Vương Giả Đã Chơi Đến Mãn Cấp

Chương 22


Mọi người ở lại nhà Tát Lị một đêm.

Sáng sớm, Thư Di ngồi uống uống trà bên cửa sổ. Ánh mắt hơi liếc nhìn lên lầu trên.

A Ngu vẫn chưa xuống. Nàng vô thức dời tầm mắt đến nam tử tóc đỏ đang loay hoay với loại bánh mì lạ lùng của tinh linh: "Có ai biết về lý do những Thần khí có thể liên kết nhau không?" Bản thảo trước đây chỉ chú trọng phần tìm kiếm và nhờ vả, cũng không khai thác rõ vấn đề này. Thư Di liền muốn tìm hiểu kĩ hơn.

Nhắc đến vấn đề này, Dung Cảnh lập tức sáng mắt. Vội vàng xếp nốt đĩa trống trong tay lên tháp đĩa bên cạnh, muốn đứng ra giải thích, lại bị Mục Thiều đoạt trước đánh gãy lời: "Năm thần khí đều được tạo ra từ cùng một quặng kim loại rơi xuống thế gian từ hơn trăm năm trước, nên có sự kết nối nhất định với nhau. Có thể cảm ứng nếu ở một khoảng cách nhất định."

Thư Di tỏ ra ngạc nhiên: "Cùng một quặng, vậy người rèn được chúng có phải cũng cùng một người."

: "Đấy là đương nhiên. Ngay sau khi quặng kim loại thần kì mang theo linh khí đó đáp xuống, liền được các môn phái lúc bấy giờ nhất trí giao cho một vị tu giả cường đại đứng đầu đại lục gọi Mặc Chân Quân. Mặc Chân Quân đại nhân bế quan rèn Thần khí, bố trí giao cho bốn vị trí trọng yếu để trấn giữ. Ngoại trừ Thổ Ly thì là Thần khí được tạo ra sau cùng, dùng để hỗ trợ các Thần khí khác nếu suy yếu. Còn có..."

: "Thần khí hệ thủy ở Điện Ngọc Thánh kia được chế tạo ra đầu tiên, hấp thụ linh khí trời đất nên mới là bảo vật duy nhất được khai mở linh trí. Mặc Chân Quân còn từng nói, nếu cả năm vũ khí bị phá hủy, thế gian đại nạn, toàn giới diệt. Thế nhưng sự cường đại của thần khí hệ thủy kia chưa từng có người đong đếm được, vậy nên cái nào hủy chứ thứ đó không thể hủy. Là sự tồn tại chắc chắn nhất đảm bảo cho sự trường tồn của thế gian."

Thanh Mai Thiên Ẩn tiếp lời sau đó, tùy ý cười nói vừa mở cửa sổ ra. Nhìn thấy khung cảnh trước mắt thì lập tức kinh hãi, vội vàng gọi Mục Thiều chạy qua xem.

: "Cái gì vậy?" Dung Cảnh trong nhà bị tiếng la của hai người họ dọa cho giật bắn mình. Vội vàng đứng dậy đi đến. Thư Di theo sát sau đó.

Bên ngoài tập trung đầy ắp tinh linh, vẻ mặt ai nấy đều thể hiện sự khó chịu xen lẫn tức giận. Có vài tinh linh còn cầm theo cung tiễn, ánh mắt oán hận nhìn về phía họ.

Một nam tinh linh đi đầu tỏ ra không hề thoải mái, chỉ ngón tay về phía Thư Di: "Các người! Bình thường thì chẳng sao. Hôm qua mấy người này vừa đến, qua một đêm, tất cả các cửa hàng đều bị đập phá tan tành. Sản phẩm bị hỏng cũng không thể bán được nữa. Tổn thất lớn như vậy ai có thể chịu được!"

: "Phá phách không chừa lấy một gian hàng nào ở khu vực này, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Thanh âm truy vấn ồn ào nối tiếp nhau. Thư Di lý trí liếc xung quanh xem xét tình hình, chưa lên tiếng.

Thanh Mai Thiên Ẩn hít sâu một hơi, vẻ mặt tái mét: "Cái gì vậy? Gian hàng mọi người xảy ra vấn đề sao lại tìm đến chúng ta!"

Cư dân tinh linh ánh mắt nảy lửa: "Nếu không phải các người còn ai khác có thể vào Mộc Tiên vực nữa!"

Hai bên xung đột dâng cao, bắt đầu có dấu hiệu muốn tiến lên động thủ. May mắn lúc này Tát Lị trong nhà nghe thấy ồn ào vội chạy đến, phía sau còn có A Ngu.

Tát Lị sau khi nghe các tinh linh bên ngoài kể lại tình hình. Chưa vội tra hỏi mà ngược lại nghĩ rất thoáng, chủ động đứng ra hòa giải: "Mọi người bình tĩnh lại đã, đừng nên manh động. Mấy vị này hôm qua sau khi đi tới cung tinh linh thì ta vẫn luôn ở bên cạnh giám sát họ. Không thể có chuyện ra ngoài phá hoại như thế."

Tinh linh dẫn đầu nghe vậy càng thêm ngơ ngác, ngập ngừng: "Nếu quan chấp hành đại nhân nói như vậy... thế đống đổ nát kia do ai làm? Ngài giám sát họ ban ngày nhưng ban đêm họ lén lút chuồn ra ngoài thì sao?"

Một vài tinh linh phía sau gật đầu phụ họa. Đám đông đùn đẩy nhưng trước mặt quan chấp hành cũng không dám vô lễ đặt tiếp câu hỏi.

Tát Lị cực kỳ linh hoạt bước lên trước ra vẻ hiền hòa nói lên đề nghị: "Dù vậy đi nữa chưa có bằng chứng mà cho rằng họ làm thì thật không đúng. Vậy nên trước hết ta sẽ cử người đến hỗ trợ mọi người thu dọn và đền bù tổn thất. Còn lại hãy giao việc này cho ta điều tra. Chắc chắn sẽ trả lại công bằng cho mọi người."

Giọng Tát Lị lại mềm mại hơn, uyển chuyển dẫn dắt họ, khiến hoài nghi của các tinh linh cởi bỏ một phần.

Một vài tinh linh cũng bình tĩnh tỉnh táo lại thảo luận vấn đề này. Cuối cùng đối với phương sách giải quyết của Tát Lị đều không có ý kiến. Thành thật mà nói bọn họ không hẳn có thù hằn gì với nhóm Thư Di, nhưng chung quy mấy trăm năm ở trong tộc đối với người ngoài đến vẫn là có thành kiến không nhẹ.

Nhóm tinh linh kia vừa tản đi, ai nấy chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại có một thị vệ tinh linh từ đâu chạy đến cấp báo: "Tát Lị đại nhân. Thích Á đại nhân mất tích rồi! Địa điểm cuối cùng có tinh linh thấy ngài ấy là gần cây giai điệu hôm qua. Mộc Tu tiên sinh bảo ta đến thông báo với ngài một tiếng. Nếu có tung tích của Thích Á đại nhân phải lập tức báo lên."

Tát LỊ đối tin này ngẩn người trong thoáng chốc: "Sao hôm nay lại xảy ra nhiều việc như vậy. Cây giai điệu... Chậc."

Thư Di thấy hắn gặp rắc rối, chủ động đứng ra: "Cảm tạ ngài vừa nãy đã giúp chúng ta giải vây. Nếu Tát đại nhân không phiền, chúng ta cũng có thể giúp một tay, thuận tiện trong lúc đó tìm kiếm Thần khí luôn."

Tát Lị ngẫm nghĩ một hồi liền gật đầu rồi nhíu mày: "Vậy chúng ta tách ra hai nhóm. Ta xin phép mang theo ba người này đến chỗ các cư dân tinh linh bị phá hoại và Mộc Tu tiên sinh trước. Việc tìm kiếm Thích Á làm phiền Thư cô nương cùng A Ngu công tử rồi."

_

Sau khi chia nhóm xong xuôi, Thư Di cùng A Ngu tìm đến khu vực cây giai điệu hôm qua tìm manh mối liên quan đến Thích Á.

Suốt dọc đường đi, Thư Di ở phía trước, A Ngu vẫn như cũ giữ một khoảng cách nhất định, lặng lẽ theo sát phía sau nàng. Hai người không nói lấy một câu.

Thư Di mặc dù thong thả ung dung tỏ ra không chút để ý. Thế nhưng vừa đi vừa thỉnh thoảng chậm bước lại nếu cảm giác người phía sau không theo kịp. Bước chân của A Ngu theo đó đồng đều, dần trở thành quỹ đạo song song theo dấu bước chân của nàng.

Hồi lâu, Thư Di bỗng ngoảnh đầu nhìn lại, nam nhân thấy vậy liền lủi thủi tránh vào một góc nhằm giấu mình đi khỏi tầm mắt nàng.

Gương mặt y có hơi ấm ức, giống như sợ hãi lại đắc tội với nàng. Khiến tâm tư Thư Di hơi bất ổn, mãnh liệt dâng trào một cảm xúc không tên.

Lại đi thêm một lúc nữa đã đến trước cây giai điệu, Thư Di thở dài một tiếng quay hẳn người lại đối mặt với nam tử đằng sau.

Tầm mắt giao nhau, nữ tử vẫy tay: "Đừng trốn nữa, đi lên đây."

A Ngu ngập ngừng bước đến, đôi mắt tinh mỹ phiêu động khóa chặt trên thân ảnh đối diện, ngập ngừng như muốn nói gì đó.

Thư Di thấy vậy cũng lười giận y, như mọi khi thể hiện sự dung túng đến cực hạn: "Không muốn nói thì không cần phải nói. Ta sẽ đợi đến khi ngươi tình nguyện nói."

: "Trước hết chúng ta tập trung vào việc tìm Thích Á đã."

Nam thanh nữ tú đứng kề bên, hình ảnh tươi đẹp ấy dần thu bé lại, tái hiện không sót một chút gì trên mặt kính tròn dựng giữa một căn phòng rộng rãi thiếu thốn ánh sáng.

Một vài tia nắng xuyên qua khe hở đậu lên trên mặt kính. Đó chính là cái gương Thích Á vẫn luôn ôm trong tay.

Trước mặt gương, Tát Lị vân vê lọn tóc hồng của chính mình, quay người từ từ tiến đến trước một người ngồi trên ngai ẩn mình trong bóng tối. Thành kính lên tiếng: "Chủ nhân, nam nữ chính làm hòa với nhau rồi. Tiếp theo cốt truyện không thể nào đi lệch được nữa."

Người ngồi trên ngai trùm một tấm áo choàng rộng, không rõ dung mạo, bất phân nam nữ. Một tay y chống cằm, khẽ cười một tiếng: "Ừm."

Tát Lị thấy vậy thì cong cong môi, đôi mắt xinh đẹp híp lại, đối với người giấu mặt nói ra lời tán tỉnh: "Như vậy người ta muốn phần thưởng a."

Nam nhân sáp lại gần, chen vào giữa hai chân người đối diện, thanh âm câu dẫn: "Hãy quan tâm ta đi, chủ nhân."

Tát Lị nhoài người lên phía trước, dùng răng cắn lấy nút áo choàng, tháo nó ra. Động tác lảng lơ như thứ độc dược ác tính khiến người ta phải luân hãm: "Hãy cho ta thêm tình yêu nào."

Từ trong bóng tối, một bàn tay duỗi ra. Ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Tát Lị lên. Ngón tay cái lướt qua đôi môi mềm mại. Đụng chạm ái muội khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Bàn tay Tát Lị từ trên cổ đối phương dần dần đưa xuống dưới. Đầu lưỡi hơi vươn ra, nhấn mạnh từng chữ mờ ám rõ ràng: "Thêm, tình, yêu."

Bàn tay đang nâng cằm hắn sượt qua gò má chuyển xuống cần cổ, hơi siết lại. Không nắm chặt mà chỉ hời hợt như trêu đùa. Người kia phát ra tiếng cười thanh thúy, thế nhưng thanh âm u ám khiến người ta sởn tóc gáy: "Đừng nghịch. Đi kiểm tra Thích Á đi."

Tát Lị thấy y thu tay thì bĩu môi mắng keo kiệt. Hắn đứng thẳng người dậy, kéo lại vạt áo mở rộng trước ngực, hất tóc: "Người không cần quan tâm thứ phản bội đó. Nếu không phải tại nó thì suýt chút nữa phải lặp lại lần nữa rồi."

Người trên ngai không đáp. Nam nhân đối diện liền nhướng mày, đột ngột nhào qua hôn chụt một cái lên trán người nọ, tiếp đó vẫy tay rảo bước quay người đi về hướng khác: "Vậy ta đi xem tên phản đồ kia trước a~"

Trên mặt đất bằng phẳng, tán loạn những tờ giấy chằng chịt phủ kín nét chữ khác nhau. Bị người dẫm lên phát ra tiếng soàn soạt.

Giữa căn phong chỉ còn lại một bóng hình mơ hồ cùng tấm gương phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

_

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vương Giả Đã Chơi Đến Mãn Cấp