Không Đường Thối Lui

Quyển 3 Chương 52


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Dư vốn khống biết chuyện Tiêu Trạch đã nói cho hai người ở bên nhau cho bà Mạnh nghe, thế nên khi nghe xong phản ứng đầu tiên chính là nghĩ không lẽ Tiêu Trạch có người ở bên ngoài?

Vừa nghĩ tới xong, cậu đã bị Tiêu Trạch đá một cái đi vào đại sảnh, suýt chút nữa đã ngã lăn quay 360 độ rồi.

Phải nói sao đây nhỉ, Lâm Dư hiện tại có chút choáng, là cái loại choáng khi đi mà có năm triệu đập vào mặt mình ấy. Cậu yên lặng ngẫm qua nhiều chuyện mang tính khả thi, nếu như bà Mạnh mà biết chuyện của cậu và Tiêu Trạch, liệu có bị đau lòng muốn chết hay không? Hay là bà sẽ phiền muộn giận dữ?

Cậu suy nghĩ gần một trăm lẻ tám trường hợp, nhưng cái nào cũng là tiêu cực.

Cậu cũng chuẩn bị xong tinh thần chuẩn bị nhận tội, chấp nhận vì yêu mà bừng ra nhiệt huyết, buông bỏ tất cả, ai mà ngờ tới cuối cùng bà Mạnh lại bình tĩnh một cách hoàn toàn gọi hai người đi nhận tiền lì xì.

Lúc này Lâm Dư ngồi đờ người trên ghế salon, trong lòng như mới được đại xá, chỉ còn quanh quẩn hai chữ kính phục. Người bà như bà Mạnh, có dùng đường kính 0.1 cm dò cũng tìm không ra được người thứ hai.

Tiêu Trạch đi vào nhà bếp rót ly nước, rồi ra phòng khách đứng, khó chịu lên tiếng: “Này, mau tỉnh lại.”

Lâm Dư nhe răng nở nụ cười: “Em tỉnh rồi, làm gì thế?”

Tiêu Trạch liếc nhìn ba lô bên cạnh: “Muốn đặt thỏi vàng ở đây sao? Tòa miếu nhỏ này không chịu nổi cái cảnh ‘rồng đến nhà tôm’ đâu”

Lâm Dư không muốn lại vì thỏi vàng mà lại cùng đối phương cãi nhau, liền đề nghị: “Vậy anh đi với em mình ra ngân hàng đổi thành tiền mặt có được hay không? Em sợ một mình em làm không xuể.”

“Anh đi với em?” Tiêu Trạch ngừng trong vài phút. “Bình thường em cũng đến ngân hàng giao dịch nữa à?”

Anh rất muốn biết Lâm Dư sẽ trả lời mình như thế nào, cũng như muốn Lâm Dư có thể từ bước đầu kể cho anh nghe về khoản tiền gửi đi hôm kia. Nếu như Lâm Dư chịu nói, anh sẵn lòng nghe, còn nếu Lâm Dư tránh né đề tài, thì đành quên đi vậy.

Lâm Dư chững lại trong một lúc, so với Tiêu Trạch có vẻ lâu hơn tí, sau đó trả lời: “Có từng giao dịch qua, mấy tháng trước em có đi gửi tiền. Bởi vì tiền kiếm được em hay để lung tung, cũng không thể dùng máy atm để gửi.”

Tiêu Trạch gật đầu, thay đổi đề tài đi: “Ngày mai đến nhà bà, mặc gì thoải mái là được.”

Lâm Dư ngẩn ra, chờ Tiêu Trạch quay người đi mới lên tiếng: “Anh, sao anh không hỏi em khoản tiền kia em gửi cho ai?”

Tiêu Trạch uống xong một hớp, xoay người lại dựa vào tường “Tiền là em tự kiếm được, em muốn cho ai là quyền tự do của em. Chắc là ở dưới quê vẫn còn vài người thân, hoặc là mấy năm lang thang này có người bạn nào đó giúp đỡ, mà hơn nữa, lòng dạ thiện lương cả ngày không mất linh lóe sáng, không chừng đang giúp người nào đó.”

Anh nói xong không đợi Lâm Dư mở miệng đáp lại, tiếp tụ vừa đi vừa nói: “Anh vào phòng sách viết báo cáo, em có xem ti vi thì mở nhỏ một chút.”

Lâm Dư tắt luôn cái ti vi, cậu vốn cũng không có hứng xem đi, liền đi đổ nước vào bình ra ngoài ban công tưới hoa, mấy chậu trầu bà đã rũ xuống tới sàn nhà, hệt như dây thường xuân. Cậu nhận ra Tiêu Trạch đang ngầm biết mà tránh né gì đó, giống như là biết cậu có chuyện che giấu thế nhưng lại chọn cách không quan tâm, mà vì thế nên cũng không xảy ra mâu thuẫn, mọi chuyện sẽ thoải mái hơn.

Lâm Dư nghĩ, phải chăng, cậu đã cho Tiêu Trạch không được bao nhiêu cái cảm giác an toàn?

Tuy rằng trầu bà thích nước, thế nhưng Lâm Dư như nhóc động kinh tưới xong hết một bình, làm cả sàn nhà ướt nhẹp. Cậu nghĩ xong một trận, lại tính một trận nữa, sau đó thả bình nước xuống xắn ông tay áo, thừa thế xong lên vọt vào phòng sách.

Tay đang gõ phim của Tiêu Trạch không ngừng lại, chỉ phiền nói: “Ngọn gió nào thổi tới?”

“Anh ơi, em muốn nói anh nghe một chuyện.” Lâm Dư tựa vào cửa cứ như bị phạt đứng, “Em kiếm tiền nhiều năm như thế chỉ vì gửi cho một người, em tự nhủ rằng cả đời này sẽ chăm sóc cho anh ấy —— ”

Tiêu Trạch ngắt ngang: “Anh cũng nói cho em nghe một chuyện.”

Lâm Dư hỏi: “Chuyện gì? Anh đừng lảng sang chuyện khác nha, vất vả lắm em mới có can đảm để nói ra đó.”

“Anh cũng vất vả lắm mới có can đảm.” Tiêu Trạch xoay mặt nhìn cậu, “Thực ra Tiêu Nghiêu không lừa em, anh đã từng qua lại với một người kéo violon, cậu ta là hot boy trong học viện âm nhạc.”

Đại não của Lâm Dư trở nên trống rỗng: “Anh xăm mình cũng là vì anh ta sao?”

Tiêu Trạch nói: “Cái này thì không, lúc anh xăm là sau khi học violin, cơ mà anh học qua là vì anh được cậu ta soi sáng cho.”

Lâm Dư rốt cuộc quên ráo hết sạch sành sanh những chuyện mình muốn nói, cậu không thèm phạt đứng nữa mà hung hăng rời khỏi phòng, sau đó xoay một hồi lại quay trở vào, cầm trận phong thủy và hình bát quái trong tay, chạy một mạch đến trước bàn đọc sách, rồi đem hai món đó đập một cái thật vang lên bàn.

“Anh! mau vì em học chút xem bói đi!” Hai con mặt trừng vốn đã tròn nay lại tròn hơn, “Viết xong báo cáo thì học xem tướng tay, em sẽ sắp xếp thời khóa biểu lịch học cho anh! Hotboy học viện âm nhạc là cái thá gì, em chính là bộ mặt đại diện của nghề đoán mệnh đây nè! Sao anh cứ đi cua mấy người đẹp trai vậy? Đồ lưu manh!”

Rống xong một trận đã đời vẫn không dời bước đi, mà ngồi xuống ở đối diện bắt đầu hí hoáy viết.

Nội dung ngày hôm nay:

+ Ban ngày: xem tướng tay sơ cấp

+ Ban đêm: học thuộc lòng năm chương đầu của “Băng Giám”, kèm theo luyện viết.

Nội dung ngày mai:

+ Ban ngày: những kiến thức cơ bản suy đoán môn tướng tay sơ cấp.

+ Buổi tối: buổi tối là giao thừa, nghỉ.

Lâm Dư viết đến đây liền không nhịn được mà hỏi: “Giao thừa hai chúng ta tổ chức sinh nhật, có được ăn bánh kem không?”

Tiêu Trạch nhịn cười rất mệt, đúng lúc gõ xuống dấu chấm tròn kết thúc tờ báo cáo, nhấn save xong liền vẫy tay: “Lại đây tính xem nên ăn bánh kem vị gì.”

Lâm Dư như một tên đần độn, nhanh chóng đi qua vùi ở trên đùi Tiêu Trạch vô cùng an nhàn. Trong tay cậu vẫn còn đang cầm thời khóa biểu, nói: “Em mười tám, anh hai mươi chín, cùng một ngày già đi, khoảng cách vẫn y như vậy.”

Tiêu Trạch hỏi cậu: “Không tức giận nữa sao? Bộ mặt đại diện cho giới đoán mệnh?”

“Haha, anh phiền quá đi.” Lâm Dư nhét tờ giấy kia vào túi áo sơ mi Tiêu Trạch, “Em biết anh thế nào cũng nói sang chuyện khác mà, em quả thật đã che giấu một ít chuyện, vất vả lắm người ta mới có can đảm, tại sao anh không nghe chứ.”

“Em nói thì anh phải nghe à?” Tiêu Trạch xoa bóp bắp thịt trên eo cậu, “Ngày mai đi gặp bà rồi, nếu như em muốn nói, thì đợi gặp bà nói luôn một thể.”

Lâm Dư ngây người, rồi gật đầu.

“Trứng bịp bợm.” Tiêu Trạch gọi cậu một cách nghiêm túc, “Em đến cạnh anh là một sự ngẫu nhiên, khi đó em có động cơ gì, muốn ở lại nên nói dối gì đó, hay bịa ra chuyện cũ, mấy cái này anh không qua tâm, bây giờ anh đã là bạn trai em, không phải người đánh giả(*), anh thật sự không để ý.”

(*) đánh giả: chính là những người bảo vệ quyền lợi tài sản cùng tri thức, họ sẽ đàn áp đả kích những hành vi làm giả, giả nhãn hiệu.

“Anh à…”

“Thế nhưng bà ngoại thì khác, em phải kể sự thật cho bà nghe.” Tiêu Trạch giơ tay vân vê khuôn mặt Lâm Dư, lúc buông ra còn lưu lại mấy dấu vết hồng nhạt, “Anh chưa từng đối xử tốt với ai như vậy, cho nên em phải biệt điều, không được gây sự.”

Lâm Dư sợ ngước đầu nhìn lên: “Vậy nên em…”

Tiêu Trạch dõi theo cậu: “Vậy nên em mau chóng ném cái thời khóa biểu chó má này đi, mẹ nó anh không làm mấy chuyện phong kiến mê tín.”

Lâm Dư hù dọa sợ muốn chết, liền lấy cái thời khóa biểu kia vò thành một cục, sau đó ngoan ngoãn nép vào lòng Tiêu Trạch. Ánh mặt trời hôm nay rất đẹp, rọi sáng khiến cả gian phòng ấm áp lên, cùng với dụng cụ phun sương, làm quyển sách trên bàn cũng nhuộm một tầng sơn lót nước.

Hai người bọn họ cứ ngồi như thế, mà nghiên cứu xem nên ăn bánh kem vị gì hết ngày.

Bà Mạnh hẹn là buổi tối bảy giờ, ngày hôm sau vừa tỉnh ngủ cả hai liền đi ra cửa, đi đến ngân hàng gửi tiền xong thì qua hiệu sách Mắt Mèo dọn dẹp sắp xếp một phen. Mấy tháng không về, trên cửa cuốn dán rất nhiều giấy ghi chép, tất cả đều lại khách hàng nhắn lại.

Phải quét tước tận ba tầng nên phải dùng không ít sức, Lâm Dư đang mặc quần áo anh Ba cho, cả người như hoàng tử, không thể dính dơ, cũng không để đụng vào nước, cho nên nghĩ ra biện pháp ăn bơ làm biếng. Bận bịu suốt đến buổi chiều, Tiêu Trạch mệt mồ hôi đổ đầy người, sau đó đợi anh tắm nước óng xong mới rời đi.

Trước khi đến khu bác sĩ, cả hai còn vòng thêm một vòng ở siêu thị, mua đủ đồ tết giúp bà, còn đặt luôn bánh kem, một nửa phô mai, nửa kia là socola, ai cũng không muốn nhường, đoán chừng có thể làm được một cái bánh sinh nhật hình bát quái.

Tim Lâm Dư như chạm dây cót, vừa tới dưới lầu khu bác sĩ đã đỏ bừng cả mặt, cậu rất ngại, không biết gặp bà Mạnh làm sao cả. Chờ đến khi ấn chuông cửa, hắn đã bắt đầu vù vù mạo yên, cửa vừa mở ra, bà Mạnh đã cười híp mắt đón cả hai đi vào, còn có ý vị sâu xa mà “Ây da” một tiếng.

“Chào bà.” Cậu ngoan ngoãn lên tiếng, “Con đến chúc tết sớm.”

“Không còn sớm đâu, ngày mai đã là giao thừa rồi, mau vào.” Hiếm khi thấy bà Mạnh không trang điểm, mái tóc dài xoăn màu nâu được buộc lỏng, bởi vì bận nấu cơm tối cho nên cũng không mang trang sức theo nhiều, mà dây chuyền ngọc trai điểm trên áo nhun nhạt màu càng làm cho bà trở nên vô cùng dịu dàng.

Tiêu Trạch xách một túi đồ vào nhà, sau đó mở một túi kẹo xốp ra bỏ vào trong hộp bát bảo(*), rồi sẵn tiện xé một gói ra, nhấp một ngụm ngọt đi vào nhà bếp giúp đỡ.

(*) hộp bát bảo

Bà Mạnh kéo Lâm Dư lại rồi nhìn: “Bộ đồ đẹp ghê, là con chọn hay anh con chọn vậy?”

“Là do anh Ba trong đội của anh cho con đó bà.” Cả người cậu trở nên cứng ngắc vì căng thẳng, hiện tại không dám nhúc nhích gì, “Bà ơi, chắc bà đã biết chuyện… Con thích anh ấy rồi.”

“Biết rồi, nói lại lần nữa làm chi, không biết ngại hả.” Bà Mạnh giơ tay chọt lên trán cậu,”Nào là người này có thể đi cùng cả đời hay không, kiếm tiền nhiều hay ít, ở phòng rộng hay nhỏ, đẹp hay không đẹp, tính cách ra sao, dù sao cũng là người trần tục, nên lúc nào cũng xem điều kiện. Riêng về phần mình thì thấy hợp nhau là được rồi, nam hay nữ cứ tùy theo duyên đi, do trời sinh thôi, giống như bà vậy, trời sinh thích chạy theo mốt, nên tất nhiên phải chạy chớ.”

Lâm Dư thở phào nhẹ nhõm: “Bà ơi, con còn một chuyện nữa muốn thẳng thắn với bà.”

“Ui chao, còn thẳng thắn nữa, phạm tội làm trái pháp luật hay gì?” Bà Mạnh giúp cậu xắn tay áo lên, “Coi như là chuyện giết người phóng hỏa thì cũng chờ cơm nước xong rồi hẵn nói, không phải con đi gọt trái cây sao, đi lấy cái dĩa lại đây.”

Ba bà cháu chen chúc nhau trong gian phòng bếp nhỏ, lúc quay qua qua lại có hơi bất tiện thế nhưng ai nấy cũng vui vẻ, chả muốn đi ra ngoài. Bà Mạnh mở lửa nhỏ nấu món cà ri gà, Lâm Dư đứng gọt vỏ, còn Tiêu Trạch trông coi canh bổ nấu trong nồi đất, thỉnh thoảng còn nếm thử một miếng.

“Tiểu Dư, nhìn anh con khó ưa chưa kìa, còn dám ăn vụng hết nửa chén canh.”

Lâm Dư nói: “Ảnh cũng gầy, nên bồi bổ nhiều chút.”

Bà Mạnh liền chọc cậu: “Còn đau lòng người ta, con cũng gầy, lát nữa ăn nhiều chút. Haiz, chỉ có mình bà là béo, tâm trạng thật không vui mà.”

Cười nói cuối cùng cũng làm xong bữa cơm, Tiêu Trạch và Lâm Dư chuẩn bị đón giao thừa và tổ chức sinh nhật, cả hai tất nhiên là muốn thế giới hai người, vì vậy tối nay ăn bữa tiệc đón giao thừa sớm. Vào lúc cuối năm nhà nhà đều sáng đèn, khắp nơi tràn ngập khung cảnh gia đình vui vẻ bên nhau, mà ba bà cháu ngồi ở đây, bà Mạnh thủ tiết đã lâu không có con gái con rể, Tiêu Trạch không còn cha mẹ, Lâm Dư cũng không còn ai, tất cả quây quần chung một bàn, liền như có được tất cả.

Tiêu Trạch có mang theo chai rượu lúc trước Giang Kiều tặng cho, trước khi cầm đũa lên ăn phải làm một ly, anh mở miệng nói trước: “Bà ngoại, trứng bịp bợm, năm mới vui vẻ.”

Lâm Dư cũng kính rượu, lúc kính xong liền được nhét cho một phong lì xì đỏ thẫm, cậu nhìn bà Mạnh và Tiêu Trạch dưới ánh đèn sáng màu ấm áp, sau đó nhìn xuống một đầy thức ăn cơm canh, trong lòng như chảo dầu sôi nóng ngùn ngụt.

Lúc trước cậu như chú mèo hoang không chốn để về, có thể cậu sẽ ở một cửa hàng nào đó không đóng cửa, hoặc ở suốt đêm trong một tiệm thức ăn nhanh, cũng có thể ngồi trên phố, giống như cô bé bán diêm vậy, bây giờ thì đã thay đổi đến mức cậu chưa từng dám nghĩ tới.

Cơm nước xong, bà Mạnh nói thẳng: “Tiểu Trạch, con dọn xong thì pha cho bà ấm trà.”

Tiêu Trạch biết rõ bà đang đẩy mình đi chỗ khác, liền bưng lên chén đĩa đi vào nhà bếp để rửa. Bà Mạnh khoan thai đứng dậy trở về phòng ngủ, Lâm Dư đi ở phía sau, trong đầu đang cố gắng sắp xếp từ ngữ để thú tổ chức ngôn ngữ chờ đợi thẳng thắn.nhận.

“Sao bà không cho anh nghe cùng?” Lâm Dư đi vào phòng xong đóng kín cửa, lúc sau bà Mạnh ngồi trên tháp quý phi(*) cạnh cửa sổ, còn cậu thì ngồi ở bên giường, “Con cũng muốn nói cho anh con biết.”

(*)

Bà Mạnh nói: “Con nói cho bà nghe trước, nều bà nghe thấy vui, sẽ có thưởng.”

Lâm Dư bắt đầu thẳng thắn: “Bà ơi, bà còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau ở công viên không? Lúc đó con có nói ra chuyện bà đi xuống thôn rồi quen với bà ngoại của con, lúc đó có một phần do bà con kể, còn phần kia là tự tính ra.”

“Nhớ chứ, bà còn nhớ lúc đó con khóc rất thảm, làm bà đau lòng muốn chết.” Bà Mạnh hiền từ nhìn hắn, “Mà làm sao? Con muốn nói gì?”

Lâm Dư khoanh hai tay lại, mười ngón tay cũng áp sát vào nhau: “Bà con có một tấm ảnh chụp chung củahai người, con đã từng nhìn qua cho nên mới nhận ra bà. Những chuyện kia thật sự là con nghe bà con kể, cả chuyện ba mẹ nữa, những lời con nói lúc đó đều là sự thật cả.”

Lúc Tiêu Trạch bưng bình trà nóng đi đến cửa, thì anh mơ hồ nghe thấy được giọng nói của Lâm Dư. Có một sự thật là lúc trước anh cứ cho rẳng những câu nói kia của Lâm Dư là giả, thân phận cháu trai Đổng Tiểu Nguyệt gì cũng chỉ là giả bộ, không nghĩ đến thế mà toàn bộ lại là sự thật?

Anh không định nghe trộm, sau khi gõ cửa một cái liền đi vào: “Bà ngoại, con nghe một chút không quá đang đâu phải không?”

Bà Mạnh chỉ lườm anh một cái: “Tiểu Dư, con nói tiếp đi.”

Lâm Dư trở nên đứng ngồi không yên, trên trán dần đổ mồ hôi hột: “Con lớn lên cùng với bà ngoại, con cũng khá thân với ba mẹ, thế nhưng, nhưng con không phải là con ruột hai người họ, mà chỉ là đứa trẻ được nhận nuôi. Con ruột của họ vốn không phải là con.”

Bà Mạnh nghe xong liền cười rộ lên: “Thử tính tuổi cũng biết được không phải rồi, chị Tiểu Nguyệt lớn hơn bà, mà Niếp Niếp lớn hơn Tuệ Tuệ nữa, ở trong thôn kết hôn sớm lắm, thế nên con của hai người phải gần bằng Tiêu Trạch mới đúng.”

“Bà đã sớm đoán được sao?”

“Bà nào có quái quỷ dữ vậy, bà chỉ đoán là con không phải, nhưng con cũng biết những chuyện kia, nên chắc là người có liên quan, chỉ là bà không nghĩ tới con là cháu nhận nuôi trong nhà chị Tiểu Nguyệt.” Trong mắt bà Mạnh vẫn không nổi cơn sóng bão nào, “Con nuôi và con ruột không phải chỉ khác nhau mỗi dòng máu hay sao? Thế thì khác chỗ nào đâu, lúc đó thời đại lạc hậu, một ít làng nghèo hễ nhà ai không có con thì nhận nuôi một đứa, không nuôi nổi thì đem cho, tuy là đau đứa ruột, nhưng cũng không còn cách nào khác.”

Lâm Dư nhìn về phía Tiêu Trạch, Tiêu Trạch nói: “Không sai, công nuôi dưỡng vẫn lớn hơn công sinh mà, từ nhỏ em đã sống trong nhà ba mẹ nuôi, vậy họ chính là người thân của em, mà em cũng là con của họ.”

Lâm Dư còn chưa nói hết: “Mà ba mẹ con có một người con ruột, cũng tầm tuổi với anh, tên là Đậu Đậu. Lúc anh ấy sinh ra đã là.. đứa trẻ thiểu năng, cho nên bọn họ mới nhận nuôi con. Sau đó ba mẹ con đi trước bà ngoại cũng theo sau, lúc đó con và Đậu Đậu chỉ còn một người chú thân thích, nhưng mà chú chỉ nhận Đậu Đậu, thế nên con phải rời khỏi nhà đi ra ngoài suốt mấy năm qua, tiền cũng là gửi cho Đậu Đậu.”

Lần này bà Mạnh và Tiêu Trạch đều cảm thấy có chút khiếp sợ, bởi vì con ruột là một đứa ngốc, cho nên hai người muốn nhận nuôi thêm một đứa nhỏ khoẻ mạnh là chuyện rất bình thường, thế nhưng không may ông bà cha mẹ lần lượt qua đời, con ruột thì giao cho họ hàng chăm sóc, còn con nuôi phải ra ngoài lang thang từ lúc còn rất nhỏ, phần lớn tiềm kiếm được đều gửi về để chăm sóc cho anh.

“Trứng bịp bợm, lại đây với anh.” Tiêu Trạch thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà cảm giác mệt mỏi vẫn không hề giảm đi, anh chỉ có thể ôm đồm Lâm Dư bên người mình, lúc này mới thoáng cảm thấy được dễ chịu một chút.

Lâm Dư siết tay thành nắm đấm đặt ở trên đùi, sau đó nhìn về phía bà Mạnh: “Lúc đó con có nghe bà kể rất nhiều chuyện thú vị vào lúc nhiều người tham gia tổ sản xuất ở nông thôn, khi đó ở công viên nhận ra bà, dường như có lại có người bà nữa.”

Tiêu Trạch an ủi cậu: “Em không chỉ có bà, mà còn có anh.”

Lâm Dư mở miệng định nói gì đó, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng phát ra một câu cảm ơn. Bà Mạnh đứng dậy ôm lấy cậu, sau đó dỗ dành xoa lưng như đứa cháu nhỏ rồi hỏi: “Bí mật con muốn thẳng thắn với ba chính là chuyện này sao?”

“Ừm.” Móng tay ngay ngắn của Lâm Dư đặt ngay ngắn trên đùi, song cho dù như vậy, mười ngón của cậu ma sát đến độ lòng bàn tay hằn ra dấu, “Sau khi bà ngoại và ba mẹ qua đời, con chỉ còn lại một người thân duy nhất là anh Đậu Đậu, thế nhưng anh lại được chú nuôi, cho nên con chỉ còn một mình, cũng may gặp được hai người, con mới lại có thêm người nhà.”

Bà Mạnh thở dài một tiếng, bà rõ ràng biết Lâm Dư bị từ bỏ một lần nữa.

Tiêu Trạch cũng rõ, không chỉ anh rõ ràng chuyện này, mà còn đoán được chuyện Lâm Dư có lẽ rất khó gặp mặt người anh Đậu Đậu kia. Cậu nhỏ tuổi như thế còn đi ra kiếm tiền nuôi sống anh mình, sao có thể qua năm mới qua lễ không muốn về nhà thăm chứ, anh đoán hẳn là do người chú nuôi nấng Đậu Đậu đã vạch rõ giới hạn với cậu.

Trái tim của anh có chút run rẩy, hỏi nhiều một câu: “Trứng bịp bợm, thế tại sao lúc đó em lại học đoán mệnh?”

Hai tay đang nắm chặt vào nhau dần buông ra, tốc độ nói cũng rất chậm: “Trong thôn có một ông lão xem tướng rất giỏi, ông ấy luôn nói đôi mắt em vừa to vừa thông minh, muốn cho em học, để sau đó chứng minh, chứng minh…”

Tiêu Trạch ép cậu nói ra hết: “Chứng minh cái gì?”

Lâm Dư không biết nên nhìn nơi nào: “Chứng minh em không phải là mạng khắc người. Ba mẹ chết sớm, sau đó bà ngoại cũng mất, bọn họ nói mệnh quá cứng nên mới khắc chết người một nhà, em không phải.”

Cậu nhìn bà Mạnh, rồi nhìn sang Tiêu Trạch: “Bà ngoại, anh, con thật sự không phải.”

Viền mắt của bà Mạnh đỏ lên: “Bà biết con không phải mà, thôi chúng ta đừng nói mấy chuyện này nữa.”

Bà Mạnh nói xong, liền đi đến tủ quần áo lấy một hộp trang sức, lúc mở ra liền thấy một hộp nhỏ, bên trong nó là một bộ Ngọc Liên Hoàn(*) có hai vòng, được giữ gìn rất kỹ. Bà cẩn thận đưa cho Lâm Dư, rồi nói: Đây chính là đồ cổ bà sớm chuẩn bị để tặng cho nửa kia của anh con, bây giờ bà nhìn trúng rồi, đến lượt con đã định.”

(*)

Tiêu Trạch liếc mắt ra vẻ ghét bỏ: “Bà ngoại, bà vơ vét ở bên Phan Gia Viên đó hả?”

(*) Phan Gia Viên là một nơi bán đồ cổ.

“Mả cha bây, con còn chọc bà, bà không cho con đâu.” bà Mạn vỗ vỗ lên mặt Lâm Dư, “Sau này mà anh con bắt nạt con, con cứ vẽ bùa trên người giày vò nó, những cái khác bà không nói nữa, bà cũng không phải là người thích lải nhải.”

Lâm Dư nâng Ngọc Liên Hoàn như người mất hồn, cuối cùng trịnh trọng đáp một tiếng “Dạ”.

Cả hai ở lại khu bác sĩ không đi, lúc vừa mở mắt ra, cả hai đã được thêm một tuổi. . Tiêu Trạch cùng Lâm Dư nằm song song ở trên giường, cùng nhau nhìn đèn treo, đều đang suy nghĩ xem ngày hôm đó sẽ trải qua như thế nào.

Lúc Lâm Dư vẫn còn người nhà, cũng chỉ ăn qua một tô mì sợi dài, với ngụ ý là trường thọ, còn quà vật là gì thì xưa nay chưa từng thấy qua. Còn Tiêu Trạch thì khá hơn một chút, ông bà ngoại thường hay bày ra nhiều trò chúc mừng cho anh, mãi đến khi lớn lên bề bộn với công việc, ngại phiền phức, cho nên không tổ chức nữa.

Hai người suy nghĩ nửa ngày trời, cuối cùng cũng không nghĩ ra được mình sẽ làm gì, sau đó nhắm mắt lại trở mình chút ngủ thêm giấc nữa. Cả hai ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, lúc này bà Mạnh đã thong thả đi chơi, cho nên hai người cũng rời giường đi đến quán bar Xinh Đẹp.

Mới vừa vào cửa, người phục vụ đứng ở ngay cửa bắn dải lụa màu, lúc nhìn kỹ lại thì thấy quầy bar đã được sắp xếp trang trí một phen, chắc là muốn mở một buổi tiệc đứng. Lâm Dư có chút bất ngờ, dù gì cậu cũng chưa nói mình sẽ tới đây, chưa kịp nói ra câu cảm ơn, thì Tiêu Nghiêu diện một bộ vest đi tới, nói: “Em trai, tiệc sinh nhật là phụ, chủ yếu là muốn tổ chức lễ thành nhân cho em.”

Mắt Lâm Dư như muốn nổ đom đóm: “Anh xinh đẹp, em yêu anh ghê!”

Còn Tiêu Trạch như muốn bốc lửa: “Anh bỏ tiền ra.”

Anh giả vờ cái gì cũng không biết, rồi đạo diễn lên kế họach nửa ngày, là vì muốn tạo niềm vui bất ngờ cho cậu. Tuy anh không được xem là một người đàn ông lãng mạn, tính chất công việc khiến cho anh phải dùng lý trí nhiều hơn, vì thế nên khi anh nghĩ ra muốn làm lễ thành nhân cho trứng bịp bợm, nhưng mà cụ thể làm sao thì đó là cả một vấn đề.

Tiền phải trả dẫu cho hơn nhiều chút, thế nhưng cả đời chỉ có một lần, bạn nhỏ kia vui là được.

Vui vẻ đã đời xong, cuối cùng há mỏ đi bày tỏ với Tiêu Nghiêu.

Tiêu Trạch đi tới quầy bar uống một chút, cũng không nhìn thấy Giang Kiều đang cười trên sự đau khổ của người khác, lúc sau anh xoay chân ghế cao nhìn về phía Lâm Dư. Lâm Dư hệt như Lưu lão lão được Vương Hi Phượng xinh đẹp dẫn vào quan viên, nhìn cái gì cũng thấy mới.

(*) Lưu lão lão và Vương Hi Phượng là hai nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.

Quán bar không có thay đổi cách trang trí gì khác ngày thường, chỉ có khác là trên mỗi cái bàn có đặt thêm một hộp quà. Tiêu Nghiêu ôm lấy Lâm Dư đi tới cái bàn đầu tiên, bĩu môi nói: “Thử mở ra nhìn xem.”

Lâm Dư mở ra, bên trong là một đôi giày, cậu vừa nhìn liền thích ngay: “Anh xinh đẹp, anh tặng cho em sao?”

“Không phải, là anh em chọn đó, nhìn có đẹp không? Anh cảm thấy cũng bình thường.” Nói xong Tiêu Nghiêu liền dẫn Lâm Dư đi tới cái bàn tiếp theo. Lâm Dư mở hộp quà số hai ra, là một cái áo sơ mi, nhãn hiệu giống như áo anh Ba cho cậu.

Tiêu Trạch chuẩn bị quần áo giày từ đầu đến chân cho cậu, còn có balo nữa, Lâm Dư thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn anh toét miệng cười, nhìn qua rất là ngốc. Giang Kiều lại gần hỏi: “Tiêu xài hơi lãng phí rồi nhỉ?”

Anh gật đầu, đúng là hơi tiêu xài, trên thực tế phải bỏ ra hết số tiền thưởng một chuyến khảo sát.

Quà còn chưa mở hết, nào là xe đạp leo núi, găng tay đám bốc, tất cả nhu cầu trí thể đức mỹ của con người đều đầy đủ, đầu óc Lâm Dư lâng lâng, đến khi mở ra hộp quà cuối cùng có chút muốn òa khóc.

Hộp quà cuối cùng khá nhỏ, vừa nhìn qua ai cũng có thể đoán được bên trong nó là nhẫn.

Lâm Dư mở ra, nhìn hai chiếc nhẫn như người mất hồn, hệt như tối hôm qua thấy nhìn Ngọc Liên Hoàn vậy. Chờ đến khi ngây ngốc xong, cậu liền nhấc chân chạy đến trước mặt Tiêu Trạch. Hiện tại Tiêu Trạch ngồi ở trên ghế chân cao, vừa lúc có thể nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Cảm ơn anh.”

Tiêu Trạch lấy ra một chiếc, vô cùng bình tĩnh đeo cho Lâm Dư: “Lớn rồi phải chững chạc hơn, sau nảy ăn nhiều cơm, cười nhiều chút, đừng suốt ngày nghĩ vớ vẫn, nhớ kỹ chưa.”

“Ừm, nhớ rồi.” Lâm Dư lấy chiếc còn lại ra đeo cho anh, sau đó chui đến trước người đối phương nhỏ giọng nói, “Nhưng em chưa có chuẩn bị quà gì cho anh hết.”

“Không sao, anh cũng không thiếu thứ gì.”

Hai người bọn dần xem mọi người thành không khí, quán bar biến thành hội trường lễ cưới. Tiêu Nghiêu hất tóc, giày da đạp từng nhịp thoải mái bước đến trước quầy bar, sau đó búng tay một cái, Giang Kiều liền xách một cái túi nhỏ ra.

“Em trai, anh cũng có quà cho em, để cho em biết thứ gì thật sự tốt với mình nhất.” Tiêu Nghiêu lấy ra một cái hộp trong túi, “Tự mình mở ra xem có thích hay không.”

Lâm Dư nhận lấy, mở cái hộp ra xong bỗng dưng cảm thấy bối rối.

Tiêu Trạch nhanh chóng mắng: “Mẹ nó cậu không thể dạy mấy thứ tốt lành hay sao?”

Tiêu Nghiêu vẫn trơ bản mặt ra giới thiệu: “Một hộp là áo mưa an toàn cực mỏng của Platinum, trơn nhẵn lồi cả gân. Kia là dầu bôi trơn mùi hoa hồng, dịu nhẹ không kích ứng, dùng một lần không quên. Cuối cùng, là chai LANCÔME đen(*), dùng một chút rồi ép khô cậu ta.”

(*) là một sản phẩm dưỡng da vô cùng nổi tiếng và bán chạy.

Lâm Dư nhanh chóng che cái hộp lại, ngước mắt lên đụng ánh nhìn của Tiêu Trạch liền lập tức dời đi, sau đó Tiêu Trạch nắm tay cậu, mới chỉ có đụng đầu ngón tay, cậu cảm thấy cả người như bị điện giật.

Cả hai ở lại Xinh Đẹp chơi tới xế chiều, sau khi ăn cơm xong quay trở về hiệu sách Mắt Mèo. Do quà có hơi nhiều, cho nên sau khi về phòng ngủ Lâm Dư muốn sắp xếp lại, Tiêu Trạch thì ở ban can lắp ráp xe đạp leo núi cho cậu.

Sau khi sắp xếp xong, Lâm Dư bắt đầu đi tắm, lúc xong xuôi liền nhìn thấy hộp đặt trên bồn rửa tay, bên trong chính là ba thứ mà Tiêu Nghiêu tặng. Cậu lau lớp sương mù trên mặt kính, tiếp đó lại đứng trước gương ngẩng người, quên luôn phải sấy khô tóc tai.

“Trứng bịp bợm, em tắm xong chưa?”

Cậu nghe tiếng anh gọi liền hoàn hồn: “Sắp xong rồi, anh muốn dùng nhà tắm sao?”

Tiêu Trạch lắp ráp xe xong liền nghe thấy tiếng Lâm Dư đang tắm, cho nên anh đi sang phòng khác tắm xong một trận, cuối cùng quay về nhóc kia vẫn chưa chịu đi ra, làm anh cứ tưởng Lâm Dư ngủ quên ở trong đó luôn i một gian khác giặt xong tên kia còn chưa có đi ra, hắn đều muốn cho là Lâm Dư trong bồn tắm đang ngủ rồi chứ.

Lâm Dư nhìn vào gương vỗ vỗ lên mặt mấy cái rồi xoa đều kem dưỡng, thao tác giống như Tiêu Trạch làm khi đi khảo sát. Sau khi chà tới chà lui gần một phút, rốt cuộc cậu mới chịu về phòng ngủ, vậy mà lúc này trong phòng ngủ không có ai, cho nên cậu ra xung quanh lầu hai tìm thử, tiếp theo đứng ở cầu thang lầu một gọi, nhưng đều không có ai lên tiếng đáp trả.

Lâm Dư ngẩng đầu nhìn về phía tầng gác, đã lâu cậu cũng chưa lên, lẽ nào Tiêu Trạch đã lên tầng gác?

Cậu dọc theo từng bậc thang đi lên, bởi vì đi chân trần mặc đồ ngủ nên có hơi lạnh. Lúc đẩy cửa phòng tầng gác ra, mới nhìn thấy Tiêu Trạch ngồi ở trên cửa sổ nghiêng đang hút thuốc. “Sao anh lên đây thế?”. Cậu đi tới chui vào lòng anh ngồi, sau đó liền ngậm điếu thuốc giữa lòng bàn tay anh hút một hơi.

Tiêu Trạch ôm cậu, hơi thở quẩn quanh mùi thuốc lá rất nhạt: “Trứng bịp bợm, anh nghĩ lại rồi, không đòi quà hình như có hơi thiệt thòi.”

Lâm Dư chột dạ nhìn anh: “Nhưng giờ em đi mua cũng đâu có kịp.”

Tiêu Trạch dập điếu thuốc đi: “Không cần phiền phức như vậy.”

Lâm Dư cảm thấy bên hông mình bỗng dưng căng thẳng, lúc cúi đầu liền nhìn thấy Tiêu Trạch đang cởi thắt lưng của cậu ra rồi thắt đại một cái nơ bướm thay vào. Dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt của Tiêu Trạch có chút ý đồ, âm thanh cũng hệt như thế: “Thắt một cái nơ bướm, em chính là quà.”

“Anh.” Lâm Dư ôm lấy cổ Tiêu Trạch rồi nhắm mắt dựa vào trên vai anh, “Anh ngửi xem em có thơm không?”

Tiêu Trạch ôm chặt người vào trong lòng rồi ngửi một cái, hiện tại mùi thuốc lá cũng đã tản đi, rốt cục đã ngửi được một mùi hương hoa hồng thấp thoáng. Anh hơi chững lại, bàn tay sẵn tiện sờ lên đùi Lâm Dư, vừa mò tới cái mông của tên trứng này, bàn tay dính đầy dầu bôi trơn.

“Em tắm lâu cũng vì chuyện này?”

“Em… Em chỉ biết xoa đại thôi.”

Bàn tay Tiêu Trạch bóp lấy cái mông đầy thịt trơn nhẵn kia, đầu ngón tay nhẹ nhàng tiến vào sâu bên trong một chút, nơi đó vẫn chặt vô cùng, chứng tỏ vẫn chưa dùng dầu bôi trơn mở rộng qua. Anh cười ra tiếng, hỏi: “Trứng bịp bợm, em nói anh nghe xem em làm như thế nào?”

Lâm Dư không ngờ tới còn phải trả lời loại câu hỏi này, có hơi không vui mà uốn éo: “Em xịt vào tay rồi lau thôi, hệt như thoa kem lên mắt ấy.”

“Em nghĩ thoa thoa chùi chùi vậy là xong đó hả?”

“Em đần mà.” Lâm Dư lấy áo mưa an toàn từ trong túi áo ngủ ra, “Em còn muốn anh mang cái này nữa.”

Cuối cùng thì Tiêu Trạch cũng không nhịn nổi, siết chặt Lâm Dư vào trong lòng mình rồi cười banh nhà. Anh ôm đối phương đứng dậy khỏi cửa sổ nghiêng, sau đó bước một bước qua giường rồi đặt cậu nằm lên.

“Tách chân ra cho anh nhìn thử một chút.” Giọng nói Tiêu Trạch vẫn rất bình tĩnh, dường như không khác thường ngày là bao, nói xong liền nắm chặt đùi Lâm Dư dùng lực mở ra, rồi tiếp tục cởi áo ngủ cậu, “Ngại hả?”

Lâm Dư che chim nhỏ mình lại, thế nhưng Tiêu Trạch không chạm vào đằng trực, mà thẳng mò ra phía sau. Tiêu Trạch vừa vân vê vừa nhìn cậu, động tác từ nhẹ dần dần biến thành mạnh, còn dùng bàn tay cọ sát lên vùng đáy chậu.

Cậu từ bỏ chuyện che chim nhỏ, chuyển sang che mắt mình lại.

Tiêu Trạch thấy thế chỉ cười nhẹ, rồi cúi đầu hôn lên mu bàn tay câu, cái nơi phía sau đã mềm ra, ngay lúc Lâm Dư đang cắn môi, anh liền cắm một ngón tay vào vào xoay tròn. Lúc sau khi đến ngón thứ hai, anh ngậm lấy môi Lâm Dư, cánh tay đang che mắt của cậu cũng buông ra mà ôm lấy anh.

“Có đau hay không?”

Lâm Dư như sốt cao, mí mắt ửng hồng cả lên: “Bộ đau sẽ không làm nữa sao?”

Tiêu Trạch mơ hồ, thêm ngón thứ ba vào: “Dĩ nhiên là không rồi.”

“Anh…” Lần này Lâm Dư cảm giác đau thật, cậu thẳng lưng ưỡn ngực lên, trong mũi không ngừng kêu rên hừ hừ. Tiêu Trạch cởi áo ngủ cậu ra, thuận theo tư thế hiện tại gặm cắn hôn lên cổ cậu, sau đó ngậm lấy đầu v* trêu đùa. Sự chú ý của cậu bắt đầu tập trung vào khoái cảm trên ngực, dần dần quen với cảm giác trướng căng ở phía sau.

Lúc này Tiêu Trạch hôn lên lỗ tai cậu, khẽ thì thầm bên tai: “Ai cho em bôi bậy bôi bậy, nếu không anh đã liếm cho em rồi, sẽ không đau chút nào.”

Hai mắt Lâm Dư trở nên đờ đẫn, cây gậy nhỏ giữa hai chân đang gắng gượng suýt chút nữa đã bắn ra, cậu không biết Tiêu Trách nói thế là muốn cố ý cho cậu xấu hổ lúng túng, hay sẽ làm như vật thật, nhưng bây giờ đầu óc đã trống rỗng không suy nghĩ được thêm gì.

Cậu mơ hồ nhìn đôi mắt của Tiêu Trạch, hệt như vào trời đêm nhìn thấy hai vì sao.

“Anh, chịch em đi…”

Tiêu Trạch rút ngón tay ra, sờ nắn chỗ thịt trắng mịn kia, sau đó nhắm thẳng dương v*t ngẩng đầu trướng đau kia ngay cái lỗ nhỏ mấp máy, rồi từ từ đi vào bên trong.

Hai bên mông của Lâm Dư vừa tròn trịa lại mềm mại, còn vị trí chính giữa lúc này đã căng mịn ướt át một mảng.

Anh bỗng nắm lấy cánh tay đeo nhẫn của Lâm Dư, sau đó dẫn dắt bàn tay kia chạm vào chỗ gắn kết của hai người.

Sau khi nhồi no vào, Lâm Dư bắt đầu thở không nổi, cái miệng đóng mở liên tục chỉ có thể phát ra một chuỗi từ tượng thanh, mà Tiêu Trạch vẫn còn đang tiến sâu vào bên trong, làm cậu cảm thấy anh dường như sắp đâm đến bụng mình luôn rồi.

Rốt cục cũng đi vào toàn bộ, trán Tiêu Trạch tuôn ra một tầng mồ hôi. Anh cúi người xuống, vô tình làm trán Lâm Dư bị dính theo. Tiếp sau anh đè hai chân cong lên, dùng vai ghim chặt hai bên đầu gối cậu rồi nói: “Cắn chặt như vậy, chứng tỏ rất thích phải không.”

Lâm Dư gắt gao ôm lấy vai Tiêu Trạch vai: “Vậy anh có thích em không?”

Sự nhẫn nại của Tiêu Trạch dần bị cạn sạch, anh cúi xuống chặn lấy đôi môi mỏng của Lâm Dư rồi bắt đầu cố định eo cậu ra sức đâm vào rút ra, sau một hồi quyết tâm dùng dương v*t quét hết vách thịt mềm mại bên trong, cuối cùng cũng đâm trúng được ví trí nhạy cảm kia.

Lâm Dư bị anh bắt nạt đến độ bật khóc, nước mắt theo khóe mắt chảy vào bên trong tóc mai, lồng ngực phập phồng lên xuống mãnh liệt không ngừng. Ngay lúc cậu không còn chút dưỡng khí nào, Tiêu Trạch mới buông cậu ra.

Nhìn thấy hai dòng nước mắt, Tiêu Trạch cố ý hỏi: “Khóc cái gì?”

Chiếc giường đơn kêu cọt ca cọt kẹt, Lâm Dư cũng không thể nói trọn một câu: “Chậm…Chậm một chút..”

Cậu đưa tay định đánh Tiêu Trạch, đúng lúc dương v*t bên trong mình cũng đâm tới khiến người cậu mềm oặt ra như bãi bùn, hai chân tách rộng không ngừng đung đưa theo từng cú nhấp của thứ cứng ngắc nóng hổi kia.

Mài đến khi cả người Lâm Dư mồ hôi đầm đề, nước mắt nước mũi tèm nhem, âm thanh cũng không khống chế được, Tiêu Trạch mới cho Lâm Dư bắn ra, một mảnh tinh dịch trắng xóa phun trên cơ bụng mình. Lúc bấy giờ anh vẫn còn cứng, sau khi Lâm Dư cao trào xong liền rút ra khỏi người cậu. Hai mắt Lâm Dư không còn nhìn thấy gì, đôi chân cũng không còn sức đâu khép lại, cậu được Tiêu Trạch vớt lên ôm vào ngực xoa một hồi, đầu v* sưng đỏ trượt trên cơ bụng của anh, liền cảm thấy cơn tê dại mới ập đến.

Tiếng khóc nức nở của Lâm Dư càng to hơn: “Anh…”

Dục vọng lúc này củaTiêu Trạch càng tăng lên, anh banh khe mông của cậu ra đi vào lần hai, lúc vào cố đè nén cổ họng hỏi: “Cục cưng, hối hận rồi hả?”

Lâm Dư nhỏ giọng lầm bầm: “Sợ tiên khí của em bị anh đâm tản đi hết đó.”

“Vậy anh rút ra?”

Lâm Dư nổi giận nói: “Rút thì rút đi.”

Miệng trên thì nói rút, thế mà cánh tay lại ôm chặt đối phương, thứ nhét vào cơ thể kia va chạm một cách mãnh liệt, ở chỗ xương cụt nhất thời trở nên mỏi nhừ, phía bụng co rút thịt chặt từng cơn, phía bắp đùi cũng bắt đầu run lên.

Cậu ỉu xìu nằm trong ngực Tiêu Trạch, không gây chuyện chỉ khó thút tha thút thịt, bởi giờ còn sức đâu mà tranh luận. Tiêu Trạch dùng một tay ngắt eo cậu, còn tay kia ghim chặt sau gáy mà khẽ thì thầm: “Nếu lỡ như đâm nát tiên khí thì em cứ ngoan ngoãn làm người bình thường, rồi ở bên cạnh anh, còn không đâm nát thì…”

Lâm Dư thở hổn hển: “…Thì sao?”

Tiêu Trạch nói: “Thì chờ mỗi ngày đều bị thao.”

Lâm Dư lại bị ôm vào trong ngực thao bắn thêm một lần nữa, thể lực cậu bị tiêu hao gần cạn kiệt, toàn thân ngâm trong mồ hôi nóng, lúc sau không còn sức tiếp tục nằm úp sấp vểnh cái mông lên. Tư thế này có thể nhìn rõ toàn bộ, khe mông phía sau của cậu bị ma sát thành màu đỏ tươi, ngực cùng vai chi chít vết hôn, mà trước ngực và vai hiện đầy dấu vết.

Sau khi kết thúc cuộc mây mưa, giữa đùi cậu trở nên dinh dính, chảy ra một dòng dịch trong suốt, đang định lăn vào ôm Tiêu Trạch ngủ, thế nhưng chả lăn được. Tiêu Trạch đã đi xuống lầu, chỉ chừa lại một mình cậu nằm trơ trọi trên giường nhỏ tầng gác này

“Anh..” Lâm Dư hé mở môi nhưng không phát âm ra chữ nào, cuống họng bỏng trở nên khàn khàn, môi cũng khô nứt nẻ.

Tiêu Trạch xuống lầu trải ga giường, sau đó làm thêm một ly nước mật ong, lúc trở lại tầng gác thì trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác tội lỗi. Bởi vì anh nhìn thấy Lâm Dư trần truồng chui ra khỏi chân, toàn thân đều có dấu, còn trên mặt lấm lem nước mắt, hai con mắt sưng đỏ cứ nhìn vào vô định.

Trứng bịp bợm bị anh làm cho đần luôn rồi.

Tiêu Trạch liền đi tới đỡ cậu dậy đút nửa ly nước, chờ uống xong mới ôm xuống lầu. Trong lúc tắm rửa, Lâm Dư đã ngủ thiếp đi, ngón chân co quắp lúc đạt cao trào vẫn chưa xòe ra, bộ dạng vừa xấu hổ vừa căng thẳng.

Sau khi nằm lên giường, Tiêu Trạch hôn lên tóc mai của Lâm Dư, nói thêm một câu sinh nhật vui vẻ.

Tắt đèn, Ngọc Liên Hoàn ở phía đầu giường dường như còn lộ ra ánh sáng trơn bóng, hai vòng liên kết vào nhau, ngụ ý chính là vĩnh kết đồng tâm.(*)

(*) gắn bó trọn một đời.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Không Đường Thối Lui