Xuyên Không: Bất Tử

Chương 7: Bộ Lạc Nguyên Thủy


Vô Minh đã di chuyển liên tục 20 ngày không nghĩ, với những thiên tài địa bảo hắn dùng được không chết, cơ thể hắn không tính là khai sơn tích địa nhưng có thể nói là đủ dùng.

Sau ngày thứ 30 khi hắn vừa vượt qua một ngọn núi nhỏ, lọt vào tầm mắt hắn là một ngôi làng.

ngôi lành không tính lớn chỉ bằng hai sân bóng đá, nếu nhìn kích thước có thể suy đoán dân số khoản 3 ngàn.

Vô Minh không suy nghĩ nhiều, hắn không có kích động kiểu như lâu rồi không gặp người sống như thế. Hắn đã cô đơn đủ lâu, để có thể quen với quen với điều đó rồi.

Vô Minh bắt đầu xuống núi đi thêm khoảng 2 giờ để đến gần cổng ngôi làng. Hắn không vào mà đứng ngoài cổng quan sát, ngôi làng được làm hoàn toàn bằng gỗ, với lối kiến trúc thô sơ có thể thấy đây còn là thời đại nguyên thủy bộ lạc.

Vô Minh biết mình quan sát cũng chẳng được gì, mục đích hắn tới đây chỉ là tò mò mà thôi, giờ đây hắn đã tìm được một nên văn minh tội gì mà không gia nhập chứ?.

Vô Minh lộ thân hình khỏi chỗ ẩn nấp và bước chậm về phía cổng của ngôi làng, khi thân bước tới bãi đất trống của trước cổng bộ lạc, thì trên cổng đã có người nhìn thấy hắn.

Tên cơ bắp vạm vỡ gác cổng la to một thứ tiếng mà hắn không biết, chưa đầy mười hơi thở sau một nhóm người đầy cơ bắp nam có nữ có xách vũ khí bao vây hắn.

Vô Minh cảm nhận được ấp lực nặng nề từ những khối cơ cứng rắn kia, hắn vội vàng dơ tay báo hiệu mình không có vũ khí, người đứng trước mặt hắn thấy hắn dơ tay lên thì nói với mọi người xung quanh gì đó, rồi tất cả bắt đầu buôn vũ khí, tên đó còn nói với một nữ cơ bắp bên cạnh gì đó,khi hắn nói xong nữ cơ bắp quay người lại chay nhanh vao trong làng.

Một lúc sau có bà lão tóc trắng mặt một bộ áo da hổ chính hãn xuất hiện trước mặt hắn. Bà lão xuất hiện trước mặt hắn nói: "@#@#$%[email protected]#@."

Vô Minh đã đoán trước là sẽ có tình huống bất đồng ngôn ngữ nghiêm trọng này hắn trả lời bằng diễn tả bằng tay, mặc dù hắn chẳng biết lão tẩu hỏi hắn là cái gì.

Hắn cố gắng diễn tả mình là người lạc khỏi làng đi lang thang và tình cờ thấy làng của bọn họ, hắn không biết bọn họ hiểu hay không nhưng diễn tả một hồi hắn còn không biết mình đang nói cái quái gì nữa.

Sau nữa canh giờ kỷ lạt oa oa nước chảy đầu vịt, cả hai đều hiểu đại khái vẫn đề của nhau.

Hỏi hắn hiểu được gì về bọn họ?? Cái này phải xem ý trời đã.

Dù sao thì cuối cùng Vô Minh cũng thành công trà trộn vào bộ lạc, đừng hỏi quá trình, hắn còn không biết.

- --------------------------------

Vô Minh được sắp xếp ngủ tại một gian nhà đơn sơ nhỏ chỉ đủ hai người, dù sao lúc hắn đến đã gần tối, theo ý của lão tẩu thì đại khái là "chuyện gì mai nói".

Sáng sớm Vô Minh thức dậy rất sớm lúc trời chưa sáng, khi hắn bước ra cửa phòng tất cả dân làng đã thức dậy và hình như đang chuẩn bị gì đó.

Vô Minh đi tới sân trống ở giữa ngôi làng chỉ thấy tất cả thanh niên trai tráng đang tập hợp lại, tất cả họ đều mang vũ khí, ở trước mặt những người đó đứng một trung niên nhân đang hướng mọi người nói gì đó.

Hắn nhận ra người này, hôm qua chính người này đã kêu mọi người thu vũ khí, có thể thấy địa vị khá cao.

Khi người trung niên nói xong hắn cầm đầu hướng ra cổng làng đi, tất cả nam tử theo sau hắn.

Nhìn thấy mọi người hành động đột nhiên một ý nghĩ xẹt qua đầu Vô Minh: "Có khi nào đây là chuẩn bị đi săn trong truyền thuyết?".

Ý tưởng lóe lên trong đầu hắn liền không vung đi được, hắn hớn hở chạy đến trước mặt trung niên nhân vỗ vỗ ngực mình chỉ chỉ bên ngoài, ý bảo hắn cũng muốn đi.

Trung niên nhân biết hắn ám chỉ điều gì, hắn lấy ánh mắt dò xét Vô Minh, nhìn thân hình gày gò của hắn so với mình, trung niên nhân lắc đầu.

Thấy hắn dò xét lắc đầu, Vô Minh biết hắn cho là mình quá yếu để có thể đi săn.

Vì thế Vô Minh dẫn đầu chạy ra khỏi làng đi tới một thân cây to đấm mạnh, thân cây chỗ hắn đấm lìa ra phía đối diện khiến thân cây đổ về phía hắn, hắn ôm thân cây to gấp hai hắn và cao hơn 20m chạy về phía làng và đặt ở trước cửa, còn hắn thì ngửa mặt lên trời.

Trung niên nhân kinh ngạc khi hắn có thể đốn hạ một cái cây bằng một nắm đấm, với thân hình ôm yếu đó tại sao có thể có lực lượng như thế, đầy trong đầu hắn tràn đầy dấu hỏi chỉ kém cái hiệu ứng.

Trung niên nhân hướng về phía Vô Minh gật đầu biểu thị đồng ý, dù cho ốm yếu, sức mạnh đã được chứng minh hắn không có lí do phải từ chối.

Trung niên nhân dẫn đoàn người ra khỏi làng bắt đầu tiến về khu rừng, Vô Minh ôm lên thân cây dưới chân mình ném qua bên cạnh làng rồi theo sau.

Cuộc săn đầu tiên bắt đầu.

- -------------------------

PS: Tình tiết cuối cùng của chương trước chỉ là do nhân vật chính não bổ, không có bất cứ liên quan gì tới tác giả, tôi xác nhận lại Tôi không liên quan nha.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Không: Bất Tử