thanh Châu rồi đây.” Diệp Khôn suy nghĩ một lúc nói.

“Đúng thế, hiện tại cả Thanh Châu đã bị Bát Quái Môn thâu tóm, lão còn nghe nói sắp tới chúng còn sẽ xâm lấn cả sang Tịnh Châu nữa.” Chưởng quầy thấy vậy nói.

“Hừ. Nhất định là do kẻ kia đứng đằng sau rồi, nếu không Bát Quái Môn cũng chẳng có được bổn sự như vậy. Xem ra trước khi đi, ta phải gặp hắn thanh toán mới được, dù sao cũng đã hứa với Vạn huynh là sẽ thay huynh ấy trả thù cho Vạn gia rồi. Có điều, trước tiên phải thăm dò xem thực lực của y thế nào đã, rồi tính tiếp.” Tinh quang trong mắt Diệp Khôn lóe lên, trước sự bành trướng thế lực một cánh nhanh chóng bất thường của Bát Quái Môn như vậy, hắn đã nghĩ đến kẻ đứng sau bọn chúng, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Tiếp theo, Diệp Khôn hỏi chưởng quầy một số chuyện khác, cùng với lão đàm tiếu hơn một canh giờ mới thôi, sau đó hắn chủ động cáo từ rời đi.

Vì cảm mến lão giả, trước khi đi Diệp Khôn đã lấy ra hai miếng vàng lá tặng cho lão, để lão dùng trong quãng đời còn lại, căn bản Vĩnh Lạc Quán không còn kinh doanh được nữa, hơn nữa trong lúc trò chuyện hắn biết được lão giả hiện tại chỉ còn có một mình.

Lão ở lại đây cũng là vì không còn vướng bận gì đến gia đình nữa, cho nên Diệp Khôn cảm thương đến lão, hai người gặp được nhau âu cũng là cái duyên, hắn là người trọng tình nghĩa, cho nên không ngại ra tay giúp đỡ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nghịch Thiên Tu Tiên