Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 52: Chiến giáp và tà công


"Hóa ra thủ đoạn áp đáp hòm của tiểu tử đó là một bộ cơ quan chiến đấu".

Trên ghế chủ khảo, Hàn trưởng lão vẻ mặt đăm chiêu nói.

"Thật không ngờ một gia tộc nhỏ bé như Trần gia cũng có thể mua được thứ này, nếu ta đoàn không lầm thì Ngân Long Chiến Giáp kia là một kiện pháp bảo đã sắp tiếp cận hoàng cấp rồi".

Mạc trưởng lão nhận xét.

"Vốn dĩ cứ nghĩ tiểu tử Trần Phàm đã chiếm ưu thế tuyệt đối trong trận này, giờ đối thủ lại đưa ra một con bài như vậy, cục diện xem ra đã khó mà đoán định được".

Tiêu trưởng lão cũng nói.

Cơ quan chiến đấu trong lời của mấy vị chủ khảo thực tế là một loại pháp bảo vô cùng lợi hại, chẳng những biến hóa linh hoạt, lại có công dụng đồng thời phòng ngự và công kích. Bên trong loại pháp bảo này thường có rất nhiều cơ quan phức tạp, một khi kích hoạt sẽ có thể biến hóa thành nhiều loại hình dạng tùy theo hoàn cảnh chiến đấu, hết sức tiện lợi.

Mà trong lời nói của Mạc trưởng lão, cái chiến giáp của Trần Nhất Long phẩm chất đã gần đạt tới hoàng cấp, vậy thì không ngoa khi nói đây là loại đỉnh phong nhất trong hàng ngũ vương cấp rồi.

Lúc này Trần Phàm trên lôi đài vẫn khoanh tay bình thản đứng nhìn, cứ mặc cho đối phương chuẩn bị xong xuôi. Hắn cảm thấy bộ giáp kia của Trần Nhất Long đúng là có chút lợi hại, nếu là cao thủ chân khí mặc vào e là bản thân hắn sẽ không còn bình tĩnh được như vậy nữa, pháp bảo càng cao cấp uy lực càng lớn thì tất nhiên sẽ càng tiêu hao nhiều nội lực để thúc dục. Cái cơ quan chiến đấu này nhất định là thứ cực kỳ xa xỉ, xem ra tên Trần Thương Hải kia vì muốn cho nhi tử của mình lấy được hạng nhất mà đã bỏ ra số vốn không hề nhỏ chút nào.

"Đây là con át chủ bài của ngươi sao, ta có nên cảm thấy vinh hạnh không nhỉ? Dù sao cũng cảm ơn ngươi vì đã khiến cho trận đấu trở nên thú vị hơn, chứ nếu đánh với ngươi như trước ta cảm thấy giống như đang chơi cùng tiểu hài tử vậy".

Trần Phàm nói, sắc mặt không đổi, trong mắt còn lóe lên một tia trào phúng.

"Hừ! Bổn thiếu gia sẽ nghiền nát con chuột nhắt như ngươi!".

Trần Nhất Long khuôn mặt trở nên đanh lại. Nhãn quang lóe lên, đúng lúc này cánh tay của hắn chợt vỗ vào phần eo một cái, không biết đã kích hoạt cơ quan nào mà cả bộ giáp đột nhiên phát sáng, phần giáp sau lưng biến hình một hồi, không ngờ lại biến ảo thành một đôi cánh, ngoài ra toàn thân của hắn còn được bao phủ bởi một tầng sáng màu bạc nhạt, tầng sáng này có chức năng phòng hộ rất cao.

Trần Nhất Long khẽ vỗ cánh một cái liền bay vọt lên không trung, tốc độ như chớp, bộ áo giáp này của hắn không những có thể gia tăng tốc độ cho bản thân mà còn có công năng phi hành hết sức linh hoạt. Trần Nhất Long đang chao qua liệng lại trên bầu trời một lúc, nhìn xuống Trần Phàm bên dưới giống như diều hâu đang nhìn ngắm con mối, rồi đột nhiên lao vút xuống mang theo một cú đấm cực mạnh, nắm đấm của hắn có bọc giáp hình đầu rồng hung dữ, uy lực tựa như ác long phẫn nộ, khủng khiếp vô cùng.

"Lợi hại thật, còn cả bay được nữa cơ đấy, xem ra cha ngươi tốn không ít tiền của để mua nó cho ngươi nhỉ?".

Trần Phàm thấy thế công như sấm sét lao tới chẳng những không hề nao núng mà còn lấy làm hứng khởi, đối với hắn mà nói giao đấu với giới cảnh hư khí quả thực không có một chút thú vị gì, giống như đại hán chơi đùa cùng tiểu hài tử vậy, giờ cái tên Long thiếu này lấy đồ chơi ra chơi với hắn, trận đấu đã trở thú vị hơn vài phần, coi như bản thân mình cũng không mang tiếng là bắt nạt trẻ con.

Đế Vương Chiến Khải nhanh chóng hội tụ lại nơi đầu quyền của Trần Phàm, đối phương có giáp chẳng lẽ hắn lại không có sao? Chẳng qua là không có nhiều công năng như cái Ngân Long Chiến Giáp kia thôi, nhưng chiến khải của hắn là thứ thuần về phòng ngự còn của của đối phương là cơ quan chiến đấu, tất nhiên phải có nhiều chức năng hơn rồi, nhưng sức phòng ngự liệu có cao hơn nổi không?.

"Đế Vương Diệt Rồng".

Trần Phàm như một vị đế vương uy phong lẫm liệt, trở tay một cái là núi chuyển sông dời. Như một con cự thú nằm im súc thế, đột ngột chồm lên hủy diệt tất cả, một quyền đẩy ra đánh thẳng vào cú đấm của Trần Nhất Long, hắn lấy cái uy nghiêm trầm ổn để phá đi sự hung bạo của đối thủ, quả thực không sai khi gọi đó là Đế Vương Diệt Rồng.

Nhìn thấy Trần Phàm dùng tay không mà dám đối kháng trực tiếp với chiến giáp của mình, Trần Nhất Long nhe răng cười liên tục:

"Ha ha ha. Tiểu tử, với thân thể tầm thường của ngươi là dám trực tiếp đỡ thiết quyền này của ta, ngươi có hiểu cái gì gọi là châu chấu đá xe hay không?".

Ầm ầm!

Nhưng hắn đâu biết rằng ngay khi vừa nói xong, cú đấm của Trần Phàm đã đập vào thiết quyền của hắn, thế đánh từ dưới xuất lên mà giống như sấm sét dội ngược. Đây là Trần Phàm đã dùng tới lực lượng thực sự, không còn là hời hợt chơi đùa, lực lượng 40 vạn cân tương đương với cao thủ chân khí đỉnh phong.

Một một kích mãnh liệt này khiến cho Trần Nhất Long giống như bị điện giật, toàn bộ khí kình bị đánh tan, cái gì mà cơ quan? cái gì mà chiến giáp? tất cả chỉ giống như đồng nát sắt vụn mà thôi, thế nhưng nếu không có món đồ chơi này bảo vệ có lẽ cú đấm vừa rồi đã lấy mạng của hắn rồi. Cũng may Trần Phàm còn chưa có xuất sử toàn lực, chỉ dùng tới một nửa sức mạnh mà thôi, mục đích là để thăm dò bộ giáp này một chút, để xem nó so với Đế Vương Chiến Khải của mình thì thế nào, bằng không kể cả có chiến giáp bảo hộ thì Trần Nhất Long cũng vẫn bị đập chết như ruồi.

Vèo vèo...

Thân hình của Trần Nhất Long bị đánh bay, tuy không có văng ra khỏi lôi đài nhưng cũng phải lộn mèo mấy vòng trên không mới ổn định thân hình được, mới vừa rồi còn khí thế bừng bừng như long hổ mãnh ưng, giờ quả thực chẳng khác nào con ruồi bị người ta dùng vỉ đập cho một phát, nếu không có đôi cánh sau lưng hắn nhất định đã rất thảm rồi. Nhưng tình cảnh hiện tại cũng không khá khẩm cho lắm, cả cánh tay của hắn tê bại, run rẩy tới mức hoàn toàn không khống chế nổi, xương cốt đã có vài chỗ rạn nứt, khí huyết lộn ngược, may nhờ có hộ giáp đã hấp thu bớt đa phần lực lượng công kích cánh tay này của hắn mới còn nguyên vẹn như vậy.

Khán giả ngồi xem thiếu chút nữa bị hù cho huyết áp tăng vọt, đột tử tại chỗ, tên Trần Nhất Long kia mới đầu uy phong là vậy, bầu trời sải cánh tung hoành, nào ngờ vẫn chẳng là cái gì so với Trần Phàm, bị một quyền của đối phương đập cho tắt điện.

"Cái gì?".

Trần Thương Hải cảm thấy như lồng ngực bị người ta lấy búa nện vào, cái bộ cơ quan chiến đấu đó hắn đã phải dốc hết gia sản, cùng với mấy năm chi tiêu của cả gia tộc mới mua nổi nó từ phòng đấu giá thương hội, vậy mà trước mặt tiểu tử Trần Phàm lại chỉ như một món đồ chơi thế sao? tên tiểu tử đó rốt cục đã mạnh tới mức nào rồi?.

"Không thể nào, ngươi sao có thể ngạnh kháng được Ngân Long Chiến Giáp của ta?".

Mà kẻ bị dính đòn là Trần Nhất Long thì giờ phút này hai mắt trợn lòi cả lên, mặt đỏ như máu, hắn bay tà tà một lúc rồi cuối cùng cũng hạ xuống lôi đài, cú đánh vừa rồi đã khiến cho nội lực của hắn tiêu tán, lấy đấu ra sức mà bay nổi nữa, chỉ có thể dùng vẻ mặt khiếp sợ mà đối diện với Trần Phàm.

"Ngân Long Chiến Giáp mặc dù tốt nhưng ngươi chưa lại chưa đến tuổi dùng. Sao thế, hồi nãy ta thấy ngươi giống như đại bàng dang cánh cơ mà, giờ đột nhiên lại biến thành một con ruồi vo ve vậy?".

Trần Phàm đứng khoanh tay lắc đầu nói.

"Tại sao lại như vậy? Cơ quan chiến đấu này có thế tăng lực lượng của ta lên gấp ba lần cơ mà, ngươi không thể nào là đối thủ của ta mới đúng. Ngươi...ngươi rốt cục đã tu luyện công pháp gì?".

Trần Nhất Long mồm miệng lắp bắp, ngữ điệu hoảng loạn, dường như đã không còn tỉnh táo nữa, sắp sửa phát điên tới nơi rồi.

"Có đánh nữa hay không, nếu không thì lăn xuống võ đài cho ta, còn ở trên này kêu gào cái gì?".

"Ta không tinnnnn...!"

Trần Nhất Long thét lên điên dại, công lực đột nhiên bạo phát, giống như con người ta khi bị dồn tới đường cùng, trở nên cuồng loạn, hung ác. Hắn không tin, nói đúng ra là không chấp nhận sự thật này, sự thật mà một tên nô bộc lại có thể mạnh hơn hắn. Đại thiếu gia bị chình tên gia nô trong phủ đánh bại, thể diện của hắn còn đâu, từ nay về sau còn ngẩng đầu lên kiểu gì được nữa.

Sự phẫn nộ lên tới đỉnh điểm, Trần Nhất Long nảy sinh ra suy nghĩ ác độc, hắn khẽ cắn đầu lưỡi rồi bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi, lấy tất cả nội công còn lại thúc dục, một tiếng nổ vang lên, hình như vừa thi triển một công phu cấm kỵ nào đó, máu trên người hắn rỉ ra qua từng khe áo giáp, nhìn bộ dạng thê thảm vô cùng.

"Bạo Huyết Tà Công!".

Đây là bí thuật mà Trần Nhất Long trong một lần lịch lãm tại Cổ m sơn mạch đã tình cờ có được, hắn tìm thấy nó trong bụng một con yêu thú, đây là cơ duyên lần đó mà hắn vẫn chưa hề tiết lộ cho biết, kể cả phụ thân của hắn. Bí thuật này sau khi vận dụng có thể trong phút chốc tăng lên gấp hai đến ba lần lực lượng bản thân, nhưng sẽ phải đánh đổi bằng tinh huyết trong cơ thể, tinh huyết càng mất đi thì thọ nguyên cũng ngày càng giảm xuống, cho nên cái giá phải trả chính là tuổi thọ của chính mình. Vì vậy mà bí thuật này còn được gọi là tà công, không vào thời khắc sinh tử tồn vong tuyệt không ai muốn dùng, Trần Nhất Long quả thực cũng bị rơi vào thảm cảnh giống như Phương Thiên Phú, vì sĩ diện của bản thân mà chẳng quan tâm gì tới tính mạng của mình.

"Nhất Long nó đang làm cái gì vậy?".

Trần Thương Hải sắc mặt không khỏi khẩn trương, hắn chưa bao giờ thấy nhi tử tu luyện công pháp nào như thế này cả, nhưng nhìn bộ dạng đầy máu me kia thì nhất định không phải thứ tốt đẹp gì rồi.

"Tên tiểu tử Trần Nhất Long đó không ngờ lại dám tu luyện tà công".

Mạc trưởng lão là người của đại tông môn đương nhiên là hiểu rộng biết nhiều, đã nhận ra được Trần Nhất Long kia đang làm cái gì.

"Tà công, như vậy là sao Mạc chủ khảo?".

Trần Thương Hải hốt hoảng quay sang hỏi.

"Ngươi làm cha mà lại không biết con trai mình tu luyện công pháp tà ác hay sao? Tuy ta không biết chính xác đó là tà công gì, nhưng nhìn vào biểu hiện của tiểu tử đó thì đúng là đã vận dụng một loại bí thuật cấm kỵ, nhất định là trong thời gian ngắn muốn đề thăng lực lượng lên. Theo một số điển tịch trong bản tông ghi lại thì loại tà công như vậy sau khi thi triển đúng là có thể giúp người ta tăng lên rất nhiều sức mạnh, nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn, có thể là tuổi thọ, tu vi, hoặc thậm chí là cả mạng sống của mình, mà hầu như loại nào cũng để lại di chứng không thể chữa trị cho người dùng. Ngươi tốt nhất nên cản tiểu tử đó lại đi".

Mạc trưởng lão đáp.

Trần Thương Hải nghe vậy liền lập lao lên võ đài như tên bắn, hắn đúng là không biết chút gì về việc nhi tử tu luyện tà công, những chuyện xảy ra nãy giờ đã nằm ngoài mọi tính toán của hắn, giờ cũng không quan tâm gì đến kết quả trận đấu nữa, hiện tại ngăn cản Nhất Long làm điều dại dột mới là chuyện quan trọng.

Đáng tiếc tên Trần Nhất Long đã sớm thi triển ra môn tà công kia rồi, giờ phút này hắn như một đầu sư tử bị điên, toàn thân đầy máu, hai mắt đỏ ngầu nhìn vào đối thủ.

Mà Trần Phàm thì vẫn rất bình tĩnh quan sát tình hình, hắn cũng cảm nhận được Trần Nhất Long quả thực đã phát điên, hoàn toàn không còn tâm trí tỉnh táo nữa, nếu vậy thì có gì đáng sợ, yêu thú điên khùng trong sơn mạch hắn cũng gặp không ít rồi. Tuy nhiên Trần Phàm không dám khinh thường, đối phương có bộ giáp kia vốn lực lượng đã tăng lên gấp ba lần, giờ thêm trò quỷ này nữa thì sức mạnh cũng phải hơn lúc bình thường chín mười lần, vậy là lực lượng đã ngang ngửa với mình rồi.

Đúng lúc này thì Trần Thương Hải lao lên đứng chắn trước mặt nhi tử mình, chân khí vận chuyển, hai tay như thép tóm lấy bả vai Trần Nhất Long.

"Đủ rồi Long nhi, dừng lại cho ta!".

Thế nhưng tên này hình như không nghe Trần Thương Hải nói gì cả, chỉ hướng cặp mắt đỏ ngầu nhìn hắn như với một người xa lạ, hàm răng nhe ra dữ tợn, gạt phăng bàn tay đang tóm lấy bả vai mình, Trần Nhất Long bất chấp tất cả lao lên tấn công luôn cả phụ thân.

"Cái gì? Long nhi, là cha đây. Con đã bị cái gì vậy?".

Trần Thương Hải sững sờ như không thể tin vào mắt mình, hắn chưa bao giờ thấy nhi tử mình bị như thế, nhưng thân là cao thủ phản ứng cũng rất nhanh, hắn không dám chậm trễ lập tức dùng kình lực vòng tay qua khóa lấy nhi tử.

"Vô ích thôi, giờ thực lực của hắn còn cao hơn cả ngươi nữa đó".

Trần Phàm ở phía sau lên tiếng. Hắn nói không sai, lực lượng của Trần Nhất Long bây giờ đã xấp xỉ hắn, thì làm sao một người ở cảnh giới chân khí trung kỳ như Trần Thương Hải có thể khống chế được.

"Để cho ta".

Giọng nói phát ra là của Mạc trưởng lão, vị chủ khảo này nói xong liền thả mình bước xuống lôi đài, nhẹ nhàng phất tay lên, một luồng chân khí uốn lượn xộc thẳng tới Trần Nhất Long, luồng khí như một bàn tay trong suốt nhanh chóng chộp lấy đầu hắn, nhìn có vẻ rất yếu đuối nhưng ai cũng có cảm giác mình tuyệt đối không thể kháng cự được bàn tay này, cũng may nó không có nhằm mục đích công kích mà chỉ đánh ngất đối phương.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vũ Trụ Huyền Kỳ