Vô Thượng Niết Bàn

Chương 81: Nhập Cốc


Bạch Hàn Phong không có toan tính gia nhập bên nào cả, hắn chỉ muốn vào đây thử tìm vận may, gia nhập một liên minh chính là cũng có lúc liều mạng, hắn không muốn thế, hiển nhiên là cũng có một số người có ý nghĩ như hắn, nên đều bất động coi như không nghe thấy lời của Triệu Thiên Hào và Vân Tan Nương.

Dương Khải Kỳ và Lôi Đại Cang chờ thêm một lát không thấy ai gia nhập nữa thì đều nói với người bên mình, nghỉ ngơi một lát chờ thiên tượng đến là có thể nhập cốc, đồng thời phát cho mỗi tên một ngọc giản dùng để liên lạc và xác định vị trí,

Nhưng Bạch Hàn Phong ngờ rằng, bọn này chả có ý tốt đẹp gì, đẳng cấp Linh Anh, cho dù có ăn no rỗi việc đến đâu cũng không rảnh rỗi mà đi cưu mang mọt số lượng tu sĩ cấp thấp như vậy,.

Lúc này Bạch Hàn Phong vẫn ngồi yên lặng, dưới một bụi cây đám người cao giai kia không thèm để ý đến hắn mà vẫn oang oang nói

"Dương Khải Kỳ ngươi cũng đủ kiên trì, Lôi mỗ còn tưởng rằng lần này người đã chán nản, đã đổi ý, không có ý định tới nữa!"

"Không đến, điều này sao được! Ta còn trông cậy vào thứ trong đó để tiến cấp đây hơn nữa cho dù không lấy được, ta cũng đến đây phá đám để họ Lôi ngươi vất vả một phen

“Ngươi”

Lôi Đại Cang định nổi cáu, nhưng hắn nhịn được, không nói gì nữa mà ngồi xuống đã tọa.

Một ngày sau đúng vào giữa trưa, cửa cốc đột nhiên mở rộng, ngay lúc này, một cái đồ án rất lớn, từ đâu không biết hiện ra, trên mặt đất nhanh chóng hình thành một cái truyền tống trận không lồ,

Dương Khải Kỳ và Lôi Đại Cang đánh giá đồ hình một lát, Lôi Đại Cang nói:

“Không sai, cái truyền tống này không có vấn đề, hắc hắc, mời Ma Thiên Thần Sơn đi trước.”

Dương Khải Kỳ lạnh nhạt nói:

“Cái đó là dĩ nhiên, chúng ta đi”

Hắn dẫn đầu, dẫn theo một đoàn có đến ba bốn trăm người, tiến vào truyền tống trận rồi biến mất, lúc này Lôi Đại Cang nói:

“Chúng ta cũng đi thôi, nên nhớ mỗi người đều được truyền tống đến một nơi khác nhau, hãy dựa vào ngọc giản ta đưa các ngươi khi nãy để tập hợp”

Rất nhanh,đám người Lôi Đại Cang cũng hoàn toàn biến mất, lúc này bên ngoài chỉ còn đám những người không chọn bên nào như Bạch Hàn Phong, được một lúc cũng có kẻ xung phong vào trước, rồi sau đó, mọi người đều lần lượt tiến vào.

Bạch Hàn Phong chờ một lúc rồi cũng tiến vào truyền tống trận, hắn thấy một sức mạnh lôi hắn đi, đến khi hắn mở mắt thì đã thấy mình đứng ở một thung lũng toàn sương mù, kỳ lạ ở chỗ đám sương mù này lại màu đen, khiến cho hắn phải căng mắt mới nhìn thấy một đoạn,

Hắn vừa đi vừa đưa mắt nhìn quanh, thung lũng này nói là thung lũng nhưng lại cực kỳ lớn, thậm chí có cả những con suối đan sen vào nhau, cây cối ở đây cũng hết sức lạ lùng, từ thân cho đến cành, đều thẳng tắp một cách kỳ dị. Đúng lúc này;

"Tại hạ là Ngọc Chân Môn Vương Chính Đức, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?"

Một trung niên nhân khách khí ôm quyền chào hỏi Bạch Hàn Phong. Bạch Hàn Phong thận trọng đứng cách trung niên kia một đoạn ôm quyền mỉm cười đáp lại:

"Tại hạ Bạch Hàn Phong, Thiên Vân Đảo".

Nghe tên Bạch Hàn Phong sắc mặt Lão giả vẫn như thường, nhưng sau khi nghe đến tên Thiên Vân Đảo thì vẻ mặt lộ ra nét kinh ngạc. Phải biết rằng lão tu luyện đã mấy chục năm rồi, mà không chỉ lão, đến cả sư phụ lão cũng chưa bao giờ nhìn thấy biển, biển cả cách vùng đất này xa xôi, không thể đo đếm được, không ngờ tới hôm nay có thể gặp được một tu sĩ đến từ hải ngoại, nhưng cái Độc Long Ngọc Giản kia làm sao có thể lưu lạc đến tận đó!"

Vương CHính Đức cũng không phải là người tầm thường, liền khôi phục ánh mắt như cũ cười nói với Bạch Hàn Phong:

" Thì ra là Bạch đạo hữu đến từ hải ngoại, Bạch huynh, cái truyền tống đưa chúng ta tới đây, coi như là chúng ta có duyên phận, không bằng chúng ta hợp lực tiến vào nơi này. Dù sao ở cái nơi quái quỷ này nghe đồn rất nguy hiểm, với linh sư như chúng ta lại càng nguy hiểm bộn phần”

Vương Chính Đức nói một hơi không nghỉ, tực hồ đối với việc xảy ra ở trong này hiểu rất rõ.

Bạch Hàn Phong chưa đáp vội mà nghiêng đầu quan sát, toàn bộ không gian bao phủ một tầng sương mù mờ mịt, trong không gian mờ mịt đó từng trận gió lạnh thổi tới đồng hành mơ hồ như có tiếng quỷ khóc u oán truyền đến, làm cho người ta nghe xong trong lòng phát lạnh.

Nơi này xem ra không đơn giản Bạch Hàn Phong sờ sờ mũi lộ ra vẻ mặt có chút ngoài ý muốn. Mặc dù hắn không rõ trong màn hắc vụ này có yêu vật gì không, nhưng chỉ nhìn làn sương mù và đám cây cối kỳ lạ này là đã biết vượt qua nơi đây không dễ dàng gì.

Vương Chính Đức thấy Bạch Hàn Phong lộ vẻ trầm tư lập tức nói:

"Bạch Đạo hữu "

Bạch Hàn Phong đã quyết định là sẽ liên thủ với tên Vương Chính Đức này, mặc dù hắn quen một mình, nhưng có những việc đông người vẫn tốt hơn, mà việc này chính là một trong số đó.

"Chúng ta cũng đi thôi! "

Vừa tiên vào khu rừng, thì cả hai đã phải sử dụng thần thức để quan sát, bởi vì trước mắt đã hoàn toàn bị sương đen bao phủ, đám sương này, liền giống như có sinh mệnh quay cuồng đánh về phía hai người.

Nếu là phàm nhân thông thường bị mấy cái này tiếp xúc sẽ lập tức hút tinh huyết biến thành xác khô mà chết. Hồn phách trở thành một bộ phận của quỷ vụ, từ nay về sau lâm vào quỷ đạo, rốt cuộc không thể thoát thân.

Nhưng tu sĩ hoàn toàn có thể chống lại được

Chỉ thấy hào quang lóe ra đã tạo thành phòng ngự. Vương Chính Đức khoát tay thả ra một cái nghiên mực bay ra, chuyển động từ từ ở độ cao khoảng trượng trên đầu, tạo thành một đạo lam quang bao lão giả trong đó. Một luồng hắc vụ tiếp xúc với lam quang này, nhất thời phát ra thanh âm "xèo xèo", sau đó toát ra một làn khói xanh quỷ dị, ẩn hiện phát ra tiếng quỷ khóc sói tru.

Cái nghiên mực này chính là bảo vật đắc ý nhất của lão đạo kia, lúc này hắn quay sang nhìn BẠch Hàn Phong thì lập tức há hốc mồm..

chỉ thấy Bạch Hàn Phong vẫn đi người không, căn bản không vận dụng pháp khí cùng pháp bảo gì. Không có cả cương khí hộ thân, Mà quỷ vụ này lại gần quanh thân Bạch Hàn Phong thì không thể tiến vào được nữa.

Cảnh tượng quái dị này, tự nhiên làm họ Vương kinh ngạc một hồi, nhưng lão cũng không có ý nghĩ chủ động đến hỏi. đây chắc hẳn là một bí pháp tu luyện nào đó, trong đầu lão âm thầm nghĩ.

Bạch Hàn Phong vẫn coi như không biết, vẫn đi về phía trước. Đây cũng không phải hắn muốn thể hiện cái gì anh hùng, mà là thân thể của hắn vô cùng mạnh mẽ, với hắc vụ này căn bản là không cần phong bị,.

Hơn nữa do t u luyện Luyện Thần Quyết, thần thức của hắn cường đại vượt xa so với tu sĩ bình thường, vừa đi vào quỷ vụ liền hoàn toàn khai ra, phòng bị cái gì đó đánh lén mà không tự biết. Dù sao lấy đôi mắt tu sĩ bọn họ cũng nhìn không được xa được trong quỷ vụ.

Hiện tại hắn vẫn mặt không chút thay đổi, quan sát bốn phía, chân chậm rãi bước đi tới. Liền như vậy chẳng biết đi bao lâu rồi, dọc theo đường đi đều không có sự tình gì phát sinh. Bọn họ vào sâu trong quỷ vụ. Nhưng Bạch Hàn Phong theo thời gian trôi qua sắc mặt dần dần âm trầm và bắt đầu nhăn hai hàng chân mày. Hắn cảm giác trong hắc vụ này còn có một luồng hơi thở rất kỳ dị đang lặng lẽ nhìn trộm bọn hắn,./.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vô Thượng Niết Bàn