Vô Thượng Niết Bàn

Chương 82: Sâu trong hắc vụ


Không chắc chắn về đám quỷ vụ này cho lắm nên hắn quay sang hỏi Vương Chính Đức.

"Vương đạo hữu, ngươi có bao nhiêu hiểu biết đối với nơi này, liệu có chút tin tức nào về nó hay không?".

Bởi vì hiện tại cùng nhau đồng hành, Bạch Hàn Phong mong muốn tên họ vương nếu có biết chút tin tức gì về độc long cốc thì mau nói ra, thế mới gọi là chân chính hợp tác, nếu như tên họ Vương này cứ giấu giấu diếm diếm thì Bạch Hàn Phong cũng không ngại chia tay hắn mà đi một mình/

Vương Chính Đức nghe Bạch Hàn Phong hỏi thì nhanh chóng trả lời:

"Nơi này có từ thời thượng cổ xa xưa, chính xác thì không thể nào nhận biết được, chỉ biết là cứ mỗi một đoạn thời gian nó sẽ mở ra trong đó có rất nhiều bảo vật lẫn linh dược. Bảo vật thượng cổ, công pháp đều có thể tìm được ở nơi đó. Do người chết trong trận đại chiến rất nhiều, nên đồ vật cũng rất nhiều, khiến cho mọi tu sĩ đều dùng mọi cách có được độc long giản để vào độc long cốc”

Ngừng một lát Vương Chính Đức lại nói:

“Nghe đồn độc long giản đó là do vẩy rồng tạo thành”

Vương Chính Đức ở bên cạnh, dùng thanh âm trầm bổng nói ra lại lịch của Độc Long ngọc giản, thế nhưng thần sắc Bạch Hàn Phong khi nghe thấy tài liệu trân quý như vẩy rồng cũng không hề rung động,

"Nếu nó đã tồn tại lâu như thế, làm gì mà còn nhiều bảo vật nữa?"

Bạch Hàn Phong cẩn thận hỏi

"Điều này ta thật không rõ. Thế nhưng Bạch Đạo Hữu đừng nghĩ lấy được bảo vật trong này là đơn giản, linh dược thì không nói nhưng đối với bảo vật nghe đồn, mỗi một lần nó mở ra, trong tất cả tu sĩ tiến vào thì chỉ có một hai kiện được mang ra mà thôi, còn đâu đều chết cả, điều này đủ thấy nơi này nguy hiểm thế nào.

Vương Chính Đức lại trầm ngâm nói.

Bạch Hàn Phong thần sắc vừa động gật gật đầu, không hề nói gì, mà bước chân trở nên nhanh hơn. Kế tiếp, hai người tiếp tục đi sâu vào màn hắc vụ, ước chừng thời gian khoảng một bữa cơm vẫn chưa có gì phát sinh ngoài ý muốn. Điều này làm cho Vương Chính Đức an tâm một ít.

Nhưng an tâm chưa có được bao lâu thì. Bạch Hàn Phong vừa nhíu mày, bước chân ngừng lại.

"Làm sao vậy?"

Vương Chính Đức bỗng nhiên cả kinh, cũng đình chỉ thân hình, có chút bất an hỏi, sau đó dùng thần thức dò xét vùng phụ cận một phen, nhưng vẫn không thu được tin tức gì.

“Phía trước có một tồn tại khá mạnh”

Bạch Hàn Phong trong mắt dị quang chớp động, thanh âm lạnh lùng nói. Vương CHính Đức thủ thế, khẽ giọng hỏi,

“Chúng ta có thể có cơ hội nào không?”

“Có thể”

Bạch Hàn Phong gật đầu, khẽ thở dài một tiếng, đi nhanh về phía trước. Vương Chính Đức thấy vậy, nhanh chóng theo sát.

Sau khi tiến thêm gần mười trượng, phía trước đột nhiên phát ra một tiếng quỷ khóc ma kêu nghe hết sức não nề.làm cho người nghe xong tâm trí không tự chủ phiền não vô cùng.

Nhưng rất nhanh sau đó, nó biến chuyển như lôi đình vạ quân, rồi lại trở nên vui tươi rồi lại trở nên buồn thảm, Vương Chính Đức mới chỉ nghe một chút đã cảm thấy tinh thần rung chuyển, linh khí trong người loạn động.

Điều này làm cho Vương Chính Đức trong lòng cả kinh, vội vàng vận dụng tâm pháp áp chế tinh thần củng cố một chút, chỉ dám lau chút mồ hôi mới dám nhìn lại.

Lúc này, Bạch Hàn Phong hai tay giơ lên thân ảnh ngưng trọng đứng một chỗ. Trong miệng hắn liên tục phát ra chú ngữ, vừa niệm vừa nhanh chóng đi lùi lại, được mười bước hắn mới thôi niệm chú, đồng thời nói ra một câu khiến vương chính đức hoảng sợ:

“Ly Hồn Chú”

Công pháp này chính là cao giai quỷ dị pháp thuật, khi thi triển ra đối với địch nhân có tu vi thấp hơn sẽ làm cho đối thủ bị nghịch chuyển máu huyết, nhảy múa, gào thét điên cuồng không ngừng cho đến chết. Thật sự mà nói công pháp này cực kỳ bá đạo.

“Vậy chúng ta làm thế nào bây giờ”

Bạch Hàn Phong lấy từ trong túi ra một viên đan dược cho vào miệng rồi nói:

“cái này cứ để ta”

Nói đoạn hắn tiến về phía trước mấy bước, đúng lúc này một âm thanh lạ vang lên trong đầu của Vương CHính Đức, khiến cho toàn thân hắn mất đi tự chủ, ngã xuống mặt đất.

Nhưng sau đó một tiếng thét khác lại vang lên, tiếng thét này vô cùng đanh thép, như tiếng rồng gập, lhai tiếng thét đan xen vào nhau tạo ra những dư âm không ngớt.

Rất nhanh họ Vương thấy mình tự khôi phục lại việc thống chế chính bản thân. Điều này làm cho Vương Chính Đức tiên tử rất đỗi vui mừng và không khỏi cảm kích liếc nhìn về phía trước.

Đúng lúc này Trong tai họ Vương vang lên tiếng nói của Bạch Hàn Phong:

“Phong bế thính giác đi Vương Đạo hữu”

Vương Chính Đức lập tức làm theo, nhờ sự trợ giúp của Bạch Hàn Phong, Vương CHính Đức đã thành công thoát khỏi sự ảnh hưởng của Ly Hồn Chú, lúc này hắn dõi theo ánh mắt của Bạch hàn Phong về phía xa xa.

Chỉ thấy cách đó mấy trượng trong màn hắc vụ dày đặc, xuất hiện hai chấm đỏ, tựa như hai con mắt, thỉnh thoảng nó lại nháy lên một cái vô cùng quỷ dị,

Hắc Vụ bao quanh đó nhanh chóng tan đi, để lộ ra một thân ảnh rách rưới, thân người chỉ là da bọc xương, nhăn nheo đen đúa xấu xí hết sức, nhưng nhờ những đường nét hai người vẫn nhận ra đây là nữ.

Nữ quỷ này, thất khiếu đều bốc ra khói đen, móng tay móng chân rất dài, vẻ mặt xấu xí cực điểm,, những phần lộ ra khỏi y phục đều phủ một lớp lông vàng kì dị,

“Đây là cái gì”

Vương Chính Đức kinh hãi hỏi, cả đời lão chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì như vậy.

“Đây là Ma Anh”

Hàn Phong khẽ nói; đúng vậy, ngay khi mới nhìn thấy quái vật này, hắn đã nhận ra trong một quyển sách cổ có nói đến một loại quái vật hình dạng giống như vậy. Đây là một loại u hồn hiếm thấy, do tu sĩ Linh Anh chết không siêu thoát, sau quá trình tu vi tán đi, lại gặp một số điều kiện nhất định mà hình thành".

Vương Chính Đức chưa kịp nói gì, thì ma anh đã chuyển động, từ trong miệng nó, một loạt quả cầu màu lam bay ra, hướng về Vương Chính Đức và Bạch Hàn Phong công tới, kèm theo hỏa cầu màu lam, là tiếng thét rợn người, Ly Hồn Chú lại được ma anh này triển khai một lần nữa,

Ngay lập tức trong không trung lại vang lên tiếng khóc lóc oán hận,khiến cho người nghe tê tâm liệt phế, hắc vụ cũng ngày một dày đặc hơn, Bạch Hàn Phong và Vương Chính Đức cho dù dùng thần thức cũng chỉ có thể quan sát được trong vòng ba mười trượng:

“Bạch Đạo hữu”

Vương Chính Đức hốt hoảng kêu lên, cái cảm giác như bị mù khiến cho lão đánh mất đi vẻ đạo mạo lúc đầu, lớn tiếng cầu cứu, Bạch Hàn Phong vội quát lão:

“Mau phong bế thính giác trước, “

Dứt lời hắn nhanh chóng vung tay ra, năm đạo ánh sáng màu xanh đánh tới Ma Anh, ma anh này há mồm lộ ra những chiếc răng sắc nhọn, nó gào lên một tiếng rồi biến thành một làn khói đen, tránh thoát công kích của Bạch Hàn Phong,

Bạch Hàn Phong thấy quỷ vật biến mất, thì nhanh chóng biến về đứng cạnh Vương Chính Đức, lúc này hai người xoay lưng vào nhau, mỗi người canh phòng một hướng.

Đột nhiên từ hướng của Vương Chính Đức, hắc vụ vặn vẹo hóa thành ba con độc xà, lao đến, lúc này Vương Chính Đức cũng đã bình tĩnh lai một chút, từ trong túi trữ vật của lão có bốn mũi tên phóng ra, nghênh đón ba con độc xà,

Độc xà màu đen vừa thấy xuyên vân tiễn bay đến, hung quang trong mắt chợt lóe, nó há miệng, lỗ ra cặp răng nanh đén xì rồi lao đến.

Lúc đầu, bốn mũi tên còn có thể duy trì, nhưng càng về sau thì lại càng tỏe ra yếu thế, rút cục cũng ngăn không được. bốn mũi tên bị đánh cho văng xuống mặt đất, linh khí lập lòe như muốn tắt./.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vô Thượng Niết Bàn