Bát Hoang Kiếp

Quyển 1 Chương 92: Đông liệp


Dịch giả: gaygioxuong

Kỳ kiểm tra của đám người Từ Trần Phong và nhóc mập đã kết thúc từ mấy ngày trước. Đoan Mộc Vũ quản giáo có hiệu quả vô cùng tốt! Nửa năm qua, tiến độ tu luyện của nhóc mập đã tăng lên một bước lớn, thi triển pháp thuật Hô Phong đã thuần thục lên trông thấy.

Nhìn chung, tốc độ tiến triển của mấy người Từ Trần Phong khá chậm chạp. Đến giờ, mỗi người bọn họ đều đã sử dụng bốn viên tiểu Bồi Nguyên Đan trở lên, đã rèn luyện thân thể đến mức độ cao nhất. Nếu phối hợp với kỹ năng công kích sẵn có của mình thì dùng cụm từ "như hổ thêm cánh" để miêu tả cũng không có gì quá đáng.

Thế nhưng cũng chính vì vậy mà những đường kinh mạch thiết yếu để tu luyện công pháp lại phình to quá mức, trở nên sơ cứng, tắc nghẽn. Cho nên bọn họ tu luyện khắc khổ nhưng hiệu quả lại không đáng kể. Nếu như không có ngoại lực giúp đỡ, chỉ sợ cả đời này cũng chỉ có thể đến mức độ đó mà thôi.

Sau khi tỉ mỉ nghiên cứu một lượt, Đoan Mộc Vũ quyết định luyện một lò linh đan Lam Nguyên Thông Mạch cho bọn họ, loại linh đan này chuyên dùng để đả thông kinh mạch bị tắc nghẽn. Mặc dù linh hiệu không bằng Bồi Nguyên Đan, nhưng dùng cho đám người Từ Trần Phong là thích hợp nhất.

Mặt khác, ngay cả bản thân Đoan Mộc Vũ cũng thích hợp để sử dụng linh đan Lam Nguyên Thông Mạch, dẫu sao tư chất của hắn cũng không quá tốt.

Luyện linh đan Lam Nguyên Thông Mạch tổng cộng cần có ba vị thuốc chủ yếu, lần lượt là Lam Nguyên Thảo trăm năm, mật của Ác Hoán Yêu, còn có trái tim còn tươi của yêu thú Cửu Đầu Xích Mục.

Lam Nguyên Thảo trăm năm thì có thể mua được ở Thất Bảo Linh Lung Địa. Còn Ác Hoán Yêu tuy rất hiếm thấy, nhưng có thể nhờ Tác Ly lấy được một ít mật từ phòng luyện đan của Khô Mộc. Còn trái tim còn tươi của yêu thú Cửu Đầu Xích Mục thì Đoan Mộc Vũ cần phải tự mình đi lấy.

Vừa lúc hôm nay tuyết phủ trắng núi rừng nên kết giới dưới chín ngọn núi được nới lỏng, Thương Minh Tử ra lệnh cho ba người Tác Ly, Trình Nguyệt và Đoan Mộc Vũ đi vào trong kết giới thu thập ít nhất mười con yêu thú cấp Thanh Mục. Bởi vậy một công đôi việc, hắn nhân tiện kiếm luôn tim tươi của yêu thú Cửu Đầu Xích Mục.

Tâm trạng Tác Ly, Trình Nguyệt hết sưc khẩn trương, như gặp phải kình địch. Đây là lần đầu tiên bọn họ tiến vào trong kết giới dưới chín ngọn núi. Trái ngược lại, Đoan Mộc Vũ lại cực kỳ thư thả như đang đi dạo. Lần này, hắn dẫn theo bốn người Từ Trần Phong, Triệu Khắc, Tào khải, Vương Giới. Hiện giờ, lực sát thương của bọn họ đại khái có thể sánh ngang với Trình Nguyệt lúc còn ở trong đại mạc, vì vậy cũng có thể là sự trợ giúp tương đối đắc lực.

Sau khi đã chuẩn bị thỏa đáng, một nhóm bảy người lập tức men theo vách băng cứng như đá, tụt mấy trăm trượng xuống chân núi.

Từ trên trời nhìn xuống, chín ngọn núi của Phù Vân Sơn tạo thành hình một bông hoa mai. Chính giữa là chủ phong, còn lại tám ngọn núi đứng độc lập với nhau, ngọn cao ngọn thấp. Nhưng nhìn chung, cả chín ngọn núi đều giống như một cây măng khổng lồ, xuyên thẳng vào trong mây. Ngoại trừ đỉnh núi có một khu vực nhỏ hẹp để đặt chân, thì còn lại đều là vách đá, đồng thời trên đỉnh ngọn chủ phong là rộng nhất.

Dĩ nhiên, bên ngoài chín ngọn núi lớn của Phù Vân Sơn, còn có rất nhiều ngọn núi liên miên trùng điệp, che kín Phù Vân Sơn. Đứng ngoài nhìn vào chỉ nhìn thấy đỉnh núi chọc trời, mây trắng bồng bềnh, làm sao có thể nghĩ ra bên trong còn có một động thiên khác?

Chính vì nguyên nhân đó, nên không ai biết thật ra thung lũng giữa chín ngọn núi của Phù Vân Sơn rộng đến mông mênh. Theo Đoan Mộc Vũ phỏng đoán, từ nam tới bắc, từ đông đến tây, e rằng bán kính ít nhất phải tới hai ba trăm trượng. Vì vậy, số lượng yêu thú ở nơi này tương đối nhiều. Đấy là còn chưa đề cập tới lời đồn đại có yêu thú rất cường đại đang bị trấn áp bên trong.

Men theo vách đá tụt xuống mấy trăm trượng, dần dần không còn cảm giác lạnh giá. Thậm chí ngay cả tuyết rơi giăng kín bầu trời, cũng đã tan thành hơi nước.

Xuyên qua tầng hơi nước dầy đặc, đám người Đoan Mộc Vũ lập tức phát hiện lớp băng cứng trên vách đá đã biến mất. Thung lũng giữa chín đỉnh núi rõ ràng quanh năm đều là mùa xuân. Leo xuống dưới hơn trăm trượng nữa, bọn họ đã đến đáy thung lũng. Chỉ thấy khắp bốn phương tám hướng đều là cổ mộc xanh tốt mọc san sát nhau, đủ loại kỳ hoa dị thảo tươi tốt leo kín thân cây. Trên không trung mưa bụi bay mù mit, nước đọng thành giọt trên lá cây. Bọn họ mới đi được vài bước, quần áo trên người đã ướt đẫm.

"Nơi này thật sự quá thần kỳ! Không hiểu Nhị sư huynh đang diện bích ở chỗ nào?" Trình Nguyệt cảm khái nói.

"Sư muội, e rằng chúng ta không thể tìm được chỗ Nhị sư huynh diện bích đâu! Thung lũng này cực kỳ rộng lớn, bên dưới còn có đủ các kiểu hang ngầm ở khắp nơi, không cẩn thận sẽ bị lạc đường ngay. Chúng ta cứ hoàn thành nhiệm vụ mà sư tôn giao cho rồi hẵng tính tiếp!" Tác Ly khá thận trọng và điềm tĩnh. Vừa mới vào trong thung lũng, hắn đã đứng chắn trước mặt Trình Nguyệt bởi vì ở nơi này lúc nào cũng đều có thể xuất hiện yêu thú.

"Nói cũng đúng! Từ Trần Phong, Triệu Khắc, hai người các ngươi đi trước mở đường! Tác Ly sư huynh, Trình Nguyệt sư tỷ, hai người ở giữa tiếp ứng. Tào khải, Vương Giới, theo ta bảo vệ phía sau." Đoan Mộc Vũ nhanh chóng phân công. Trái lại, hắn không những cho rằng trong kết giới này không có khả năng gặp phải nguy hiểm gì, mà ngược lại đây là một cơ hội hiếm có để mọi người phối hợp tập luyện.

Hai người Từ Trần Phong và Triệu Khắc đều cường tráng, vóc người cao lớn, vũ khí trong tay cũng hết sức phù hợp với cận chiến. Ở những nơi cây rừng rậm rạp như thế này, trong hoàn cảnh tầm nhìn bị chắn, bọn họ là người thích hợp nhất đảm nhiệm đi trước mở đường, cho dù có yêu thú đột nhiên xuất hiện phía trước, cũng có thể kịp thời ngăn chặn được.

Ngược lại, mặc dù thực lực của Tác Ly và Trình Nguyệt cao hơn, nhưng bọn họ chỉ thích hợp với công kích từ xa, cho nên đi phía sau người mở đường là thỏa đáng nhất.

Về phần Đoan Mộc Vũ thì đi phần nào cũng được, chả sao cả.

Trong thung lũng hoàn toàn không có đường đi lối lại. Từ Trần Phong và Triệu Khắc đi trước buộc phải gặp gì chém nấy, dốc sức mở đường. Chẳng qua trong thung lũng yên tĩnh này, tiếng động do bọn họ tạo thành tự nhiên trở nên chói tai. Bởi vậy chỉ trong chốc lát, đã nghe thấy tiếng gầm gừ liên tục vang lên, rõ ràng là có hơn mười con yêu thú cấp Thanh Mục xuất hiện khắp bốn phía xung quanh.

Chẳng qua, Đoan Mộc Vũ hoàn toàn không phải ra tay. Đám người Tác Ly dễ dàng diệt gọn toàn bộ mười con yêu thú đó. Đối với Đoan Mộc Vũ cùng với Tác Ly và Trình Nguyệt, yêu thú cấp Thanh Mục không có giá trị gì cả, cho nên hắn để mặc đám người Từ Trần Phong thu thập. Sau này mang đi Thất Bảo Linh Lung Địa bán cũng có thể kiếm được vài viên huyền tinh. Dẫu sao với tư cách là một người tu hành, Đoan Mộc Vũ cũng chỉ có thể giúp đỡ bằng cách chỉ ra cho bọn họ đường đi nước bước, những thứ vụn vặt linh tinh, vẫn phải tự bọn họ đi mua.

Liên tục đi rồi lại ngừng, chỉ vẻn vẹn một canh giờ, mọi người đã giết chết ít nhất hơn bốn mươi con yêu thú cấp Thanh Mục, gần như đã hoàn thành nhiệm vụ mà Thương Minh Tử đã giao cho. Bốn người Từ Trần Phong cười không khép miệng lại được. Bọn họ cũng biết những thứ liên quan đến Thất Bảo Linh Lung Địa lẫn huyền tinh. Nếu bán đi hơn bốn mươi con yêu thú cấp Thanh Mục, chí ít có thể thu được hai mươi viên huyền tinh!

Đúng lúc mọi người đang ung dung đắc chí thì ở phía trước đột nhiên có một trận gió rít lên vù vù, tạt vào mặt. Trận gió này cực kỳ dữ dội, mang theo mùi tanh đến lợm giọng. Những nơi cuồng phong đi qua, vô số cây cối lập tức bị nhổ tận gốc, cành lá bay loạn xạ, đất đá bắn rát mặt.

"Mọi người cẩn thận, một con yêu thú cấp cao đang tới!"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Bát Hoang Kiếp