Vô Địch Hoán Linh

Chương 44: Tan Nát Cõi Lòng


Một đạo ánh sáng bất ngờ bạo phát kịch liệt từ giữa chiến đoàn.

Ngay khi đạo ánh sáng này hiện ra, con cự mãng màu đen đang quấn lấy Nhung Khải Hoa cũng ầm ầm bạo liệt.

Linh khí từ trường kiếm trong tay Nhung Khải Hoa đang phóng xuất ra quang mang vô cùng vô tận, đồng thời cả người hắn được bọc trong một vầng sáng cực lớn.

Chỉ là cái giá phải trả cho việc bộc phát chiến lực cực đoan này là khóe miệng Nhung Khải Hoa cũng chảy ra một vệt máu nhàn nhạt.

Sau khi đánh tan cự mãng quanh người, hắn không dừng lại mà chạy trốn ra ngoài nhanh như điện. Bởi vì chân khí trong người đang bành trướng nên tốc độ của hắn cũng đạt đến cực hạn.

Vừa sải bước, hắn đã tới bên cạnh Nhung Khải Hoàn. Hào quang vạn trượng tỏa ra từ trên thân kiếm, một kiếm này với khí thế mạnh mẽ, đẩy lùi cả hai Linh Thể đấu sĩ cùng con cự mãng thứ hai.

Nhung Khải Hoàn trợn tròn mắt, hắn không ngờ, đại ca lại dũng mãnh vô địch như vậy. Tuy thế, lòng hắn lại cảm thấy như có điều không may, một Vũ Sĩ đỉnh phong bộc phát ra sức chiến đấu khủng bố như vậy, chỉ sợ không phải hiện tượng tốt.

Đặc biệt khi hắn thấy máu tươi chảy ra nơi khóe miệng của đại ca, lòng hắn lập tức trầm xuống.

Thế nhưng Nhung Khải Hoa cũng không dừng tay, sau khi bức lui ba địch nhân, hắn vươn một tay, túm chặt lấy Nhung Khải Hoàn, đồng thời Nhân Kiếm Hợp Nhất hóa thành một đạo hồng quang xông thẳng về màn sáng thủ vệ.

- BA~…

Âm thanh dữ dội vang lên bên tai Nhung Khải Hoàn, làm hắn hoa mắt chóng mặt.

Sau đó, hắn thấy rõ ràng bên trên màn sáng xuất hiện một lỗ thủng rõ to.

Kiếm quang như bay, trong mắt Nhung Khải Hoa hiện lên một tia hưng phấn, hắn thúc dục kiếm khí muốn thừa thắng xông ra màn sáng.

Nhưng mà ngay lúc này, phía dưới lại vang lên một thanh âm quỷ dị.

Sắc mặt kẻ cầm đầu Lâm Hối cũng tái nhợt, trong bàn tay giơ cao của hắn có một sợi dây leo màu xanh. Sợi dây leo này chẳng biết đã dài ra từ lúc nào, đang trói chặt hai chân Nhung Khải Hoa, hơn nữa còn nhanh chóng lan lên trên, đã sắp tới eo hắn.

Trên dây leo còn có lực lôi kéo cường đại cùng hiệu quả gây tê kỳ lạ, mặc dù Nhung Khải Hoa giãy dụa kịch liệt, nhưng nó càng lúc càng quấn chặt, đến mức hắn thở thôi cũng thấy khó khăn.

Màn sáng thủ vệ vô cùng cường đại, tuy rằng tạm thời đã bị hắn mở ra một lỗ thủng, nhưng lại đang nhanh chóng khôi phục.

Lỗ thủng càng lúc càng nhỏ, dây leo càng lúc càng quấn chặt, càng đáng lo ngại hơn nữa là lực lượng trên người hắn càng lúc càng giảm một cách nhanh chóng.

- A.

Mặt Nhung Khải Hoa đỏ như máu, hắn rống to, cổ tay rung lên.

Thân thể Nhung Khải Hoàn lập tức bay ra ngoài màn sáng thủ hộ như tên lửa.

Đây là do Nhung Khải Hoa đã ném toàn lực, không chỉ ném Nhung Khải Hoàn ra khỏi màn sáng, thậm chí còn ném hắn ra khỏi nhà.

- BA~...

Thân thể Nhung Khải Hoàn đập mạnh vào một mô đất.

Thế nhưng so với sự đau đớn của cơ thể, lòng hắn còn đau gấp trăm ngàn lần.

Thân thể của hắn run rẩy kịch liệt, hai đấm của hắn nắm chặt, do kích động quá mức nên da mặt hắn đỏ ửng cả lên.

Không ai biết, ngay lúc Nhung Khải Hoa ném hắn ra ngoài, tâm trạng của hắn kích động như thế nào.

Trong khoảnh khắc đó, hắn đã tự trách rất nhiều.

Nếu không phải hắn trốn nhà đi một mình, đại ca sao lại gặp kết cục này.

Mình bán phù lục Linh Thể đấu sĩ có phải chuyện xấu gì đâu mà lại đi che che đậy đậy, giấu diếm cả người nhà chứ.

Tâm tình của hắn như một ngọn sóng thần cuồng loạn cao trăm trượng giữa biển rộng bao la, đang đánh mạnh vào trái tim hăn, để tim hắn đập loạn lên, tựa hồ chỉ một giây sau sẽ sụp đổ do đập nhanh quá.

Hắn biết rõ, chỉ cần mình chạy ra được đến đường cái là có thể giữ được tính mạng. Nhưng mà hắn lại càng rõ hơn, nếu mình chạy thoát, đại ca hắn chắc chắn sẽ phải chết.

Hai mắt hắn đỏ thẫm, hàm răng vì cắn chặt quá mà chân răng cũng đã chảy máu.

Sau đó hắn quay người, hai chân đạp mạnh, thân hình nhảy lên thật cao, cứ như vậy nhảy vào trong tường vây một lần nữa.

Coi như có phải chết thì hai huynh đệ cũng sẽ chết chung với nhau.

Bên trong màn sáng, Lâm Hối gầm lên đáng sợ, hắn kéo mạnh, lập tức lôi Nhung Khải Hoa xềnh xệch trên mặt đất.

Lần này đã dùng hết toàn lực, lập tức bụi đất bay lên mù mịt.

- Ba ba ba...

Bên trong màn sáng, ba vị Vũ Sĩ đỉnh phong cùng ba Linh Thể đấu sĩ vẫn đánh nhau không ngừng. Nếu xét riêng thực lực mà nói, Vũ Sĩ đỉnh phong có thể hơn Linh Thể đấu sĩ bình thường đấy. Nhưng ba tên Linh Thể đấu sĩ này đều đạt trình độ siêu hạng, thực lực hơn xa đấu sĩ bình thường, vì thế đánh mãi tới giờ, tuy rằng vết thương trên người chồng chất, nhưng lại có thể khôi phục rất nhanh, hơn nữa còn tiếp tục kiên trì.

Lâm Hối vung tay lên, hai cỗ Linh Thể cùng cự mãng màu đen lập tức tản ra, hỗ trợ Vũ Sĩ đối chiến Linh Thể đấu sĩ.

Mà hắn thì bước nhanh lên, giẫm một chân lên lồng ngực Nhung Khải Hoa.

Lúc này trường kiếm trong tay Nhung Khải Hoa đã rơi xuống, thân thể hắn bị dây leo màu xanh quấn chặt, từng ngụm máu tươi đang trào ra từ miệng hắn.

Lâm Hối hổn hển nói:

- Gọi thằng kia trở về nhanh.

Chân khí trong người Nhung Khải Hoa đã thiêu đốt gần như không còn khi hắn thi triển cấm thuật vượt cấp, lúc này bị dây leo trói buộc, không còn chút năng lực phản kháng. Nhưng khóe miệng hắn lại lộ ra nụ cười trào phúng, ánh mắt như muốn nói, ngươi nghĩ là hắn sẽ trở lại sao?

Lâm Hối giận dữ, chân dùng sức, miệng hét lớn:

- Nhanh giải quyết ba bộ Linh Thể đi, sau đó ta thu vòng bảo hộ, chúng ta rút nhanh...

Hắn đang nói đột nhiên dừng lại, vui sướng nhìn về phía trước.

Một bóng người đang tiến vào từ sân nhỏ, đúng là Tụ Linh Sĩ vừa bị Nhung Khải Hoa ném ra khi nãy.

Lâm Hối sững sờ, hắn không thể tin vào mắt mình, rốt cục xác nhận thân phận đối phương.

Kỳ thật khi Nhung Khải Hoàn chạy ra khỏi sân, hắn cũng đã hoàn toàn buông bỏ. Bởi vì hắn tuyệt đối không tin, hoàn cảnh như này còn có người ngu ngốc quay trở lại.

Nhưng sự thật trước mắt lại làm hắn mừng như điên.

Nhung Khải Hoa dưới chân hắn nhìn chằm chằm vào Nhung Khải Hoàn, mặt không còn một tia huyết sắc, hắn mở miệng, thì thào nói:

- Đi, đi mau...

Chân Lâm Hối lại dùng sức, máu tươi trong miệng Nhung Khải Hoa lại trào ra, biểu lộ vô cùng đáng sợ, phảng phất như lệ quỷ nhìn chằm chằm đệ đệ.

Lâm Hối ngẩng đầu, cười híp mắt nói:

- Hắc, tiểu tử, ngươi tiến vào đây.

Màn sáng thủ vệ xem như một loại Linh Khí hiếm rồi, mà cái trong tay hắn chỉ là loại thấp kém nhất, vì thế chỉ nhằm để phòng ngự.

Hơn nữa lực phòng ngự cũng không mạnh. Nếu có một gã Vũ sư ở đây, tuyệt đối có thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự rời đi.

Nhưng để đối phó với tu luyện giả Sĩ giai thì dư sức.

Nhung Khải Hoàn đang ở bên ngoài màn sáng, muốn bắt hắn thì hoặc là phá vỡ màn sáng hoặc là buộc phải thu hồi màn sáng nhưng dĩ nhiên không thể làm những điều đó.

Còn tiểu tử kia, chỉ cần xoay người là có thể cao chạy xa bay.

Vì thế hắn nhất định phải dụ tiểu tử này vào trong màn sáng.

Hai đấm Nhung Khải Hoàn siết chặt, tâm tình hắn đã sôi trào tới cực điểm.

Đúng lúc này hắn như cảm ứng được, có lẽ do cảm xúc vô cùng kích động làm cho viên cầu thần bí bên trong ấn đường có biến hóa đặc thù.

Lúc này, sáu hư ảnh bên trong viên cầu đã bắt đầu bành trướng ra, tràn ngập tại mỗi tấc không gian bên trong viên cầu, hơn nữa vẫn còn đang lớn lên.

Tuy không rõ loại biến hóa này là tốt hay xấu, nhưng Nhung Khải Hoàn đang có cảm giác, có lẽ đây chính là đường sống duy nhất của mình.

Vì thế hắn cứ nhìn chằm chằm vào đối phương, mặc kệ hư ảnh bành trướng không ngừng. Thời điểm này, cho dù viên cầu văng tung tóe làm đầu hắn nổ thành một mớ thịt băm, hắn cũng không tiếc.

Nhưng mặc kệ hắn cố gắng như nào, dường như vẫn thiếu chút ít.

Nhìn thấy Nhung Khải Hoàn cũng không tiến vào, Lâm Hối hừ nhẹ, hắn vẫy tay, con cự mãng đang bồng bềnh trong không trung, ăn mòn gần hết một cỗ Linh Thể đấu sĩ lập tức bay tới.

Hắn cười lạnh, nói:

- Ngươi đã không coi trọng tính mạng đại ca ngươi, ta sẽ cho ngươi thấy hắn chết như thế nào.

Khẽ vẫy tay, cự mãng lập tức mở miệng, phun thẳng một luồng khí đen vào mặt Nhung Khải Hoa.

- Hừ...

Tuy rằng Nhung Khải Hoa đã sớm cắn chặt răng, nhưng vẫn không nhịn được rên thảm, nháy mắt như vậy thôi, thân thể của hắn đã bị ướt sũng mồ hôi do thống khổ.

Đột nhiên thân thể hắn căng ra, dây leo màu xanh dường như có chút không chịu được hắn giãy dụa, muốn văng ra.

Lâm Hối chậc chậc không ngừng, nói:

- Không tệ, không tệ, rất có nghị lực đấy, lại không kêu thành tiếng.

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười tàn nhẫn, biến thái, hắn ngẩng đầu, nhìn Nhung Khải Hoàn đang hoa mắt, líu lưỡi vì sợ choáng váng, nói:

- Ngươi còn không vào sao, vậy để hắn hưởng thụ tiếp nha.

Sau khi bị cự mãng phụt khí đen, diện mạo Nhung Khải Hoa bao phủ bởi một tầng khói đen nhàn nhạt, tóc hắn nhanh chóng tróc ra, ngoài da nổi lên những hạt mụn như củ lạc to nhỏ, toàn bộ diện mạo trở nên thê thảm vô cùng, không còn chút nào vẻ anh tuấn, tiêu sái nữa.

Nhung Khải Hoàn trợn tròn mắt, vào lúc này, tim hắn bỗng ngừng đập, một loại lực lượng thần kỳ không thể giải thích lập tức bao phủ thân thể hắn.

Trong nháy mắt, thời gian như ngừng trôi, mà ngay cả gió cũng ngừng thổi.

Hắn đã tiến nhập vào trạng thái không linh, dường như cả thế giới chỉ có một mình hắn.

Trong cái thế giới này, tất cả đều bất động.

Sau đó hắn chợt nghe thấy một tiếng:

- BA~…

Âm thanh này như phát ra từ trong tim hắn, lại như là vang lên từ bên trong ấn đường.

Tim của hắn vỡ nát. Mà cùng lúc đó, viên cầu thần bí bên trong ấn đường của hắn cũng vỡ nát.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vô Địch Hoán Linh