Vô Thượng Niết Bàn

Chương 4: May mắn bất ngờ


Vừa chạy Bạch Hàn Phong vừa không ngừng kêu khổ, bây giờ mới có một mình hắn thì Bạch Hàn Phong còn tạm thời có thể xoay sở, nhưng nếu như lát nữa mấy tên đồng bọn của hắn kéo đến bao vậy chỗ này, sợ rằng hắn không sống nổi đến giờ dậu. Cách một quãng sau lưng hắn, Lưu Dật Phong vẫn không ngừng gào thét, nhưng hắn mặc kệ, vừa chạy hắn vừa thay đổi phương hướng liên tục để nghĩ cách thoát thân. Nhưng càng nghĩ hắn càng không có cách nào cả, Đánh lại thì tu vi hắn không đủ, cắt đuôi thì tu vi hắn cũng lại không đủ; Đầu hàng! Cái này không thể nào, nhất định sẽ chết vô cùng đau khổ:

“Cái con mẹ nó”

Hắn tức giận văng tục, Nhưng bất chợt hắn hơi khựng lại, nơi mà hắn đang đến tuy vẫn là vùng đầm lầy có sương mù,thế nhưng chỗ này lại có một luồng yêu dị kỳ lạ, kinh nghiệm lăn lộn trong Đông Hà Cốc hơn bốn năm cho hắn biết rằng, đây chắc chắn là địa bàn của Yêu thú, hơn nữa là yêu thú cao giai, hắn chậm bước chân lại nấp vào một bên cận thận nghiêng ngó.

Không phải mất công tìm kiếm làm gì vì hắn đã nhìn thấy cách đó mấy chục trượng có một đôi Hỏa Nhãn Thiềm Thừ đang ân ái trên mỏm đã, tuy rằng không biết đôi yêu thú này cấp mấy, nhưng dựa vào hơi thở hắn có thể đoán được hai con yêu này còn mạnh hơn con Hỏa Xà kia nhiều, hiện tại chúng đang bận ân ái nên chưa nhận ra là có người xâm nhập vùng này, thế nhưng một lát nữa thì không chắc. Trong đầu Bạch Hàn Phong nảy ra một kế hoạch táo bạo.

Hắn không chạy nữa mà quay ngược lại còn đường lúc nãy, chẳng mất bao nhiêu lâu hắn đã nhìn thấy Lưu Dật Phong đang ngó nghiêng miệng một cái động khẩu nhỏ, từ xa xa hắn lên tiếng:

“Phong Dật Lưu huynh, ở bên này”

Gần nửa ngày trời lăn lộn trọng vùng đầm lầy mà chưa bắt được tên Linh Sĩ sơ kỳ, khiến cho Lưu Dật Phong sắp phát điên, từ khi sinh ra đến nay đã khi nào hắn phải chịu nỗi nhục như vậy. vừa rồi hắn thấy hang động này nên mới đến xem thử, ai ngờ lại nghe thấy giọng Bạch Hàn Phong ở đằng sau.

Hắn nắm chặt bảo kiếm đuổi về hướng đó, vừa đuổi hắn vừa gào thét:

“Thằng nhãi ranh, người cố gắng đừng để ta bắt được”

"Phong Dật Lưu huynh cứ yên tâm, hắc hắc"

Ở phía trước một đoạn, Bạch Hàn Phong đang co giò chạy,. hướng chạy của hắn không ngờ lại đến trước mặt đôi Thiềm Thừ kia. Khi gần đến nơi hắn lập tức rẽ ngoặt sang trái, đồng thời từ trong tay hắn một cục đá to bay thẳng về phía đôi thiềm thừ đánh trúng vào đầu con đực.

Vừa lúc này Lưu Dật Phong chạy đến, hắn cũng nhận ra đôi Thiền Thừ và còn kinh hoành hơn khi cái tiếp theo mà hắn nhìn thấy là Bạch Hàn Phong cầm đá ném vào nó:

“Ngươi, cái con mẹ ngươi điên hay sao”

Hắn còn chưa nói hết thì Bạch Hàn Phong đã vọt qua nhanh chóng lẫn vào làn sương mù, lúc này chỉ còn lại hắn và đôi yêu thú kia, Đôi yêu thú thấy bị phá đám thì vô cùng tức giận và nghiễm nhiên coi Lưu Dật Phong là kẻ phải chết, đôi yêu thú nhảy xuống mỏm đá bao vây Lưu Dật Phong lại, ánh mắt của chúng tràn đầy sát khí, dọa cho Lưu Dật Phong đến đứng cũng không vững:

“Thiềm Thừ đại ca, không phải ta, không phải ta”

Hắn vừa lùi lại vừa xua tay liên tục.

………….

Không lâu sau đó, khi mà Bạch Hàn Phong ngồi bên một gốc cây thở dốc thì Lưu Dật Phong từ đâu không biết xuất hiện cách Bạch Hàn Phong ba mươi trượng, lúc này trông hắn chẳng ra làm sao, tấm áo giáp da mặc trên người cũng rách tơi tả, nhiều chỗ đã bị rách đến mức thảm thương, máu từ cách tay trái của hắn vẫn còn rỉ xuống. Tóc tai hắn bù xù, sắc mặt xanh xám, hoàn toàn mất đi vẻ anh tuấn tiêu sái lúc đầu.

Khi nhìn thấy Bạch Hàn Phong, ánh mắt lộ vẻ giận dữ, Đến hiện tại hắn hận Bạch Hàn Phong hơn bất cứ thứ gì, chưa bao giờ hắn thấy mình nhếch nhác như vậy. Tất cả điều này đều do tến khốn này gây ra.

Mới canh giờ trước hắn tí nữa thì bị đôi yêu tu kia nuốt mất. Hai con yêu thú đó đã gần đến cấp năm, không phải hắn có thể nói đánh là đánh. Cuối cùng Lưu Dật Phong đành phải lấy ra pháp bảo bảo mệnh của Lưu gia, có thể thay hắn hứng chịu ba lần trí mạng, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ gặp nguy hiểm đến mức phải sử dụng nó, nhưng hôm nay hắn đã hoàn toàn dùng hết cả ba lần,. rồi sau đó nhân cơ hội hai con yêu thu còn chưa tỉnh hẳn, Lưu Dật Phong co giò chạy mất.

Bây giờ nghĩ lại, hắn vẫn còn thấy lạnh xương sống, hắn hận Bạch Hàn Phong đến tận xương tủy.

“ Để xem thằng ranh ngươi còn có thể chạy đi đâu”

Lưu Dật Phong nhìn cánh tay rỉ máu của mình rồi chỉ kiếm vào Bạch Hàn Phong quát lớn. Theo lời của hắn một luồng linh khí theo mũi kiếm đánh thẳng vào ngực Bạch Hàn Phong, Khiến hắn đập người vào một thân cây, sắc mặt đỏ lên, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi. Nguyên nhân hắn còn chưa chết chính là vừa rồi Lưu Dật Phong nương tay, hắn muốn cho Bạch Hàn Phong nếm mùi bảy bảy bốn chín ngày bị hành hạ rồi mới giết.

"Tiểu tử, còn có gì để nói nữa không? “

Lại một kiếm nữa xuất ra, trên lưng Bạch Hàn Phong lại xuất hiện một vết chém, thân hình của hắn theo đó mà đập vỡ một tảng đá phía trước, hắn hự lên một tiếng khô khan, rồi nôn ra mấy ngụm máu tươi, xương sườn của hắn hình như mấy cái đã bị gãy.

Hắn đang định cất tiếng chửi bới cho bõ ghét thì đột nhiên nhận thấy phía dưới tảng đá vừa vỡ ra kia có phát ra linh lực dao động nhẹ nhẹ nếu không để tâm chú ý thì không thể nhận ra được, hắn cúi xuống nhìn vào chỗ giữa hai chân của mình, một cái đồ hình phức tạp hiện ra, Cho dù có ngu đến thế nào thì hắn cũng nhận ra rằng, đây là một cái truyền tống trận cơ bản, có thể truyền tống trên ba trăm dặm;

Cơ hội, nghĩ thầm như vậy, hắn vội quay ra nhìn Lưu Dật Phong, nở một nụ cười nham nhở:

“Lưu đại sư huynh, có gì chúng ta từ từ thương lượng, trong túi trữ vật của ta đây còn một ít đồ tốt”

Lưu Dật Phong cười lạnh, đã biết sợ rồi sao, Hắn gõ gõ mũi kiếm xuống đất, nói:

“Mau giao túi trữ vật ra, ta sẽ cho ngươi chết toàn thây.”

“Lưu huynh,...”

Bạch Hàn Phong nhăn nhó. Lưu Dật Phong lại quát lớn:

“Ngươi còn nói nữa, trước hết ta cứ chém ngươi một kiếm rồi sau đó từ từ hành hạ,”

“Được rồi, được rồi, ta đưa cho Lưu huynh là được chứ gì”

Bạch Hàn Phong làm ra bộ mặt tiếc nuối, cầm cái túi trữ vật ném cho Lưu Dật Phong, tên họ Lưu kia không hề nhìn thấy trước khi ném,Bạch Hàn Phong đã đén lưu lại mấy thứ. Hắn đưa tay bắt lấy cái túi trữ vật rồi xem xét, bên trong này nào có đồ tốt gì, cái túi rộng không đến một trượng, bên trong ngoài ba bộ quần áo rách ra, thì chỉ có hơn 20 kim tệ,

Một lần nữa bị lừa khiến cho Lưu Dật Phong hết sức tức giận, hắn bóp một cái, túi trữ vật của Bạch Hàn Phong lập tức biến thành tro bụi, hắn ngẩng mặt chỉ kiếm về phía trước đang định kết liễu Bạch Hàn Phong thì, một chuyện khiến hắn há hốc mồm sửng sốt. Ngay trước mắt hắn, Bạch Hàn Phong đang được bao bọc trong một quầng sáng mờ mờ, dưới chân hắn là một cái truyền tống trận, vừa liếc mắt Lưu Dật Phong đã nhìn ra nó đã được khởi động. Hắn vung kiếm nhào tới.

“Chạy đi đâu”

Thế nhưng mọi cố gắng của hắn chỉ là vô ích, một luồng ánh sáng cuối cùng lóe lên, Thân ảnh Bạch Hàn Phong hoàn toàn tiêu thất.

Lưu Dật Phong cảm nhận thấy linh khí trên truyền tống trận đột nhiên biến mất, hắn hiểu ra rằng phía bên kia Bạch Hàn Phong đã phá hủy trận pháp, mình không còn cách nào có thể đuổi theo được, hắn ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng để xả nổi uất ức trong lòng.

………….

Toàn thân tê dại, đầu nặng như chì! Đây là cảm giác đầu tiên của Bạch Hàn Phong sau khi tỉnh lại. Trước Khi hắn truyền tống đã bị thương quá nặng vả lại thêm sức ép linh lực của truyền tống trận làm cho máu huyết trong cơ thể hắn như là bị đông lại, trên cơ thể hắn bây giờ cả người đầy thương tích. Cánh tay phải còn không thể nâng lên được, Hắn cố sức nâng đầu dậy ngước mắt nhìn quanh.

Hiện tại hắn đang nằm trong một cái động, cái động này chắc hẳn là do tu tiên giả tạo ra, hắn có thể chắc chắn điều đó, bởi vì hắn thấy trên tường có vô số vết đục đẽo, chỗ nông chỗ sâu. Thế nhưng địa động này chắc hẳn đã lâu không có người dùng, Bằng chứng chính là Bạch Hàn Phong thấy khung cửa đá kia, rêu phong và màng nhện bám một lớp không hề mỏng. Ngay cả chỗ hắn đang nằm cũng có bụi đất thực dày, phải xoa đi mới lộ ra nền đá,. Hơn nữa hắn đã để ý rồi. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có người khác tồn tại quanh đây, cái này chính là may mắn của hắn, Nếu như hắn xuất hiện tại nơi có đông người thì tính mạng của hắn không biết sẽ ra sao. Nơi này quá thích hợp để dưỡng bệnh, Nghĩ đến điều này khiến cho trong lòng hắn nhất thời an tỉnh hơn nhiều,

Hắn cố hết sức ngồi dậy, lung lay xếp bằng hai chân, vận chuyển chân khí chu lưu đi toàn cơ thể để trị thương thế trong người. Trong lần đụng độ Lưu Dật Phong này, hắn đã bị thương khá nặng, chưa kể số xương bị gãy, toàn thân hắn đều có vết rách, có vết do Lưu Dật Phong gây ra, có vết bị trong quá trình trốn chạy, nhìn hắn bây giờ còn thê thảm hơn cả lúc từ Tinh Hà Môn đến Tây Đô. Bao nhiêu tích cóp của hắn trong mấy năm ở Đông Hà cốc đã mất hết, Phúc đức cho hắn là hắn vẫn còn giữ lại được cái mạng này.

Hắn nhớ kỹ mặt tên Lưu Dật Phong này, hắn thề nếu có một ngày hắn quay trở Thành Tây Đô, nhất định hắn sẽ trả món nợ này, phải bắt Lưu Dật Phong quỳ dưới chân hắn mà xin lỗi. Với suy nghĩ như vậy dần dần hắn đi vào cảnh giới vong ngã, chuyên tâm điều hòa hơi thở để vãn hồi thương thế của mình./.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vô Thượng Niết Bàn