Y Không Muốn Làm Sư Tôn Pháo Hôi

Chương 14: Chương 14: Nụ Cười Xấu Xa Của Tạ Miên


Editor: Mòi

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Giang Hoài Ngọc nghe vậy, chân mày nhíu chặt, y không ngờ túi càn khôn y cho Tạ Miên lại bị Ngụy Diên cướp mất, thảo nào không thấy Tạ Miên lấy ra bao giờ.

Ngụy Diên thấy Giang Hoài Ngọc cau mày, trực giác cảm thấy không ổn, bèn cuống quýt kêu: "Chuyện này thực sự không phải do ta làm! Là Tạ Miên, nhất định là Tạ Miên!"

"Nếu không phải nó làm, sao nó lại có túi càn khôn của tôn giả? Tôn giả, ta chỉ là giúp ngài lấy lại túi càn khôn, Tạ Miên ăn trộm đồ của ngài!"

Ngụy Diên nói luôn mồm, chỉ vì tránh khỏi tội cướp túi càn khôn mà trở tay đổ hết oan uổng lên đầu Tạ Miên.

Tạ Miên ngơ ngác nhìn gã, hắn sững sờ một chút, sau đó vội vàng đi tới trước mặt Giang Hoài Ngọc, nửa quỳ xuống, quay đầu nhìn Ngụy Diên, hoang mang giải thích.

"Ngụy tiền bối, ngươi đừng ngậm máu phun người, túi càn khôn này là tôn giả cho ta.

Ngươi cướp của ta ta còn chưa so đo, tại sao bây giờ ngươi còn vu tội ta ăn trộm?"

Ngụy Diên nghe vậy, kích động đáp trả: "Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi lấy cắp."

"Túi càn khôn không phải nó lấy, là bản tôn cho.

Thế nào, ngươi có ý kiến?"

Sắc mặt Ngụy Diên lập tức xanh mét, ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Ngọc nhưng khuôn mặt y đầy lạnh lẽo, nhất thời gã ấp úng, nửa ngày không giải thích được.

"Ngụy Diên, lá gan ngươi thật lớn, thứ bản tôn cho người khác, cho dù người ta có không cần thì cũng không tới lượt ngươi."

"Ngươi cướp đồ bản tôn cho Tạ Miên là đang tát vào mặt bản tôn sao? Hay là, ngươi cảm thấy..."

Giang Hoài Ngọc kéo dài từng câu từng chữ, chậm rãi nói: "...Ngươi có thể làm trời làm đất trên đầu bản tôn?"

"Không phải vậy! Tôn giả, ta thực sự không có ý này.

Ta...!Ta cho rằng...!Ta cho rằng là Tạ Miên trộm!" Ngụy Diên lắp bắp trả lời.

Tạ Miên cúi đầu thật thấp, đáy mắt đều là giễu cợt.

Ngụy Diên gian nan ấp úng giải thích nửa ngày, thấy ai nấy đều có vẻ mất kiên nhẫn mới nhận ra rằng chuyện gã cần giải thích không phải cái này, mà là chuyện Tín Điểu bị giết.

Gã độc ác nhìn về phía Tạ Miên, "Tôn giả, ngài nhất định phải phân xử cho ta! Ta chắc chắn Tạ Miên muốn vu oan cho ta nên mới giết Tín Điểu, để Tín Điểu trong túi càn khôn sau đó cố tình để ta cướp mất."

Lý Lạc Giới cười nhạt: "Ngươi cứ nói là Tạ Miên làm, vậy chứng cứ đâu?"

Khi hắn nói câu này, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Tạ Miên, ý tứ rất rõ ràng, hắn cũng tin rằng là Tạ Miên làm.

Lúc này Ngụy Diên nhào về phía Tạ Miên, chụp lấy bả vai hắn, tức giận đe dọa: "Ngươi còn không thừa nhận! Mau nói là chính ngươi làm đi! Còn muốn bêu xấu ta sao?"

Tạ Miên vẫn chỉ là một thiếu niên, bị một gã mập như Ngụy Diên xô tới tưởng chừng như hắn cũng sắp bị xô té.

Ngụy Diên rõ ràng cậy mạnh không nói lý lẽ, mà Tạ Miên càng tỏ ra nhỏ yếu đáng thương.

Thân thể Tạ Miên khẽ run, vết thương của hắn lúc ở cấm địa còn chưa lành hẳn, bị Ngụy Diên xô đẩy còn dùng linh lực chèn ép, không chịu được phải kêu đau một tiếng, khóe miệng rỉ máu.

Hắn siết chặt tay, ngay cả máu cũng không lau, chỉ thành khẩn ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Ngọc, chậm rãi nói: "Sư tôn, không phải con làm.

Xin người tin tưởng con."

"Nói bậy, không phải ngươi thì là ai? Ta hay nhắm vào ngươi, chắc chắn ngươi thầm ghi hận ta, luôn muốn trả thù ta!"

Trong đầu Ngụy Diên nghĩ, mặc kệ Tín Điểu có phải do ngươi bóp chết hay không, ngươi vô tội cũng phải thành có tội, nhất định gã không thể để mình bị phạt.

Để không bị trừng phạt, Ngụy Diên kiên quyết ép Tạ Miên nhận tội, gã kích động đứng lên, giơ tay muốn đấm Tạ Miên.

Nhưng còn chưa chạm vào, một luồng cuồng phong đã hất gã ra.

Ngụy Diên nhìn lên, sắc mặt Giang Hoài Ngọc còn lạnh lẽo hơn khi nãy, hệt như trạng thái tức giận khó kiềm chế.

"Nơi này không phải chỗ để gây chuyện, muốn cãi nhau thì đi ra ngoài, ầm ĩ ở đây cho ai xem."

Lý Lạc Giới thấy Ngụy Diên bị đẩy ra bèn nhíu mày lại, hắn ngạc nhiên nhìn Giang Hoài Ngọc, trên mặt đầy sự khó hiểu, thiếu điều hỏi thêm một câu: Tại sao ngươi lại giúp Tạ Miên?

Giang Hoài Ngọc hiểu ý, nghiêng đầu nhìn lại, bất mãn trả lời: "Ngươi đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đấy, ngươi không phải là không biết ta ghét nó nhất, chỉ mong nó sống không yên."

Lúc này chân mày Lý Lạc Giới mới giãn ra, hắn nhìn về phía Ngụy Diên, dùng tay sờ mũi, nhếch môi cười nhạt.

"Ta cho ngươi đến gặp Giang tôn giả, ngươi cứ vậy gây rối trước mặt y sao? Ồn ào thì được tích sự gì?"

Ngụy Diên im như thóc.

Gã hai tay chống đất mệt mỏi bò dậy, mấp máy môi giải thích: "Ta nói thật, Lý đạo quân, ngài tin ta...!Giết Tín Điểu nhất định là do Tạ Miên làm, ngài không tin thì...!thì..."

Đột nhiên gã nói không ra lời.

Bằng chứng gì gã cũng không có, trừ sự thật là gã cướp túi càn khôn của Tạ Miên, căn bản không ai có thể làm chứng cho gã rằng Tín Điểu là do Tạ Miên bỏ vào túi.

Trong lòng Giang Hoài Ngọc cũng có chút nghi ngờ, không biết rốt cuộc có phải là Tạ Miên làm hay không, y rủ mắt nhìn hắn.

"Tạ Miên, chuyện này là ngươi làm sao? Trả lời bản tôn."

Tạ Miên nhìn lại Giang Hoài Ngọc, dường như hắn muốn nói gì nhưng lại không thể nói, chỉ ủ rũ cúi đầu xuống.

Giọng hắn khàn khàn giống như đang nghẹn ngào: "Sư tôn nói sao thì chính là như vậy, con luôn luôn tin tưởng sư tôn, cho dù sư tôn có bắt con chết, con cũng sẽ không cãi lời."

Hàn khí từ mặt đất chui ra, xuyên qua lớp vải y phục, cứ vậy thâm nhập vào đầu gối.

Tạ Miên quỳ trên đất, khẽ cắn môi, bộ dạng vô cùng tủi thân khi phải mang tiếng oan.

Ngụy Diên nghe vậy, vui mừng đến nhảy cẫng lên, "Lý đạo quân, tôn giả, ta đã nói là Tạ Miên làm mà! Hừ, thằng ranh chết tiệt, còn không thừa nhận."

Gã hừ lạnh, tiện tay nhấc bình hoa trong góc, sau khi đổ hết hoa ra thì hướng bình về phía đầu Tạ Miên.

"Hại ta bị Lý đạo quân hiểu lầm lâu như vậy, bị đánh nhiều như vậy, ta thấy ngươi rõ ràng là muốn chết!"

Giang Hoài Ngọc còn chưa kịp ngăn cản, bình hoa đã đập vào đầu Tạ Miên.

Chiếc bình vỡ toang trong nháy mắt, mảnh vụn văng khắp nơi, cùng lúc đó, máu tươi đỏ thẫm chảy ra từ vết thương trên đầu, tẩm ướt phần tóc nơi đó.

Dòng máu mảnh như con rắn nhỏ uốn lượn đến huyệt Thái dương, cứ thế nhỏ xuống đất.

"Tí tách——" mấy tiếng nhỏ giọt, tay Giang Hoài Ngọc run rẩy không kiểm soát được.

Biến cố xảy ra quá nhanh, tim y cũng đập loạn lên.

Tạ Miên bị đập vào đầu, đau đớn hừ một tiếng nhưng vẫn cắn chặt răng, im lặng không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đen láy kia nhìn Giang Hoài Ngọc đau đáu.

Ngụy Diên thấy Tạ Miên không chật vật kêu lên như gã mong muốn thì càng tức giận hơn.

Hít sâu một hơi, gã còn chưa hài lòng nhặt mảnh vỡ lên muốn rạch mặt Tạ Miên.

"Ngươi lừa ai? Lá gan tiểu tử ngươi thật lớn, để ta cho ngươi xem một chút kết cục của việc bêu xấu Ngụy Diên ta!"

Dư quang liếc thấy Lý Lạc Giới, Ngụy Diên rất biết đón ý nói hùa, lại bổ sung thêm: "Còn dám giết chết Tín Điểu của Lý đạo quân! Tín Điểu của ngài là thứ ngươi có thể giết sao? Cho dù có một trăm đứa như ngươi cũng không đền nổi một Tín Điểu của Lý đạo quân!"

Lý Lạc Giới đứng bên, tay xoa cằm, rất hài lòng với những lời Ngụy Diên nói.

Mắt thấy mảnh vỡ sắp đâm vào mặt Tạ Miên, lúc này Giang Hoài Ngọc mới kịp phản ứng, vội vàng giữ cổ tay Ngụy Diên lại.

Khoảnh khắc bắt lấy tay Ngụy Diên, Giang Hoài Ngọc khó chịu một hồi, cổ tay gã mập mạp bèo nhèo nhưng đống thịt mỡ dính dầu, khiến y chỉ muốn buông ra ngay lập tức.

Miễn cưỡng nhịn xuống cảm giác ghê tởm, Giang Hoài Ngọc tức giận cười nhạt một tiếng.

Không hiểu tại sao y lại cười như thế, tim gan Ngụy Diên lập tức run như cầy sấy.

Gã dè dặt nhìn y, mảnh vỡ trong tay rơi xuống lạch cạch.

"Cái...!Tôn...Tôn giả, ta..."

Giang Hoài Ngọc không hề để ý đến gã, mà là rủ mắt nhìn Tạ Miên.

Tuy nói Tạ Miên là nhân vật phản diện hắc liên hoa trong truyện, nhưng y không nghĩ tới, hóa ra trước khi Tạ Miên hủy thiên diệt địa cũng sẽ có lúc thảm thương như thế này.

Thiếu niên quỳ trên vũng máu cùng mảnh vỡ bình hoa, mong mỏi nhìn Giang Hoài Ngọc.

Giang Hoài Ngọc bị ánh mắt này nhìn đến muốn tránh né, không phải vì sợ mà là y nhận ra khi đối diện ánh mắt hắn, lòng thương xót cứ thế phát sinh, mềm lòng đến suýt hồ đồ chỉ muốn đỡ thiếu niên đứng dậy.

Không đối mặt với Tạ Miên nữa, Giang Hoài Ngọc sốt ruột: "Tạ Miên, ngươi nói rốt cuộc việc này có phải do ngươi làm hay không? Nếu ngươi dám nói dối một câu, bản tôn lập tức lột da róc xương ngươi ném cho chó sói, ngươi có tin không?"

Tạ Miên trầm mặc, chậm rãi nắm chặt tay.

Giang Hoài Ngọc lại tiếp lời: "Nếu ngươi còn không chịu nói, ta sẽ trục xuất sư môn ngươi ngay.

Ồ, đúng rồi, nghe nói ngươi còn có một tỷ tỷ đúng không? Là quen biết khi nào?"

Nghe được hai chữ tỷ tỷ, Tạ Miên lập tức ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn Giang Hoài Ngọc, ánh mắt kia như lang như sói, khiến y không khỏi sợ hãi.

Một lúc sau y mới bình tĩnh lại, thấy Tạ Miên mình như vậy, y cũng lập tức trừng mắt lại, thầm nghĩ.

【Ta đây cũng là đang giúp ngươi, ngươi cứ nói một câu không phải ngươi làm thì chết à? Sao cứ đòi đội cái nồi này vậy?】

Tạ Miên nghe được tiếng lòng sốt ruột của Giang Hoài Ngọc bên tai, sự âm độc trong mắt bỗng nhiên tản đi, hắn bình tĩnh quan sát Giang Hoài Ngọc.

Từ trước đến giờ Giang Hoài Ngọc chưa từng giúp hắn, hoặc chế nhạo hoặc kết hội nhắm vào hắn, chỉ hận không thể giết quách hắn đi, tại sao lần này lại quay qua giúp? Thiên vị cho hắn?

Tạ Miên mưu tính tìm ra vẻ bỡn cợt trong mắt Giang Hoài Ngọc, nhưng không có, ánh mắt đối phương trong suốt tĩnh lặng, không nhiễm cặn bẩn, cũng không hề có chút ác ý nào.

Giang Hoài Ngọc thấy Tạ Miên nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, trong lòng càng nôn nóng, liên tục đặt câu hỏi.

Nhìn cái gì? Trên mặt ta có chữ? Ngươi ngớ ra làm gì? Nói nhanh đi.

Tầm mắt thăm dò của Tạ Miên đối với Giang Hoài Ngọc hạ xuống, nhìn đến máu tươi đỏ thẫm trên đất.

Khi mới bái nhập môn hạ Giang Hoài Ngọc, hắn cũng từng có mong ước viển vông rằng Giang Hoài Ngọc sẽ giúp đỡ hắn, chăm sóc hắn.

Nhưng dù sao, tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng.

Tạ Miên đã quen với việc Giang Hoài Ngọc luôn có ác ý với hắn.

Tới hôm nay bỗng nhiên ác ý biến mất, Tạ Miên có chút khó hiểu.

Hắn càng cúi đầu thấp hơn, chỉ coi như Giang Hoài Ngọc đang trêu đùa mình, yên lặng hồi lâu mới coi như phối hợp trò đùa độc ác của y, lúc này mới gằn từng chữ: "Sư tôn, không phải con làm.

Là Ngụy tiền bối đổ oan cho con."

"Ngươi nói không phải ngươi làm thì là không phải sao?" Lý Lạc Giới bất mãn nhìn Giang Hoài Ngọc, không định buông tha cho Tạ Miên.

Hắn mang Ngụy Diên vào Trường Minh Điện cũng đã xác định là Tạ Miên làm, Ngụy Diên tới chỉ là cho kịch thêm hay thôi.

Suy cho cùng ép buộc Tạ Miên nhận tội quả thật khiến hắn có cảm giác thỏa mãn rất lớn.

Tạ Miên ngẩng đầu nhìn Lý Lạc Giới, từng câu từng chữ hợp lý hùng hồn: "Không phải chuyện ta làm ta sẽ không thừa nhận.

Lý đạo quân, hi vọng ngài hiểu."

"Còn không chịu nhận? Rõ ràng là ngươi làm!"

Ngụy Diên trợn to mắt, đang muốn giãy ra khỏi tay Giang Hoài Ngọc, lao lên ép Tạ Miên nuốt lời vừa rồi vào nhưng Lý Lạc Giới ngăn gã lại.

"Tạ Miên, ngươi còn giả vờ nữa sao? Được rồi, ta cũng không muốn nhiều lời, bây giờ lập tức theo ta về Lý gia.

Tín Điểu là bảo vật của Lý gia chúng ta, ta nói cho ngươi biết, ngươi giết nó rồi, hôm nay ngươi không bị lột da róc xương thì đừng hòng xong chuyện."

Lý Lạc Giới nói xong, vỗ tay ra hiệu cho mấy tu sĩ sau lưng áp giải Tạ Miên đi.

Giang Hoài Ngọc không thể trơ mắt nhìn Tạ Miên bị Lý Lạc Giới bắt đi chịu tội oan, y hất tay Ngụy Diên ra, xoay người cầm cuốn sách trên bàn hung hăng đập thật mạnh, mi mục kiều diễm đều toát ra lệ khí.

"Ai cho phép ngươi đưa hắn đi? Ngươi không nghe hắn nói sao? Đây không phải do hắn làm."

Tạ Miên ngạc nhiên đến ngơ ngác, hắn ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Ngọc, không có hành động nào có thể chứng minh y đang bỡn cợt hắn, ý tưởng kia cứ thế mà tan thành mây khói.

Lý Lạc Giới cũng kinh ngạc nhìn Giang Hoài Ngọc, không thể giấu nổi lửa giận nữa, hắn cao giọng: "Ban nãy ta còn thấy ngươi không bình thường! Ngươi uống nhầm thuốc gì mà bây giờ bao che cho Tạ Miên?! Ngươi trở mặt đúng không?"

"Hay là nên nói, ngươi vì lấy lòng Lâm tôn giả mới che chở Tạ Miên, dù sao nó cũng là đệ tử Lâm tôn giả khá thích."

Lý Lạc Giới càng nói càng giận: "Là kẻ nào mới đây còn tuyên bố trên Tư Quá Nhai rằng không dây dưa Lâm tôn giả nữa? Dối trá!"

Hắn vừa dứt lời, Giang Hoài Ngọc liền lật bàn.

"Bây giờ đang ở Trường Minh Điện của ta, về tình về lý đều phải do ta quyết định.

Các ngươi đổi khách thành chủ, còn dám nói ta thất lễ."

Giang Hoài Ngọc không có cách nào vừa giữ được tính cách nguyên chủ, vừa có thể ngăn Lý Lạc Giới bắt Tạ Miên đi.

Linh quang chợt lóe, lấy thân phận mình là chủ nhân Trường Minh Điện, nổi cáu nói Lý Lạc Giới không tôn trọng quan điểm chủ nhân là y đây, không cho y mặt mũi.

"Thể diện của ta đặt ở đâu?!"

Lý Lạc Giới giận đến phát run, bắt đầu cãi nhau ầm ĩ: "Rõ ràng là ngươi bao che Tạ Miên, còn đòi mặt mũi cái gì! Ta nói cho ngươi biết, nếu hôm nay ngươi không giao Tạ Miên cho ta, sau này chúng ta đừng bao giờ qua lại nữa!"

"Ngươi không tôn trọng nhận định của ta, không nể mặt ta, căn bản không coi ta ra gì, ta lui tới với ngươi có ích gì?"

"Được!" Lý Lạc Giới tức giận, "Giang Hoài Ngọc, được lắm! Ta đi là được chứ gì, tránh cho vướng mắt ngươi!"

Hắn vừa nói vừa hung hãn trừng Tạ Miên, ra lệnh tất cả đá cửa rời đi.

Sầm một tiếng, cửa đóng lại khiến hoa đào ngoài điện bị rung đến rụng lả tả.

Ngụy Diên nghe tiếng cửa điện nặng nề đóng lại, gã xụi lơ trên đất.

Gã không hiểu sao Giang Hoài Ngọc lại đứng về phía Tạ Miên, chuyện này không giống tính cách y.

Giang Hoài Ngọc lạnh lùng nhìn Tạ Miên, giơ tay ra muốn đỡ hắn dậy, "Còn chưa chịu đứng lên, quỳ dưới đất làm gì? Vi sư còn chưa có chết."

Giang Hoài Ngọc đến gần mang theo mùi lan thơm thoang thoảng, thân thể Tạ Miên cứng đờ, bản năng muốn kháng cự.

Nhưng hắn bỗng nhận ra, tay Giang Hoài Ngọc rất ấm áp.

Những kẻ tiếng xấu đồn xa như y, trên tay bọn họ vốn dính huyết khí, lệ khí, oán khí, đủ thứ hỗn tạp, hẳn phải lạnh lẽo mới đúng.

Bản tính Tạ Miên lưu luyến ấm áp, hắn cố chấp ép xuống, giương môi thành nụ cười, một nụ cười giả tạo, xuôi từ chân mày đến tận đuôi mắt.

Mượn lực Giang Hoài Ngọc kéo hắn đứng lên, Tạ Miên giơ tay che vết thương, ngoan ngoãn gọi y: "Sư tôn."

Khi tay đụng phải vết thương, Tạ Miên hơi xuýt xoa một tiếng.

Ngụy Diên thấy vậy cũng muốn đứng lên, nhưng còn chưa kịp đã bị Giang Hoài Ngọc đá một cái, tiếp tục gục trên đất.

Gã không thể tin được, nhìn y chằm chằm, "Tôn giả...!Ngài...!Sao ngài lại đối xử với ta như vậy?"

Trong lòng Giang Hoài Ngọc đã gạch Ngụy Diên khỏi danh sách người phe mình, tên Ngụy Diên này gian trá lại ghen ghét người lành, không thích hợp coi như thuộc hạ, càng không đáng tín nhiệm.

Giang Hoài Ngọc cân nhắc lời nói, không kiên nhẫn trả lời.

"Tại sao bản tôn như vậy ngươi còn không biết? Ngươi cho rằng bình thường ngươi ăn chùa uống chực, dùng tài nguyên của bản tôn tích cóp tu vi, nhưng sau lưng lại nói xấu bản tôn, ngươi nghĩ bản tôn không biết? Chẳng qua bản tôn cảm thấy thi thoảng dùng ngươi cũng được nên mới giữ lại."

Đồng tử co rụt, Ngụy Diên không ngờ Giang Hoài Ngọc đã biết rõ, tay gã run rẩy móc túi càn khôn trong túi áo ra, hai tay dâng cho Giang Hoài Ngọc, mặt cắt không còn giọt máu, "Sau này ta chắc chắn không tái phạm, cầu tôn giả cho ta thêm một cơ hội."

Giang Hoài Ngọc cầm lấy túi càn khôn, ngón tay mân mê vải túi.

Ngụy Diên thấy y nhận túi, thầm nghĩ có hi vọng bèn nói tiếp: "Tôn giả, ta đi theo ngài lâu đến vậy, ngài cho ta một cơ hội nữa đi, ta nhất định sẽ không tái phạm! Ngài làm ơn nể tình ta hầu hạ ngài trước giờ mà bỏ qua cho ta đi.

Ta thề sau này sẽ tận tâm tận lực hầu hạ ngài, tuyệt đối không hai lòng nữa."

Thấy Giang Hoài Ngọc im lặng, gã nghĩ y đang suy xét càng không ngừng thuyết phục: "Tôn giả, ta sẽ nghĩ cách giúp ngài theo đuổi Lâm tôn giả, ta có nhiều kinh nghiệm..."

Tạ Miên đứng bên cạnh, ánh mắt âm trầm, hắn buông cánh tay đang che vết thương xuống, miết máu dính trên đầu ngón tay.

Máu tươi thật tanh.

Ngón tay nghịch túi càn khôn của Giang Hoài Ngọc ngừng một lát, y ngồi xổm xuống, nhặt mảnh vỡ gõ gõ trên đất, sắc mặt tối tăm.

"Câm miệng.

Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi thêm bao nhiêu cơ hội? Trước kia bỏ qua cho ngươi ngươi không quý trọng, bây giờ cầu tình còn có ích gì?"

"Mất bò mới lo làm chuồng, đã quá muộn."

"Tranh thủ bây giờ bản tôn chưa nổi giận, chặt tay chặt chân ngươi, lập tức cút khỏi sơn môn cho bản tôn.

Từ nay về sau bản tôn không cần ngươi hầu hạ."

Ngụy Diên lúng túng ấp úng muốn trả lời nhưng thấy mảnh vỡ trong tay Giang Hoài Ngọc lóe hàn quang, lại không dám nói gì nữa.

Gã ngừng một lúc, lại giơ tay lên tự tát cho mình một bạt tai, nằm liệt trên đất không chịu đi.

Lúc ngã xuống, gã đờ ra nhìn xung quanh, làm bộ như không nghe thấy Giang Hoài Ngọc nói, bỗng nhiên tầm mắt lướt qua khuôn mặt Tạ Miên.

Tạ Miên đang nhìn gã, trên mặt lộ ra nụ cười cực kỳ xấu xa, đầy ý châm chọc cùng máu chảy trên mặt, thoạt nhìn hệt như ác quỷ bò ra từ địa ngục.

Nào còn sót lại chút ngoan ngoãn vừa rồi..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Y Không Muốn Làm Sư Tôn Pháo Hôi