Vô Thiên Đế

Chương 23: Trúng ổ


Lý Thiên Hành đi được hai canh giờ trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một chấm đen ban đầu chỉ như một hạt đậu sao đó bắt đầu to lên, hắn dùng thần thư quét qua một cái gương mặt tràn đầy hưng phấn.

- Phi cơ của lão tử tới rồi.

Chấm đen càng lúc càng gần lúc này hắn có thể nhìn thấy rõ hình dạng, bên trên bầu trời một con hắc sắc chim ưng đang nhắm Lý Thiên Hành lao tới, thân hình hắc ưng vô cùng to lớn cỡ một chiếc boeing trên đầu có một chiếc sừng nhỏ, hai mắt như đỏ như lồng đèn, chim ưng há miệng để lộ nguyên một hàm răng khổng lồ, to như cá voi nuốt chửng con mồi sao đó lại bay lên bầu trời tìm kiếm con mồi khác.

Lúc nãy khi hắc ưng há miệng hắn đã kịp thời tiến vào bên trong giới chỉ tạm thời để cho con tứ cấp yêu thú này chở hắn đi một đoạn đường. Lý Thiên Hành nhìn nữ tử trước mặt đang chăm sóc mấy chậu hương dược bộ dạng vô cùng cẩn thận, thỉnh thoảng lại nở nụ cười hài lòng làm cho hắn nhìn đến hoa cả mắt.

- Không ngờ lúc nàng cười lên lại đẹp như vậy.

Lý Thiên Hành đi đến bên cạnh nàng bài ra bộ dạng vô cùng thân sĩ.

- Vị tiên tử này không biết từ đâu đến? tại sao lại đến nhà tại hạ.

Ngọc Thanh nghe có người nói khẽ giật mình lại liếc nhìn bộ dạng của hắn không hiểu sao trong lòng có chút buồn cười nhưng giọng nói bên ngoài vẫn lạnh nhạt.

- Người đến khi nào?

- Tại hạ đã đến được một lúc nhưng sợ làm phiền nhã hứng của tiên tử nên chỉ dám đứng một bên để quan sát.

Gương mặt nhỏ nhắn của nàng thoáng đỏ sắc lại tiếp tục quay sang chăm sóc mấy cây hương dược.

Lý Thiên Hành nhìn mấy chậu cây trước mắt phát triển vô cùng tươi tối xem ra nàng ta tốn không ít công sức.

- Lão tử thật không ngờ cô lại có khiếu trồng linh dược như vậy? hay là sao này cô cứ ở đây giúp lão tử trồng linh dược mỗi tháng lão tử sẽ trả linh thạch cho cô được không?

- Ta đã thực hiện lời hứa của mình hi vọng người đừng quên những gì đã hứa với ta.

Hắn nhíu mày bày tỏ thái độ không hài lòng.

- Cô nghĩ lão tử là người vô sỉ như vậy sao? Chỉ là muốn tiến vào Bạch gia thật không dễ, muốn vào hoàng gia học viện lại càng khó hơn.

- Đó là chuyện của người không liên quan đến ta.

Lý Thiên Hành nhìn nàng vẫn thờ ơ, lạnh nhạt xem ra bản thân còn phải cố gắn rất nhiều.

- Hay là như thế này, cô viết một bức thư đưa cho lão tử nếu như có cơ hội lão tử sẽ đưa nó cho tiểu muội cô.

Ngọc Thanh nghe hắn nói có chút động tâm nhưng vẫn hơi chần chừ, hắn vừa nhìn liền biết nàng nghĩ gì liền khinh bỉ một cái.

- Cô sợ lão tử đọc thư của cô sao? Nếu cô không tin tưởng vậy thì cũng không cần nhưng lão tử có ý tốt nhắc cho cô biết, ta nghe nói tiểu biểu muội của cô gần đây sức khỏe không được tốt mấy ngày trước nàng bệnh đến liệt giường ngồi dậy cũng không nỗi, hai ngày trước lúc lão tử nhìn thấy nàng đi vào học viện mặt xanh mắt tím nếu như cứ tiếp tục như vậy nàng chắc chắn không thọ a.

- Không cho phép rủa biểu muội ta.

Ngọc Thanh tức giận trừng mắt hắn một cái sao đó xoay người đi vào bên trong, nàng biết những lời hắn nói không phải sự thật nhưng nàng tin biểu muội và mẫu thân hiện tại rất lo lắng cho nàng.

- Lão tử cũng chỉ là có ý tốt có cần phải làm như vậy không?

Hắn nhìn nàng tiến vào nhà trên gương mặt hiện lên nụ cười vô cùng bỉ ổi, Lý Thiên Hành lấy ra thêm mấy chậu hương dược để xung quanh trong lòng thầm nghĩ dù sao thì bây giờ nàng cũng không có việc gì làm tránh tình trạng ăn no rửng mỡ, rãnh rỗi sinh nong nỗi với lại một chậu hương dược giá cả cũng không tệ.

- Lão tử chỉ là lo lắng cho nàng ngoài ra không có ý gì khác, đúng vậy, chính là như vậy.

Lý Thiên Hành đợi được một lúc thì thấy nàng trở ra trên tay còn cầm theo hai phong thư, nàng đi đến trước mặt hắn chần chừ một lát rồi mới cắn răng đưa cho hắn.

- Của người.

Hắn nhìn hai bức thư trong tay có chút kinh ngạc lại nhìn vẽ mặt ửng đỏ của nàng liền hiểu ra vấn đề.

- Này lão tử đang đứng ở ngay đây có gì cứ nói thẳng cần gì phải viết thư? Chẳng lẽ cô có điều gì không dám nói trước mặt lão tử?

Hắn nói xong vẻ mặt vô cùng dâm đãng nhìn nàng.

- Không lẽ cô đã động lòng với lão tử nên mới viết tình thư? Không cần phải phức tạp như vậy chứ nói thẳng với lão tử là được rồi.

- Người đang suy nghĩ đi đâu vậy? một bức là người đưa cho biểu muội của ta, bức còn lại là nhờ biểu muội đưa cho mẫu thân của ta.

Ngọc Thanh hai mắt tức giận nhìn hắn, đây là lần đầu tiên nàng đưa thư cho một nam tử tất nhiên là có chút không tự nhiên lại nghe hắn nói gương mặt lần nữa trở nên đỏ ửng.

- Thì ra là vậy? thế mà lão tử cứ tưởng... hài…

Lý Thiên Hành thất vọng xoay người rời đi, Ngọc Thanh nhìn dáng vẻ của hắn không hiểu sao trong lòng có chút buồn cười khóe miệng khẽ cong lên.

Lý Thiên Hành vừa đi vừa nhìn hai bức thư trong tay ánh liên tục xoay chuyển.

- Không biết nên xem hay không? Không được lão tử đường đường là đại nam nhân sao lại có thể xem trộm thư của người khác được chứ.

Hắn nói xong thì bỏ hai bức thư vào bên trong túi trữ vật sao đó tìm một cục đá ngồi xuống vận công. Lý Thiên Hành vận công được vài canh giờ liền thả một tia thần thức ra bên ngoài giới chỉ, phát hiện xung quanh toàn là chất lỏng chắc chắn là vẫn còn đang ở bên trong dạ dày của hắc ưng bây giờ hắn chỉ có hai lựa chọn hoặc là phá kén xong ra hoặc là đợi đi cửa sao cùng với một số thứ khác.

- Đã là đại nam nhân làm sao có thể đi cửa sao được? lão tử nhất định phải đường đường chính chính đi ra ngoài.

Lý Thiên Hành xuất hiện bên ngoài giới chỉ hắn lập tức vận linh lực tạo thành một quả bong bóng nước bao lấy toàn thân, nhìn mấy thứ chất lỏng vừa xanh vừa đen bên ngoài thật sự làm cho người khác rợn người, đột nhiên quả bong bóng rung lên hắn cảm nhận được lớp màng bảo vệ mỏng thêm một ít hẳn là do thứ chất lỏng ngoài kia đang tiêu hóa linh khí của hắn.

- Xem ra lần này lão tử phải xuất tuyệt chiêu.

Trên tay hắn xuất hiện một cây phi đao, lưỡi phi đao trong suốt, cán đen thẩm, Lý Thiên Hành di chuyển quả bong bóng khí đến gần một bức tường sao đó bắt đầu đào, phi đao vừa chém xuống một nhát liền để lại một vết nức lớn, bên trên vết nứt xuất hiện một lớp băng mỏng ngăn chặn sự khôi phục của cơ thể hắc ưng, hắn liên tục chém xuống mấy nhát, trước mặt liền xuất hiện một lỗ hỏng lớn.

- Thiên niên huyền băng đúng là thiên cấp tài liệu chém đến ngọt như vậy.

Lý Thiên Hành đi ra khỏi lớp màng đột nhiên xung quanh truyền đến chấn động mãnh liệt.

- Hẳn là con yêu thú này đang phê đi? Vậy để lão tử tặng miễn phí cho người vài nhát.

Hắn vừa đi vừa chém được nữa canh giờ, chấn động càng lúc càng nhỏ sao đó hoàn toàn biến mất, Lý Thiên Hành chém thêm vài nhát mới chắc chắn con yêu thú này đã trở về với ông bà hắn mới khoét một lỗ chui ra bên ngoài, Lý Thiên Hành vừa bước ra liền cảm nhận được linh khí xung quanh dày đặt gấp mấy lần nơi lúc trước hắn đứng.

- Nơi đây chắc là chỗ ở của tiểu yêu này.

Lý Thiên Hành nhìn cái xác hắc sắc phi ưng nằm trước mặt sao đó lại liếc nhìn xung quanh phát hiện bản ở bên trong một hang động khá lớn, hang động cũng chẵn có gì ngoài một đám cỏ khô được quấn lại giống như tổ chim đường kính cả trăm mét.

- Đóng thịt lớn này nếu tính theo giá thị trường chắc cũng được vài vạn trung phẩm linh thạch.

Hắn hưng phấn thu lấy xác con phi ưng vào giới chỉ sao đó leo lên đám cỏ khô bắt đầu vận công tu luyện, Lý Thiên Hành ổn định chỗ ngồi liền cảm thấy không đúng.

- Mùi vị này sao lại quen thuộc như vậy?

Hắn nhíu mày nhìn đóng cỏ khô xung quanh trong đầu lóe lên một ý nghĩ, hắn hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh sao đó dùng thần thư quét đám cỏ khô vài lần vẻ mặt trở nên ngốc trệch.

- Đây… đây là sự thật sao? Lão tử không phải đang mơ chứ?

Hắn lấy tay vỗ lên đùi một cái cảm giác đau rát truyền đến làm hắn hít sâu một hơi.

- Là thật, toàn bộ dám cỏ khô này là linh dược… tất cả đều là linh dược… lão tử không nằm mơ… HA HA HA LÃO TỬ CÓ MỘT Ổ LINH DƯỢC…

Lý Thiên Hành rống lên một tiếng cả người nhảy bật lên không trung.

- Binhhhhhh…

Thân hình hắn đột nhiên biến mất một giây sao đó liền xuất hiện trở lại trên đóng thảo dược hai tay liên tục xoa đầu, lúc nãy do hưng phấn quá độ không kiềm chế được linh lực nên bị thần đồ đá ra bên ngoài ăn một cú không nhẹ, Lý Thiên Hành cầm lấy một cọng cỏ khô bên trên vẫn còn ba chiếc lá, đây chính là tam cấp linh dược tam diệp thảo dùng để luyện chế hồi thương đan, bên cạnh còn có liên tâm thảo, nguyệt mộng thảo, thanh linh thảo… mỗi cây đều tỏa ra linh khí nhàn nhạt, Lý Thiên Hành mất nữa canh giờ để áp chế hưng phấn hắn cẩn thận đánh giá mấy cây dược liệu xung quanh phát hiện dược tính của chúng tinh thuần hơn thứ hắn mua ở vạn bảo các đến mấy lần.

- Xem ra dược liệu ở đây điều có tuổi thọ hơn vạn năm, ánh mắt tiểu ưng này đúng là cao a.

Lý Thiên Hành cẩn thận thu dược liệu vào bên trong giới chỉ tính sơ qua cũng có hơn mấy chục vạn cây linh dược, hắn nhìn từng cây dược liệu tiến vào giới chỉ miệng há đến không khép lại được.

- Cảm giác đào ổ đúng là không tệ hắc hắc.

Lý Thiên Hành trở về đan thất còn một ngày nữa mới có thể ra bên ngoài hắn quyết định dùng mấy cây linh dược bên trong thần đồ luyện chế dược liệu, hắn tìm bên trong thần thư một lúc quyết định luyện chế hai loại tam phẩm đan dược hồi thương đan cùng hồi linh đan công dụng của hai loại dược liệu này chủ yếu là hồi phục thương thế bổ xung linh lực. Lý Thiên Hành mất một ngày trời mới luyện chế ra được 50 viên hồi thương đan, 50 viên hồi linh đan, nhìn đống đan dược trên tay phẩm cấp ít thấp nhất cũng là thượng phẩm có vài viên đạt đến cực phẩm đan dược.

- Mấy cây linh dược này đúng là cực phẩm, không ngờ có thể luyện chế đan dược tốt như vậy.

Sáng ngày hôm sao hắn vừa bước ra khỏi phòng liền nhìn thấy Bạch Tiểu Linh đang đứng trước cửa đợi, trong bộ dáng dường như rất lo lắng.

- Này cô đứng đây làm gì? Không phải động xuân tâm nên đến tìm lão tử đấy chứ.

- Tiểu tử người mới động xuân tâm ấy, bổn cô nương đến để lấy đồ.

- Tiểu nha đầu muốn lấy đồ thì đến phòng của cô mà lấy đến chỗ của lão tử làm gì?

- Người…

Bạch Tiểu Linh tức giận đến gương mặt đỏ bừng, ngón tay chỉ vào người Lý Thiên Hành, nếu không phải là vì biểu tỷ nàng nhất định liều mạng với tên này.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vô Thiên Đế