Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 18: Niên tế (2)


- Xuân di, xin lỗi, tâm tình thay đổi quá nhanh, đối với thân thể của người thực sự không phải là chuyện tốt… Yên tâm ngủ một giấc đi…

La Dật khẽ thở dài, sau đó nhìn thoáng qua gò đất nhỏ đứng vững trong gió tuyết. Nhẹ nhàng lắc đầu, nâng thân thể nhỏ gầy của Xuân di, lặng lẽ bước nhanh trở về…

Trong gió tuyết, bên cạnh lửa trại, tiễng cười to hào hùng, vũ đạo tuyệt mỹ, phảng phất tự hằng cổ…

Chợt bừng tỉnh, một bóng hình xinh đẹp màu xanh, mang theo nụ cười rực rỡ, xuất hiện phía sau bọn họ…

Xích bích quang tâm, đầu mùa đông gió dày, tuyết trắng phơ phất cũng càng lúc càng dày đặc hơn, toàn bộ thiên địa đã bị trang điểm thuần một màu trắng tinh khôi, năm mới, trong sự chờ mong của tất cả mọi người, khoan thai bước tới…

Ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên đại địa thuần một màu tuyết trắng, đẹp đến sững sờ…

Mà ngày hôm nay, trong La phủ hoàn toàn là cảnh tượng náo nhiệt.

La phủ, khu vực trung tâm, trên một quảnh trường rộng lớn, người người qua lại, tiếng cười nói vang lên bên tai không ngớt, đặc biệt vang lên môt số tiếng động lớn xôn xao…

Mà trên con đương lớn ngay bên cạnh quảng trường, một ít nô bộc và tỳ nữ cũng hiếu kỳ quan sát bên trong. Mỗi khi có một con ngựa cao to với các thiếu gia tiểu thư giục ngựa phi nhanh chạy vòa, tiếng nghị luận nhất thời lại tăng lên.

- Niên tế hàng năm quả nhiên là thời điểm náo nhiệt nhất… La gia chúng ta có thể trở thành gia tộc cực mạnh tại Thiên Đô Phủ, quả nhiên không phải không có đạo lý trong đó… Ngươi xem, các thiếu gia tiểu thư, cả đám đều hiện rõ diện mạo hiên ngang, còn hai nhà Đường Tống kẻ nào cũng là hạng người lấm lét, sao có thể so sánh được?

- Ta xem tiểu ny tử ngươi đang bắt đầu phát xuân rồi! Những người này tuy rằng đều ở riêng, thế nhưng dù sao cũng là thiếu gia. Sao có thể để ý tới những tỳ nữ như chúng ta? Tỉnh táo lại đi…

- Ngươi mới phát xuân… Người ta bất quá chỉ là ngẫm nghĩ một chút mà thôi, nếu như có thể được một thiếu gia nào đó coi trọng, cho dù không thể trở thành thiếu nãi nãi, chỉ là một thị thiếp, so với thân phận của chúng ta hiện tại hiển nhiên tốt hơn nhiều…

- Tất nhiên, La gia tại Thiên Đô Phủ đại biểu cho thế gia lớn nhất. Có thể trở thành thị thiếp cho một trong các thiếu gia, tự nhiên tốt hơn so với một tỳ nữ rất nhiều… Chí ít, không cần phải tiếp tục hầu hạ người khác…

Đám thị nữ thấp giọng nói chuyện, thỉnh thoáng lại che miệng e thẹn nhìn về phía thanh niên khí vũ hiên ngang, roi ngựa tung bay, lộ rõ vẻ ái mộ nồng đậm. Mà khi nhìn thấy những tiểu thư quần áo hoa lệ, ung dung duyên dáng, ánh mắt ái mộ liền chuyển biến thành ước ao và mơ ước. Chỉ sợ trong lòng những tỳ nữ tầng thấp nhất mỗi một gia tộc này, sớm đã huyễn tưởng chính mình thay vào đó, được mặc những bộ quần áo hoa lệ, là một trong những tiểu thư hàng nghìn hàng vạn hấp dẫn khác nhau?... YY, cũng không chỉ tồn tại trên Địa Cầu!

- Niên tế… Quả nhiên rất náo nhiệt…

Nhìn những thanh niên niên không ngừng quấy roi ngựa, đường đường hoàng hoàng thúc ngựa lướt qua, La Dật tuy chưa tới quảng trường trung tâm, thế nhưng đã cảm nhận rất rõ ràng sự náo nhiệt của niên tế.

Sáng sớm ngày hôm nay, Xuân di đã chuẩn bị tốt bữa sáng, tới trước phòng La Dật, đồng thời thông báo cho La Dật chuyện niên tế.

Trong đầu La Dật mặc dù có ký ức của “Dật thiếu gia”, thế nhưng dù sao những ký ức này không phải của chính hắn, chỉ khi hắn tận lực hồi tưởng, hoặc dưới một tình huống đặc thù nào đó mới có thể hiển hiện ra. Vì vậy cho tới sáng sớm ngày hôm nay, hắn mới biết được chuyện về “niên tế”.

Từ trong ký ức của “Dật thiếu gia” lưu lại, La Dật biết được niên tế đối với La gia mà nói là một ngày phi thường quan trọng. Trong ngày hôm nay, chỉ cần là gia tộc nào đó có quan hệ họ hạng thân sơ với La gia, tất cả đều sẽ tới tham dự niên tế, bởi vậy khắp nơi đều một khủng cảnh náo nhiệt.

Thông qua một tháng nỗ lực tu luyện, hiện tại tuy rằng La Dật còn chưa luyện thành Triều Tịch Quyết tầng thứ bảy đỉnh phong, thế nhưng khoảng cách cũng không kém qua xa. Mỗi một ngày đều vượt qua trong tu luyện nhàm chán, hôm nay có náo nhiệt để xem, La Dật tự nhiên không có lý do để cự tuyệt.

Trên đường đi tới, con đường lớn đã sớm người qua người lại tấp nập, rất náo nhiệt. Con đường lớn vốn đủ cho hơn mười tuấn mã đồng thời phi nhanh, hôm nay lại có vẻ có chút chật chội, người cưỡi ngựa không thể không thả chậm tốc độ.

Những thiếu gia tiểu thư chi thứ này cũng không thể so sánh được với thiếu gia tiểu thư dòng chính. Dù sao bọn họ cũng là chi thứ, bọn họ đối với dòng chính có một loại tâm lý kính sợ trời sinh. Đến nơi này, cho dù người kiêu ngạo tới mới nào đi nữa cũng phải thu lại vài phần ương ngại xưa nay, thậm chí phát ra vài phần bình dị gần gũi… Đương nhiên, loại bình dị gần gũi này cũng chỉ là so sánh với những thiếu gia, tiểu thư dòng chính mà thôi. Dù thế nào đi nữa, bọn họ cũng không có khả năng hạ mình giao du với những nỗ bộc, hạ nhân. Tuy là chi thứ, nhưng bọn họ cũng vẫn là thiếu gia, tiểu thư. Mấy trăm năm trước, nói không chừng chính là dòng chính La gia…

La Dật vốn là một thiếu gia “dòng chính” danh đúng với thực, thế nhưng ngay cả phái đoàn “chi thứ” này cũng không thể so sánh được. Người ta ít nhất có ngựa thay cho đi bộ, hơn nữa quần áo đẹp đẽ quý giá, khí thế bất phàm. Nhưng La Dật thiếu gia của chúng ta lại chỉ mặc bộ quần áo mùa đông rất bình thường, một đôi giày vải màu xanh… Thấy cảm giác, cảm giác rất mộc mạc…

Càng bất đắc dĩ chính là, bộ quần áo mới tinh ngày hôm nay của La Dật, chính là do La Lương kín đáo tới đưa cho hắn. Bởi vậy có thể tưởng tượng, địa vị của La Dật tại La phủ này thấp tới mức độ nào.

- “Dật thiếu gia” ta, quả nhiên là uất ức tới cực điểm…

La Dật sờ sờ mũi, đương nhiên, tên thực tế hắn cũng không để chuyện này trong lòng. Dù sao, tại Địa Cầu thế kỷ 21, nếu như hắn mặc bộ y phục này, sợ rằng những người này ngay cả tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng được là dáng dấp như thế nào… Bởi vì quấn áo mộc mạc liền sinh ra tâm lý khiếp đảm, vậy thì thực sự quá mức tổn tại tới hình tượng xuyên qua uy mãnh vốn nên có rồi…

- Tránh ra cho lão tử!

Vừa lúc đảo mắt nhìn xung quanh, phía sáu đột nhiên truyền tới tiếng quát lớn. Ngay sau đó, tiếng vó ngựa gấp gáp liên tục truyền tới, La Dật nhất thời hiếu kỳ nhao mắt, quay người nhìn lại…

Chỉ thấy phía sau có không ít nô bộc hoảng loạn tránh đường, mà ở cách đó không xa, một con tuấn mã chạy với tốc độ cực nhanh!

Trên lưng con tuấn mã đang phi nhanh này chính là một thiếu niên tuổi chừng mười sáu, mười bảy, mặc bộ cẩm phục, tướng mạo tuẫn lãnh. Chỉ là trên mặt luôn ẩn hiện vể kiêu căng khoe mẽ, khiến cho từ đáy lòng người khác sinh ra chán ghét. Chỉ thấy hắn biểu tình kiêu căng, hai tay cấp tốc quơ roi ngựa, phát ra tiếng ba ba xé nát không khí, cảm giác da đầu tê dại. Không cần suy nghĩ, nếu như một roi này đánh vào thân thể, tất nhiên sẽ lưu lại một vết máu thật sâu.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vũ Cực Đỉnh Phong