Vô Lại Kim Tiên II

Chương 70: Cục Thế Hỗn Loạn


Ngao Liệt sợ sư môn bị phiền toái, trở lại Hồng Mông thế giới gặp sư phụ, không nghĩ còn chưa tới Cực Lạc tiên phủ, liền bị Đại Sư Tỉ Lâm Mị ngăn lại giữa đường, nói: “Lão sư đã biết việc ở Đông Hải, ngươi tự trở lại Đông Hải đi, lão sư có việc bận”

Ngao Liệt vội hỏi: “Lão sư có chỉ thị, không dám không tuân, chỉ là Thục Sơn đệ tử cử binh xâm phạm, tạo rất nhiều sát nghiệt, lòng ta thật bất an, mong Đại sư tỉ chỉ điểm”

Lâm Mị nói: “Việc ở Đông Hải chính là số trời, đại kiếp nạn khởi sinh, tam giới tiên phàm đều ở trong đó, sư đệ chỉ cần trở lại Đông Hải là được, không cần để ở trong lòng. Chỉ là Thục Sơn nhất mạch chính là môn hạ của Thượng Thanh, có vài vị kim tiên lánh đời đã rời núi, mà lại còn mời rất nhiều hảo hữu đang ở ẩn đến cùng Thục Sơn kim tiên trợ trận, sư đệ cần chú ý làm việc”

"Nguyên lai là như thế, ta đây liền trở lại Đông Hải." Lập tức Ngao Liệt sau khi từ biệt Lâm Mị, quay lại Đông Hải.

Lại nói sát kiếp khởi sinh, tam giới tiên phàm đều bị cuốn vào trong đó. Mặc kệ cư ngụ ở trong hỗn độn đến thánh nhân giáo phái có thái độ ra sao, đều y nguyện muốn theo số trời tuần hoàn. Bởi vậy tất cả đệ tử của các giáo đều nhập phàm tìm quân vương phụ tá, tùy thời qua hết sát kiếp.

Khổng Lai Học thỉnh được sư môn trưởng bối làm chỗ dựa, một lòng mười phần tin tưởng trở lại chỗ giao nhau giữa Đông Hải và Nam Chiêm Bộ Châu ở Âm Phong Hạp thiết lập đại trận, mời Ngao Liệt đấu pháp.

Ngao Liệt không nhịn nổi, sao có thể để ảnh hưởng đến thể diện sư môn. Tuy biết là trưởng bối phái Thục Sơn đã rời núi trợ trận, thực sự không hề e sợ, điểm thủy quân bốn biển, hộ tống các sư huynh đệ đến Âm Phong Hạp bày trận.

Âm Phong Hạp vốn là cửa vào Đông Hải, giờ phút này hai phe bày trận hai bên. Chiến hạm vô số, cờ xí tung bay đầy trời. Ngao Liệt cỡi Rùa Thủy Thần (Thủy Thần Quy), đứng trước trận quát. “Ta, ở tứ hải Long Tộc chính là chỗ Thiên Đình đã sắc phong cho Thủy Thần ở Hạ giới. Các ngươi ở Thục Sơn không biết tốt xấu, công nhiên không nhìn nhận Thiên điều, dăm lần bảy lượt xúc phạm bốn biển của ta, ta đã tấu lên Ngọc Đế, để Ngọc Đế giáng tội”

Khổng Lai Học cả giận nói: “Đừng vội sính miệng lưỡi lợi hại, các ngươi Cực Lạc cung yêu mỵ lan tràn, cưỡng chiếm tứ hải, ta Thục Sơn chính là môn hạn Thượng Thanh, đi theo thiên đạo, thề quét sạch tam giới yêu tà. Mau nhanh chóng bó tay chịu trói, nếu không thì chỉ cần một mệnh lệnh, sinh linh sẽ đồ than, tội của bọn ngươi quả thật không nhỏ”

Hồng Bảo lão yêu, yêu quang bao quanh thân mình, vòng ra trước trận, cất tiếng cười cạc cạc quái dị nói: “Ngươi là đồ trẻ con nói nhăng nói cuội, chỉ biết kẹp đuôi chuồn bỏ chạy, Thương Thanh môn hạ đâu có thể ăn nói hỗn xược, hoành hành vô pháp vô thiên vậy sao? Lần trước cho ngươi thoát được mạng nhỏ, lần này bản lão tổ muốn dùng nguyên thần của tiểu tử ngươi để tế luyện Thiên Mị yêu nhãn”

Lão yêu này nói đánh là đánh, không nhiều lời nói nhảm, kẹp lấy một mảnh yêu quang quét đến trước trận, nâng Thiên Ma kiếm chém tới.

Khổng Lai Học thấy đầy trời ma kiếm, lòng thấy sợ hãi, nào dám đón đỡ, vội vàng trốn vào trong trận. Chỉ thấy trong trận địa quân Đại Đường đột nhiên bay ra một mảnh thanh sắc huyền quang, lớn cỡ ngàn trượng, lung lay nhoáng một cái, tạo thành một chưởng ấn rất lớn, chụp vào Hồng Bào lão yêu.

“Thượng Thanh đàm khí”. Hồng Bào lão yêu kinh hãi, tuy hắn cuồng vọng nhưng cũng biết muốn tu thành Thượng Thanh đàm khí, chính là phải vào Kim tiên đại đạo. Thiên Ma kiếm tuy có thể so sánh với tiên thiên thập đại thánh khí, nhưng tu vi kém quá xa, thực không thể so sánh được.

Hồng Bào lão yêu tuy chỉ chút nữa là có thể đắc thành Kim tiên đại đạo, nhưng Thiên tiên và Kim tiên có cảnh giới chênh lệch không phải chỉ một bước xa đơn giản như vậy.

Không chứng Kim tiên, không biết Kim tiên là cảnh giới nào. Chỉ có cắt được chấp niệm, tiến vào Kim tiên đại đạo mới có thể cảm nhận được thiên địa vạn vật, âm dương càn khôn vận chuyển sâu sắc như thế nào, đạo hạnh pháp lực càng ở giai tầng khác.

Hồng Bào lão yêu vội vàng thu Thiên Ma kiếm, liền muốn chạy trốn trở vào trong trận. Có điều Thượng Thanh đàm khí tựu giống như keo hồ, một mực bám chặt Thiên Ma kiếm, lay đi lắc lại căn bản không thu về được. Hồng Bào lão yêu sợ muốn vỡ tim mất mật, vội vàng buông tha Thiên Ma Kiếm, dù sao mạng nhỏ cũng quan trọng hơn. So với cái mạng nhỏ của mình, Thiên Ma Kiếm cũng có chút không ý nghĩa.

Thình lình, một đạo thanh sắc cầu vồng chợt lóe lên từ vùng cực tây Đông Hải, bay đến vùng chiến trận. Trong trận Đại Đường cũng có hai đạo huyền quang một xanh một đỏ bay ra, chặn đứng thanh sắc cầu vồng trên không.

Nhưng vào lúc này, thanh sắc cầu vồng phân làm hai nửa. Một nửa đấu cùng hai vị Thục Sơn trưởng lão, nửa khác hóa thành một thanh đại đao lớn, hung hăng bổ vào Thượng Thanh đàm khí đang rượt đuổi Hồng Bào lão yêu, chém Thượng Thanh đàm khí làm hai nữa.

Hồng Bào lão yêu đâu còn thời gian mà lo lắng, nhân cơ hội ngàn năm một thuở này, liền vội vàng trốn về trận.

“Hình Thiên, Cửu Phượng”

Trong trận Đại Đường lớn tiếng kinh hô. Lưỡng đạo Huyền Quang màu xanh màu đỏ cũng buông bỏ Thanh Sắc cầu vồng, trở về trận. Chỉ thấy trước trận Đại Đường có mấy đạo quang mang rơi xuống, hiện ra vài lão tiên nhân râu tóc bạc trắng, trên đỉnh bổn mạng có hào quang lượn lờ. Có vài vị tiên nhân trên đỉnh đầu có tam hoa tụ đỉnh, hiển nhiên đã đắc Kim tiên đại đạo.

Thanh sắc cầu vồng cũng được thu lại, Cửu Phượng và Hình Thiên chân thân đồng hiện ra.

Hình Thiên và Cửu Phượng vẫn tại Đông Hải ẩn cư, nhưng bởi vì sát kiếp tương khởi. Gần đây hai người đều có cảm giác tâm thần có chút không tập trung, liền ra khỏi động phủ, đi ra ngoài tìm cơ duyên, nhìn xem có thể tìm được một hai kiện tiên thiên linh bảo hay không, để sau này đại kiếp nạn đến thì có thể chống đỡ kiếp số.

Không nghĩ lại vừa vặn đụng độ với trưởng lão do đệ tử Thục Sơn mời tới. Hình Thiên và Cửu Phượng đã từng cắt máu bái lạy Cực Lạc cung làm môn hạ, mặc dù đối với đệ tử Cực Lạc cung có cảm giác rất không tốt, nhưng hai người lại so sánh với những kẻ tự xưng là danh môn chánh phái, tiên đạo môn phái, lại càng không ưa.

Bởi vậy, khi thấy Thục Sơn kim tiên ra tay đối phó Hồng Bào lão yêu, mặc dù không niệm tình ngày xưa là đồng môn, nhưng cũng là yêu tộc đồng đạo, mới ra tay đánh lui Thục Sơn Kim tiên.

Hình Thiên cười to nói: “Bọn Thục Sơn tiểu bối các ngươi, không chịu ở chốn núi xanh tu hành dưỡng đạo, lại tới nơi này ỷ lớn hiếp nhỏ, còn tự xưng là danh môn chánh đạo. Ta xem ngươi còn không bằng heo chó cầm thú”

Cửu Phượng cũng nói: “Còn nói nhảm cái gì, từ hồng hoang đại chiến qua đi, yêu tộc ta chịu đủ mọi khi dễ. Hôm nay vừa vặn giết gà diệt chó, bắt những tên tạp mao Thục Sơn này để khai đao”

“Cửu Phượng sư tỉ”. Đám nữ tử Thải Y thấy Cửu Phượng và Hình Thiên đến, rất mừng rỡ, độn quang tiến đến gặp

Cửu Phượng cười, trợn mắt hỏi: “Ai là sư tỷ ngươi?”

Chúng nữ thấy đôi mắt Cửu Phượng hung quang, đều rùng mình, không dám tiến lên, lui về trong trận.

Ngao Liệt nghiêm mặt nói: “Thục Sơn phái này cũng chính xác kiêu ngạo. Môn hạ đệ tử cuồng vọng không nói. Trưởng lão trong phái cũng không phân rõ trắng đen, rời núi làm xằng làm bậy, chẳng biết sư phó có gì an bài”

Hồng Bào lão yêu lòng còn sợ hãi, thấy Cửu Phượng và Hình Thiên, còn thiếu chút nữa hù lão ba hồn xuất khiếu, núp ở phía sau nghiến răng nghiến lợi mắng: “Bọn chuột nhắt bang Thục Sơn này nên bị quăng xuống mười tám tầng địa ngục, có ngày ta cũng bắt lão tổ chưởng môn phái Thục Sơn để tế luyện Thiên Mị yêu nhãn.”

Lão Chí Minh cũng căm giận nói: “Phái Thục Sơn này thật khinh người thái quá, tâm địa nhỏ nhoi còn mời trưởng lão rời núi. Thục Sơn trưởng lão đã chứng Kim tiên, lại quá hèn hạ vô sỉ, lại núp ở phía sau mặt đánh lén Hồng Bào sư huynh.”

Hồng Bào lão yêu trong nội tâm sảng khoái, cười hắc hắc nói: “Cái này coi như lão nhân ngươi thức thời.”

Cửu Phượng vốn là thượng cổ yêu thần, thủ đoạn hung ác, không lưu tình và không một chút nể mặt, tế lên Luyện Yêu Hồ hướng khoảng không ném đi, đón gió lớn lên cỡ ngàn trượng, nhắm vào mấy vị trưởng lão phái Thục Sơn và mấy vị tán tu trước trận quân Đại Đường.

Hình Thiên cũng tế lên bổn mạng kì môn binh khí, tế luyện bằng nguyên thần, xông tới một trưởng lão Thục Sơn trước trận

Môn hạ Cực Lạc cung, chúng đệ tử mắt ngươi nhìn mắt ta, đều không biết làm sao cho phải.

Hồng Bào lão yêu giựt dây, nói: “Còn chờ cái gì, có người thu thập trưởng lão bang Thục Sơn kia, còn không nhân cơ hội đánh rắn dập đầu, còn đợi khi nào.” Dứt lời xoáy lên yêu quang vọt tới, tế lên Thiên Ma Kiếm, nhằm đến nhị đại đệ tử phái Thục Sơn khai đao.

Ngao Liệt do dự, sau đó xua quân qua đánh.

Hình Thiên và Cửu Phượng tung pháp lực chém hai đại thân ngoại hóa thân của Kim tiên. Hơn mười trưởng lão Thục Sơn cùng tán tu tiên nhân vây công hai người càng cảm giác cố hết sức, mắt thấy môn hạ đệ tử bị Hồng Bào lão yêu đồ sát, lập tức cảm thấy kinh hãi.

Trong trận Đại Đường lại mạnh mẽ bay ra một mảnh kim quang, bay tới ngăn Hình Thiên lại, các trưởng lão Thục Sơn và tán tu tiên nhân đều mừng rỡ, buông tha Hình Thiên đến vây công Cửu Phượng.

Có mấy trưởng lão Thục Sơn bỏ vây công Cửu Phượng và Hình Thiên, chuyển thân đến trước mặt bọn Hồng Bào lão yêu, quát: “Bọn ngươi là hạng yêu tà, dám can đảm đả thương đệ tử của ta, tha cho ngươi không được.” Tế lên một lưỡi phi kiếm chém tới.

“Muốn xem thủ đoạn của lão tạp mao ngươi thế nào.” Hồng Bào lão yêu hắc hắc cười quái dị, Thiên Ma kiếm vừa chuyển, buông tha vài tên nhị đại đệ tử Thục Sơn đang liều chết dãy dụa, cùng Thục Sơn trưởng lão tranh đấu.

Trưởng lão Thục Sơn này thì ra chỉ mới một chân bước vào tu vi Kim tiên đại đạo, còn chưa tu thành Thượng Thanh đàm khí. Hồng Bào lão yêu có Thiên Ma kiếm trong tay, tất nhiêu là không sợ, cùng Thục Sơn trưởng lão này ngạnh đấu.

Vài Thục Sơn trưởng lão khác thì đánh về phía môn hạ đệ tử của Cực Lạc cung.

“Kim quan đạo nhân, ngươi không ở tại Kim Linh động tu chân dưỡng đạo, lại cùng bọn chuột nhắt Thục Sơn ở cùng một chỗ, làm dơ bẩn một mạch, vô duyên cớ kết xuống một đoạn nhân quả, sau này đại kiếp nạn xảy đến, sư phụ ta Cực Lạc cung chủ chắc chắn tự tay tống ngươi vào luân hồi.”

Hình Thiên không phải là người phản nghịch, bản thân không nghĩ là mưu phản Cực Lạc cung, chỉ là có chút khuynh hướng cá nhân. Lại thêm đối với thủ đoạn của Lâm Phong sư phụ còn có chút sợ hãi, bởi vậy cũng chưa quên sư môn.

Giờ phút này gặp mấy trưởng lão Thục Sơn nửa không đánh với mình lại bỏ sang đối phó với môn hạ chúng đệ tử của Cực Lạc cung, lập tức nghiêm nghị quát.

Kỳ môn binh khí vừa chuyển, quay đầu bổ về phía Thục Sơn trưởng lão vây công Cửu Phượng.

"Vô Lượng Thiên Tôn." Một tiếng đạo hiệu vang lên, Kim Quan Đạo nhân hiện thân từ một mảnh kim quang. Đúng là người trăm năm trước tại trên không Đông Hải tranh đoạt định Hải Thần châu Kim Quan đạo nhân, liền ngăn Hình Thiên lại đánh mà nói: "Đại đạo vô thường, nhân quả tuần hoàn, đạo huynh thân trong đó, lại há có thể trách tội bần đạo."

Hình Thiên phải buông tha trưởng lão Thục Sơn, tế lên độc môn pháp khí Huyền Thiên phủ, bổ vào đầu Kim Quan đạo nhân, cả giận nói: "Thượng cổ Hồng hoang đại chiến thì lão đạo này mọi việc đều thuận lợi, mới tránh thoát một kiếp, hôm nay nhìn ngươi như thế nào tránh được tai ương từ Huyền Thiên phủ của ta"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vô Lại Kim Tiên II