Vô Thượng Luân Hồi

Chương 96: 96: Náo Loạn Thành Thanh Phong


“Mau lên, bắt lấy hắn”.

“Cô Lang dạ hành to gan thật, hôm nay ngươi chạy không thoát đâu”.

“Chạy đi đâu hả”.

Thành cổ Thanh Phong buổi đêm náo nhiệt khác thường, từ phủ nhìn ra có hai nhóm người đuổi theo hai hướng Đông – Tây khác nhau.

Đuổi mà nhiệt huyết văng lên tận trời, tiếng hô liên miên không dứt.

Có trời mới biết được có bao nhiêu người tham gia.

Có trời mới biết được có bao nhiêu người vì thế mà tỉnh giấc.

Số người quá đông, đến giày còn chẳng kịp xỏ, chỉ cầm vũ khí lên.

Giống như ông già chột mắt, chỉ mặc mỗi cái quần hoa, bắt mắt vô cùng.

Vẫn là câu nói đó, tiền mà! Năm mươi ngàn lượng cơ mà!

“Chết tiệt”.

Người mặc áo đen thầm mắng, chạy một mạch không dám quay đầu.

Đã bảo mà! Đêm nay bát tự không hợp, không nên ra ngoài ăn trộm.

Một chân đạp không vững, kinh động cả thành cổ Thanh Phong.

Đằng sau toàn là nhân tài, ai cũng mạnh mẽ cả, bộ dạng không bắt được gã thì sẽ không chịu từ bỏ.

Vấn đề là, gã có phải Cô Lang dạ hành đâu!

Chỉ vì cái bộ đồ này mà mấy cái tên đó bảo gã là Cô Lang dạ hành.

Đây đúng là nỗi oan ức từ tiền mà ra.

Nếu tiền thưởng chỉ có vài trăm lượng thì có ngu mới khua chiêng gõ trống vào nửa đêm thế này.

“Chết tiệt”.

Cũng là câu chửi đó, nhưng là tên lỗ mãng và ông già chột mắt nói ra.

Hai bọn họ tìm ra Cô Lang dạ hành trước, cơ hội tốt như thế, nhưng lại để gã chạy mất.

Bây giờ bao nhiêu là người đuổi giết, cảnh giới Huyền Dương bốc ra được một nắm, còn có cả đỉnh phong.

Toàn thành cổ hỗn loạn cả lên, hiển nhiên là bọn họ mất phần.

Năm mươi ngàn lượng đó!

Rõ ràng đã nhìn thấy nó rơi vào túi rồi, thế mà lại mất tăm.

“Chạy à, chạy đi đâu”.

Ở phía Đông thành, tiếng thét cũng vang lên rợp trời, là nhóm truy sát Triệu Bân.

“Hôm nay không phong thủy gì cả”.

Sắc mặt Triệu Bân còn đen hơn cả cái tên mặc đồ đen kia.

Hắn mới là kẻ xui xẻo nhất này, đang ngoan ngoãn vẽ bùa, lại vẽ thành kiếp oan sai khổ nhục.

“Ở lại!”

Tiếng hét vang vọng, đã có người đuổi kịp, là một ông già tóc trắng.

Bao nhiêu người thế này, chỉ có ông ta là hung hãn nhất, không phải võ giả bình thường, mà là cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong.

Còn chưa nói xong, mấy chục luồng kiếm khí đã phi ra.

Triệu Bân không nhìn, thần sắc nghiêm nghị, vẫn chưa bị đánh trúng.

Lưng hắn toàn là mồ hôi lạnh, kiếm khí này mà trúng vào người thì không chết cũng mất nửa cái mạng.

Vào lúc nguy cấp, tiềm lực của hắn được kích hoạt, chân đạp bước phong thần, khó chăn tránh thoát.

Hắn xuyên tường, tiếp tục chạy trốn, chân không chút ngơi nghỉ.

“Xuyên tường?”, ông già tóc trắng nhíp mắt.

“Thân pháp huyền ảo thật”, có người xẹt qua ông ta, là một thanh niên tóc đen, cũng là cảnh giới Huyền Dương, cũng là đỉnh phong.

Người này nhìn trẻ trung như vậy, quá bán là dùng đan dược gì đó để lưu giữ tuổi trẻ.

“Ở đây chờ mấy hôm nhé, bao giờ hết loạn thì tới đón ngươi về”.

Đi qua một quán rượu, Triệu Bân bèn thuận tay chôn con dấu của Cô Lang dạ hành xuống.

Rầm!

Sau đó, quán rượu liền sụp đổ, là bị hai cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong kia đánh sụp.

Gạch ngói bay đầy trời, một quán rượu cứ thế mà sụp đổ.

Trước mắt, đã nhìn thấy cổng thành.

Triệu Bân cũng muốn xuyên qua, đi ra khỏi thành, nhưng từ phía xa đã thấy phía dưới tường thành là một nhóm người đứng nghiêm chỉnh, mặc khải giáp, cầm khiên chiến.

“Không ai được đi ra khỏi thành hết, kẻ nào vi phạm...!chém!”

Tiếng hét truyền ra từ trong thành, là một thanh niên mặc giáp.

“Bắt một tên trộm mà cũng phải dùng đến quân đội à?”

Triệu Bân tặc lưỡi, thân thể nhanh chóng rẽ ra hướng khác.

Giờ thì không chạy ra khỏi thành được rồi, nếu mà đến gần tường thành thì sẽ bị đánh chết ngay.

Nếu độn thổ cũng không được.

Phía sau có quân binh, phía trước là đường cụt, độn thổ xong kiểu gì cũng bị bức ra.

“Không ai được đi ra khỏi thành hết, kẻ nào vi phạm...!chém!”

Tiếng hét to như thế này cũng đã được truyền ra từ ba phía của thành cổ.

Triệu Bân đoán không sai, thành chủ thành Thanh Phong đã tập hợp quân đội đóng quân từ bên ngoài vào, có những hơn năm ngàn người.

Bình thường chỉ khi nào có chiến sự thì mới điều động ra, nhưng giờ chỉ vì bắt một tên trộm mà đã thế này, đúng là nể mặt Cô Lang dạ hành lắm cơ.

Cũng đúng thôi, bao nhiêu gia tộc gây áp lực vậy mà.

Trong đó, Liễu gia là áp lực nhiều nhất, liên quan đến Thiên Tông, quan phủ còn không dám lơ là.

“Quân đội”.

Người mặc áo đen đang chạy trốn này nhìn thấy trận thế ở tường thành, suýt thì sợ phát khóc.

Làm cái gì vậy trời! Trộm có mấy trăm lượng mà gọi cả quân đội ra.

Không chỉ có gã và Triệu Bân, các võ tu khác đuổi theo cũng kinh ngạc.

Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy thành cổ Thanh Phong có trận thế lớn đến vậy.

“Sống chết mặc kệ, ai bắt được Cô Lang dạ hành, thưởng năm mươi ngàn vàng”.

Thành chủ Thanh Phong hét lớn, giọng nói uy nghiêm, là ông ta điều động quân đội.

Bắt một tên trộm thật ra cũng chẳng cần động tĩnh lớn đến vậy.

Những cũng phải xem tên trộm này là ai, đã trộm những gì.

Đây không chỉ có tiền của mà còn có cả bảo vật nữa.

Nếu không thì ông ta cũng chẳng dám điều động quân đội.

Cấp trên đã giao việc và ra tử lệnh rồi, phải lấy được bảo vật về.

Không chỉ mình ông ta, mà còn có các thành khác nữa.

Bao gồm cả thành Vong Cổ.

Mấy chục ngàn dặm quanh đây có bao nhiêu tòa thành trì cũng đều bị lệnh như vậy hết.

Áp lực của bọn họ không chỉ đến từ các đại gia tộc mà còn cả các bảo vật nữa, bọn họ không thở nổi.

Bây giờ, mãi mới bắt được Cô Lang dạ hành, sao có thể lơ là.

Đòi lại bảo vật, số tiền thưởng ông ta có sẽ phải hơn năm mươi ngàn lượng.

“Rốt cuộc ngươi đã trộm cái gì thế hả?”.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vô Thượng Luân Hồi