Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 63: Tông môn lánh đời thật sự!


Dịch: Tiểu Băng

Diệp Bình kinh ngạc.

Hắn có nghe về đại hội kiếm đạo Thanh Châu hồi tham gia các đại hội thăng tiên.

Nhưng mà lúc đó, hắn còn chưa có cả tư cách bái nhập vào tiên môn, nên đương nhiên càng không có tư cách biết gì về đại hội kiếm đạo Thanh Châu.

"Không sai, chính là đại hội kiếm đạo Thanh Châu."

Tô Trường Ngự gật đầu.

"Sư huynh, đệ được tham gia sao?"

Diệp Bình thấy hơi không tin nổi.

Đại hội kiếm đạo Thanh Châu, nghe cái tên thôi cũng biết là ghê gớm.

Mình mới tu hành còn chưa được hai tháng nữa.

Để cho mình đi tham gia đại hội tầm cỡ này?

Lỡ bị thua, chẳng phải mất mặt lắm sao?

"Tiểu sư đệ, tu sĩ chúng ta, tiếc gì đánh một trận?"

"Cái này cũng sợ, cái kia cũng sợ, còn nói tu tiên đại đạo cái gì?"

Tô Trường Ngự nghiêm túc nói.

"Sư huynh, không phải đệ sợ hãi, chủ yếu là cảm thấy thời gian đệ tu hành lâu như vậy mà mới chỉ lĩnh ngộ được Tứ Lôi kiếm thế, Thiên Hà kiếm thế vẫn còn chưa lĩnh ngộ ra được hết, chỉ sợ làm hổ thẹn tông môn."

Không phải Diệp Bình sợ, loại đại hội như thế này sẽ không làm người tham gia mất mạng, trên cơ bản chính là điểm đến thì dừng, hắn chỉ là lo làm cho Thanh Vân đạo tông mất mặt.

Đây mới là phiền phức.

Nếu không thua thì thua, cũng có sao đâu.

Nhưng mà, lời này rơi vào tai Tô Trường Ngự lại vô cùng chói tai.

Cái gì gọi là mới chỉ lĩnh ngộ được có Tứ Lôi kiếm thế?

Cái này của ngươi mới chính là đang hạ nhục toàn bộ kiếm tu Thanh Châu đó có biết không?

Là một gã từng tham gia đại hội kiếm đạo Thanh Châu, Tô Trường Ngự hiểu biết rất rõ về đại hội kiếm đạo Thanh Châu.

Đúng là có thiên tài tham gia, nhưng những kẻ được gọi là thiên tài kia mà đứng trước mặt Diệp Bình, thì đều chỉ là vụn vặt.

Tô Trường Ngự nhớ tu sĩ đứng hạng nhất thời đó của hắn, cũng mới chỉ miễn cưỡng lĩnh ngộ được Hạ Lôi kiếm thế mà thôi.

Trong khi Diệp Bình lĩnh ngộ được hết cả Tứ Lôi kiếm thế, cỡ này qua đó chả phải là một đường mà đi hay sao!

Nhưng mà Tô Trường Ngự biết, có những lời nói không nên nói quá rõ ràng, cứ để tự Diệp Bình đi thể ngộ, bởi vì nói nhiều sẽ sai nhiều, còn không bằng không nói.

"Tiểu sư đệ đừng lo lắng, sư huynh cho đệ đi tham gia đại hội kiếm đạo Thanh Châu, không phải yêu cầu ngươi phải giành hạng nhất, mà chỉ muốn dùng cơ hội này để tôi luyện đạo tâm của đệ mà thôi."

"Cả ngày đệ đều ở đây luyện kiếm, ở đây chỉ có một vết kiếm, dù có ngộ ra thêm nhiều kiếm pháp kiếm chiêu nữa thì sao? Không có thực chiến, thì mãi mãi cũng không thể phát triển được."

"Diệp Bình, đệ phải nhớ, yêu ma thật sự sẽ không đứng yên ở đó cho đệ tới giết, cũng sẽ không đứng đó chờ đệ thi triển hết mọi kiếm chiêu đệ biết rồi mới đấu với đệ đâu."

"Đệ hiểu chưa?"

Tô Trường Ngự lại nói thêm một tràng đạo lý lớn, vang vọng văng vẳng trong tai Diệp Bình như tiếng chuông.

Thế là, Diệp Bình ngộ.

"Đại sư huynh, ta ngộ ra rồi."

Diệp Bình nghiêm túc mở miệng.

Hắn cảm thấy những lời Tô Trường Ngự nói hôm nay, mỗi chữ đều chẳng khác gì châu ngọc, mỗi câu chẳng khác gì vàng.

Cả ngày mình đều ngồi dưới vách núi ngộ kiếm đạo, ngộ đan đạo, ngộ trận.

Nhưng không đi thực tiễn, thì sẽ không bao giờ phát triển được, mãi mãi chỉ là biết về lý thuyết mà thôi.

Đúng vậy, dù kẻ địch có mạnh, nhưng ngay cả dũng khí xuất kiếm ra mà ngươi còn không có, thì còn nói gì tới chuyện tu tiên đại đạo?

Thánh nhân dạy, do dự là sẽ bại trận.

Nghĩ tới đây, Diệp Bình hít sâu một hơi, nhìn Tô Trường Ngự.

"Đại sư huynh, sư đệ đồng ý tham gia đại hội kiếm đạo Thanh Châu, không cầu thứ tự, chỉ cầu không hối hận."

Diệp Bình bị những lời nói của Tô Trường Ngự làm cho nhiệt huyết sôi trào.

Tô Trường Ngự thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Rất tốt, cuối cùng cũng có chút bộ dáng của một tu sĩ kiếm đạo."

"Nhưng mà, từ giờ tới đại hội kiếm đạo Thanh Châu, chỉ còn có hơn một tháng, trừ thời gian để đi tới đó, thì đệ không còn bao nhiêu thời gian."

"Nghĩ tới việc trình độ tu hành của đệ còn thấp, sư huynh sẽ chỉ cho đệ một chút, đệ có đồng ý không?"

Tô Trường Ngự tiếp tục mở miệng, nhìn Diệp Bình.

"Sư đệ đương nhiên nguyện ý."

Tô Trường Ngự tự ra tay chỉ điểm cho mình, đương nhiên là Diệp Bình nguyện ý một trăm hai mươi phần trăm.

Được một kiếm tiên tuyệt thế tự tay chỉ điểm kiếm đạo cho mình, đổi thành ai mà không đồng ý!

"Được."

Tô Trường Ngự gật đầu, cầm Nguyệt Pháp kiếm, vạch một cái xuống đất.

Một vết kiếm mới xuất hiện.

Hắn nói.

"Tiểu sư đệ, bắt đầu từ ngày hôm nay, mỗi ngày đệ bỏ ra năm canh giờ để lĩnh ngộ vết kiếm này, trong vết kiếm này, sư huynh có để lại một chiêu kiếm pháp vô thượng."

"Nếu lĩnh ngộ được kiếm pháp này, thì sau tất cả kiếm chiêu trong thiên hạ ở trước mặt đệ đều sẽ hiện rõ sơ hở, nhưng muốn lĩnh ngộ chiêu kiếm pháp này, đệ phải bỏ ra năm canh giờ trong số bảy canh giờ còn lại để luyện kiếm."

"Không cần đệ phải luyện Tứ Lôi kiếm pháp, cũng không cần phải luyện Thiên Hà kiếm pháp, chỉ cần luyện những chiêu thức cơ bản, đâm, móc, bổ, quét, hất, vung, chặn, chọc."

"Những ngày tới, thỉnh thoảng sư huynh sẽ lại tới tìm đệ. Nếu đệ có chỗ nào không hiểu, thì cứ hỏi, có hiểu không?"

Nét mặt Tô Trường Ngự nghiêm túc.

Hắn làm như này, không phải định lừa đảo Diệp Bình.

Mà vì hắn biết, nếu Diệp Bình tham gia đại hội kiếm đạo Thanh Châu, nhất định sẽ giành được hạng nhất, đồng thời Diệp Bình cũng sẽ phát giác ra được những mánh khóe của hắn.

Dù sao đối thủ tên nào cũng yếu gà như thế, mà mình lại mạnh như thế, dù có là đồ ngu thì cũng nhìn ra được là có vấn đề!

Cho nên Tô Trường Ngự mới bố trí một chiêu này, bảo Diệp Bình tiếp tục lĩnh ngộ kiếm chiêu mới. Tô Trường Ngự biết, nhất định Diệp Bình sẽ không thể nào lĩnh ngộ ra được, nhưng mà hắn đã nghĩ ra cách giải quyết rồi, tới lúc đó, hắn sẽ nói.

Đệ đã lĩnh ngộ ra rồi, chỉ là đệ không nhận thấy mà thôi.

Một câu này là có thể giải quyết vấn đề một cách hoàn hảo.

Nếu lỡ Diệp Bình thật lĩnh ngộ ra được thì sao?

Thì cũng đâu có sao!

Quá lắm thì sẽ lại chứng minh lần nữa Tô Trường Ngực hắn là một phế vật mà thôi, có cái gì mà ghê gớm! Mình vốn là phế vật mà, Tô Trường Ngự ta đã chối bao giờ đâu!

Cho nên, mặc kệ Diệp Bình có thể lĩnh ngộ ra được hay không, thì hắn đều sẽ nói là đã lĩnh ngộ ra rồi.

Dù sao lừa dối tiểu sư đệ là nghề của hắn.

Giống như mình đã nói, mặc kệ là nói bịa hay là nói thật, cứ lĩnh ngộ ra được là đủ chứng minh mình dạy dỗ không thành vấn đề, còn nếu lĩnh ngộ không ra, thì chính là do mi tư chất kém, mà nếu đã tư chất kém, mi còn định trách ai?

Mi phế vật như thế, định trách Thái Hoa đạo nhân à?

Cho nên, đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi. Dù Diệp Bình có thật sự giành được hạng nhất tại đại hội kiếm đạo Thanh Châu, thì chiêu kiếm mình truyền thụ cho hắn hiện giờ cũng có lợi.

Còn chuyện sau khi Diệp Bình trở thành hạng nhất kiếm đạo Thanh Châu rồi, có bị tông môn khác quắp đi hay không…

Chuyện này, trên đường đi, Tô Trường Ngự và Thái Hoa đạo nhân cũng đã bàn bạc với nhau.

Ý của Thái Hoa đạo nhân rất đơn giản, chỉ cần Thanh Vân đạo tông tấn cấp tam phẩm, là sẽ nói sự thật ra cho Diệp Bình biết.

Muốn đi hay ở sẽ do chính Diệp Bình quyết định.

Còn chuyện tiền bán tranh họa, Thái Hoa đạo nhân cũng sẽ tìm mọi cách trả hết lại cho Diệp Bình.

Nhưng mà có một điểm phải nhắc nhở, rằng Thanh Vân đạo tông thật sự đã dạy cho Diệp Bình rất nhiều, ít nhất Tứ Lôi kiếm pháp với Thiên Hà kiếm pháp là do Tô Trường Ngự hắn dạy đó!

Còn phương pháp luyện đan không độc nữa!

Vẫn là câu nói kia, không định nói gì linh tinh thì đừng có nói, hãy nhìn kết quả đi thôi.

Diệp Bình luyện ra được đan, chứng tỏ thứ hắn được truyền thụ không hề có vấn đề gì.

Luyện không ra có thể trách tông môn, nhưng luyện có ra thì mi không thể trách tông môn được.

Chính vì đã nghĩ thông suốt điều này, nên Tô Trường Ngự chẳng có một chút sức ép tâm lý nào.

"Sư đệ tuân mệnh."

Nhìn vết kiếm mới trên đất, trong lòng Diệp Bình vô cùng đích hưng phấn, hắn chả có chút bị gượng ép nào cả.

"Được rồi, cất thanh phi kiếm này đi. Trong phi kiếm này có bốn trận pháp, trong đó có trận giúp có thể biến lớn thu nhỏ, chờ tới khi đệ trở thành luyện khí tầng một, thì rót pháp lực vào trong kiếm là có thể điều tiết lớn nhỏ, sư huynh còn có việc phải làm, đệ hãy lĩnh ngộ cho tốt, có thắc mắc gì thì đến tìm sư huynh."

Tô Trường Ngự nói xong, xoay người bỏ đi.

Còn Diệp Bình thì chăm chú nhìn vết kiếm kia, tiến vào trạng thái lĩnh ngộ.

Cùng lúc này.

Thanh Châu cảnh nội.

Dưới một thác nước, có một thanh niên đang đứng.

Hắn đang luyện kiếm trong thác nước, lực ép khủng khiếp của thác nước có vẻ chẳng tạo được ảnh hưởng gì tới hắn.

Trong lúc thanh niên không ngừng vung kiếm.

Chợt có một tiếng nổ rất to vang lên.

Cả thác nước bị đảo chiều, kiếm thế khủng khiếp cuồn cuộn cả mấy trăm thước xung quanh, những cây cổ thụ che trời chấn động, chim chóc giật mình vỗ cánh bay lên.

Một lão giả mặc áo choàng đen xuất hiện, vô cùng bình tĩnh nhìn thanh niên kia.

"Gặp qua sư tôn."

Thanh niên nhảy ra khỏi thác nước, đi tới trước mặt lão giả.

"Minh Hạo, ngươi có thể chỉ trong năm năm đã lĩnh ngộ được cả bốn kiếm thế của Tứ Lôi kiếm pháp, quả thật là có thiên phú kiếm đạo."

Lão giả nhìn thanh niên trước mặt, khen ngợi thật lòng.

"Tất cả đều là nhờ có sư phụ dạy tốt, nếu không nhờ có sư phụ, đồ nhi không thể nào chỉ trong năm năm mà lĩnh ngộ được Tứ Lôi kiếm thế."

Nam tử nói, giọng vô cùng cung kính.

"Ừ, nhưng ngươi cũng đừng nên tự mãn. Tuy tạo nghệ kiếm đạo hiện giờ của ngươi đã được coi là Thanh Châu đệ nhất nhân, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, mục tiêu của ngươi không phải chỉ là một cái Thanh Châu nho nhỏ, mà là Học phủ mười nước, chỉ khi ngươi vào được Học phủ mười nước, mới được coi là tu sĩ thực thụ."

"Gần đây vi sư nhận được tin, Học phủ mười nước lại sắp chiêu sinh khóa mới, nhưng muốn vào được Học phủ mười nước, ngươi phải tham gia Tấn quốc học xã trước, giành vị trí hạng nhất đại hội kiếm đạo Thanh Châu chính là cách tốt nhất để gia nhập vào Tấn quốc học xã, ngươi nhất định phải càng chăm chỉ hơn, không được tự đại tự mãn."

Lão giả chậm rãi lên tiếng dạy bảo.

Sau đó lão khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

"Sư phụ, đồ nhi luôn có một chuyện nghĩ hoài không rõ, không biết sư phụ có thể giải đáp cho đồ nhi được không."

Nam tử dò hỏi.

"Vi sư biết ngươi muốn hỏi cái gì, ngươi muốn hỏi, rõ ràng chúng ta có kiếm thuật của mình, vì sao còn bảo ngươi phải đi tu luyện Tứ Lôi kiếm pháp đúng không?"

Lão giả như đã biết trước, nam tử muốn hỏi cái gì nên nói thẳng.

"Vâng."

Thanh niên gật đầu.

"Minh Hạo à Minh Hạo, ngươi hãy nghe cho kĩ. Tông môn chúng ta đã từng rất huy hoàng, ngay cả cường giả hàng đầu của cả mười nước, Thái Hư kiếm tôn cũng đã từng tới tông ta cầu học, nhưng cũng chính vì tông ta quá mạnh mẽ, khiến cuối cùng Đại Hạ vương triều dùng mọi thủ đoạn, phá hủy tông môn, dẫn đến phải chia thành bảy nhánh."

"Sau đó Đại Hạ vương triều không ngừng chèn ép, bảy nhánh cuối cùng chỉ còn lại có một nhánh này của chúng ta. Vì sinh tồn, chúng ta mai danh ẩn tích, giấu mình trong xứ Thanh Châu nho nhỏ này, chính là để một ngày kia, lại có thể khôi phục sự huy hoàng của tông môn. Nhưng muốn khôi phục lại huy hoàng của tông ta ngày trước, ngươi nhất định phải lấy được Đại Nhật Hàng Ma kiếm pháp."

"Đại Nhật Hàng Ma kiếm pháp này đã mất tích trên thế gian từ lâu, nhưng chỉ cần ngươi vào được Học phủ mười nước, tìm được quyển Hàng Ma Kinh, trong đó sẽ có ghi chép địa điểm mai táng tổ sư gia, đến lúc đó, Đại Nhật Hàng Ma kiếm pháp sẽ lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời. Tới lúc đó, Đại Nhật kiếm tông chúng ta sẽ có thể đúc lại huy hoàng."

"Để lấy được Hàng Ma Kinh, thì ở đại hội kiếm đạo Thanh Châu, ngươi nhất định phải dùng Tứ Lôi kiếm thế giành ba thứ hạng đầu, như vậy sẽ không có ai nghi ngờ thân phận của ngươi. Vì nếu ngươi thi triển kiếm pháp của Đại Nhật kiếm tông, e rằng sẽ bị người ta nhìn ra manh mối. Với tính tình của Đại Hạ vương triều, sẽ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, ngươi hiểu không?"

Lão giả nói liền một tràng, giọng đầy ý nghĩa.

"Đồ nhi đã hiểu, nhưng mà đó chỉ là một cái đại hội kiếm đạo Thanh Châu, không phải là đồ nhi tự mãn, nhưng chỉ cần một tay cũng có thể lấy được hạng nhất."

Nam tử vô cùng tự tin.

Nhưng lão giả lắc đầu.

"Nếu chỉ có tu sĩ của cảnh nội Thanh Châu, ngươi quả thật có thể một tay cũng lấy được hạng nhất. Nhưng mà cảnh nội Thanh Châu không chỉ có một mình chúng ta là tông môn lánh đời. Hiện giờ ta biết còn có hai nơi khác nữa, hơn nữa nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ cũng sẽ phái đệ tử tham gia đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này."

"Minh Hạo, vi sư không cần ngươi giành hạng nhất, chỉ cần ở trong ba hạng đầu là được. Ngươi đi luyện kiếm đi, một tháng sau đại hội sẽ bắt đầu, đến lúc đó đừng để vì quá tự mãn, mà bị một kiếm tu mới nổi đánh bại."

Lão giả nói xong, khẽ gật đầu.

Rồi nhoáng một cái, ông ta biến mất.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó