Vô Hạn Thiên Phú Chi Vị Diện

Chương 64: Công Nghệ Đảo


Trong lúc hai vị cung phụng cường giả vẫn đang hụt hơi, đuổi theo Tố Tố và Vũ Thiên.

Thì tại một trong cung điện vàng son uy nga lộng lẫy của một vị diện khác, có một người đàn ông đang rất nghiêm trang thi triển một môn thần thuật nào đó, người nam nhân này chính là phụ thân của Tố Nhi, bỗng nhiên:

“ Phốc phốc”.

Đột nhiên ông ấy phun ra hai ngụm máu tươi rồi hét lên:

“ Mẫu thân của tiểu Tố, nàng hãy dừng ngay mọi chuyện điều tra Vũ Thiên lại, nếu không thuộc hạ của chúng ta sẽ phải chịu tay ương đó”.

Sau đó tự mình lẩm bẩm:

“ Đến tận cùng sau lưng của tiểu tử trẻ tuổi này là ai?, ta vừa phát động pháp thuật suy diễn tương lai của Vũ Thiên thôi mà đã trọng thương rồi, người đó không có ác ý nếu không cái mạng nhỏ của ta cũng đã không còn rồi”.

Thật ra sau lưng Vũ Thiên không có cường giả nào cả, chỉ có hệ thống mà thôi, nó đã giúp che đậy tương lai của hắn, biến tương lai của Vũ Thiên thàng một mảng hư vô mờ mịt, những ai lần đầu muốn biết trước tương lai của nhân vật chính chỉ bị trong thương xem như là cảnh cáo, nhưng có lần hai chắc chắn hệ thống sẽ xóa sổ tên đó.

Mẫu thân của Tố Tố sau khi phân phó xong công việc trượng phu giao cho, ngay lập tức tiến vào cung điện, mặc kệ chồng mình vẫn có ngồi trên đất gấp gáp lên tiếng hỏi:

“ Kết quả sao rồi chàng”.

Lúc này nàng mới nhận ra đạo lữ của mình còn trên đất, nàng vội vàng lại đỡ chồng mình lên, phụ thân của Tố Nhi ho khan một tiếng lên tiếng đáp:

“ Nàng đừng nhắc đến nữa”.

Ông ấy lắc lắc đầu tiếp tục nói:

“ Phía sau chàng trai trẻ này có một vị cường giả nghịch thiên, thần niệm của ta vừa mới xuất hiện đã bị đánh nát rồi, đừng nói đến chuyện suy diễn tương lai của Vũ Thiên”.

Sau khi nghe trượng phu của mình giảng xong, mẫu thân của Tố Nhi cũng chỉ biết cười khổ, vội xoay người đi đến thiện phòng, để nấu một bữa bồi bổ thương thế cho chồng mình, đồng thời cũng sai người đi lấy đan dược ổn định thương thế cho nam nhân của mình.

Trở lại Hoang Mạc Đảo, trên một biển cát mênh mong, có một chiếc moto vẫn không ngừng gia tốc, tiến về một ốc đảo nhỏ là mục tiêu của chuyến cứu trợ.

Lúc này Tố Tố đang ngồi trên xe bất chợt lên tiếng hỏi:

“ Con ngựa sắt này của huỳnh, là sản phẩm của Công Nghệ Đảo à?, sau khi khám phá cỗ bí cảnh này xong muội phải đến đó mua một con mới được, trong nó thật oai phong nha”

Nghe xong lời nói của Tố Nhi, Vũ Thiên có hơn một vạn dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu của hắn, ngơ ngác hỏi lại Tố Tố:

“ Công Nghệ Đảo là nơi quỷ quái gì?, cái này của huynh không phải là hàng của hòn đảo gì gì đó muội nhắc đến ( rõ ràng đây là sản phẩm của Địa Cầu vào năm hai nghìn hai trăm hai mươi hai, hắn có được là do hệ thống ban thưởng)”.

Nhận được câu trả lời từ Vũ Thiên, trên nét mặt của Tố Tố có chút thất vọng, nàng cũng không nói gì thêm.

Thấy sắc mặt không vui của Tố Nhi, nhân vật chính của chúng ta ngay lập tức gọi Tiểu Loli ra hỏi ( Tiểu Linh có được năng lượng có thể liên tục hoạt động, vui chơi đến quên trời quên đất, nên mệt quá chui vào người Vũ Thiên rồi)

“ Tiểu nha đầu mau cung cấp cho ta thông tin về Công Nghệ Đảo, và cho ta biết có cách nào để lấy thêm được một chiếc Siêu Cấp Moto VN1st nữa được không?”

Tiểu Loli ngồi trên vai Vũ Thiên, không ngừng hò hét:

“ Nhanh nhanh, cho nó chạy nhanh hơn nữa đi chủ nhân ( có lẻ Tiểu nha đầu rất thích đi moto)”.

Sau khi nhân vật chính của chúng ta đáp ứng nàng cho moto chạy nhanh hết mức có thể, Tiểu Loli lúc này mới cười tươi như hoa ngoan ngoãn trả lời:

“ Công Nghệ Đảo là một hòn đảo nằm ở cực nam của vị diện, nơi đây tập chung hơn tám mươi phần trăm một chi khác của luyện khí sư.

Tiểu Linh nhân tiện cũng nói cho ký chủ biết về luyện khí sư một thể luôn: đây là một nhóm người chuyên môt chế tạo pháp bảo vũ khí và pháp bảo trang bị cho Thiên Phú Tu Sĩ, giúp họ đề thăng chiến lực.

Hòn đảo ấy sở dĩ có tên như vậy là vì, một chi khác của luyện khí sư được gọi là Công Nghệ Sư: những người này quan tâm nhân loại và muôn loài, nên chỉ vận dung khoa học kỹ thuật và tài nguyên chế tạo những pháp bảo phục vụ cho cuộc sống của tất cả ( ví dụ như phương tiện đi lại, nguồn sáng, công nghệ mới cho nhẫn trử vật...)

Tiểu Linh cũng cung cấp thêm cho ký chủ một thông tin, công nghệ đảo sẽ chẳng khác gì thế kỷ hai mươi mốt tại Địa Cầu của ngài.

Còn về Siêu Cấp Moto VN1st, chủ nhân chỉ cần có đủ điểm uy danh, không ngừng đổi mới tông môn cửa hàng có khi sẽ xuất hiện trong ô vật phẩm.

Sau đó mua một chiếc, để cho vật phẩm được lưu lại, sau này ký chủ chỉ cần có điểm uy danh, là muốn mua bao nhiêu cũng được không cần đổi mới nữa”.

Sau khi biết thêm về thông tin của Công Nghệ Đảo, Vũ Thiên tiếp tục dưới sự hướng dẫn của Tố Tố, điều khiển Siêu Cấp Moto VN1st tiến về mục tiêu đầu tiên của lần cứu trợ này.

Hai người đi đường thêm hai canh giờ nữa, Tố Nhi lúc này bỗng nhiên cất lời:

“ Vũ Thiên huynh, chúng ta dừng lại một tí được không, linh lực của muội có chút chịu không nổi”.

Hàn Vũ Thiên rất nhanh đồng ý với yêu cầu của Tố Tố ( vì hắn cũng có chút mệt rồi), sau khi xuống xe nàng phất tay ra hiệu một cái, hai vị công phụng xuất hiện, hai người cung phụng này khi xuất hiện đã thở hổn hển, chưa kịp để Tố Nhi lên tiếng, một trong hai lão cung phụng đã lên tiếng trước:

“ Vũ Thiên công tử, tiểu hữu có thể cho pháp bảo của mình phi chậm một chút được hay không, hai lão phu đuổi theo sắp đứt hơi rồi.

Tố Tố cô nương gọi hai lão ra khỏi không giản, có việc gì cần phân phó”.

Thấy Vũ Thiên gật đầu đồng ý với hai vị cung phụng xong, Tố Nhi mới cất tiếng nói:

“ Tố Tố và Vũ Thiên huynh cần khôi phục linh lực một thoáng, mong hai vị cung phụng có thể tạo ra linh lực kết giới để ngăn chặn cát bụi được gió mang theo trên hoang mạc, đồng thời cũng đề phòng yêu thú tập kích”.

“Rõ”.

Sau một tiếng đáp, hai cung phụng cường giả ngay lập tức ngưng tụ linh lực kết giới, còn hai người Vũ Thiên và Tố Tố thì khoanh chân ngồi xuống hấp thu linh khí trong không khí để phục hồi linh lực cho bản thân.

Sau một canh giờ, linh lực của cả hai đã được bổ sung hoàn toàn, bọn họ tiếp tục lên đường, hai vị cường giả lại tiếp tục trong không gian đi theo Vũ Thiên và Tố Tố.

Di chuyển thêm một canh giờ nữa, mục tiêu đầu tiên của chuyến cứu trợ lần này đã xuất hiện.

Đó là một cái óc đảo nho nhỏ nằm giữa biển cát vàng, nơi đây có nhân số khoảng năm vạn.

Khi đến nơi trời cũng đã sập tối, Vũ Thiên và Tố Tố đành phải tìm một quán trọ để nghỉ ngơi một đêm vậy, sáng mai rồi tiến hành giúp đỡ người dân ở nơi đây sau..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vô Hạn Thiên Phú Chi Vị Diện