Nghịch Mệnh Lộ

Quyển 2 Chương 69: Thái bào


Một nơi nào đó trong Thiên Sinh Lâm lúc này, tiếng thú gầm rống kinh người, vô số loại cây cỏ đại thụ bị đại lực đánh đỗ đạp nát, hai thân thể hùng tráng cao hơn năm thước đang chiến đấu kịch liệt, một con cự viên toàn thân bộ lông màu trắng, đôi mắt màu vàng kim lóe lên hung quang, nó nhìn chầm chầm vào một thân ảnh toàn thân lông đen, thân ảnh màu đen kia có bốn chân cường tráng, móng vuốt màu ngân bạch sắc bén kinh người, đôi mắt của nó có màu huyết hồng hung tợn, hai con hung thú tiến vào một tràng sinh tử chiến, nếu Lý Phi Yến nhìn thấy hai con cự thú này, nàng nhất định không ngần ngại quay đầu bỏ chạy, bởi chúng chính là yêu thú cấp ba tương đương trúc cơ kỳ tu sĩ mà nàng nghĩ liền sợ kia.

Một ngày sau.

Một nơi nào đó trong Thiên Sinh Lâm, cảnh vật xung quanh cực kỳ khác biệt so với những khu rừng bình thường khác mà phàm nhân biết, nơi này thực vật cực kỳ đặc thù, có những đại thụ cực lớn, những loại hoa cỏ đủ màu sắc, trong đó có cả linh thảo Tư Không Tử Tình cần tuy nhiên mấy người Lý Phi Yến lại không có thời gian nhìn đến những thứ này, bởi vì bọn họ đang phải chạy trối chết.

Chuyện bắt đầu chính là ngày hôm trước, bốn người vừa mới rời khỏi Thanh Nham Trấn không lâu thì một người xuất hiện, hắn nói hắn là biểu ca của Triệu Oanh gọi là Thái Bào, hắn được nhờ đến giết bốn người bọn họ, với tu vi luyện khí tầng chín đỉnh của hắn, chỉ nửa bước là tiến vào cảnh giới luyện khí đại viên mãn, bốn người chỉ mới tiến vào luyện khí tầng bốn ngay trong đêm trước khi rời khỏi Ngoại Vi thung lũng, chênh lệch quá nhiều, ngay cả ưu thế pháp thuật cũng không đủ bù đắp, vốn không phải là đối thủ, do vậy chỉ còn cách là bỏ chạy, sau đó bọn họ bị tên Thái Bào kia truy sát đến tận bây giờ.

Lý Phi Yến tay nắm Tư Không Tử Tình, thi triển Mê Ảnh Thân Pháp đến cực hạn, nơi nàng lướt qua chỉ để lại ba cái tàn ảnh, bản thân nàng thì đã xuất hiện ở một vị trí khác, sau một ngày bôn đào, dưới áp lực sinh tử, nàng cư nhiên cứ vậy đột phá tiến vào Mê Ảnh Thân Pháp tầng hai, mỗi bước di chuyển tạo ra được ba cái tàn ảnh, Hứa Vô Tình cũng lôi theo La Triệt, tay còn lại nắm một thanh phi kiếm màu xanh, phi kiếm này chính là của Tư Không Tử Tình đưa cho hắn trong lúc nguy cấp, Hứa Vô Tình chọn là Kim Kiếm Thuật, đồng thời dùng thần thức phụ trợ, do đó hắn có thể miễn cưỡng điều khiển được thanh phi kiếm này, nhưng điều khiển được một chút cũng không có khả năng có thể dùng để công kích, hắn chỉ điều khiển phi kiếm bay nhanh về phía trước, hắn một tay nắm chuôi kiếm, từ đó phi kiếm kéo theo hắn tăng nhanh tốc độ bỏ chạy, so sánh ra, tốc độ của Hứa Vô Tình và Lý Phi Yến không sai biệt lắm, gần như sắp sĩ với tên Thái Bào luyện khí tầng chín đỉnh, may nhờ có Tư Không Tử Tình và La Triệt liên tục thi triển thủ đoạn làm chậm chân Thái Bào, do đó bọn họ mới có thể kiên trì đến giờ mà khoảng cách không bị rút ngắn.

Lý Phi Yến vung tay lấy ra một viên Bổ Khí Đan bỏ vào trong miệng, nhanh chóng bổ sung linh lực tiếp tục phóng nhanh về phía trước, trong lòng không ngừng tự nhủ.

Chạy, phải chạy nhanh hơn nữa, ta không thể chết ở nơi này được!

Ngay lúc này, Hứa Vô Tình cách đó không xa gấp giọng nói:

“Sang trái.”

Ngay khi hắn vừa nói xong, Lý Phi Yến không chần chờ, cũng theo sau hắn chuyển hướng sang trái một chút, di chuyển trong Thiên Sinh Lâm, vốn đã cực kỳ nguy hiểm, bởi vì yêu thú ẩn tàn khắp nơi có thể tùy thời nhảy ra công kích bọn họ, cũng may thần thức của Hứa Vô Tình và Lý Phi Yến mạnh mẽ, mới luyện khí tầng bốn thần thức đã tương đương với luyện khí tầng bảy, cho nên trong suốt quá trình chạy trối chết, hai người thay phiên nhau tản ra thần thức xem chừng xung quanh, một khi gặp phải yêu thú sẽ nhanh chóng tránh đi, đến bây giờ vẫn chưa gặp phải yêu thú tập kích.

“A… Mọi người nhìn kìa, là Lam Sinh Quả.”

La Triệu giơ tay chỉ về một hướng, Lý Phi Yến quay đầu nhìn lập tức phát hiện cách nhóm bọn họ chừng hai mươi thước có một gốc cây toàn thân màu lam hơi trong suốt, trên cây không có lá, duy chỉ có ba cái trái cây phát ra ánh sáng màu lam, thoang thoảng trong không khí có một mùi hương cực kỳ mê người, Lý Phi Yến trong lòng không khỏi tiếc nuối, đang đào tẩu thoát chết, ai còn quan tâm đến làm nhiệm vụ nữa chứ.

“Không cần quan tâm, nhanh tiến lên.”

Hứa Vô Tình sắc mặt khó coi, lạnh giọng nói, rõ ràng hắn cũng cảm thấy tiếc cho nên mới buồn bực, hai người La Triệt, Tư Không Tử Tình bị người kéo theo, vốn không cần bận tâm nhìn đường, do đó mắt cứ nhìn chầm chầm vào trái cây màu lam kia cho đến khi không còn thấy nữa, cuối cùng chỉ có thể thở dài không cam lòng.

Chạy cả một ngày, khi màng đêm buôn xuống, bốn người cẩn thận dừng lại, tìm một chỗ khuất một chút nghĩ ngơi, tên Thái Bào kia cũng là như vậy, bởi dù là hắn cũng chẳng dám chạy nhảy trong đêm, thời điểm mà yêu thú hoạt động nhiều nhất, đợi đến khi ánh sáng lại hiện ra, cuộc truy đuổi lại bắt đầu, cứ như vậy cho đến hai ngày sau.

Số lần bắt gặp Lam Sinh Thụ càng lúc càng nhiều, thậm chí có lần còn gặp phải hơn mười cây tụ cùng một chỗ, bốn người Lý Phi Yến cũng không cảm thấy tiếc nuối gì nữa, bởi vì số lượng yêu thú bị bọn họ phát hiện cũng theo đó giảm dần, chất lượng đồng thời lại tăng lên, thậm chí yêu thú cấp hai tương đương luyện khí tầng bảy Hứa Vô Tình cũng phát hiện được một con, nếu lúc đó là thần thức của Lý Phi Yến lướt qua thì thật sự phiền phức to rồi, bởi vì thần thức của nàng so với Hứa Vô Tình yếu hơn một chút, chỉ tương đương đám luyện khí sĩ tầng bảy bình thường, yêu thú kia sợ là thần thức còn mạnh hơn nàng, nếu thần thức của nàng lướt qua nó, nhất định sẽ bị nó phát hiện, sắc mặt mấy người Lý Phi Yến dần biến thành nghiêm trọng.

“Không được, chúng ta phải quay lại thôi, sợ là chúng ta đã tiến quá sâu vào Thiên Sinh Lâm rồi, nếu không may gặp phải yêu thú cấp ba, như vậy… Hơn nữa Bổ Khí Đan cũng không còn bao nhiêu nữa.”

Nghe Tư Không Tử Tình nói vậy, ba người cũng lộ ra vẻ lo lắng, để có thể kiên trì đến hiện tại, hai người Lý Phi Yến và Hứa Vô Tình đã nuốt gần hết số Bổ Khí Đan của bốn người cộng lại, nếu không linh lực của bọn họ đã sớm không thể cầm cự được.

Trong lúc đó, cách nhóm bốn người gần trăm thước, Thái Bào sắc mặt âm trầm vẫn đang nhanh chóng đuổi theo, so với bốn người, hắn càng thêm mệt mỏi, hai mắt đã chằng chịt tia máu, không như Lý Phi Yến và Hứa Vô Tình có thể thay nhau tản ra thần thức canh chừng xung quanh, tinh thần tuy mệt mỏi nhưng không đến nổi không thể chịu được, Thái Bào hắn lại không được như thế, kiên trì tản ra thần thức suốt cả ngày vì sợ mất dấu mục tiêu, bốn ngày qua hắn đã mệt đến muốn phát điên, mấy lần còn muốn bỏ cuộc cho rồi, nhưng nghĩ lại hắn đã nhận lợi ích từ Triệu Oanh, hơn nữa cũng là do hắn kiêu ngạo không nhận người của Triệu Oanh bố trí hỗ trợ, do đó mới phải một mình lao lực như vậy, mà bốn người Lý Phi Yến mấy ngày qua chạy trốn quá nhanh cũng khiến hắn sinh ra hận ý, do đó hắn vẫn còn cố gắng kiên trì chưa chịu bỏ cuộc.

Tuy nhiên bản thân Thái Bào cũng cảm thấy có chút bất lực, tốc độ của mấy cái hắn chẳng xem vào mắt vậy mà không hề thua kém hắn, nhất là thân pháp của Lý Phi Yến khiến hắn hết sức kinh ngạc, hắn không nghĩ nàng lại học được một bộ thân pháp tuyệt diệu như vậy, thực lực của mấy người Lý Phi Yến hoàn toàn khác hẳn những gì Triệu Oanh nói cho hắn, hiện tại hắn chỉ mong đám Lý Phi Yến có thể nhanh chóng cạn kiệt linh lực mà không thể duy trì tốc độ như vậy nữa, với tu vi luyện khí tầng chín đỉnh, hắn vẫn cực kỳ tự tin với lợi thế linh lực của mình.

Màng đêm lại buông xuống, Thái Bào ngồi trong một hốc cây khá bí ẩn đã tọa hồi phục, thần thức của hắn cũng co rút lại xung quanh gốc cây mười thước, hắn cũng không sợ mấy người Lý Phi Yến lợi dụng cơ hội này rời xa khỏi phạm vi thần thức của hắn, bởi vì hắn sớm đã xác định được chỗ bọn họ ẩn nấp, mà trong đêm tối hắn dám khẳng định bốn người không có lá gan chạy đi.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, đột nhiên có một tiếng gào rú kinh người, mặt đất dưới chân chấn động kịch liệt, Thái Bào kinh hãi nhảy dựng lên, ngay lúc đó có hai luồng thần thức lướt qua chỗ hắn, Thái Bào nhận ra hai luồng thần thức này rất quen thuộc, hắn còn chưa kịp dùng thần thức điều tra vị trí của bốn người Lý Phi Yến thì bằng mắt thường hắn đã nhìn thấy bốn thân ảnh phóng nhanh về phía này, còn không phải là bốn con mồi của hắn sao, nhưng khiến hắn khó tin chính là phía sau bốn người còn có một bóng dáng to lớn đang truy đuổi, Thái Bào vừa nhìn rõ được thân ảnh khổng lồ kia, mặt hắn đã trắng bệch cả ra không còn giọt máu nào, hắn bất giác thất thanh hét lên.

“Kim Nhãn Cự Viên!”

VntHoaTinhKhoi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nghịch Mệnh Lộ