Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Quyển 1 Chương 22: Cây đào


Lúc này, trong hàng hiên dường như truyền đến một hồi tiếng bước chân và thanh âm nói chuyện, Trương Thư Hạc nhanh chóng ngồi xổm xuống. Ban nãy y đã nán lại nơi đây mười phút có thừa, cũng may là ở bên ngoài, mùi khói đốt đã tản đi gần hết, nhưng vì sợ bị người thấy, y vẫn dùng giấy nhanh chóng thu lại hạt châu đỏ thẫm với cặn đỏ trên mặt đất, sau đó xoay người rời khỏi cửa hông.

Tiếp theo liền vòng qua sân đi vào từ cửa chính, về tới nơi ở, trong hàng hiên cũ kỹ coi như yên bình, tuyệt không có nhân vật khả nghi xuất hiện, có vài người lục tục đi xuống từ trên lầu nói nói cười cười, Trương Thư Hạc không quay đầu lại nhìn, mà vươn tay mở cửa ra lập tức đi vào.

Vừa vào phòng, dư quang khóe mắt liền nhìn thấy một bóng đen ánh kim xông ra từ bên trái, trong chớp mắt liền đáp xuống cách y hai mét có thừa, nhìn chằm chằm y, móng vuốt quắp đất, tứ chi nói trước không trước, nói sau không sau, tuy rằng độ dài thân thể còn lâu mới bằng báo thành niên, nhưng cực kỳ nhanh nhẹn, thường thường trong mắt lại lộ ra một chút liệt khí băng lãnh tàn bạo với y.

Hắc báo đã rất lâu rồi không đánh lén Trương Thư Hạc, nó dường như cũng biết đánh lén đối với người sớm đã có chuẩn bị này mà nói, tuyệt đối không có tác dụng, vì vậy sau khi đánh lén N lần, hơn nữa sau khi mở cửa chuồn êm mấy lần đều không có kết quả, cũng dần dần thành thật hơn, rất nhiều thời điểm đều cách Trương Thư Hạc rất xa, tuyệt không tới gần.

Bộ dáng nóng nảy như hôm nay, vẫn là lần đầu trong mấy ngày nay, sau khi Trương Thư Hạc đóng cửa lại, nhìn nó một cái, sau đó đi vào toilet, trước tiên cởi áo quần nhiễm mùi trên người xuống ném vào máy giặt, sau đó tắm nước lạnh một hồi, thay một bộ áo quần corton màu trắng mang mùi nắng, lau mái tóc ướt mát mẻ thoải mái ngồi xuống sô pha phòng khách.

Lúc này lại nhìn về phía hắc báo, nó một bước một lui đi theo Trương Thư Hạc, luôn bảo trì cự ly hai mét, dường như trên người y có thứ gì hấp dẫn nó, chỉ cần y vừa dừng lại, sẽ phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp với y.

Trương Thư Hạc tâm thần tương liên với hắc báo, đã có chút đoán ra được thứ nó muốn, thấy động tác nó càng ngày càng thô bạo, liền thoáng trở tay lấy ra gói chứa nắm cặn đỏ và hạt châu đỏ lưu lại sau khi thiêu đốt hoạt tử nhân. Lúc này tiếng gầm gừ trầm thấp của hắc báo lớn hơn nữa, đôi mắt màu tím băng lãnh nhìn chằm chằm châu đỏ đặt trên bàn.

Từ lần trước sau khi nó nuốt vào viên châu đỏ lưu lại khi thiêu đốt hủ đằng, ngủ gần mười giờ mới tỉnh, Trương Thư Hạc quan sát mấy ngày, thấy nó cũng không có gì dị thường, chỉ là dường như tinh thần tốt hơn so với trước đây, ăn thức ăn cũng nhiều hơn, thậm chí một ngày phải ăn hơn năm bữa, mà lực lượng của móng vuốt lại càng mạnh mẽ, khi chạy băng băng trên sàn nhà sẽ xuất hiện mấy vết móng vuốt hình ba múi rất sâu thấy cả gỗ. Trương Thư Hạc lại nhìn địa bàn của nó ở dưới chiếc bàn trong phòng, góc tường mặt bắc, tường nơi đó đã bị móng vuốt của nó cào lộ ra cả gạch đá, nếu không phải mấy lần y thúc đẩy cấm thuật, cũng nghiêm khắc cảnh cáo nó, nó tuyệt đối sẽ phá hoại gian nhà này đến khi hoàn toàn thay đổi.

Hơn nữa mấy ngày nay, thân hình cũng lớn hơn một vòng, bộ lông màu vàng kim trên người càng thêm chói mắt. Lúc này mắt nó đã lộ ra chút hung quang rít gào về phía y, cũng ở chỗ hơn hai mét không ngừng tìm kiếm điểm mù của y, muốn tiến hành đánh lén với cướp đoạt.

Lúc này Trương Thư Hạc mới chậm rì rì lấy ra viên châu đỏ kia ném xuống đất, chỉ thấy hắc báo đang ở phía sau y đột nhiên chớp nhoáng, ngậm hạt châu đỏ lớn cỡ nửa móng tay kia vào trong miệng ở giữa không trung, sau đó xoay người không hề quay đầu, quay về địa bàn chuyên thuộc của nó, góc tường bắc, chuyển hai vòng ở chỗ hai mét xung quanh địa bàn, mới nằm sấp xuống đất nhắm mắt lại.

Loại tình huống này Trương Thư Hạc đã từng trải qua một lần, biết không có gì đáng ngại liền không quá để ý, mà y cũng gần như đoán được công dụng của hạt châu đỏ kia, e rằng là một loại năng lượng thể, tạm thời không biết có chỗ hữu dụng đối với con người hay không, nhưng có thể khẳng định chính là rất có lực hấp dẫn đối với hắc báo, nếu không nó sẽ không vội vàng đối với vật này như thế, cũng có thể gián tiếp giải thích được vì sao trong mạt thế sẽ có người lấy ra thức ăn để đổi lấy hủ đằng.

Bất quá trước khi Trương Thư Hạc chưa triệt để biết rõ được tác dụng của châu đỏ, y sẽ không tính toán đi thử, bởi vì tuy rằng cặn đỏ với châu đỏ hình dạng bất quy tắc đã được lửa phù thiêu đi hết thảy mùi thối rữa, nhưng dù sao đó cũng là vật nằm trong thi đằng, có lẽ có chỗ tốt đối với hắc báo do cấm thuật luyện thành, nhưng chưa hẳn sẽ thích hợp người dùng.

Sau đó ánh mắt liền rơi lên đống cặn đỏ kia, vung tay lên, cũng lấy ra nắm cặn đỏ lưu lại từ lần trước thiêu đoạn hủ đằng, thứ này thì dường như hắc báo không cảm thấy quá hứng thú.

Trương Thư Hạc cũng không biết đến tột cùng nó có chỗ lợi gì, mang bao tay vo một chút đặt dưới mũi ngửi ngửi, có chút mùi tanh nhè nhẹ, đổ hai bao cặn đỏ vào với nhau, cuối cùng có được một nắm nhỏ, thoáng nhìn có chút giống đất đỏ, sau đó y lại chậm rãi đổ nắm cặn trong tay phải vào tay trái, muốn tỉ mỉ kiểm tra thêm một chút.

Đúng lúc này, dị biến nổi lên, tay trái vừa tiếp xúc với cặn đỏ, liền cảm thấy cây đào trong bảy nốt ruồi nhỏ nơi tay bắt đầu rục rịch, khi toàn bộ cặn đỏ được đổ vào lòng bàn tay, cây đào gần như sắp khống chế không được muốn phá bàn tay mà ra.

Trương Thư Hạc hơi cả kinh, lập tức thả cặn đỏ lại lên bàn, tháo bao tay, phóng thích cây đào trong tay ra.

Trong nháy mắt chỉ thấy cây mầm nhỏ với hai phiến lá non trước kia, lúc này đã lớn thành một cái cây xanh um tươi tốt, phần rễ ẩn trong nửa hạt đào nhỏ, toàn bộ cây gần như sinh trưởng trên bàn tay, nhưng không cảm thấy chút trọng lượng nào.

Cây đào cao khoảng chừng hơn một mét, độ dày thân to như miệng chai bia, màu sắc lá hơi sẫm, nửa phần trên đã phân ra ba nhánh, cũng mở rộng ngang, hình thành một tán cây hình nửa bầu dục, lá trên nhánh cây đều có kích cỡ bình thường, nhưng tuyệt không phải màu xanh sẫm như cây đào bình thường, mà là màu xanh như ngọc, trông cực kỳ chọc người yêu thích.

Lúc này trên ba nhánh cây đã kết ra ba trái, lại chỉ lớn bằng nửa nắm tay, cũng không giống quả đào bình thường, mà là màu xanh đậm hơi trong suốt, dường như cách lúc chín còn một khoảng.

Trương Thư Hạc dùng ngón tay chạm nhẹ một quả đào trông như tượng ngọc trong đó, toàn thân rất tròn, ngọn chỉ hơi nhô lên nhọn nhọn, hình dạng cực kỳ xinh đẹp. Cây này là do Trương Thư Hạc dùng tinh khí mấy tháng ngưng kết mà thành, sau khi hoa rơi kết trái thì tinh khí tiêu hao càng ngày càng nhiều, quả đào cũng lớn rất chậm, cho dù Trương Thư Hạc dùng hết tinh khí luyện thành từ phương pháp Thổ Nạp lên trên cây đào, thời gian mấy tháng cũng chỉ có thể để cho nó thoáng lớn hơn được một vòng, tiếp tục như thế không biết lúc nào mới có thể đợi được đến khi đào chín.

Tuyệt không phải Trương Thư Hạc thèm ăn mấy quả đào này, mà là theo việc trái cây càng lớn càng to, y có thể cảm nhận được rõ ràng tinh khí mát rượi ẩn chứa xung quanh quả đào, cho dù người thường thấy, cũng tuyệt đối có thể nhìn ra được nó không phải vật phàm, lại liên tưởng đến tiểu thuyết xem khi còn bé, sau khi nhân vật chính ăn các loại kỳ trân dị quả thì công lực tăng nhiều, khiến y cũng nhịn không được muốn tìm hiểu đến tột cùng, phải chăng cây đào trong hạt đào này thực sự là dị bảo quý hiếm trong truyền thuyết.

Lúc này, sau khi Trương Thư Hạc cho hiện ra hạt đào trên bàn tay, cây đào lại không hề có động tĩnh, không còn cảm giác lòng bàn tay nóng rực muốn phá tay mà ra như ban nãy nữa, sau khi y quan sát một lúc, cuối cùng dừng ánh mắt lên cặn đỏ trên bàn.

Ban nãy khiến hạt đào có dị động chính là sau khi y để cặn đỏ vào lòng bàn tay trái, chẳng lẽ những cặn đỏ này có quan hệ gì với hạt đào có cây đào sinh trưởng này? Mang theo nghi hoặc suy nghĩ thoáng chốc, liền đưa tay mang phân nửa cặn đỏ tới, sau khi nhìn hạt đào, cuối cùng vung tay lên mang cặn đỏ vào bên trong hạt đào có cây đào sinh trưởng.

Vừa mang vào, chuyện khiến Trương Thư Hạc kinh ngạc liền xảy ra. Cặn đỏ sau khi được mang vào, Trương Thư Hạc không hề khống chế, lại trực tiếp chìm xuống dưới đáy hạt đào tựa như nặng nghìn cân, mặc kệ gọi trở về như thế nào đi nữa, cũng không thể mang nó ra ngoài không gian.

Điều này khiến Trương Thư Hạc cực kỳ sợ hãi, nhưng nhất thời thấy toàn bộ không gian hạt đào không có dị trạng gì, mới trấn định xuống, lần nữa nhìn nhìn nửa nắm cặn đỏ kia, lúc này đang ở dưới đáy vỏ lồi lõm, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy có chút giống đất đỏ.

Trong nháy mắt Trương Thư Hạc nghĩ, chẳng lẽ thứ này là đất nuôi dưỡng của cây đào? Trước kia y vẫn luôn cho rằng cây này khác với cây bình thường, không cần đất nuôi dưỡng chỉ hấp thu tinh khí, mà lúc này không gian hạt đào lại nổi lên phản ứng với cặn đỏ, sau khi mang vào lại không lấy ra được, có phải chứng tỏ cây đào cũng như hắc báo, đều bản năng cần thiết thứ này hay không.

Tinh khí mà một mình y tu luyện có hạn, cung cấp cho cây đào này sinh trưởng gần như có thể nói là cực kỳ cật lực, nếu nó thật có thể hấp thu dưỡng chất từ trong cặn đỏ thì đối với Trương Thư Hạc mà nói không thể nghi ngờ là một sự kinh hỉ.

Thoáng suy nghĩ chốc lát, cuối cùng mang toàn bộ phân nửa cặn đỏ còn lại vào không gian hạt đào, thế nhưng đối với không gian to như vậy, nắm cặn đỏ kia chỉ đủ để lấp được một khối rễ cỡ bằng bàn tay, ít đến đáng thương.

Sau khi suy nghĩ nửa ngày, thoáng chuyển tâm tư, thu cây đào về lại lòng bàn tay, quyết định ngày mai quan sát thêm sự biến hóa của cặn đỏ. Sau đó lại lấy ra la bàn xem vài lần, tinh khí mà trước kia đưa vào trong la bàn còn lại hai phần ba, tụ ở trong đó tuyệt không tiêu tán, có thể thấy được tinh khí đối với la bàn mà nói, tựa như điện thoại di động sạc điện, chỉ có khi sử dụng mới có thể tiêu hao lượng điện.

Kế đó Trương Thư Hạc ngồi xếp bằng trở lại sô pha, bởi vì trước đó tiêu hao không ít tinh khí, vì vậy trong đan điền đã không còn lại nhiều, lúc này thấy sắc trời còn sớm liền tu tập thêm phương pháp Thổ Nạp một lần nữa.

Sau ba giờ trôi qua, đến thời gian ăn bữa tối, hắc báo cuối cùng tỉnh lại, so sánh với lần đầu tiên ngủ mười giờ, thời gian lần này rõ ràng đã rút ngắn, chỉ dùng trên dưới bốn giờ.

Sau khi tỉnh lại liền ăn hai chân dê với một chân heo, sức ăn thật sự là càng ngày càng kinh người, cho dù thức ăn Trương Thư Hạc dự trữ trong không gian cực kỳ sung túc, nhưng thấy sức ăn càng ngày càng lớn của hắc báo, vẫn có chút nhíu mày, cảm thấy thịt vẫn còn lâu mới đủ.

Sau đó theo thói quen mở TV, xem tin tức mấy ngày gần đây, trong bản tin thành S có chiếu liên tục vài vụ án giết người băm xác không tìm được thủ phạm, nghi là chó dữ gây nên, lại có hai vụ án mất tích, tiếp theo là một số tin ‘người tốt việc tốt’.

Trương Thư Hạc tắt TV, và miếng cơm cuối cùng trong chén vào trong miệng, buông đũa xuống, sau đó ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm đã lặng lẽ giáng lâm, tuy rằng bên ngoài là nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, nhưng chỉ có một mình y rõ, thành S đã không còn an toàn...

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh