Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 23: Tế phẩm tế thiên, yêu thú nhất phẩm (2)


Con mắt La Dật trừng lớn, không thể tưởng tượng nhìn về phía La Hùng!

“Này, đây là năng lực gì? Cư nhiên lại mạnh mẽ tới như vậy? Lẽ nào, đây, đây chính là uy năng của Tiên Thiên chi cảnh có thể làm được sao? Hư không nắm chặt, yêu thú khủng bố như vậy cũng không thể nhúc nhích chút nào?”

La Dật thầm hít một ngụm lương khí, một màn trước mắt đã hoàn toàn không thể dùng khoa học để giải thích!

- Trảm!

La Hùng nhẹ giọng quát lớn, một đạo thân hình từ phía sau hắn chợt thoát ra!

Đây chính là La Thiên Phách!

Thân hình La Thiên Phách trầm ổn, hai tròng mắt lãnh tĩnh, toàn thân, toàn thân tỏa ra một cỗ ý chí bá đạo tràn ngập nguy nghiêm tới cực điểm, nhảy phát lên cao đủ hơn ba mươi mét! Chơt, trong mắt chợt lóe lên hàn quang, bàn tay co lại, trong khoảng khắc, một đạo quang mang màu vàng từ trên người hắn tuôn ra, quang mang màu vàng nồng nặc tới cực điểm thình thình ngưng tụ quanh bàn tay hắn, ngay sau đó bàn tay rung động, tại lúc La Dật trừng mắt há mồm, một thanh cự đao hư huyễn màu vàng, dài chừng hơn mười mét chợt xuất hiện.

Xoẹt xoẹt...

Cùng với tiếng xé rách không khí vang lên mãnh liệt, hư ảnh cự đao màu vàng phảng phất giống như trong nháy mắt cắt nát không gian, tầng tầng không khí bị phá vỡ, hư ảnh cự đao thình lình xẹt qua đầu yêu thú!

Rống!

Đầu yêu thú trong không trung chợt rên rỉ một tiếng, ngay sau đó cái cổ lóe lên, đầu rơi xuống đất. Máu tươi màu đen nhất thời từ cổ phun ra như suối chảy.

Cùng lúc đó, La Thiên Phách quay thân lại, tại không trung xoay tràn mấy lần, vững vàng hạ cuống đài cao!

Tiếng hít lương khí vang lên liên tiếp, trong khoảng khắc toàn trường như sôi trào...

“Người đao hợp nhất, Hậu Thiên đỉnh viên mãn... Khoảng cách tới Tiên Thiên chỉ là một đường chỉ cách!”

Bên tay nhất thời vang lên tiếng lẩm bẩm...

Một loạt động tác vừa rồi nhanh như sấm sét thiểm điện, chỉ trong vòng một tức đã hoàn toàn xong xuôi! La Dật nhìn La Thiên Phách, chỉ thấy hắn khí độ hiên ngang, khuôn mặt bình tĩnh, phảng phất giống như một chém vừa rồi không hề có liên quan gì tới hắn. Hơi khom người, thi lễ với La Hùng, lặng yên lui trở về vị trí của chính mình...

Tim La Dạt đập như trống đánh...

“Trên đời này... Cường giả, nhiều lắm!”

Tâm thần kịch liệt run rẩy... Một màn vừa rồi đã hoàn toàn khiến hắn thanh tỉnh lại!

Hắn, tuy rằng được trời cao cho xuyên qua, nhưng trong thế giới này, hắn vẫn như cũ chỉ là một nhược giả! Không nói tới những cường giả siêu cấp chưa từng gặp qua, thậm chí chưa từng nghe nói qua, chí ít trước mắt có hơn trăm người có thể dễ dàng lấy đi tính mệnh của hắn!

Trên đài cao, tế tổ vẫn đang tiếp tục tiến hành!

La Thiên Phách xoay người trở về vị trí cũ, mà La Hùng, lúc này lắc mình một cái, trong khoảng khắc đã xuất hiện bên trên thi thể Sư hổ thú!

Không nói cái khác, chỉ một cái lắc mình chuyển động cực nhanh này của hắn, một lần nữa khiến da đầu La Dật tê dại.

Trong mắt La Dật, chỉ thấy La Hùng quay xuống thi thể Sư hổ thú dưới chân, tinh mang trong mắt chợt lóe, bàn tay nắm chặt, hút đầu Sư hổ thú lại gần, bàn tay mạnh mẽ vung lên trên “tế thiên thai” thật lớn. Nhất thời, máu tươi yêu thú phun trào, phảng phất như bị một cỗ lực lượng khổng lồ nào đó dẫn dắt, thoáng tụ tập lại trong không trung, ngay sau đó cuồng phun lên trên “tế thiên thai”.

Trong khoảng khắc, máu tươi yêu thú màu đen đổ ầm ầm xuống “tế thiên thai”, một cỗ ý chí hồn hậu nói không nên lời nhất thời từ trên “tế thiên thai” lan tràn ra...

La Hung đạp nhẹ hai chân lên mình yêu thú, thoáng mượn lực, thân thể lăng không bat lên, đồng thời tay phải lại một lần nữa huy vũ, đầu yêu thú thật lớn vốn trên đỉnh tế thiên thai nhất thời bị một cỗ lực lượng thật lớn nào đó dẫn dắt, bay về tay hắn.

Không lâu sau, liền thấy La Hùng vững vàng đứng lên trên “tế thiên thai” cao hơn một trăm hai mươi mét!

- Quỳ lạy! Tế thiên!

Mà lúc này, trên đài cao truyền tới thanh âm trầm thấp. Tất cả thành viên La gia hầu như đồng thời quỳ xuống mặt đất, trán cũng dát sát mặt đất.

Tất cả mọi người đã bị một màn trước mắt dọa sợ... Sự mạnh mẽ của La Hùng, sự bá đạo của La Thiên Phách, nhất thời khắc sâu trong đầu bọn họ. Mà cùng lúc đó, vinh quang La gia nghìn năm cũng khiến cho bọn họ cảm thấy một phần kiêu ngạo từ đáy lòng! Thân là một phần tử của gia tộc truyền thừa nghìn năm mà kiêu ngạo!

La Dật cũng quỳ gối trên mặt đất, hơi ngẩng đầu, nhìn bóng lưng La Hùng lúc này đã cực kỳ nhỏ bé... Giờ khắc này, từ đáy lòng La Dật bỗng nhiên xuất hiện cảm giác cấp bách không thể chờ đợi được!

“Tu luyện! Lực lượng như vậy mới là điều ta hướng tới! Ta nhất định sẽ đạt tới cấp độ này, thậm chí là vượt qua cấp độ này! Nhất định sẽ...”

La Dật nắm chặt hai bàn tay, trong mắt lóe lên quang mang kiên định trước nay chưa từng có.

Tính cách của hắn có chút thích ứng với hoàn cảnh, nhưng tại sâu trong nội tâm của hắn lại có hơn một phần ngạo cốt! Loại ngạo này không phải là kiêu ngạo bá đạo... Mà là ngạo không phục tất cả! Ngạo chân chính!

Có người nào đó lợi hại hơn so với ta? Không phục! Ta nhất định sẽ lợi hại hơn so với ngươi! Không vì muốn làm chủ sinh mệnh của kẻ khác, mà chỉ vì một phần khát vọng trong nội tâm! Một phần, khát vọng sau này không cần phải ngưỡng mộ người khác!

Khát vọng trong đáy lòng La Dật, thế nhưng hắn cũng biết, hiện tại hắn chỉ có thể ngưỡng mộ thân ảnh trên tế thiên thai kia...

- Kết thúc!

Qua thời gian ước chừng hơn nửa canh giờ, La Hùng trên tế thiên thai phiêu nhiên hạ xuống, thân ảnh mờ ảo, giống như thiên thượng chi nhân. Theo thanh âm trầm thấp của hắn, mọi người chậm rãi đứng lên.

Tất cả ánh mắt của các đệ tử La gia hiện tại đều biến thành nóng bỏng cực điểm! Khát vọng đối với lực lượng, tự hào đối với vinh quang!

- La gia lấy tu võ tề gia, các ngươi là người thừa kế La gia đời tiếp theo, có trách nhiệm truyền thừa một phần vinh quang này... Ngày mai là ngày đầu tiên của năm mới, đến lúc đó là lúc bắt đầu niên sơ giác kỹ. Chỉ cần đạt tới tầng thứ năm trở lên có thể tiến vàu Tu Võ Nội Điện tu luyện. Hiện tại... Giải tán đi thôi.

La Hùng thoáng quát mắt nhìn qua toàn trường, nhãn thần bình thản, chậm rãi nói.

- Rõ!

Tất cả đệ tử La gia đều dùng thanh âm lớn nhất của chính mình, phát ra câu trả lời của chính mình!

La Hùng gật đầu, thân thể chuyển qua, cùng với những người trên đài cao, lần lượt rời khỏi quảng trường.

Niên tế, đến đây kết thúc!

Mà cho tới khi toàn bộ đội ngũ trưởng lão và các thành viên trên đài cao rời đi, tiếng nghị luận sôi nổi mới bắt đầu vang lên...

- Quá lợi hại rồi, công lực của gia chủ năm nay lại có tinh tiến, lực lượng chưởng khống kia, thực sự phải sợ hãi than! Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, thế nhưng vẫn không nhịn được tâm thần kích động... Cũng không biết khi nào ta mới có thể đạt tới cấp độ này.

- Đúng vậy... Tuy rằng hàng năm đều nhìn thấy, thế nhưng năm nay vẫn đặc biệt hướng tới... Vinh quang của tổ tiên truyền thừa nghìn năm càng khiến ta phấn chấn! La gia chúng ta xứng đáng là gia tộc lớn nhất toàn bộ Thiên Đô Phủ này!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vũ Cực Đỉnh Phong