Vô Tận Vũ Trang

Chương 52: Đường Đua Tử Thần (Thượng)


Xe Hummer thay đổi người điều khiển, Thẩm Dịch phụ trách lái, Ôn Nhu thì ở bên cạnh chỉ thị phương vị.

“Từ nơi này lao ra đại lộ, sau đó bẻ ngoặt hướng Tây Nam, góc lệch 25 độ!”

Phải may mắn đây là một tờ bản đồ công nghệ cao, có thể chỉ ra vị trí nơi chốn của mình theo thời gian thực, nếu không Ôn Nhu còn phải gian nan tự xác định phương hướng khoảng cách.

“Nói cho tôi biết trái hoặc phải, mà không phải đông hoặc tây!” Thẩm Dịch kêu lên.

“Trái!” Ôn Nhu lớn tiếng trả lời.

Thẩm Dịch đạp mạnh chân ga, xe Hummer hung hăng đụng văng vòng bảo hộ cạnh lề, lái vào một khoảng đất trống bên đường.

Tốc độ xe Hummer tuy không kịp nổi chiếc xế đỏ, nhưng thắng ở tính ổn định, kiên cố bền chắc, có thể tự do rong ruổi trên nhiều địa hình.

Thẩm Dịch lái xe Hummer điên cuồng trên đường như một con trâu đực đỏ mắt đang xung phong lần cuối, một đầu xông thẳng vào nhà dân, ngang nhiên va sập trọn căn phòng ốc, một đường nghiền ép đi qua.

Nếu là từ không trung quan sát, có thể chứng kiến Thẩm Dịch lái xe Hummer tựa như một chiếc máy ủi đất to tướng đang cần cù chăm chỉ làm công tác quy hoạch phá bỏ dời đi nơi khác.

Dưới sự ra sức của hắn, hiệu suất công tác cực kỳ cao, chỉ trong vòng một phút đã hủy đi mấy chục gian nhà dân, đơn giản ủi ra một con đường nhân tạo giữa khu dân cư, đồng thời cũng hình thành một mũi tên đen thô dày trên địa đồ.

Mà ở phía trước đầu mũi tên này, là nơi phồn hoa nhất cả nội thành New York, chỗ đó cao ốc mọc lên san sát như rừng, xe cộ phần đông, người đi đường vô số…

“Đi về phía trước 200m sẽ tiến nhập quảng trường trung tâm Hobby, phải xuyên qua chỗ đó mới có thể đến được dải đại lộ tiếp theo, nhớ cẩn thận, chỗ đó có rất nhiều người.” Ôn Nhu quay đầu lại nhìn phế tích hẹp dài sau lưng, mười mấy cư dân từ trong phế tích chui ra ngoài chửi mắng về phía này, đã có người lái xe hơi đuổi theo.

“Hồng Lãng!” Thẩm Dịch kêu to: “Nổ súng dọa tất cả mọi người chạy!”

“Rõ rồi!” Hồng Lãng ôm súng máy chui ra cửa sổ lên nóc xe, bắt đầu thả đạn với đám người truy kích phía sau.

“Bắn phía trước!” Thẩm Dịch tức giận nói: “Ta kêu ngươi mở đường, còn đám đằng sau, ngươi quản bọn hắn làm khỉ gió gì?”

“Ồ!” Hồng Lãng như ở trong mộng mới tỉnh, một lần nữa quay họng súng lại.

Xe Hummer hổ gầm xông vào quảng trường trung tâm Hobby.

Tại đây vốn là địa phương tương đối náo nhiệt trong quận Brooklyn, chung quanh có bảy tám tòa nhà thương mại khổng lồ. Đáng mừng chính là nội đấu khiến cho New York trở nên tiêu điều, quảng trường trung tâm Hobby cũng không còn kín người hết chỗ như trước nữa.

Lúc chiếc Hummer xông vào quảng trường trung tâm, Hồng Lãng liều mạng dùng súng máy bắn phá mặt đất, điên cuồng hô to: “Toàn bộ tránh ra! Cướp bóc đây!”

Đám dân thành thị từng kinh qua chiến loạn nhao nhao dạt ra hai bên, một gã thanh niên hoi vừa mới nhảy lên bồn hoa bên cạnh, đã chứng kiến Hummer bay thẳng về phía gã.

Gã sợ tới mức thét lên, đột nhiên cảm giác được phần eo xiết chặt, một chiếc roi dài đã quấn lấy gã nhấc lên không trung.

Cổ tay Ôn Nhu rung lên, gã thanh niên kia từ không trung ngã xuống đằng sau xe. Ôn Nhu nhô đầu ra khỏi cửa sổ xe, mi mắt cười nói: “Không cần cám ơn.”

“Mịa nó tôi cóc thèm cám ơn cô!” Thanh niên hoi kia kêu to.

Xe Hummer mạnh mẽ đâm tới chính giữa quảng trường, Ôn Nhu rúc đầu lại cầm lấy địa đồ nói: “Phía trước có cái cửa hàng, chúng ta từ bên trong đó đi xuyên qua.”

“Chút lòng thành.” Thẩm Dịch trả lời, tiện tay đổi cần số.

Kim Cương ngồi ở phía sau kêu to: “Vì cái gì ta cảm thấy chúng ta đang quay phim bom tấn Hollywood?”

Hồng Lãng cười to nói: “Còn thiếu máy quay, còn thiếu máy quay a! Quá kích thích!”

Theo tiếng kêu của Hồng Lãng, chiếc Hummer đâm đầu vào cửa hàng trước mặt, đánh vỡ lớp tường thủy tinh, điên cuồng chạy qua cửa hàng. Mảnh thủy tinh đầy trời bay loạn rải trên mặt Hồng Lãng, cắt ra từng vệt máu nhỏ, Hồng Lãng lại hoàn toàn không sợ. Dùng khí lực mạo hiểm giả của hắn, loại trình độ tổn thương này thật sự như một bữa ăn sáng.

Trước mắt thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu đổ mồ hôi hột của mọi người, khắp nơi là người đi đường vội vàng tránh né.

“Phía trước 20m, quẹo trái!” Ôn Nhu kêu lên.

Thẩm Dịch dồn sức đánh tay lái, xe Hummer xông vào một nhà thời trang phố, xổ ra sợi bông màu sắc rực rỡ tung bay đầy trời, gào thét lao ra cửa hàng.

Ôn Nhu tiện tay trảo một cái, mò được một chiếc váy dài nữ: “Tôi vẫn luôn muốn đến New York mua sắm nha.” Trên tay vừa lật, nhìn nhìn nhãn hiệu, cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn mân mê tức giận nói: “Made in China.”

Lao ra cửa hàng, xe Hummer vậy mà lại tới được đại lộ, phía sau là xe cảnh sát đang không ngừng gào thét, xa xa một chiếc phi cơ trực thăng mạn mạn bay tới.

“Móa nó, hiệu suất cảnh sát New York lúc nào trở nên cao như vậy rồi hả?” Hồng Lãng bất mãn mắng to.

Thẩm Dịch lạnh lùng trả lời: “Thời đại chiến loạn, hết thảy ưu tiên hiệu suất. Ta thừa nhận đã xem thường bọn hắn, bất quá so với chúng ta, bọn hắn còn kém một đoạn.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Sặc điệu rơi cái phi cơ trực thăng kia.”

“Vì cái gì không chiếm lấy?” Hồng Lãng hỏi.

“Ai lái?” Thẩm Dịch hỏi lại.

Hồng Lãng lập tức câm miệng. Nghĩ nghĩ, hắn nói: “Ta tới tiêu diệt nó.”

“Không! Dùng thương không đủ đô, muốn làm cho bọn hắn chính thức cảm thấy sợ hãi, phải tạo chút điểm khó khăn.” Thẩm Dịch cười nói.

Thẩm Dịch nhanh chóng gạt cần, xe Hummer hướng vào trong một tòa cao ốc.

Phần lớn tòa nhà thương mại Mỹ đều có làn xe xoắn ốc, có thể từ lầu một trực tiếp chạy đến sân thượng, mỗi tầng đều có bãi đỗ xe.

Thẩm Dịch dọc theo làn xe xoắn ốc một đường hướng lên, lao thẳng đến sân thượng, đối diện với chiếc phi cơ trực thăng vừa mới lên tới ngang sân thượng, cảnh sát bên trong bắt đầu kêu gọi đầu hàng: “Lập tức bỏ vũ khí xuống! Các ngươi…”

Thẩm Dịch một cước đạp mạnh chân ga, xe Hummer gào thét phóng như điên trên nóc sân thượng, vậy mà bay thẳng đến chiếc phi cơ trực thăng.

Cảnh sát nói đến nửa đoạn dưới lời kêu gọi đầu hàng bị dọa đến sinh sôi nuốt vào bụng, rống to với người điều khiển trực thăng: “Lên cao! Lên cao!”

Quá muộn!

Thẩm Dịch lái Hummer tựa như lưu tinh bay vọt khỏi nóc sân thượng, vậy mà phóng thẳng qua đỉnh đầu chiếc trực thăng, thanh phòng hộ sau xe đụng vào cánh đang xoay tới của phi cơ trực thăng, theo một hồi hoa lửa bốc loạn lên, hai cánh phi cơ trực thăng lập tức vặn xoắn vào nhau chết cứng, cục sắt to này mất đi động lực, rơi thẳng xuống dưới, người bên trong phát ra tiếng thét hoảng sợ chói tai.

Bất quá xe Hummer bay trên không trung, bởi vì va chạm thoáng qua này, dù sao cũng hơi mất thăng bằng, mắt thấy không cách nào vọt qua đến tòa cao ốc đối diện, Thẩm Dịch kêu lên: “Kim Cương!”

Kim Cương tức giận đáp lời: “Đã biết rõ ngươi tính toán ta.”

Niệm khống phát động, xe Hummer gào thét trên không phá tan khoảng cách, phóng tới cao ốc đối diện.

Dùng niệm khống của Kim Cương, vốn là muốn khống chế một chiếc xe lớn như vậy cũng phải cố sức, may mà bản thân Hummer có đủ quán tính tốc độ, hắn chỉ cần tăng thêm một ít động lực là xong, việc này không giống như ngăn cản đạn pháo rơi xuống, do ngăn cản đối nghịch, tiêu hao năng lượng càng nhiều.

Dù vậy, xe Hummer vẫn không thể nào nhảy đến sân thượng cao ốc, mà là vọt thẳng về phía chính giữa bộ phận tường thủy tinh.

Một người đàn ông bận âu phục giờ phút này đang trong văn phòng gọi điện thoại: “Ha ha, bảo bối, tin tưởng anh, đây là một bút mua bán lớn, chỉ cần đàm tốt cuộc mua bán này chúng ta có thể thoát khỏi cảnh chung cư. Đúng vậy, em không có nghe sai, thoát khỏi cảnh chung cư, hiểu chưa…. Gì cơ? Chiến tranh? Không, không, tin anh, tại đây rất an toàn, không có chiến tranh, không có dị nhân… Gì, ôi lạy Chúa, tôi vừa nhìn thấy gì đây! Một chiếc xe bay trên trời…”

Người đàn ông kia hoảng sợ nhìn chiếc Hummer trên không gào thét bay tới, lau qua đầu mình bay vào cao ốc, lượng lớn miểng thủy tinh trong khoảnh khắc bao phủ người này, thế mà anh ta vẫn không quên thét vào điện thoại: “Chiến tranh! Chiến tranh toàn diện!”

“OA..ANH!” Xe Hummer đâm vỡ bức tường kính cao ốc, phát ra ầm ầm nổ mạnh rồi dừng lại. Mập mạp run lên run xuống toàn thân cuối cùng không chịu được nữa, oa một tiếng phun ra, toàn bộ nhả trên quần áo Hồng Lãng, Hồng Lãng tức giận đến mắng to không thôi.

“Tiếp theo đi thế nào?” Thẩm Dịch hỏi Ôn Nhu.

Ôn Nhu bất đắc dĩ trả lời: “Anh có thể lái ô tô xuống thang lầu sao?”

“Không cần phải vậy.” Thẩm Dịch tìm tòi bốn phía một lượt, trước mắt đột nhiên sáng ngời.

Cách đó không xa là một cái thang máy to vận chuyển hàng hóa.

Xe Hummer lái vào thang máy dưới ánh nhìn nghẹn họng trân trối của nhân viên trong tòa nhà, Ôn Nhu vươn tay ra ngoài xe, bằng tư thái ưu nhã ấn nhẹ lên chốt mở, thang máy khởi động chạy xuống tầng trệt.

Lầu một, một gã nhân viên quản lý đang tức giận mắng công nhân bốc vác: “Lúc buông dùng lực nhẹ chút, những thiết bị văn phòng này giá trị hơn triệu đô-la Mỹ đấy!”

Cửa thang máy vận chuyển hàng hóa từ từ mở ra, một cỗ Hummer ầm ầm đánh bay chút ít văn phòng thiết bị đang chờ thang máy kia, phá tan cửa lớn, gào thét rời đi.

Phía sau là vô số người trợn mắt há hốc mồm ngóng nhìn bóng lưng dày đặc khói bô.

Một gã công nhân bốc vác hỏi nhân viên quản lý nọ: “Quản đốc, có cần tìm bọn hắn bắt đền không?”

Xe Hummer lần nữa trở lại trên đại lộ tiến về phía trước, phía sau xe cảnh sát vẫn còn điên cuồng đuổi theo. Do một chiếc trực thăng cứ như vậy bị cho rơi đài, cũng vì thế mà tất cả trái tim cảnh sát New York băng giá một phen. Tiếng còi hụ tuy vẫn gào thét như trước, nhưng rõ ràng tốc độ truy đuổi đã chậm lại.

“Phía trước không có đường!” Bởi vì Hồng Lãng đang đứng nên thấy xa nhất, thời khắc này kêu to lên: “Nơi đó có một công trường lớn!”

Ôn Nhu bất đắc dĩ nói: “Trên bản đồ cũng không cái này.”

“Tiếp theo đi thế nào?” Thẩm Dịch hỏi Ôn Nhu: “Cô còn mười giây đồng hồ.”

“Bên phải có một gara rửa xe, anh có thể đi xuyên qua không?”

“Không được cũng phải được.” Thẩm Dịch gần như điên cuồng mà đổi cần số, càng không ngừng điều chỉnh phương hướng, gara rửa xe cách đó không xa đang không ngừng phóng đại trước mắt.

Có thể thấy rõ ràng ô tô chờ đợi rửa xe đã xếp thành hai hàng dài kín.

Hồng Lãng nhanh chóng ngồi trở vào trong xe, một lần nữa thắt chặc đai an toàn.

Chiếc Hummer dùng thế lôi đình vạn quân xông vào bãi đỗ xe, lúc chạy qua một đoạn dốc đồng thời bay bổng lên, ầm ầm rơi lên hai chiếc xe trong đó, sau đó trực tiếp chạy trên những chiếc ô tô khác, một đường nghiền ép lái qua. Rầm rầm phanh phanh liên tiếp mấy chục lốp xe bị đè nổ, cửa kính xe tựa như bạo tạc nổ tung từng cái tiếp nối vỡ toang sáng ngời, vỡ thành đầy trời lưu ly vũ, còn trần xe càng là hoàn toàn hỏng nát. May mắn là người trong xe lúc ấy lại không bị tổn thương gì.

Xe Hummer một đầu đâm vào gian rửa xe, chỉ nghe được bên trong lách ca lách cách phát ra liên tiếp thanh âm đụng ngã tông nát.

Đợi đến lúc xe Hummer đi ra, trần xe dĩ nhiên vô tồn, triệt để biến thành xe mui trần. Người trong xe mặc dù nguyên một đám đầy bụi đất, trên mặt lại nhịn không được tràn đầy vẻ tươi cười.

Xe Hummer mui trần đảo mắt lên xa lộ chạy bon bon về phía trước.

Về phần đám xe cảnh sát, sớm bị bọn hắn ném đến tận phía sau.

Đến một bước này, cuối cùng có thể yên tĩnh một hồi.

Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Kim Cương vỗ bả vai Thẩm Dịch cười to: “Ta nói tiểu tử ngươi lái xe thực sự là đủ điên cuồng a! Ngươi trước kia từng học qua đua xe phi tốc rồi sao?”

“Trước khi tiến vào Huyết Tinh đô thị, đã từng lên kế hoạch chạy trốn bằng phi tốc, về sau buông tha cho.” Thẩm Dịch trả lời.

“Tại sao?” Ôn Nhu hỏi.

Thẩm Dịch nghiêm trang trả lời: “Bởi vì trạm thu phí trên đường cao tốc ở Trung Hoa thật sự quá nhiều.”

Kim Cương cùng Ôn Nhu đồng thời cười ha ha.

Hồng Lãng thì hung tợn chằm chằm vào mập mạp, chỉ trên quần áo bị mập mạp nhả khắp người dơ bẩn, giọng căm hận nói: “Lau sạch sẽ cho lão tử!”

Ôn Nhu đem chiếc váy dài nữ lúc trước túm được tiện tay đưa qua: “Muốn đổi y phục, ta đây có một bộ."

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vô Tận Vũ Trang