Đan Thần

Chương 95: Giết ra một con đường


Trình Cung nhìn mọi người nói:

- Không có nhiều đạo lý lớn như vậy, ta muốn nói cho mọi người chính là. Mặc kệ lần này cướp bóc bao nhiêu, cướp được đều là của các ngươi, đến lúc đó mọi người tập trung đồ vật cướp được lại, trở về phân phối. Nếu có huynh đệ chết đi ở trong lần hành động này, trừ phần chia cho hắn ra, Trình Cung ta còn có thể xuất ra ba ngàn lượng hoàng kim cho gia đình hắn.

Lưu Chấn Văn nghe xong, đường đường là Siêu Phàm kỳ có được pháp lực, thiếu chút nữa té từ trên lưng ngựa xuống, nói đùa gì vậy, cỡi ngựa cướp bóc trên thảo nguyên. Cái này căn bản là tìm chết, hắn điên rồi.

Thảo nguyên mênh mông, chỉ cần xảy ra chuyện gì, thiết kỵ thảo nguyên rất dễ dàng truy tung, cho dù sau khi đoạt xong lập tức trở về, cũng rất khó tránh thiết kỵ thảo nguyên vây quét, huống chi hắn lại muốn một đường đoạt lấy, nói đùa gì vậy. Tên quần là áo lượt này, hắn cho rằng đây là đi dạo sao, bên kia giam sứ giả, đánh sứ giả, bên này làm ra động tác bực này, điên rồi, nhất định là hắn điên rồi.

May mắn mình không có đầu nhập vào Trình gia, không sợ Trình gia tranh đấu cùng Hoàng đế và các thế lực khác, chỉ là Trình gia có một phá gia chi tử như vậy cũng không được. Giờ phút này ở dưới Trình Cung cổ động, cảm xúc của các tướng sĩ đều thay đổi. Lưu Chấn Văn cảm giác, hiện tại chỉ có mình là thanh tỉnh, nhưng phải làm thế nào đây.

Tên đại thiếu này có mệnh tốt, bên người có Huyết Chiến do Trình lão gia tử phái tới, càng có một đám hoàn khố điên cuồng theo hắn. Tống đại thiếu kia, hắn mới là Thoát Thai kỳ a, vậy mà cũng dám đến, còn có Bàn Tử kia, nếu quả thật xung phong liều chết, chỉ sợ ngựa của hắn không chịu nổi.

Nhưng vào lúc này, ở Trình Cung ra lệnh, thành viên Huyết Chiến bắt đầu phân phát một ít gì đó cho tất cả mọi người, đây đều là dược tề cùng đan dược trước kia tiểu Tuyết luyện chế, lần này Trình Cung phát ra một lần duy nhất. Thời điểm mọi người ở đây hưng phấn vì có nhiều dược vật như vậy, một câu của Trình Cung lại làm cho tất cả mọi người trợn tròn mắt.

- Đan dược là cho mọi người dùng, dược tề chủ yếu là cho ngựa ăn, đương nhiên, lúc cần thiết cũng có thể cho ngựa ăn đan dược...

Không đợi Trình Cung nói xong, người phía dưới lập tức phát nổ.

- Ah... Cho ngựa ăn, nói đùa gì vậy, đây chính là dược tề cấp tám a.

- Ta đây đều là dược tề cấp chín, trên người của ta ẩn dấu một bộ là dùng để cứu mạng.

- Đây cũng quá phá sản đi, đây đều là đan dược Nhân cấp trung phẩm, sao có thể dùng cho ngựa ăn...

- Tùy tiện một viên đan dược, đều bằng nửa năm quân lương của chúng ta.

...

Cho ngựa ăn dược tề thậm chí đan dược, này làm cho bọn hắn thật sự không có cách nào tiếp nhận. Coi như là Bách phu trưởng hoặc là Thiên phu trưởng cũng không có nhiều dược tề cao cấp bực này, đan dược càng là đồ vật bảo vệ tánh mạng, đơn giản không sử dụng được, chưa từng nghe nói qua dùng để cho ngựa ăn.

Bàn Tử ở một bên hắc hắc cười xấu xa, trong lòng tự nhủ này tính toán cái gì, các ngươi mới biết được bao nhiêu ah.

- Đều an tĩnh cho ta!

Trình Cung quát:

- Dược tề trọng yếu hay là mệnh trọng yếu, vì sao thiết kỵ thảo nguyên có thể thường xuyên giết qua đánh cướp chúng ta, mà chúng ta lại biết rất rõ ràng chỗ đó có bộ lạc cũng không dám đơn giản giết qua. Còn không phải bởi vì thảo nguyên bao la, không có chướng ngại, mà thiết kỵ bọn hắn cường đại. Một khi tiến lên bị phát hiện, rất nhanh bọn hắn có thể thay đổi kỵ binh vây giết. Nhưng nếu như chúng ta chạy nhanh hơn so với bọn hắn, đoạt xong đào tẩu, kia chẳng khác nào bọn chúng vào biên cảnh chúng ta đánh cướp cả. Chúng ta dựa vào là cái gì, nói cho các ngươi biết, bên trong những dược tề kia có trộn lẫn nhiều dược vật khác. Người phục dụng không có hiệu quả quá lớn, chỉ có thể dùng để kích thích sự khôi phục của ngựa, chỉ cần có tiền, chỉ cần về sau đi theo ta, đừng nói dược tề, coi như là các loại đan dược cũng rộng mở cung ứng, đi!

Xác thực Trình Cung đã pha loãng dược tề điều phối qua, nhưng mà đa số đều có thể đạt tới dược tề sáu bảy cấp, người phục dụng hiệu quả vẫn tốt, hắn nói như vậy chỉ là sợ những người này đến thời điểm mấu chốt không bỏ được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Bàn Tử, ngươi cẩn thận một ít, đừng đến lúc đó theo không kịp đại đội, bị địch nhân đuổi theo.

Sắc Quỷ nói xong, thúc ngựa chạy đi.

- Ngươi vẫn là tự lo cho mình đi, tiểu Cửu, chiếu cố tốt người này.

Bàn Tử nói xong sờ lên không gian giới chỉ của mình, đại thiếu cho nhiều đan dược như vậy, thật sự không được mình trực tiếp cho ngựa ăn Hồi Nguyên Đan, cũng không tin nó chạy không được. Con mẹ nó, hiện tại xem như đã minh bạch, có đại thiếu là kho đan dược siêu cấp, mình không dùng nhiều quả thực rất xin lỗi huynh đệ, làm huynh đệ phải cố gắng hỗ trợ chia sẻ, nhất định phải có đảm đương gánh một ít.

Lam Vân đế quốc là thẳng đến khi Trình Tiếu Thiên xuất mới dần dần quật khởi, thời gian dần trôi qua đã cường đại đến mức đuổi thiết kỵ thảo nguyên chạy về nơi của bọn chúng, một lần hành động trở thành một trong những thế lực sánh ngang cùng Đồ Đằng Đế Quốc, Man tộc, Thảo Nguyên Vương Đình.

Trải qua trên trăm năm biến hóa, hôm nay Thảo Nguyên Vương Đình ở trên thảo nguyên đã thành lập một quốc gia cường đại. Tuy tính chất du mục vẫn còn, nhưng hơn ba trăm bộ lạc của bọn hắn cũng bắt đầu vây quanh Vương đô lập căn cơ, sau đó lại du động vây quanh cái căn cơ này, tạo thành một tồn tại cường đại.

Bộ lạc A Cổ Đạt Mộc là một trong mười đại bộ lạc bên ngoài Vương đô, trừ ở Vương đô có một chi năm vạn đại quân của bộ lạc A Cổ Đạt Mộc, A Cổ Đạt Mộc bọn hắn còn có được ba vạn đại quân phòng vệ. Phải biết rằng trước kia đây là không thể tưởng tượng nổi, thảo nguyên đều là lên ngựa đánh giết, xuống ngựa nuôi dê, cũng chỉ có như A Cổ Đạt Mộc bài danh trước mười đại bộ lạc mới có thể có nhiều quân đội như vậy. Chỉ là hôm nay, những quân đội này không có ở đây, nhưng mà người bộ lạc A Cổ Đạt Mộc cũng không có lo lắng. Bên cạnh một dòng sông lớn, hình thành một thành thị hơn mười vạn người. Hôm nay vô cùng náo nhiệt, ba mươi lăm bộ lạc ở chung quanh đều nhao nhao chạy đến bộ lạc A Cổ Đạt Mộc, đây là thời điểm tổ tức giao dịch hội một tháng một lần.

- Cướp!

Lặng lẽ tiếp cận, âm thầm tĩnh dưỡng, một mực đợi đến lúc mặt trời sắp xuống núi, ánh chiều tà chiếu rọi xuống toàn bộ bộ lạc A Cổ Đạt Mộc, một đội ngựa giống như cuồng phong xông vào nơi đóng quân của bộ lạc A Cổ Đạt Mộc. Tuy thời gian lâu dài, bọn hắn đã cố định xuống một ít, nhưng bọn hắn cũng không có bao nhiêu công sự phòng ngự, trên thực tế ở trên thảo nguyên mênh mông, bọn hắn xem ra căn bản không cần phải phòng ngự. Ngươi dám đến, bọn hắn lập tức lên ngựa nghênh địch.

Cũng chính bởi vì như thế, một đội ngựa như cuồng phong này rất nhẹ nhàng sát nhập vào trong đó, vô cùng đơn giản giết vào. Có thể phản kháng vốn không nhiều lắm, tuy những bộ lạc khác tới tham gia giao dịch đều mang một ít binh sĩ, nhưng đều là binh sĩ bình thường.

Ở dưới đội kỵ mã giống như cuồng phong lao qua, lập tức đều nhao nhao trở thành dã quỷ. Sau đó những người này chia làm mười tổ, nhanh chóng cướp những hàng hóa kia đi, bọn hắn cũng không có mang đi, mà đều tập trung vào một quảng trường. Rất nhanh hàng hóa, dược tài trên quảng trường kia chồng chất thành núi, các loại vàng bạc càng nhiều không kể xiết.

Vốn bộ lạc A Cổ Đạt Mộc được xưng cưỡi lên lưng ngựa là trở thành chiến sĩ thảo nguyên, năm vạn tinh anh nhất ở Vương đô, còn lại ba vạn bị tộc trưởng bọn hắn mang đi trợ uy cho Tô Hợp Vương tử. Một số người khác thì bị giết không còn, lúc này căn bản không có biện pháp phản kháng. Hơn một ngàn người điên cuồng đánh cướp gần một canh giờ, trước khi viện binh của hai bộ lạc gần nhất đuổi đến liền bỏ chạy.

Thời điểm rút lui lại gặp một viện binh của bộ lạc khác, vừa vặn đụng phải đối đầu. Tuy ở bộ lạc A Cổ Đạt Mộc, hơn một ngàn người bọn hắn liền ngăn chặn toàn bộ người bộ lạc, nhưng mà không có biện pháp khống chế những người kia sử dụng phương pháp liên hệ cứu viện.

- Sát!!!

Loại tao ngộ này là không có biện pháp tránh, cho dù ngươi có thiên biến vạn hóa, các loại kế sách… Loại thời điểm này xem chỉ có lực lượng, sĩ khí. Loại tao ngộ trước mặt này, có thể làm là giết. Nương theo tiếng sát của Trình Cung, tiếng gào thét trùng thiên, tất cả mọi người nhao nhao lấy ra ngựa. Ngựa của Lam Vân đế quốc có rất nhiều bất đồng cùng thảo nguyên, càng thêm sắc bén, càng bền sức.

Hoàn toàn là chiến đao của quân đội Lam Vân đế quốc, ngựa quân đội, sáo lộ của quân đội chính quy, chỉ có quần áo là của mã tặc. Ai cũng có thể nhìn ra bọn họ là quân đội giả trang, nhưng cái này cũng không trọng yếu.

Vừa rồi đơn giản đánh cướp ở bộ lạc A Cổ Đạt Mộc cũng không có làm cho bọn này kính sợ, giờ phút này mỗi người đều theo sát đại quân, một hơi giết tới.

Như một đầu trường Long, một đường lao lên, xác thịt bay tứ tung. Trình Trảm chăm chú đi theo bên cạnh Trình Cung, tiểu Cửu thì chăm chú đi theo bên cạnh Sắc Quỷ, ở dưới loại đại quân tàn sát này, tuyệt đối không thể rơi đội. Một khi lâm vào trận doanh địch nhân, cho dù ngươi là võ trung Thánh giả cũng phi thường nguy hiểm.

Người Huyết Chiến giống như là một thanh đao vô cùng sắc bén, mà kỵ binh tinh nhuệ của Bạch Khải Nguyên cũng cường đại vô cùng, chỉ là một cái đối mặt, đã xé mở đội ngũ ba ngàn người của đối phương, trực tiếp giết xuyên qua. Trước sau không quá nửa khắc, trong ba ngàn người này ít nhất có năm, sáu trăm người bị giết, mà đoàn người Trình Cung trả giá là hai gã Huyết Chiến cùng ba mươi tám tên kỵ binh.

Ở bên trên thảo nguyên có thể liều cùng thiết kỵ thảo nguyên ra hiệu quả như vậy, thành tích này đủ để dương danh thiên hạ, nếu như mượn cổ khí thế này giết trở về, cho dù giết toàn bộ ba ngàn người này cũng không là vấn đề. Nhưng bây giờ ai cũng biết, không thể chậm trễ nữa, một khi bị những người khác vây quanh, cái kia sẽ vô cùng phiền toái, theo một tiếng thét dài của Trình Cung, những người này trực tiếp xông ra ngoài.

Ba ngàn kỵ binh chạy đến cứu viện cũng bị giết đến sửng sốt một hồi lâu mới kịp phản ứng đuổi theo, những người này đến cùng là người nào, sao lại hung hãn như vậy? Không ngờ bọn hắn hóa trang thành mã tặc, đây cũng quá giả a.

Tuy bọn hắn không phải thiết kỵ tinh nhuệ nhất thảo nguyên, nhưng bình thường mà nói, ba ngàn người bọn hắn đủ để đánh ngang tay cùng năm ngàn kỵ binh của Lam Vân đế quốc, nhưng sao lúc này lại bị một ngàn người này giết thành như vậy. Chỉ một lần giao kích đã chết gần sáu trăm người, còn đối phương chỉ chết vài chục, đây quả thực không thể tưởng tượng nổi a.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đan Thần