Xuyên Không: Bất Tử

Chương 46: Giết!!!


Nửa canh giờ sau.

Khi Vô Minh đang chạy thì thấy phía trước có một đoàn người đang cưỡi ngựa cũng hướng về Bắc Bộ Sơn.

Bọn chúng mang giáp và treo đao ở bên hông, Hắn thì thầm: "Bắt được rồi." Rồi nhảy lên.

Đoàn ngựa đang chạy nhanh, đột nhiên tên cuối cùng nhất nghe thấy tiếng gì lạ ở sau lưng.

Hắn quay đầu lại chỉ thấy một cái hố vết nứt nhỏ ở đó, chưa kịp suy nghĩ gì thì có một bàn chân đạp bên phải đầu hắn.

Đầu hắn rời khỏi cổ bay qua một cái cây ven đường còn cơ thể hắn vô lực ngã khụy xuống ngựa, con ngựa bất ngờ hí dài rồi ngừng gấp.

Những tên kế bên nghe tiếng la lớn: "Có tập kích!!" Cả đoàn cũng đã sớm ngưng lại rút vũ khí nhìn về phía hắn.

Vô Minh rút thanh đao ra từ xác của tên kia rồi nhìn đám người cười nói: "Cuối cùng cũng tìm được các ngươi, lũ ngu."

Một tên mặc giáp có vẻ là đội trưởng nhìn hắn nói: "Ngươi là ai? Tại sao lại giết người của ta."

Hắn nghiên đầu nhìn tên đội trưởng nói: "Ngươi bị ngu à? Ta đến để giết các ngươi tất nhiên là phải giết tên này rồi." Nói xong hắn xách trường đao chậm rãi đi tới bọn hắn.

Tên đội trưởng nghe hắn nói thế một đoàn lửa giận nỗi lên, hắn ra lệnh "Giết".

Sau tiếng "giết" vừa dứt của hắn, đám thuộc hạ xách đao xông về phía Vô Minh trong miệng thì luôn la "giết hắn".

Một tên lính xông đến trước mặt hắn tay dơ đao chém xuống, hắn tiến nhanh một bước tay trái bắt được cổ tay cầm đao của tên lính, tiếp theo hắn chém một đường đao từ cổ bên phải tới hông bên trái của tên đó.

Vì lực tay và nhát đao quá sâu, cơ thể của tên lính đó sinh sinh bị chẻ ra làm hai.

Vô Minh cầm tay của nửa thi thể trên ném cho tên lính kế bên, lợi dụng thi thể đó hắn thuận lợi lấy đầu tên thứ ba.

Vì đây là trận chiến không cân bằng về quân số vì thế hắn sẽ không có thời gian nghỉ ngơi.

Hết tên lính này tới tên khác tiến lên cùng lúc với ý đồ giết hắn.

Nhưng bọn chúng đều ngã xuống khi chưa kịp vung thanh đao trên tay của chính mình.

Vô Minh bắt lấy cổ tay tên phía trước vung đao chặt luôn cách tay đó, theo thế xoay người chặt ngang hông tên lính.

Nhưng cảnh tượng chẻ cơ thể ra làm đôi lại không xảy ra, tại vì thanh đao vào da thịt nửa đường lại không thể đi tiếp.

Do tư thế, nên hắn không đủ lực chém qua xương sống! Vô Minh rút đao ra khỏi cơ thể tên lính, máu chảy ra như những dòng suối.

Hắn lùi lại một bước tụ lực rồi chém bay đầu tên đó, cơ thể tên lính rã rời ngã xuống đất.

Vô Minh nhìn ba tên đội trưởng còn xót lại đang ngồi trên ngựa trước mặt hắn khoản hai mươi mét.

Hắn dời tầm mắt về phía sau lưng của mình, sau khi nhìn thấy tình cảnh máu me kinh dị đó hắn quay đầu nhìn ba tên đó nói: "Ta nói điều này có thể các ngươi không tin, ta rất là ghét máu, nhất là mùi, nó tởm tởm sao ấy."

Sau khi nghe hắn nói ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu ba tên đó là "Có trời tin ngươi".

Vô Minh không tán chuyện nữa mà bắt đầu đi về phía bọn hắn.

Ba tên kia nhìn hắn tiến lại gần mình ánh mắt co rút lại, bọn họ nhìn nhau một cái rồi cùng lúc quay ngựa bỏ chạy.

Vô Minh cười mỉm nói: "Giờ mới biết chạy trốn? Các ngươi không cảm thấy hơi bị muộn rồi sao?".

Nói xong hắn tụ lực nhảy lên và đáp trước mặt bọn chúng.

Vì tiếng động của cú đáp nên ba con ngựa giựt mình hí dài nâng hai móng trước lên phanh lại.

Ba tên đội trưởng bất ngờ nên đã bị lũ ngựa hất xuống đất, cú va chạm khá mạnh đã khiến bọn chúng choáng váng một chút.

Vô Minh đi tới tên ở giữa nhất cũng là tên đã nói chuyện với hắn hồi nãy.

Hắn cầm chân tên đó lôi hắn vào góc cây ven đường, dùng một sợi dây tìm được trói vào góc cây, hai tên còn lại cũng tương tự như thế.

Khi làm xong xuôi hắn trở lại trấn an lũ ngựa đợi bọn chúng tĩnh táo lại, mặc dù điều này không cần thiết cho lắm nhưng không sao, từ bây giờ tới sáng còn dài mà.

Một lúc sau.

Vô Minh đi lại trước mặt bọn chúng nhét vải vào mồm ba tên đó để có thể yên tĩnh.

Hắn cầm một đoản đao được tìm thấy trong mấy bao đồ của lũ ngựa, ngồi xổm trước mặt tên bên trái nhất nói: "Bây giờ ta có vài câu hỏi cho ngươi, nếu ngươi thành thật trả lời ta sẽ tha mạng cho ngươi, được chứ?."

Tên đó gật gật đầu ra hiệu đã hiểu.

Vô Minh tháo miếng vải ra rồi hỏi: "Ngôi làng đó là các ngươi đồ sát?"

Tên đó gật đầu trả lời: "Đúng vậy, là chúng ta làm."

Vô Minh hỏi: "Ai ra lệnh cho các ngươi làm điều đó?"

Tên đó không do dự đáp: "Chúng ta không biết, chúng ta chỉ nhận tiền rồi làm việc."

Vô Minh lắc đầu nói: "Rất tiếc, ngươi trả lời sai rồi."

Tên đó chỉ kịp nói "không" rồi bị hắn dùng tay trái bịt miệng rồi cắm đoản đao từ càm hướng lên đầu.

Hắn rút ra chùi chùi đoản đao bằng y phục tên đó rồi nhìn tên ở giữa nói: "Ta đã cho hắn cơ hội, mà hắn lại không biết tận dụng."

Hắn nhích qua tên ở giữa rồi hỏi: "Ai sai các ngươi đồ sát thôn làng đó."

Nhưng thứ hắn được đáp lại là tiếng "Ưa ưa" như mắc nghẹn ấy.

Vô Minh nhận ra lỗi của mình, hắn vội vàng nói: "Ah xin lỗi, đây, ngươi có thể nói rồi đấy." Rồi tháo miếng vải ra khỏi miệng tên đó.

Nhưng hắn không nhận được câu trả lời mà là một ngạo mạn: "Ngươi biết bọn ta là ai không, bọn ta l...."

Khi hắn chưa nói hết Vô Minh bịt mồm hắn và cắm đoản đao vào bắp chân của hắn nói: "Làm ơn, trả lời câu hỏi được không?"

Đáp lại hắn là tiếng rên tắt tiếng của tên đó.

Vô Minh cầm cán đoản đao nghiêng qua nghiêng lại nói: "Tại sao các ngươi lại cứng đầu như thế chứ? Ta đâu có muốn phải bạo lực đâu."

"Để ta hỏi ngươi lần cuối: "Ai sai khiến các ngươi"

Vô Minh rút đoản đao nhìn vào mắt tên đó nhắc nhở: "Để ta nhắc nhở ngươi lần cuối, nếu ta bỏ tay ra mà không nhận được câu trả lời mong muốn, ngươi biết kết cục sẽ thế nào đúng không?." Nói xong hắn bỏ tay ra khỏi miệng tên đó.

Tên đó thở hổn hển trên mặt tràn đầy mồ hôi do cơn đau, Vô Minh giữ nụ cười mỉm kiên nhẫn đợi hắn trả lời.

Một lúc sau tên đó chật vật lên tiếng: "Người ra lệnh cho chúng ta giết sạch thôn làng đó là người của Lưu gia."

Tên đội trưởng nhìn đồng bọn của mình khai ra, hắn chật vật vùng vẫy và cố gắng hò hét.

Vô Minh không quan tâm tên đội trưởng hỏi: "Ai trong Lưu gia?"

Tên đó chần chừ nhìn đội trưởng một cái rồi nhìn hắn nói: "Thiếu chủ của Lưu gia, Lưu Chính Thuần."

Vô Minh quay đầu nhìn tên đội trưởng, chỉ thấy tên đó đang nhìn thuộc hạ của mình với ánh mắt tràn đầy sát khí.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc tên này đang nói sự thật.

Hắn nhặt trường đao từ dưới đất lên đi tới tên đội trưởng không do dự chém một nhát vào cổ của hắn, đầu tên đội trưởng rời thân rớt xuống đất, một cột máu phún lên trời từ cổ của hắn, chết tươi.

Vô Minh quay lại tên đã ngoan ngoãn khai ra mọi thứ, hắn ngồi xuống xé một miếng vải băng bó chân cho tên đó nói: "Ngươi may mắn đấy, ta là người luôn giữ lời hứa của mình, mặc dù ta rất muốn giết ngươi nhưng ta đã lỡ hứa rồi, biết làm sao được."

Sau khi băng bó xong xui, hắn cầm đao chặt dây trói rồi xoay người rời đi.

Tên đó vẫn ngồi yên nhìn Vô Minh đi khuất tầm mắt của mình, hắn hơi thẫn thờ một chút vì tên điên đó có thể tha cho mình dễ dàng như thế.

Hắn tự an ủi mình vì may mắn rồi chật vật đi tới lũ ngựa và điều khiển ngựa hướng Bắc Thành phi nhanh.

Nhưng hắn không biết rằng trong bóng tối có một bóng người lặng lẽ đuổi theo sau hắn.

Bóng người đó mang một nụ cười quỷ dị với khóe miệng gần đến bên tai.

Ps: Chương này, tại hạ luyện cảnh hành động.

Cảm thấy mình viết hơi nhạt nhẽo. @@

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Không: Bất Tử