Áo Thuật Thần Tọa

Quyển 1 Chương 75: Thánh Vịnh Thính Phòng


Bầu trời đêm đen hun hút, vô số vì sao điểm xuyết dày đặc, Lucien lại lần nữa mượn tinh lực (1) trong cảm nhận minh tưởng để tôi luyện tinh thần lực và linh hồn.

Trong số những tinh lực này, tuyến tinh lực do ngôi sao chính số mệnh của bản thân mang lại rõ rệt nhất, cũng dễ điều khiển nhất.

Tinh thần lực từng chút từng chút nhuộm lên ánh sáng sao tinh khiết, đồng thời lan về phía linh hồn, khiến linh hồn giống như phát ra một lớp ánh sáng óng ánh nhè nhẹ.

Lớp ánh sáng này từ từ hòa vào linh hồn, Lucien chỉ cảm thấy linh hồn bản thân đang mạnh lên nhanh chóng với cảm nhận rõ ràng.

Trước khi trở thành học đồ ma pháp bậc cao, sự tăng trưởng và lớn mạnh của tinh thần lực và linh hồn chính là rõ ràng như thế, bởi vì nữ phù thủy chỉ mất một năm thì từ học đồ ma pháp kiến tập trở thành bậc cao, ở trên phương diện này thì Lucien không hề chậm hơn so với bà ta.

Dưới tác dụng của dược tễ Cuồng Phong, tinh thần lực của Lucien càng lớn mạnh hơn bình thường, vì vậy tinh lực có thể nắm vững được, dùng để tôi luyện bản thân đều nhiều hơn mọi ngày. Rất nhanh chóng, linh hồn của Lucien đã tràn ngập một loại cảm giác.

Nhưng trong loại cảm giác tràn ngập đó còn có một loại sức mạnh tăng thêm ra bên ngoài, điều này khiến Lucien nhìn thấy được cơ hội nên không dừng minh tưởng.

Linh hồn giống như đang vừa tăng thêm vừa thu lại, nén tinh lực và bản thân lại với nhau, cuối cùng Lucien lần đầu tiên phát hiện linh hồn giống như có ảo giác phong phú, ngưng kết.

Kết thúc minh tưởng, ảo giác cũng biến mất theo nhưng Lucien cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn bao giờ hết, hiểu rằng bản thân cuối cùng đã trở thành học đồ ma pháp chính thức, linh hồn có một sự thay đổi mà người khác không thể cảm nhận. Sau này có thể làm suy yếu một cách hiệu quả sự tấn công của tâm linh, tinh thần hỗn loạn, áp chế ý chí, tốc độ hồi phục tăng gần gấp đôi so với trước đó, hơn nữa cảm nhận của tinh thần lực từ rất mơ hồ trở nên rõ ràng hơn một chút.

“Song sự đột phá như vậy đối với tổn thương của cơ thể thật là không nhỏ, dù kiên trì rèn luyện nhưng sau này nếu không thể trở thành ma pháp sư, dùng phương thức ma pháp để kéo dài tuổi thọ thì mình thật sự sợ rằng bản thân sống không đến sáu mươi tuổi.” Hiệu quả tiềm lực vượt mức của dược tễ Cuồng Phong biến mất khiến Lucien lộ ra vẻ khá mệt mỏi và yếu ớt, sau khi kiểm tra tình hình bản thân thì lại lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.

Sau khi trở thành học đồ ma pháp chính thức, tinh thần lực của Lucien lại sẽ đón chờ một giai đoạn tăng trưởng nhanh, cho đến khi gặp trở ngại nhỏ của học đồ ma pháp bậc cao.

----

Mấy ngày sau, dưới sự giúp đỡ của “tác giả ban đầu” Lucien, Victor đã hoàn thiện giai điệu và chi tiết một cách thuận lợi, đồng thời cải biên thành khúc nhạc giao hưởng. Tiếp đó dàn nhạc thông qua nhiều lần luyện tập cộng thêm sự hỗ trợ của nhà diễn tấu xuất sắc Lane thì cuối cùng khi Othello đến nghe, đã có thể diễn tấu nhạc khúc một cách thuần thục.

Nghe khúc giao hưởng Định Mệnh, Othello đứng dậy trong phong diễn tấu trống trãi, vỗ tay một hồi lâu: “Trước đây chỉ dựa vào giai điệu vẫn không thể phán đoán chính xác giá trị của khúc nhạc này nhưng hiện giờ ta đã yên tâm rồi, đây nhất định là một khúc nhạc có thể gây ra chấn động, nói lại lần nữa, Victor, anh có một học trò giỏi.”

“Còn nữa, Lucien, cậu quả thực là thiên tài khó mà tưởng tượng được, nhưng thiên tài thường sẽ chịu phê bình, đặc biệt là trong trường hợp cậu còn chưa diễn tấu thuần thục cả đàn dương cầm. Nếu không thể duy trì tiết tấu mỗi một hai năm viết ra một tác phẩm xuất sắc thì cậu hãy chuẩn bị sẵn đón nhận sự chất vấn và phê bình ùn ùn kéo đến nhé.”

“Nổi tiếng quá sớm đối với cậu không phải là một chuyện tốt.”

Othello vẫn rất tiếc vì Lucien không đem tài hoa âm nhạc đưa vào trong đề tài tôn giáo nghiêm túc, ông ta lắc lắc đầu rồi quay người rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng của Othello biến mất ở cửa lớn phòng diễn tấu, Victor nói với Lucien có hơi áy náy: “Hôm đó bị khúc nhạc này đánh trúng tâm hồn của ta khiến ta quá phấn khởi, quá xốc nổi. Tuy sẽ không có người nghi ngờ cậu sao chép, tuy thiên tài không cần lý do nhưng ta chưa suy nghĩ đến áp lực sẽ mang đến cho cậu khi nổi tiếng quá sớm.”

“Không sao, ngài Victor, tôi có một trái tim kiên nhẫn, áp lực chỉ sẽ cho tôi động lực.” Tuy bản thân Lucien cũng không muốn thành danh quá sớm nhưng nếu đã đến bước này thì chi bằng cứ cố gắng lợi dụng danh tiếng này đi, ít nhất bản thân có thể bắt đầu tiếp xúc với xã hội thượng lưu, như vậy sẽ không lâm vào cảnh muốn mua bột Tường Vi Ánh Trăng cũng không có chỗ mua. Có lẽ còn có thể dựa vào danh tiếng này kiếm được Vàng Teller, tạo điều kiện cho việc học tập ma pháp của bản thân.

Victor gật gật đầu: “Ta tin ý chí đối diện với khó khăn và áp lực của cậu nhưng trong một năm này ta sẽ cố gắng đỡ cho cậu những việc khác, để cậu chuyên tâm nắm vững thuần thục dương cầm, nếu không một nhạc sĩ thiên tài mà ngay cả nhạc cụ cũng không thể đàn tốt thì sẽ bị chất vấn mạnh mẽ.”

Nói xong việc này, Victor tiếp tục nói: “Hai ngày sau, cậu và mấy người Lotter cùng theo ta đến cánh gà của Thánh Vịnh Thính Phòng. Vả lại với tư cách là người sáng tạc nhạc khúc, nếu cậu muốn có thể mời một số bạn bè đến nghe buổi hòa nhạc, nhưng số người không thể quá nhiều, tầm năm người trở xuống.”

Buổi hòa nhạc Thánh Vịnh Thính Phòng tuy chỉ dành cho nhân sĩ thượng lưu, hơn nữa vé vào cổng tương đương với tiền tích góp một đến hai năm của một người dân thường, cũng tức là một vàng Teller, nhưng sẽ chừa lại ghế nhất định cho nhạc sĩ, nhà chỉ huy, nhà diễn tấu một cách rất có tình người, để người thân bạn bè của họ có thể tham gia.

“Thật sao? Vậy thì thật là quá tốt rồi.” Nghĩ đến tâm nguyện của chú Joel, Lucien trả lời với vẻ vui mừng. Bởi vì không biết bản thân lúc nào sẽ rời khỏi Thánh Vịnh Chi Thành, không biết bản thân có cơ hội tổ chức buổi hòa nhạc ở Thánh Vịnh Thính Phòng hay không.

Tuy bản thân Lucien không cảm thấy nuối tiếc, thậm chí ngược lại còn muốn thở phào một hơi nhưng nếu có thể nhân lúc hiện tại thỏa mãn tâm nguyện của Joel thì Lucien dĩ nhiên sẽ rất vui: “Chú Joel, thím Alissa, John, Alvin và thêm cả Elena vừa vặn năm người.”

----

Trong phòng khách nhỏ ở nhà Alissa, Lucien tranh thủ thời gian ăn tối nói ra việc đó: “Chú Joel, thím Alissa, Alvin, là thế này, thầy giáo của con ngài Victor vào tối thứ bảy sẽ tổ chức buổi hòa nhạc ở Thánh Vịnh Thính Phòng, vì vậy con có thể mời một số bạn bè đến tham gia, mọi người có muốn đi không?”

“Thánh Vịnh Thính Phòng? Thật sự có thể ư?” Thím Alissa kích động hỏi lại, một buổi hòa nhạc ở Thánh Vịnh Thính Phòng là ước mơ của mỗi một người Arthaud, nhưng vé vào cổng đắt đỏ và sự phân biệt đối xử ngầm khiến những người dân nghèo như Alissa và phần lớn bình dân đều không có khả năng vào Thánh Vịnh Thính Phòng.

Nhìn thấy Lucien gật đầu khẳng định, Joel vui sướng nhưng lại nói với vẻ nghi ngờ: “Không phải chỉ có người thân và bạn bè của nhạc sĩ mới được mời à?”

“Có lẽ bạn bè của học trò nhạc sĩ cũng được…” Alissa nghĩ ra lý do cho Lucien, còn Alvin thì nói với hai mắt sáng rực: “Đến buổi hòa nhạc ở Thánh Vịnh Thính Phòng? Con nhất định là đứa trẻ được người ta ngưỡng mộ nhất khu O’let.”

Lucien nghĩ đến mỗi người khách tham gia buổi hòa nhạc đều sẽ nhận được một danh sách nhạc khúc, trên đó sẽ ghi chú tên danh sách nhạc, nhà soạn nhạc, người cải biên… nên trả lời mà không che giấu: “Con giúp ngài Victor hoàn thành một tác phẩm, vì vậy có tư cách mời bạn bè của mình.”

“Con? Giúp ngài Victor hoàn thành một tác phẩm?” Joel với tư cách là một thi nhân, hiểu rõ hơn Alissa và Alvin sự khó khăn của việc sáng tác một nhạc khúc, cái nĩa gỗ cầm trong tay lập tức rớt lên bàn: “Evans, thật sao?”

Ông ấy vốn muốn nói: “Evans, bịa đặt không phải là thói quen tốt.” Nhưng nghĩ đến biểu hiện trước giờ của Lucien không giống là người bịa đặt việc như vậy nên chỉ hỏi lại đơn giản.

Lucien không giải thích, mỉm cười nói: “Chú Joel, đến lúc đó mọi người sẽ biết mà.”

Joel lắc đầu cười lên: “Evans, con lớn rồi đó, có bí mật của chính mình rồi, tuy ta vẫn không dám tin nhưng có lẽ Evans của chúng ta thật sự là thiên tài âm nhạc thì sao? Chúng ta phải đi thuê mấy bộ lễ phục, chờ buổi hòa nhạc bắt đầu, chờ diễn xuất của nhạc khúc mà con sáng tác. Ta nghĩ con sẽ không để ta thất vọng.” Chưa nghe được nhạc khúc nên sự kinh ngạc của Joel đã khôi phục rất nhanh, mong đợi với thái độ bán tín bán nghi.

Sắc mặt thím Alissa hồng hào, dường như đã trẻ ra mấy tuổi, sau đó nói có hơi lo lắng: “Chúng ta sẽ nói với John nhưng không biết nó có thể đến không, nếu bỏ lỡ diễn xuất nhạc khúc đầu tiên của con thì thật là một việc đáng tiếc.”

----

Còn đối với lời mời của Lucien, Elena đã chấp nhận việc hắn đã sáng tác một tác phẩm xuất sắc nên rất vui, không hề do dự liền gật đầu đồng ý. Đối với người muốn phát triển theo con đường âm nhạc như cô thì ý nghĩa của buổi hòa nhạc ở Thánh Vịnh Thính Phòng lại càng trọng đại, hơn nữa việc này chứng tỏ Lucien thật sự xem cô là bạn bè.

----

Thứ bảy, tám giờ tối, bên ngoài Thánh Vịnh Thính Phòng, từng chiếc xe ngựa từ từ chạy đến, kéo xe đều là long lân mã uy võ tráng kiện.

Xe ngựa có chiếc thì lộng lẫy, có chiếc thì trang nhã, có chiếc tinh xảo, có chiếc thì hoành tráng, nhưng bên ngoài thùng xe đều khắc huy chương thuộc về gia tộc mình. Từng thân sĩ, tiểu thư ăn mặc đẹp đẽ bước xuống từ xe ngựa, nhận danh sách nhạc khúc từ tay người đón tiếp và được họ dẫn vào đại sảnh của Thánh Vịnh Thính Phòng, đồng thời cùng chào hỏi lẫn nhau.

“Bá Tước đại nhân, không ngờ ngài đã từ lãnh địa của mình trở về Arthaud.” Một người đàn ông trung niên hành lễ với một quý ông tóc màu đỏ như lửa, các quý tộc khác xung quanh cũng có thái độ rất tôn kính với quý ông này, bởi vì ông ta là bá tước Hain – gia chủ của gia tộc Hain, một trong mấy gia tộc lớn ở Arthaud, bác của Phyllis.

Bá tước Hain mỉm cười nói: “Đây là buổi hòa nhạc của thầy giáo cháu gái ta, hơn nữa gần đây Arthaud xảy ra rất nhiều việc nên những lão già như bọn ta dĩ nhiên phải về để dốc sức cho đại công bệ hạ.” Ông ta là một Đại Kỵ Sĩ cấp ba, huyết mạch “Hỏa Diệm”. Tuy đã hơn năm mươi tuổi nhưng không nhìn ra dấu vết già nua nào, hơn nữa con trai ông ta Harrington ba mươi hai tuổi thì vừa trở thành Thiên Kỵ Sĩ cấp sáu, đã củng cố địa vị của gia tộc.

“Bá Tước đại nhân ngài thật là một Kỵ Sĩ trung thành.” Các quý tộc khác nhao nhao ca ngợi.

Bá tước Hain nhận lấy danh sách nhạc khúc, tùy tiện xem một chút rồi cười nói với vẻ hơi hiếu kỳ: “Lucien Evans? Sao ta không biết ngài Victor có vị học trò này, hơn nữa đã có thể sáng tác nhạc khúc rồi.”

Một vị tiểu thư quý tộc Yvette cũng nghi ngờ nói: “Phyllis trong khoảng thời gian này vẫn luôn giúp thầy của cô ấy chuẩn bị buổi hòa nhạc, ta và cô ấy cũng không gặp nhau nhưng mấy tháng trước lúc đến trang viên đi nghỉ thì cô ấy hoàn toàn không nhắc đến Lucien này, thật là kỳ lạ.”

“Vậy thì chúng ta hãy mong chờ tác phẩm do nhà soạn nhạc kỳ quái này sáng tác đi.” Bá tước Hain vừa nói vừa đi đến đại sảnh của Thánh Vịnh Thính Phòng, đồng thời giao bội kiếm cho bảo vệ và mặc cho họ kiểm tra vật phẩm trên người mình.

Bởi vì Đại Công Owuor Ritter muốn tham gia nên kiểm tra rất nghiêm khắc, đề phòng xảy ra việc ám sát.

Tuy nhiên, các bảo vệ không kiểm tra quá tỉ mỉ vì toàn bộ Thánh Vịnh Thính Phòng đã bố trí một ma pháp trận siêu lớn, ma pháp dưới lĩnh vực truyền kỳ, sức mạnh siêu tự nhiên đều sẽ bị cấm, đây là kiệt tác mà giáo hội đã dùng hơn một trăm năm để hoàn thành.

Không lâu sau khi bá tước Hain đi vào, hai đội vệ binh mặc quân phục màu đỏ ở bên ngực trái có một đường vân màu vàng chạy với những bước thẳng tắp để mở đường, trong sự vây chặt của họ, hai chiếc xe ngựa trang nhã màu tím chạy qua.

***

Chú thích

(1) Tinh lực: sức mạnh của ngôi sao

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Áo Thuật Thần Tọa