Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 61: Chương 61


"Thứ gì không thể mua được bằng tiền thì ngươi có thể mua được bằng rất nhiều tiền! Cho dù là muốn mua cả thiên hạ cũng không thành vấn đề.

Câu nói khoa trương tưởng như đùa cợt đó lại lại là khẩu hiệu nổi danh của đệ nhất thương hội Vạn Kim.

Tất nhiên không phải cái gì trên đời này bọn họ cũng có thể lấy ra được, nhưng những thứ quý giá hạn hữu thì thương hội này lại không thiếu.

Cứ mỗi một lần Vạn Kim tổ chức đấu giá thì không biết có bao nhiêu vật phẩm quý báu, kỳ trân dị bảo đã khiến cho người người tranh giành kịch liệt, hận không thể bán cả gia tài để thu về tay.

Do đó, các thế lực từ lớn đến bé đều không bao giờ muốn để lỡ một kỳ đấu giá hội nào cả.

Biết đâu vận khí của ngươi tốt, có thể giành lấy một món cũng đủ để ngạo thị quần hùng, thiên hạ ngưỡng mộ a.

Danh khí càng lớn thì chất lượng phải đảm bảo, thương hội Vạn Kim luôn có tiêu chí rất cao cho vật phẩm được đấu giá.

Vật phẩm phải được qua kiểm định gắt gao bởi những nhà đánh giá chuyên nghiệp, kiến thức uyên bác.

Còn việc đồ giả thì thật xin lỗi, trừ khi kẻ đó hận mình sống quá lâu rồi mới dám giả giở trò trước mặt thế lực khổng lồ như Vạn Kim.

Nghe nói từng có một cao thủ Chân Võ Môn ỷ mình võ nghệ cao cường đã dám vuốt râu hùm, kết quả hắn ta ...không sống thọ quá một ngày, toàn gia bị diệt.

Cũng từ chuyện đó mà thương hội này đã mạnh mẽ chấn nhiếp thiên hạ, cho dù là tông môn đại phái cũng phải thành thành thật thật, không dám có ý nghĩ càn rỡ.

Không ai biết rốt cuộc Vạn Kim thương hội có thực lực khủng bố đến cỡ nào, nhưng chắc chắc một điều rằng họ phải siêu việt bất kỳ thế lực nào khác.

Cũng phải thôi, nếu không có bản lĩnh thì cơ đồ phú khả dịch quốc của họ đã sớm bị kẻ khác thôn tính rồi, làm sao có thể ung dung độc bá thị trường thế giới được cơ chứ.

Cũng như bao lần tiểu hội khác, hôm nay Vạn Kim đấu giá hội mở cửa từ khá sớm.

Tiếng kèn, tiếng trống, bong bóng, pháo hoa, cờ xí, đủ thứ được mang ra trang hoàng, tô điểm khiến cho khu trung tâm của Hắc Quận rộn rã và tươi vui hơn vẻ âm u ngày thường rất nhiều.

Các nẻo đường vốn chật chội bởi những sạp hàng vỉa hè cũng đã thông thoáng, kể cả những tên hành khuất cũng không thấy bóng dáng đâu cả.

Xa xa, từng chiếc xe ô tô xa xỉ đắt tiền không ngừng tiến về phía tòa nhà Vạn Kim.

Họ là những tay đại phú hào, những nhà tài phiệt hoặc là đại diện cho một thế lực nào đó, nói chung là đủ loại người trong giới thượng lưu Yên quốc.

Là một trong các đại gia tộc lâu đời, Mộc gia hiển nhiên phải đến tham dự sự kiện hoành tráng này rồi.

Ngoài ra còn có một lý do đặc biệt là bọn họ muốn lợi dụng lần đấu giá này để thực hiện “thượng kế” của Tiểu Hắc nhằm giải quyết hai mối họa từ Thanh Hà Môn Và Hổ Lưu Phái.

Có điều vì e ngại Ẩn Sát có thể cho người mai phục nên lần này chỉ có một mình Tiểu Hắc xuất mã.

Với bản lĩnh của tiểu tử này, trừ khi bị bao vây trong tuyệt cảnh, còn không thì dù là cao thủ hoàng cấp hậu kỳ cũng đừng mong lưu nó lại được.

- Thật là náo nhiệt.

Lâu rồi ta không được tự do như vậy.

Nhìn dòng người đông đúc trước mặt, Tiểu Hắc cảm thấy tâm hồn thư thái hơn rất nhiều.

Dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ, suốt ngày không tu luyện thì là chém giết, tâm tình bị tích tụ gò bó khó chịu là chuyện dễ hiểu.

- Ca ca, ta đói quá.

Ngươi có thể bố thí cho ta vài đồng lẻ không? Ta đã một tuần không có gì bỏ bụng rồi.

Một bàn tay gầy yếu khẽ lay nhẹ vạt áo của Tiểu Hắc, nó khẽ xoay người thì trông thấy một đứa trẻ chừng ba, bốn tuổi, ăn mặc rách rưới, ốm đói đến chỉ còn da bọc xương.

Ánh mắt đứa trẻ không ngừng nhìn vào bọc đồ ăn trên tay Tiểu Hắc, nước bọt nuốt xuống liên tục.

- Đói sao? Ở đây ta còn vài cái đùi gà nóng, ngươi cầm lấy mà ăn.

Mỉm cười nhân hậu, Tiểu Hắc hào phóng đưa bọc gà rán của mình cho đứa trẻ.

Thấy đứa bé có phần lo sợ, không dám tiếp nhận thì Tiểu Hắc liền đặt vào trong tay của nó.

- Ăn đi, nhớ lấy.

Phải sống thật mạnh mẽ.

Sau vài giây thất thần, đứa trẻ cẩn thận xếp bọc thức ăn lại, rồi cúi đầu cảm tạ Tiểu Hắc.

Tiếp theo, nó chạy vội về phía một con hẻm nhỏ ở gần đó.

Bằng vào giác quan được tăng cường của mình, Tiểu Hắc có thể nhìn ra được có một cặp vợ chồng trung niên.

Tình cảnh họ còn nguy cấp hơn đứa bé nhiều, chắc hẳn đã bị thiếu ăn từ lâu.

Tiểu Hắc nghe rõ giọng nói mừng rỡ của đứa bé.

- Lão cha, mụ mụ, hai người mau ăn đi.

Hôm nay chúng ta không đói nữa rồi.

Hai vợ chồng nọ đã sức cùng lực kiệt, nhìn thấy những đùi gà nóng hổi thơm phức thì cứ ngỡ là trong mộng.

Theo bản năng, hai người cầm lấy nhai ngấu nghiến.

Đứa bé cũng chọn một cái đùi gà cắn một miếng, nụ cười vui vẻ hiếm hoi xuất hiện trên môi của nó.

- Tiền, là tiền ông nó ơi.

Người phụ nữ khi định lấy thêm đồ ăn cho chồng mình thì khẽ chạm vào thứ gì đó cộm lên.

Bà ta khẽ đưa mắt nhìn thì hóa ra phía dưới thức ăn lại là một sấp giấy bạc.

Cả chỗ này ít nhất cũng cả trăm ngàn chứ chẳng ít.

Ba người bọn họ vừa vui mừng kèm theo sợ hãi, vội vã giấu túi thức ăn đi.

Bấy giờ người mẹ mới hỏi con mình:

- Tiểu Cẩu tử, con lấy túi thức ăn này ở đâu?

- Là của một ca ca tốt bụng cho con.

Ca ấy khi nãy ở bên kia đường.

Dùng ngón tay chỉ về hướng nơi Tiểu Hắc vừa đứng, nhưng hiện tại đã không còn bóng dáng của ai nữa.

Đứa trẻ mơ hồ nhìn khắp nơi tìm kiếm, còn người vợ thì nhìn chồng mình, bốn mắt mang theo cảm xúc phức tạp.

Họ đều hiểu rằng bản thân vừa gặp phải quý nhân, ông trời không tuyệt đường.

Lúc này Tiểu Hắc đang chậm rãi đi gần về phía cổng lớn của Vạn Kim thương hội.

Nó không thể cho gia đình kia quá nhiều tiền vì như vậy ngược lại sẽ hại bọn họ.

Quá nhiều tiền sẽ khiến kẻ khác động lòng tham, sát tâm khởi, hậu hoạn vô cùng.

Chính nó cũng từng trải nghiệm một lần rồi đấy thôi.

- Còn sống thật tốt, còn ăn được thật tốt, còn...phụ mẫu thật tốt.

Khẽ cảm thán một câu, Tiểu Hắc chợt cảm thấy mình rất cô độc.

Dường như cảnh vật, cả thế giới xung quanh và nó là hai thể riêng biệt.

Dường như trong phút chốc nó đã hóa thành hư vô.

"Đứa trẻ này..."

Diệp Thanh Hàn nhận ra biến hóa của Tiểu Hắc, lão chỉ có thể lắc đầu thở dài một hơi.

Mỗi người có tạo hóa riêng của mình, đệ tử của lão từ khi sinh ra đã trải qua biến cố quá nhiều, tâm tính đã được ma luyện.

So với đám người sinh ra trong các gia tộc tu tiên, Tiểu Hắc sẽ tiến xa hơn bọn chúng rất nhiều.

Điểm cuối của tiên đạo không phải vô tình, cũng chẳng phải hữu tình.

Kẻ không trải qua hồng trần lịch luyện sẽ không thể chứng đạo được.

Tâm vô hình vô tướng, không thể tu luyện mà phải chân chính trải nghiệm.

Diệp Thanh Hàn không để ý, điểm sáng cực nhỏ bên trong đan điền Tiểu Hắc bỗng nhiên tỏa sáng khác thường.

Chỉ là một phút sau, nó lại trở lại như bình thường.

Tiến gần đến khu trung tâm, các cửa hàng lại càng nhộn nhịp, lượng khách hàng ra vào không ngớt.

Xem ra hôm nay là một ngày làm ăn khấm khá của các cửa hàng nơi đây khi bọn họ được hưởng lợi từ sức ảnh hưởng của tiểu hội đấu giá.

Đang lướt đi một cách thong thả, Tiểu Hắc chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ xa.

Thị lực của nó vượt xa người thường nên có thể phát hiện đối phương mà không sợ người kia quan sát ngược lại.

-Hóa ra là cô nàng Viễn Y Tình chua ngoa đanh đá.

Hắc hắc, Ngũ Hợp Phái chắc chắn không bỏ qua sự kiện đấu giá lần này, cô ta xuất hiện ở đây cũng không có gì là bất ngờ.

Là đệ tử ký danh của Hà Liệt, Viễn Y Tình được sư phụ dắt theo đến buổi đấu giá để lịch lãm cũng không phải điều gì khó suy đoán.

Cười khẽ một cái, Tiểu Hắc liền dùng thuật ẩn thân lặng lẽ tiến đến một góc vừa đủ để có thể âm thầm theo dõi.

Với thính giác nhạy bén, nó không cần phải tiến đến quá gần cô ta mà vẫn dễ dàng nghe được âm thanh phát ra từ nữ tử họ Viễn.

-Sư muội thích ngọc bội này sao? Vậy để sư huynh tặng cho muội

Hoa thơm thì ắt có ong bướm bu quanh, bên cạnh Viễn Y Tình từ lần gặp gỡ tại Hắc Quận trước vẫn luôn có hai tên hộ hoa cao thủ theo sát.

Đó không ai khác hơn là hai tên đệ tử khác của Hà Liệt, Phương Chúng và tên sư đệ lùn tịt xấu xí Xà Ngũ.

Mặc dù tu vi của hai tên này đều đạt đến hoàng cấp sơ kỳ, song do Tiểu Hắc rút kinh nghiệm từ những lần chiến đấu trước nên đã giữ một khoảng cách khá an toàn.

Ngoài ra một phần do khách nhân ra vào đông đúc, bọn chúng lại đặt hết tâm tư lên người vị sư muội của mình nên không hề phát hiện ra bản thân đang bị theo dõi.

-Đa tạ Phương sư huynh.

Ngọc bội này muội thật sự rất thích.

Cầm lấy món quà từ vị sư huynh đẹp mã của mình, hai mắt Viễn Y Tình hiện rõ ý cười, thỏa mãn vô cùng.

Điều này làm cho Phương Chúng tự đắc, bày ra một bộ dáng đầy tiêu soái, anh khí mười phần.

Tên lùn họ Xà biết không thể tranh phong lấy lòng mỹ nhân với sư huynh của mình nên khuôn mặt có phần thất vọng, ghen ghét.

-Haha, chỉ cần muội thích thì dù là sao trên trời ta cũng có thể vì muội mà hái xuống.

Dùng câu tán gái kinh điển của những kẻ phong lưu, Phương Chúng càng mỉm cười rạng ngời.

Nhìn hắn ta, ánh mắt Viễn Y Tình cũng có chút si ngốc.

-Chúng ta phải mau lên kẻo sư phụ lại quở trách.

Đấu giá hội lần này người đặt kỳ vọng không ít đâu.

Chướng mắt với cảnh liếc mắt đưa tình của hai vị sư huynh muội của mình, Xà Ngũ khó chịu lên tiếng cắt ngang.

Lúc này, cô nàng họ Viễn liền giật mình, hai má đỏ ửng, tỏ ra khá thẹn thùng.

Dù bình thường có phần điêu ngoa nhưng cô ta cũng chỉ là một thiếu nữa đang tuổi xuân thì, khó tránh lúng túng trong chuyện trai gái thường tình.

Ngược lại, họ Phương lại cười như không cười, có chút bất mãn với tên sư đệ của mình, bên đáp lại:

-Thời gian còn khá sớm, sư đệ chớ lo.

Lại nói, có sự trợ giúp tài lực từ phụ thân của Y Tình sư muội, sư phụ sẽ chắc chắn đạt được thứ người muốn, không ai đủ sức tranh đoạt được.

-Phụ thân của sư muội.

Xà Ngũ chân mày khẽ nhíu thắc mắc hỏi lại.

Gã biết đấu giá hội cần phải nói đến độ giàu có, ai có nhiều tiền trả giá cao sẽ giành được vật phẩm.

Nếu người của Viễn gia giúp sức, thì cơ hội của bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều.

Nói như vậy, Y Tình sư muội cũng sẽ trở thành hồng nhân bên cạnh sư phụ của bọn họ, tương lai tất sẽ được ưu ái hơn xưa, vỗ cánh bay cao a.

-Phương huynh quá lời.

Thân làm đệ tử phải vì sư tôn và môn phái tận sức của mình.

Cha muội vốn cũng có tích lũy nhiều năm, lần này gom góp gần như toàn bộ tài sản được hai trăm năm mươi triệu.

Chỉ mong có thể giúp sư phụ người đạt được chân bảo như thỏa nguyện.

Giọng điệu ý tứ có phần ngạo nghễ, Viễn Y Tình không e ngại khoe khoang về cống hiến của phụ thân mình.

Tứ đại gia tộc quân đội, Viễn gia tuy chiến lực yếu nhất.

Có điều nói về tình báo và kinh thương thì họ lại ngạo nghễ xếp đầu mà không gia tộc nào có thể so bì.

Trong đó, cha của Viễn Y Tình lại là người chuyên phụ trách về mảng kinh doanh của gia tộc nên tài phú ông ta dành dụm được cũng không phải là ít.

Ở đây, chúng ta phải nói đến tài lực của Chân Võ Môn một chút.

Để duy trì cho những cao thủ nội khí tu luyện và nâng cao thực lực, số tiền mà các môn phái tiêu phí là không hề nhỏ.

Hằng năm, dựa vào những thế lực phụ thuộc bí mật, bọn họ đã thu về không ít của cải.

Song, tu vi càng cao thì tài nguyên càng Khan hiếm, vạn kim khó cầu.

Giống như những vị trưởng lão như Hà Liệt, hoàng cấp hậu kỳ tu vi, nếu không có cơ duyên hoặc kỳ hoa dị thảo thì cả đời này của bọn họ muốn đột phá đến huyền cấp là rất gian nan.

Hoặc có thể nói, mười người chỉ một, hai có thể qua một ải đó đã là chuyện đáng mừng rồi.

Chính vì lẽ đó mà Viễn Y Tính mới được Hà Liệt lựa chọn làm ký danh đệ tử của mình.

Thông thường, một người đạt đến hoàng cấp tu vi còn chưa chắc lọt vào mắt xanh của trưởng lão môn phái chứ đừng nói đến những đệ tử ngoại môn chỉ mới đạt đến nhân cấp.

Với thông tin cũng từ phụ thân của Viễn Y Tình tiết lộ, lần đấu giá hội này sẽ xuất ra bảo vật hiếm có.

Do đó, với sự hỗ trợ của ông ta, Hà trưởng lão quyết tâm đoạt lấy tiên cơ, nhất động phải đoạt bảo về tay.

Nếu bảo vật có thể gia tăng thực lực của lão ta thì không gì tốt hơn, còn không thì đem bán lại cũng sẽ kiếm được không ít.

Nhất cử lưỡng tiện!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đệ Nhất Thần Thâu