Vô Thượng Luân Hồi

Chương 95: 95: Cô Lang Dạ Hành


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bối rối nhất vẫn là Triệu Bân.

Hắn chỉ đang vẽ cái bùa thôi mà sao lại thành ra thế này? Tường thì bị xuyên, trần nhà bị thủng một lỗ.

Có kỹ nữ, có đánh nhau, cũng có cả kẻ trộm, tối nay đúng là náo nhiệt quá mà.

“Tiếp tục đi nhé”.

Người mặc đồ đen lên tiếng trước, nhón chân lên định nhảy ra khỏi phòng.

Gã là một tên trộm, không được đi ra ngoài bóng tối, phải chạy thôi.

“Cô Lang dạ hành”.

Tên lỗ mãng và ông già không đánh nhau nữa mà nhất tề vươn tay ra bắt lấy chân của tên trộm đang bay lên, rồi kéo gã xuống.

Hiển nhiên là hai người này nghĩ kẻ trộm này là Cô Lang dạ hành, nên phải bắt lại.

Tiền thưởng là năm mươi ngàn lượng vàng đấy? Cả đời chưa chắc đã kiếm được nhiều tiền vậy đâu.

“Cô Lang cái con mẹ ngươi”.

Người mặc đồ đen mắng chửi, định chạy trốn tiếp.

Ông đây là ăn trộm cỡ nhỏ, chỉ trộm có mấy trăm lượng, sao mà làm Cô Lang dạ hành được, đừng có đổ oan cho người tốt.

“Còn dám chửi ta?”

“Ngươi chạy không nổi đâu”.

Tên lỗ mãng đầu trọc và ông già chột mắt đương nhiên không tin, nói cách khác, họ đã nhận định đây là Cô Lang dạ hành, bắt lại sẽ được bạc.

Năm mươi ngàn lượng tiền thưởng đấy, có thể chất đầy một căn nhà kìa.

“Biến đi, ta không phải”.

“Làm chuyện xấu còn dám biện hộ à? Ăn đấm đi”.

“Con mẹ nhà ngươi nữa”.

Căn phòng nhốn nháo cả lên, từ trận chiến hai người biến thành hỗn chiến ba người.

Mà người mặc áo đen này cũng có đạo hạnh đấy.

Chắc là cảnh giới Chân Linh đỉnh phong đi, thân pháp cũng cực kỳ huyền ảo.

Làm trộm thì cũng phải có kỹ năng riêng chứ.

Triệu Bân vẫn còn đang cầm bút, không biết nên hạ xuống hay nhấc tiếp.

Vì chỉ có mỗi hắn biết, người kia không phải Cô Lang dạ hành.

Hắn biết, nhưng hai người kia thì không.

Lúc này, tên lỗ mãng và ông già chỉ còn mỗi bạc trong mắt.

Không thể chờ được nữa rồi.

Triệu Bân thu bút, quay người, nơi này thị phi quá, không ở được nữa rồi.

Rầm!

Vừa mới ra đến cửa thì cửa đã bị đạp vỡ, còn mang theo khí thế mạnh mẽ.

Hự...!

Triệu Bân còn chưa đứng vững, liền bị đá bay ra.

Vì người đạp cửa là một tên cảnh giới Huyền Dương, mà còn ít nhất từ tầng năm trở lên.

Cũng may hắn đủ mạnh, nếu không chắc phun ra máu mất.

“Đâu? Cô Lang dạ hành ở đâu?”

Tiếng huyên náo ngày càng nhiều, cửa bị đạp vỡ, cửa sổ đang đóng chặt cũng bị đẩy cho tơi tả.

Một nhóm người xông vào, mà đây mới chỉ là tầng ba, còn khách tầng hai và tầng một cũng đang cầm vũ khí xông lên.

Khách điếm bỗng chốt loạn như cào cào, thành cổ Thanh Phong cũng nháo nhào hết cả lên, không biết có bao nhiêu võ tu xuất hiện.

Cô Lang dạ hành! Bạc đó!

Tìm mãi mà chẳng thấy có tin tức gì, hôm nay cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

“Ta...”

Triệu Bân còn chưa kịp thở, suýt thì nôn ra máu.

Con mẹ nó chứ.

Đây là phòng của hắn, đã trả tiền rồi, vừa mới bị đạp đổ tường, xong mái nhà thì sụp, giờ đến cửa phòng lẫn cửa sổ cũng bị phá.

Một căn phòng đang đẹp thì bị phá không ra cái gì.

Phá thì chả làm sao, đến cả ông chủ khách điếm còn vác cả đao lên rồi đây.

“Chạy là thượng sách”.

Triệu Bân xuyên tường, trốn ra khỏi phòng.

Mà trong đó cũng không còn chỗ đứng nữa rồi.

Có trời mới biết được đang có bao nhiêu người ở bên trong.

Người mặc áo đen đó có bị bắt hay không hắn cũng không rõ nữa, nhưng chắc cũng chẳng chạy nổi đâu mà.

“Cô Lang dạ hành?”

Còn chưa chạm đất thì đã nghe thấy tiếng hét thất thanh trên đường phố rồi, toàn là võ tu xông vào.

Nhìn từ phía xa thì thấy tầng ba của khách điếm có người chạy ra ngoài, mà còn mặc áo bào đen, làm người ta cho là Cô Lang dạ hành chạy trốn từ trong ra ngoài.

Thôi xong.

Trái tim Triệu Bân rơi bộp một cái, con dấu của Cô Lang dạ hành còn đang ở trong tay hắn kia kìa? Nếu mà bị người bắt được thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thoát tội được.

Có phải do hắn làm hay không, hắn đều phải chịu tội, và chết càng thảm hơn.

Trong lúc ấy, hắn đã rơi xuống đất.

Bốn phía tấn công đến, có kiếm, đao, chưởng, quyền...!Triệu Bân nhìn mà đầu váng mắt hoa, trong đó còn có cả cảnh giới Huyền Dương nữa chứ.

Xuyên tường!

Vào lúc nguy cấp, hắn lại xoay người xuyên tường, trốn vào một tầng của khách điếm.

Hắn co giò chạy, chỉ để lại bóng dáng.

Bùm!

Mặc dù đã chạy nhưng vẫn có người tấn công đến, công phá phía sau đuổi theo, đánh thẳng vào tường của khách điếm.

Một cái khách điếm đang yên ổn lại bị đánh sụp, còn cả một phòng người trên tầng ba, bao gồm tên trộm mặc áo đen kia, tất cả đều rơi xuống đất.

Lúc này mọi thứ hỗn loạn vô cùng.

Mà người có mặt ở đây cũng chật vật lắm, mặt đất toàn là mảnh ngói vỡ.

Soạt!

Mà tên mặc áo đen kia cũng may, chưa chết, đứng dậy chạy một mạch.

“Chạy đi đâu!”

“Chạy đi đâu!”

Triệu Bân chạy trốn, nét mặt đen sì.

Hắn chạy một mạch không quay đầu lại, vẽ mỗi cái bùa mà cũng náo nhiệt được đến thế này.

Nghe được tiếng giường thì chớ, lại còn xảy ra kiếp nạn mới.

Còn nói gì được nữa, trùng hợp quá mà.

.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vô Thượng Luân Hồi