Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến

Chương 28: Hồng Phấn ra sân.


Rèm che căn phòng được mở ra, khung cảnh nơi đại sảnh trung tâm hiển hiện ngay trước mắt.

Không biết phía dưới vừa mới nói gì, chỉ thấy lúc này khắp nơi người người nhốn nháo phấn khích. Đám tài tử tự nhận là phong lưu có học thức còn duy trì được một tí phong độ hình tượng, đứng im không nói. Khả năng đám phú hào, đám công tử vô học con nhà giàu thì không được rồi. Có kẻ vỗ bàn biểu đạt hưng phấn. Có người huýt gió, thổi sáo. Thậm chí còn có người táo bạo hơn, lập tức móc ra một xấp phiếu tiền giấy lớn, đứng hẳn lên bàn hướng về phía tú bà không ngừng gào thét múa may. Một bộ dáng vẻ quần ma loạn múa. Cảnh tượng nhìn qua thật kì quái thay???

Nói chung mỗi người tuy rằng biểu lộ thái độ khác nhau nhưng chung quy lại đều đang hưng phấn lắm. Nguyễn đại công tử chỉ nhìn qua đó thôi đã có thể cảm nhận được ảnh hưởng của vị Hồng Phấn cô nương ở đám người này trong lòng lớn đến nhường nào rồi.

Trái ngược với bên ngoài ồn ào xáo động, trong gian phòng lúc này, Trần Phi Long, Trần công tử vẫn tỏ ra rất nhã nhặn bình tĩnh uống trà, không rống cũng không kêu. Nhìn qua dường như đối với việc Hồng Phấn cô nương sắp xuất hiện cũng không có quá nhiều để ý. Nguyễn đại công thấy này trong lòng cũng không khỏi có chút bận tậm giới tính ưa thích của hắn. Sẽ không phải là Gay đi??? Là đi??? Hẳn không là đi???

Hắn móa! Người đâu đi chơi kỹ viện cũng quá bình tĩnh điểm!!!

Như vậy rất dọa các bạn nhỏ không ngủ được biết hay không???

Có điều gặp tình hình như vậy, Nguyễn đại công tử của chúng ta cũng rất không tiện giống như đám công tử con nhà giàu khác đập bàn kêu gào làm ầm ĩ. Tất nhiên hắn cũng không có ra vẻ thanh cao giống như đám tự nhận là tài tử phong lưu kia làm gì. Nguyễn đại công tử chính là Nguyễn đại công tử, làm sao có thể không có phong cách riêng cho được!

Chỉ thấy hắn ta vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt sáng lấp lánh có thần giống như kẻ có siêu phàm trí tuệ, mọi thứ đều nắm giữ ở trong lòng. Chỉ tiếc là một đôi bàn tay đang không ngừng nắn bóp vê nhéo chà đạp lấy một đôi bộ ngực sữa của hai vị tiểu Hồng, tiểu Huệ cô nương làm cho hình tượng hơi có vẻ sát phong cảnh một tí. Có điều cũng không quá quan trọng không phải sao. Bởi lẽ Hồng Phấn cô nương cuối cùng cũng đã ra sân rồi.

Tuyệt thế giai nhân? Quốc sắc thiên hương? Khuynh quốc khuynh thành???

Không! Không! Không!!!

Nếu chỉ nói như vậy thôi cũng quá kéo thấp vẻ đẹp của nàng rồi.

Thân hình thướt tha yểu điệu, đầy đặn nõn nà. Một bộ váy trắng dài giản đơn mà cao quý. Da thịt trắng muốt, trong suốt lộ hồng. Khuôn mặt trái xoan. Mái tóc đen dài được búi lên gọn gẽ. Một đôi lông mi cong cong cao vút. Một đôi mắt đen sâu thăm thẳm, lại sáng ngời như ngọc thạch. Môi hồng răng trắng. Chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xinh. Nhìn qua như thiếu nữ dậy thì hoa chớm nở, lại giống như thiếu phụ đậm đặc phong tình dã vị. Ngọt ngào mà cay nồng! Thanh cao mà thoát tục! Nhìn qua lại tràn đầy quyến rũ yên nhiên. Như ma như quỷ hấp hồn, lại giống như thiên tiên thần nữ hạ phàm.

Nguyễn đại công tử tuy rằng kiếp trước nhìn qua, xem qua không biết bao nhiêu minh tinh điện ảnh, người đẹp hoa hậu hoa khôi vân vân các kiểu. Chỉ là vẻ đẹp của người con gái đang đứng dưới kia dường như đã thoát ly cái gọi là vẻ đẹp của phàm trần. Trên người nàng lúc này tràn đầy một luồng vẻ đẹp khí chất không sao nói rõ được.

Kinh như người trời!

Đẹp không sao tả siết!!!

Cái cảm giác này thật giống như ngày xưa thời còn niên thiếu trai làng, chưa từng thấy qua các mặt của xã hội lại bất chợt bắt gặp Lưu Diệc Phi trong Thiên long bát bộ. Vẻ ngoài ấy tuy rằng đẹp nhưng nếu như không có nội dung thân phận khung cảnh làm nền vân vân làm sao có thể gọi là Thần tiên tỷ tỷ. Tình hình lúc này cũng giống y như vậy. Vẻ ngoài của Hồng Phấn cô nương có lẽ không phải là nhân gian không thể có, thế nhưng cái cảm giác muôn hình muôn vẻ, cái khí chất nàng ấy đem lại lúc này khiến cho mỗi một người ở nơi đây, dù là đàn ông đàn bà đều không khỏi ngẩn ngơ say đắm.

Thậm chí ngay cả hời hợt vô tình như Trần Phi Long, Trần công tử của chúng ta ngồi bên cạnh cũng khỏi khỏi giật mình kinh thán. Nói vậy là đủ biết vẻ đẹp của Hồng phấn cô nương đã cường đại đến mức nào.

Hồng Phấn cô nương vừa xuất hiện, khoang thuyền liền im lặng như tờ. Âm thanh ồn ào xáo động vừa rồi đã không cánh mà bay. Dường như bất kì một âm thanh ồn ào náo động nào đều là khinh nhờn vẻ đẹp của nàng ấy vậy. Cũng chính bởi vì thế tiếng nói của cô hầu gái đứng bên cạnh Hồng Phấn cô nương lúc này vang lên có vẻ như rất đột ngột, rất khiến người giật mình rồi.

Di? Bên cạnh Hồng Phấn cô nương lúc nào thì xuất hiện người hầu gái vậy? Chẳng lẽ vẻ đẹp của con người lại có thể khiến người đứng ngay bên cạnh cũng trở thành điểm mù hay sao??? Này một vấn đề triết lý quả thật rất đáng được tìm sâu nghiên cứu kỹ đó.

-Các vị thiếu gia công tử, các vị lão gia, nói vậy mọi người vừa rồi hẳn đều đã nghe được mụ mụ thông báo rồi đi. Lúc này tiểu nữ xin mạn phép nhắc lại một lần nữa cho những người chưa biết rõ.

-Đêm nay, Hồng Phấn tiểu thư sẽ lại ra một đề mục. Nếu có người nào trả lời được, Hồng Phấn tiểu thư đêm nay sẽ vì hắn mà độc tấu một khúc nhạc. Hiện tại mời các vị tài tử xem đề.

Nói nói nữ hầu gái liền hơi xoay người gật gật đầu ra dấu. Tiếp sau đó nơi phía sau màn sân khấu liền đi ra một đôi thiếu nữ. Một cô gái trong đó cầm trên tay một khung chữ thật dài đã được cuộn lại. Cả hai đi đến nơi giữa sân khấu liền bắt đầu giúp nhau kéo khung chữ ra. Mọi người ở đây thấy vậy không khỏi nín thở ngưng thần nhìn về. Tiếng nói của cô hầu gái đúng lúc này một lần nữa vang lên.

-Đề mục lần này là đối chữ. Mọi người có một nén hương thời gian để suy nghĩ.

Nói xong cô nàng liền nhìn về phía Hồng Phấn cô nương, thấy đối phương gật gật đầu liền xoay người đưa Hồng Phấn cô nương hơi lui về phía sau để cho mọi người nhìn kĩ về thứ viết trên bức khung chữ này.

-Trên đó viết chữ gì thế cưng?

Nguyễn đại công tử đè thấp giọng hỏi nhỏ.

Mèm~

Xấu hổ! Xấu hổ! Có điều ai bảo anh còn không biết chữ đây này!!!

Kết thúc chương 28.

(Truyện được đăng mới nhất tại Viptruyen /book/)

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến