Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến

Chương 54: Gia trưởng đã đến.


-Thế nào! Món kẹo bông gòn này ăn ngon hay không?

-Bản đại thiếu gia nói không có sai đi? Đi theo thiếu gia anh đảm bảo cho em ăn ngon mặc đẹp, sung sướng cứ gọi là suốt cả cuộc đời này

~

-Khì khì khì…~ “gật gật”

Nhìn cô gái nhỏ cái miệng nhỏ nhắn không ngừng liếm láp kẹo bông gòn to đuỳnh trên tay, nghe nghe Nguyễn đại công tử nói xong liền gật gật đầu không ngừng. Đối phương một bộ vẻ mặt thỏa mãn cười tít mắt làm Nguyễn đại công tử trong lòng cao hứng cười không khép miệng lại được.

Hắc hắc! Quả nhiên bản đại công tử là thông minh nhất cái truyện này đấy. Chỉ hơi hơi chơi chút mưu kế nhỏ đối phương liền ngoan ngoãn ngoan ngoãn nghe theo ngay đi rồi. Ài~ Chỉ là tiếp theo nên sắp xếp cho cô nhóc này ở nơi nào đây???

Về Nguyễn phủ?

Mèm~ Nhỡ đâu bị bà Hải Như hay ông Trọng Kim bắt gặp thì biết nói thế nào bây giờ? Chẳng lẽ lại nói hắn nổi lòng tham chơi Lolita dưỡng thành nên giữa phố chợ đông người bắt cóc con gái người ta trở về? Cái này…

Hay là thôi đi~ Ông Trọng Kim mà biết chuyện sau đó không có đánh gãy chân hắn mới là lạ. Quan trọng nhất là tiếng tăm của Nguyễn đại công tử khó khăn lắm mới hơi hơi có chút cải thiện trong mắt hai ông bà ở nhà. Hắn mới không muốn vì chút chuyện này mà làm đánh giá của mình lại một lần nữa trở về số âm đâu

~

Nếu không đưa em nó đến chỗ Hồng Phấn?

Ồ không không! Tuy rằng hiện tại cô bé còn bé lắm thế nhưng độ hại nước hại dân cũng đã hiển hiện ra rồi. Nguyễn đại công tử cũng không muốn có chuyện gì biến cố sẽ xảy ra lúc hắn không có mặt ở nhà. Dù cho Hồng Phấn bình thường điềm đạm trang nhã lắm thế nhưng lòng của phụ nữ kim dưới đáy biển, có người đàn bà nào là sẽ không có máu ghen đâu. Tốt nhất vĩnh viễn không để hai người này gặp mặt nhau đi thì hơn~

Như thế kết quả suy đi tính lại… Nguyễn Trọng Lăng u buồn phát hiện mình vậy mà chẳng có chỗ nào khác để lâu dài gửi gắm cô bé đang trên tay này cả. Hắn móa chẳng lẽ lại tới một lần chỗ Nguyễn quản gia xin thêm một tòa nhà nữa??? Khả năng lần trước có bà Hải Như và ông Trọng Kim chiến tranh lạnh mới may mắn thành công. Lần này đi xin liệu có thể được hay không a???

Càng chưa nói tới nếu đụng tới việc nhà cửa đất cát nơi Nguyễn quản gia hiển nhiên cũng liền đồng nghĩa với việc cô gái nhỏ tồn tại rất nhanh sẽ truyền tới tai hai ông bà ở nhà. Nói vậy mọi thứ chẳng phải vẫn là lộ tẩy rồi hay sao~ Đối với để cho Lâm Tam đối mặt ông Trọng Kim mà vẫn kiên trì bảo thủ bí mật cho hắn… Nguyễn đại công tử vẫn chưa có cái lòng tin ấy đâu này. Nói đi nói lại sớm muộn lộ tẩy vậy còn chẳng bằng đưa cô gái nhỏ về thẳng Nguyễn phủ ở đi còn nhẹ nhàng hơn

~

Haizzz! Tóm lại chuyện hiện tại cũng chỉ có thể đưa tạm cô bé đến ở tại quán trọ nào đó của Nguyễn gia ở bên ngoài rồi. Tiếp sau đó đợi một quãng thời gian kế hoạch kiếm tiền của Nguyễn đại thiếu gia có hiệu quả vậy hắn liền có thể tự mình mua một đám nhà ở để sắp xếp cô nàng.Thậm chí hắn còn có thể mua thêm vài tòa nhà đề phòng tương lai lại có chuyện như vậy xảy ra cũng được.

Ừm! Quyết định như vậy đi! Trước kiếm tìm nơi sắp xếp cô bé ở lại trước vậy. Sau đó nhanh nhanh trở về thương lượng với Hồng Phấn về việc kinh doanh ngày sau.

Tuy rằng lúc trước ở trong xưởng chỗ thành Nam Nguyễn đại công tử đã nói chuyện với vị Dư chủ quản kia yêu cầu hắn gia tăng sản lượng sản xuất cũng như mẫu mã kiểu dáng rồi thế nhưng chuyện tiêu thụ hàng hóa, giá bán, cách bán như thế nào Nguyễn đại công tử tất nhiên không thể đều giao tất cho hắn được.

Cũng đã đến lúc cần điều người tâm phúc tới trông coi mọi chuyện kinh doanh. Dù sao cũng là món tiền lớn, hành động kinh doanh đầu tiên của hắn không phải. Nhất định là không thể qua loa đấy!!!

Mà nói tới người tâm phúc đáng tín nhiệm vậy tất nhiên không còn ai khác ngoài Hồng Phấn cô nương rồi. Hiểu chữ biết nghĩa, đầu óc lại thông minh sắc xảo, tính cách bình tĩnh gặp chuyện không luống cuống, ánh mắt cũng coi như là lâu dài. Quan trọng nhất nàng ấy còn là người đàn bà của hắn. Như vậy mà còn không tin tưởng được vậy hắn sau này cũng đừng có mà tin tưởng được ai khác nữa. Chuyện hiện tại quan trọng như vậy đúng là không giao cho Hồng Phấn liền không còn có thể giao cho ai.

-Đi! Chúng ta trước hết đến Nguyễn gia tửu lầu ăn một bữa cơm cái đã

~

-Dạ vâng thiếu gia!

Hai chủ tớ một nói một hưởng ứng rất nhanh liền tuyển chọn con đường đi thẳng. Còn cô gái nhỏ bên cạnh?

Haizz! Thật đáng tiếc có vẻ như cô gái nhỏ này lại là một người câm. Nguyễn đại công tử đưa nàng đi chơi khắp phố cả buổi, mua đủ thứ đồ ăn đồ chơi cho nàng khả năng nàng ta ngoại trừ gật đầu lắc đầu cùng thỉnh thoảng cười khì khì ra liền một câu cũng không thể nói.

Nếu như không phải Nguyễn đại công tử hỏi gì đó nàng đều có thể logic gật đầu hoặc lắc đầu đáp lại chỉ sợ hắn đã sớm cho rằng đối phương là bị si ngốc bẩm sinh đây này. Có điều ngốc bẩm sinh không phải thế nhưng bị câm hẳn đã là sự thật chắc chắn. Hiện tại tuyển chọn chỗ ăn cơm trưa tất nhiên vì thế cũng không cần hỏi ý kiến của nàng làm gì.

Nguyễn đại công tử giao lưu với nàng nhiều như vậy tự nhiên đã rút ra được quy luật rõ rõ ràng ràng. Mỗi khi cô gái nhỏ không thích hoặc không muốn hắn làm thứ gì đó liền sẽ quẫy người để hắn biết được.

Tuy rằng hành động này so với kiếp trước trên địa cầu người câm dùng tay ám hiệu mịt mờ hơn rất nhiều thế nhưng dù sao cũng là không còn cách nào khác. Thế giới này hiện tại còn chưa có sáng tạo ra thứ ngôn ngữ tượng hình như thế cho quần thể người câm không phải sao? Mà dù cho cô gái nhỏ có biết sử dụng cách giao lưu tương tự Nguyễn đại công tử sợ rằng cũng mù tịt không hiểu được gì. Làm cũng chỉ là tốn công tốn sức mà thôi

~

Haizzz! Đáng tiếc một “mầm cây” tốt như vậy lại khuyết thiếu mất năng lực phát ra âm thanh. Ông trời cũng thật là quá bất công với cô gái nhỏ rồi. Có điều Nguyễn đại thiếu gia hơi hơi thay đổi chút ít dòng suy nghĩ liền cảm thấy chuyện này cũng không phải chuyện gì quá tồi tệ. Đâu đấy cũng chỉ là không thể nói nói mà thôi. Sau này liền cố gắng dạy nàng biết viết chữ là được rồi. Mỹ nhân không nói đôi khi cũng rất khiến người ta mê luyến thương tiếc đấy chứ đùa.

Càng quan trọng hơn là rất có thể bởi cô gái nhỏ trời sinh thiếu hụt nên gia đình nàng mới có thể đối xử với nàng không tốt như vậy. Mới có thể để nàng mặc loại quần áo bạc phếch không biết bao nhiêu tháng năm như thế. Nói chung chuyện như vậy tất nhiên là càng dễ khiến cô gái nhỏ hiện tại trong lòng có hảo cảm với hắn hơn rồi. Gia đình nàng cũng có thể vì thế đối với việc nàng vắng mặt bỏ mặc làm ngơ chăng? Tóm lại cũng không hoàn toàn là chuyện xấu là được rồi

~

Tương lai vẫn luôn rất là tươi đẹp đấy!!! Chỉ cần tự mình nghĩ thoáng đi ra mà thôi

~

Nguyễn đại công tử bởi thế liền vừa đi vừa huýt sáo vui vẻ không ngừng. Ngày hôm nay đi dạo phố lại còn lượm được một cô nàng đáng yêu như vậy về nhà. Ngày sau hẳn là nên siêng năng đi đến các nơi chơi chơi mới được!!!

Tốt thôi! Hẳn là truyền thuyết về vị Lăng Lột Da nào đó bắt đầu từ ngày hôm nay lại đã trở thành chủ đề chính ở các nơi phố chợ kiểu này rồi. Có lẽ là… Hẳn là như vậy đi??? Ai mà biết được rõ ràng đâu này~

-Công tử! Đến Nguyễn gia tửu lầu rồi!!!

Lâm Tam đi bên cạnh vẻ mặt cẩn thận lên tiếng nhắc nhở. Lần này Nguyễn đại công tử bởi vì cảm xúc đang tốt vì vậy cũng không có mắng mỏ gì hắn. Giống như công xưởng ở nơi thành Nam khi trước, đối với Nguyễn gia tửu lầu Nguyễn đại công tử quả thật cũng là lần đầu tiên đi đến kể từ khi hắn xuyên việt tới thế giới này.

Trước kia đi cùng với Trần Phi Long lưu lạc nơi thành Bắc cũng không có Nguyễn gia tửu lầu nào ở nơi đó. Đoán chừng có lẽ ông Trọng Kim lo lắng làm việc kinh doanh quán rượu ăn uống ở thành Bắc rất dễ dàng dính dáng va chạm tới cánh nhà giàu quyền quý ở nơi gần đó đi.

Dù sao tửu lầu tửu lầu. Có rượu lại có người. Người lại còn là người giàu sang phú quý sau khi uống rượu… Này có thể không xảy ra chuyện gì mới là lạ. Khi đó thì bất kể chủ tửu lầu là đứng về phía bên nào cũng rất dễ dính họa vào thân.

Vẫn là nơi trung tâm kinh thành này tốt nhất. Vừa đông đúc lại cũng không chỉ có cánh nhà giàu quyền quý riêng biệt. Nguy cơ đám nhà giàu quyền quý này tự mình tìm lẫn nhau làm đối thủ gây sự cũng sẽ ít đi rất nhiều. Dù sao cũng còn cả một đám đông bình dân người thường bên dưới để cho bọn họ bắt nạt không phải. Tội gì nhằm đám xương cứng cùng cấp độ làm chi.

Tóm lại làm ăn ở nơi đây nháo sự ồn ào cũng sẽ không ít thế nhưng hệ số an toàn quả thật tăng cao lên thật nhiều. Ông Trọng Kim nhà ta về mấy cái khoản làm ăn này vẫn thật là tinh minh lắm lắm đừng đùa

~

Hiện tại Nguyễn đại công tử đi dạo thành Nam trở về liền tranh thủ nhân cơ hội gặp mặt xem xét tửu lầu lớn nhất, hào hoa nhất nơi trung tâm kinh thành Thăng Long này một phen.

-Tốt rồi! Lâm Tam ngươi vào đánh tiếng cho nhà bếp làm một ít món ăn ngon nhất chuẩn bị mang lên cho công tử ta.

-Đúng rồi! Bên trong hẳn là còn có gian phòng riêng biệt trống không đi. Trước đi lên tìm cho bản công tử một chỗ cái đã! Công tử ta không thích ăn cơm còn có người xung quanh làm ồn ào.

Ánh mắt không ngừng đánh giá bề ngoài tửu lầu, Nguyễn Trọng Lăng vừa đến xa xa nơi cửa vào liền đã bắt đầu sai phái Lâm Tam đi tới phát huy ưu thế địa vị của bản thân mình.

Nói đùa chứ thiếu chủ nhân tương lai của nhà họ Nguyễn như hắn đến "thị sát" ăn bữa cơm làm sao có thể nhẹ nhàng đơn giản liền xong. Không để đám lão người làm gặp mặt gặp mặt hắn một cái sau này có còn muốn an an ổn ổn tiếp giao sản nghiệp nhà họ Nguyễn của hắn nữa hay không a??? Cũng chính bởi vì vậy đối với việc hành động của mình có thể gây cản trở tới chuyện làm ăn hay không Nguyễn đại công tử rất là không cho rằng là vấn đề.

-Dạ vâng! Công tử người đi theo con.

Tửu lầu bề ngoài nhìn trừ to lớn hơn những nơi khác cũng không thấy có gì đặc biệt, Nguyễn đại công tử vừa nghe Lâm Tam nói chuyện liền ôm theo cô gái nhỏ thoải mái đi vào trong Nguyễn gia tửu lầu. Ngược lại cô gái nhỏ vẫn còn đang liếm láp chiếc kẹo bông gòn thứ hai trên tay. Tạm thời cũng không có thiếu cái ăn. Rất ngoan! Không quấy nhiễu quyết định của Nguyễn đại công tử một chút nào.

Mọi việc sau đó diễn ra cũng coi như thuận lợi. Chủ quản ở nơi này là một vị họ Lưu tên Chính Phong. Một vị lão đầu trung niên tầm năm, sáu mươi tuổi. Đối với việc Nguyễn đại thiếu gia đến “thị sát” tất nhiên là không giống như tuổi trẻ Dư chủ quản trước đó nhiệt tình thế nhưng sắp xếp mọi chuyện cũng coi như lão lạt đâu ra đấy. Một gian phòng trống trải rộng rãi riêng biệt sẽ không có ai quấy rầy tại lầu ba. Thức ăn đưa lên cũng đều là loại tinh xảo đắt tiền nóng hôi hổi. Mọi thứ cũng thật là thư thích ý vậy

~

-Lâm Tam ngươi cũng xuống bảo nhà bếp chuẩn bị thức ăn cho chính mình đi. Cứ gọi món ăn tùy ý. Đừng quá đắt đỏ là được! Vị Lưu chủ quản kia hẳn là sẽ không tính tiền bữa ăn hôm nay đâu.

-Cái này… Được rồi thiếu gia!

Thấy Lâm Tam y như lời rời đi tìm người của nhà bếp nói chuyện Nguyễn đại công tử không khỏi khẽ gật gật đầu hài lòng. Là nha~ Hiếm có cơ hội mua chuộc thuộc hạ cấp dưới lại không tốn tiền như vậy. Nguyễn đại thiếu gia tất nhiên là vui vẻ mà làm cớ gì bỏ qua cơ chứ.

Đợi cho đám người hầu đến bài biện xong xuôi mọi thứ lên bàn ăn, nhìn nhìn cô gái nhỏ trong lòng lúc này cũng đã ăn hết kẹo bông gòn mang theo bên người rồi. Hai mắt nàng ta giờ đang đăm đăm nhìn vào đám đồ ăn trước mặt không chút di rời, Nguyễn đại công tử thấy vậy không khỏi cười cười nắm lấy một cái đùi gà nướng thật to đưa cho cô gái nhỏ.

-Này! Cứ ăn tự nhiên đi nhé. Ăn hết sẽ lại có người làm mang lên. Không lo thiếu ăn đâu mà sợ

~

Đưa xong hắn cũng liền không quan tâm cô gái nhỏ thêm nữa, bắt đầu tự mình rót rượu tự mình thưởng thức đồ ăn. Trong lúc đó cũng có thể đưa mắt nhìn xuống nơi phố phường phồn hoa dưới mặt đường người người qua lại không ngừng, hoặc cười cười nhìn cô gái nhỏ ăn mồm miệng bôi lên đầy mỡ. Tình cảnh trong lúc nhất thời quả thật tự do tự tại lắm lắm!

Mỗi ngày nếu đều có thể nhàn nhã trôi qua như vậy quả thực là quá tuyệt vời rồi

~

Nguyễn đại công tử âm thầm đánh giá như vậy cho đến khi…

Một người đến rồi! Ừm? Chính là vị gia trưởng của cô gái nhỏ đã đến nơi này vậy!

Câu chuyện vẫn sẽ còn tiếp tục…

Kết thúc chương 54.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến