Vô Địch Hoán Linh

Chương 25: Tụ Linh Cốc


- Thực là một đám thiếu niên cuồng vọng.

Đưa mắt nhìn nhóm người đi xa, Nhung Dực Dương thở dài một tiếng, bùi ngùi mãi mới nói.

Nhung Dực Hà mỉm cười nói:

- Ai lại không có thời tuổi trẻ ngông cuồng chứ, năm đó đệ cũng không tốt hơn so với bọn hắn bao nhiêu đâu.

Sắc mặt Nhung Dực Dương khẽ đỏ lên, hắn giận dỗi nói:

- Đại ca.

- Ha ha.

Nhung Dực Hà cất tiếng cười to, Phương Tú Lệ cũng mỉm cười.

Nhung Dực Hà không cười nữa, sắc mặt hắn dần trở nên ngưng trọng:

- Khải Hoàn, chắc bây giờ con đã biết Nhung Khải Tiệp là người nào rồi.

Nhung Khải Hoàn gật mạnh đầu, trầm giọng đáp:

- Hắn là nhi tử của Nhung Dực Thiết, huynh trưởng của Nhung Khải Tâm .

- Không sai.

Hai mắt Nhung Dực Hà lóe lên tinh mang:

- Bất quá, hắn còn có một thân phận khác, đó là Chú Linh Sĩ cường đại nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Nhung gia.

- Cường đại nhất sao?

Phương Tú Lệ lo lắng nhìn nhi tử, nàng đã bị những lời này làm cho sợ hãi.

Nhung Khải Hoàn mỉm cười:

- Mẹ yên tâm, số Linh Giả trong Linh Đường chưa đến ba mươi. Hắc hắc, mà hắn chỉ cường đại nhất trong đám thanh niên thôi. Hơn nữa. . .

Nhung Khải Hoàn gằn từng chữ một:

- Rất nhanh, hắn sẽ không còn danh hiệu đó nữa.

- Vì sao?

Phương Tú Lệ nhìn vẻ mặt kiên nghị của nhi tử, trong lòng hơi buông lỏng, nàng kinh ngạc hỏi.

- Bởi vì hài nhi sắp gia nhập Linh Đường rồi.

Nhung Khải Hoàn ngạo nghễ nói:

- Sau khi hài nhi tiến vào, danh xưng đệ nhất kia sẽ không còn là của hắn nữa.

Tất cả mọi người khẽ giật mình, không nghĩ tới Nhung Khải Hoàn có lòng tự tin đến thế.

Tuy nói hắn là một vị Tụ Linh Sĩ hiếm thấy, nhưng Nhung Khải Tiệp lại là một vị Chú Linh Sĩ ah, hai cái này so ra cũng không chênh lệch nhau mấy.

Nhung Dực Dương ho nhẹ một tiếng:

- Không được phép nói bậy.

Nhung Khải Hoàn cười cười, cũng không phản bác.

Có một số việc chỉ nên dùng hành động để chứng minh, nếu nói nhiều quá ngược lại chứng tỏ ngươi đang chột dạ.

Nhung Dực Dương đột nhiên nói:

- Đại ca, ta thấy Nhung Khải Tiệp đối với Vương cô nương tựa hồ rất tôn kính. Vị Vương cô nương đó có thân phận gì vậy?

Nhung Dực Hà than nhẹ một tiếng rồi đáp:

- Vương cô nương là một vị thân thích của gia chủ, về phần cha mẹ của nàng sao. . .

Hắn lắc đầu, nói:

- Ta cũng không biết.

Nhung Dực Dương sửng sốt, cau mày nói:

- Nếu như chỉ là thân thích của gia chủ, vậy đám quần là áo lượt bọn Nhung Khải Tiệp cần gì phải cung kính nịnh bợ như vậy?

Lúc Vương cô nương ghìm ngựa dừng lại, vậy mà hơn mười người lại không có ai rời đi, biểu hiện như vậy tuyệt không phải ngẫu nhiên.

Nhung Dực Hà trầm ngâm một chút, hắn cười khổ nói:

- Phụ thân có lẽ biết rõ một ít chuyện, nhưng ông chỉ là cảnh cáo chúng ta, không cho phép trêu chọc vị Vương cô nương này.

Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau.

Tuy rằng ai cũng biết thân thế vị Vương cô nương này nhất định là không giống bình thường, tuyệt đối không phải đơn giản là thân thích gia chủ như vậy.

Nhưng rốt cuộc nàng có lai lịch ra sao, vì sao có thể làm cho nhiều người cảm thấy kính sợ và kiêng kị như thế thì không có mấy người biết rõ.

Nhung Dực Hà vung tay áo nói:

- Tốt rồi, không thảo luận cái này nữa. Khải Hoàn, ngày mai con phải đi linh đường rồi. Hắc hắc, ta sẽ nhớ lời con nói, con đã tiến vào, vậy hãy làm cho tiểu tử kia cái gì cũng không chiếm được.

- Vâng.

Nhung Khải Hoàn trả lời dứt khoát, trong mắt của hắn chớp động linh quang.

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Nhung Khải Hoàn tiến vào linh đường, hắn kinh ngạc phát hiện, đón tiếp hắn không phải là tộc lão Nhung Kiệt Hiên, mà là Linh Sư trực nhật Nhung Dực Diệu.

Tuy rằng trong lòng có chút thất vọng nho nhỏ, nhưng Nhung Khải Hoàn đối với vị trưởng bối Linh Sư này vẫn cung cung kính kính, không dám chậm trễ chút nào.

Nhung Dực Diệu mỉm cười nói:

- Khải Hoàn, tộc lão đã phân phó, bởi vì trong gia tộc không có Tụ Linh đường, thế cho nên con tạm thời tiến vào Chú linh đường học tập.

Hắn dừng lại một chút, nói:

- Về phần cùng tụ linh thuật thì tộc lão phân phó, khi con tấn thăng làm Linh Sĩ hậu kỳ, có thể tự do tiến vào Tàng kinh các chọn lựa phù thư thích hợp.

Nhung Khải Hoàn lên tiếng đáp:

- Vâng, hết thảy đệ tử sẽ tuân theo an bài.

Nhung Dực Diệu chậm rãi gật đầu, thầm nghĩ trong lòng: tâm tính tiểu tử này trầm ổn vô cùng. Ngay cả khi nghe được có thể tự do tiến vào Tàng kinh các chọn lựa phù thư cũng có thể bất động thanh sắc, vẻ mặt thong dong.

Nhưng mà hắn lại không biết, tên tiểu tử này căn bản là không rõ loại ban thưởng này đại biểu cho điều gì, thế nên hắn cũng đếch cần để ý.

- Bây giờ con đi theo ta.

Nhung Dực Diệu nói xong, đi trước dẫn đường, chỉ lát sau đã đi tới một khoảng sân rộng.

Cái sân này vô cùng kỳ diệu, tuy rằng ngẩng đầu nhìn lên có thể chứng kiến trời xanh mây trắng và mặt trời. Nhưng mà ở trên không trung tựa hồ như có một tầng màng mỏng nhàn nhạt, tạo cho người ta một cảm giác gì đó không thật khi nhìn vào.

- Khải Hoàn, đây là Tụ Linh Cốc, chính là một trong những địa phương có thiên địa linh lực dồi dào nhất ở Nhung gia chúng ta.

Nhung Dực Diệu ngạo nghễ nói:

- Nơi đây tổ tiên Nhung gia chúng ta đã phải hao phí vô số tâm huyết mới bố trí thành, có thể dung nạp hai mươi tên đệ tử Linh Sĩ đồng thời tu luyện.

Nhung Khải Hoàn lúc này đã đọc qua một ít phù thư, cũng hiểu biết sơ sơ về Linh Đạo.

Lúc Linh Giả tu luyện, thiên địa linh lực chung quanh càng dồi dào càng tốt. Tổ tiên gia tộc vì con cháu đời sau mở ra hoàn cảnh đặc thù như vậy, nhất định phải bỏ ra một cái giá thật lớn .

- Khải Hoàn, trước khi con tấn chức Linh Sư, hãy ở nơi này tu luyện cùng mọi người.

Nhung Dực Diệu trầm giọng phân phó.

- Vâng.

Nhung Khải Hoàn lên tiếng, hắn trộm nhìn về phía trong sân.

Ở chỗ này, trừ hai người bọn họ ra, còn có bảy người đang ngồi xếp bằng trên đất. Chung quanh thân thể của bọn hắn hiện lên lốm đa lốm đốm điểm sáng, chính là đang rèn luyện linh lực.

Ánh mắt lóe lên, Nhung Khải Hoàn lập tức nhận ra hai người trong đó.

Tuy rằng che mặt, nhưng vóc dáng yêu kiều, khí chất cao nhã của Vương cô nương vẫn không thể che giấu, cách đó không xa là tên Nhung Khải Tiệp cao lớn anh tuấn.

Tựa hồ thấy được ánh mắt Nhung Khải Hoàn, Nhung Dực Diệu mỉm cười nói:

- Khải Hoàn, trong những Linh Sĩ của Nhung gia đời thứ ba, hai người này đều đứng ở vị trí đỉnh phong.

Hắn thấp giọng nói:

- Thời gian hai người bọn họ tu luyện linh lực không dài, đều ở trong vòng mười năm. Hơn nữa tuổi của bọn hắn cũng không lớn, Nhung Khải Tiệp năm nay chưa đến hai mươi, Vương cô nương cũng mới gần mười tám. Nhưng mà bọn họ bây giờ đều là Linh Sĩ đỉnh phong. Chỉ cần cơ duyên xảo hợp, hơn nữa tích súc đủ sâu, như vậy tùy thời đều có khả năng tiến giai Linh Sư .

Sắc mặt Nhung Khải Hoàn khẽ biến, Linh Sĩ đỉnh phong, hơn nữa còn có thể tùy thời tiến giai.

Nếu mà so sánh, chính một Linh Sĩ sơ kỳ như hắn thật sự chỉ là con tép dính trên mép con mèo mà thôi.

Đảo mắt một vòng, tuổi của năm người khác trong sân đều tầm 20, 30 tuổi. Linh lực cùng khí tức quanh thân bọn hắn mạnh yếu bất đồng, nhưng mỗi người đều mạnh hơn mình không ít.

Ánh mắt Nhung Dực Diệu lão luyện bậc nào, hắn nhìn Nhung Khải Hoàn, nhịn không được cười lên, nói:

- Khải Hoàn, con không cần hâm mộ bọn hắn, chỉ cần con dụng tâm tu luyện, rất nhanh là có thể vượt qua bọn hắn.

Đôi mắt của Nhung Khải Hoàn sáng ngời, hắn nói:

- Vâng.

Hắn rất tin vào bản thân, đương nhiên, lòng tin này đến từ năng lượng thần bí của viên cầu trong ấn đường.

- Con cũng bắt đầu thu nạp linh lực đi a.

Nhung Dực Diệu thấp giọng nói:

- Chờ các con làm xong, lão phu sẽ giới thiệu để các con nhận thức nhau.

Nhung Khải Hoàn đáp lại một tiếng liền ngồi xếp bằng trên đất.

Sau một khắc, xung quanh người hắn lập tức nổi lên đại lượng quang điểm.

Những hào quang này có độ nồng đậm mãnh liệt không kém chút nào so với Vương cô nương cùng Nhung Khải Tiệp.

Nhung Dực Diệu lùi lại mấy bước, mắt nhìn mọi người, trong lòng âm thầm cảm thán.

Nhung Khải Hoàn chỉ là một người vừa mới học tập linh lực, là Linh Sĩ sơ kỳ, nhưng tốc độ cùng chất lượng thiên địa linh lực mà hắn thu nạp lại có thể so với Linh Sĩ đỉnh phong.

Tư chất bực này thật đáng sợ. Trách không được Kiệt Hiên tộc lão động tâm đối với hắn, thậm chí còn có ý định để cho hắn bái nhập làm môn hạ của vị cường giả kia.

Mục đích tu luyện lớn nhất của Linh Giả chính là chuyển hóa thiên địa linh lực thành lực lượng của mình.

Nhưng mà thân thể con người lớn được bao nhiêu, năng lượng tiến vào cùng chuyển hóa đều có mức độ nhất định.

Cũng có thể nói trong một ngày, một vị Linh Giả chỉ có thể tiến hành chuyển hóa cùng rèn luyện một lượng linh lực nhất định. Nếu có nhiều thêm thì cũng có hại mà thôi.

Một canh giờ về sau, trong sân đã có mấy người lục tục thu công đứng lên.

Những người đứng dậy thấy Nhung Dực Diệu thì lập tức nhao nhao tiến lên chào. Sau đó, ánh mắt của bọn hắn đều chuyển đến trên người Nhung Khải Hoàn đang thu nạp thiên địa linh lực.

Không bao lâu, nguyên một đám lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Bởi vì tất cả mọi người đều nhìn ra, tốc độ cùng chất lượng thu nạp linh lực của Nhung Khải Hoàn mạnh mẽ không hợp lẽ thường.

Tiếp qua một lát, Vương cô nương cùng Nhung Khải Tiệp cũng thu công đứng dậy. Khi bọn hắn thấy một màn như vậy, tâm tình lại khác xa nhau.

Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành bên dưới khăn che mặt của Vương cô nương hiện lên một tia ngoài ý muốn sợ hãi lẫn vui mừng.

Tên Nhung Khải Hoàn này, mỗi lần tương kiến đều mang đến cho nàng một phần kinh ngạc.

Mà Tiệp sắc mặt Nhung Khải trở nên âm trầm, tuy hắn che dấu vô cùng tốt, nhưng oán hận cùng kiêng kị trong lòng lại ngày càng lớn hơn.

- Khải Tiệp huynh, khí tức trên thân người này, tối đa cũng chỉ là một Linh Sĩ sơ kỳ thôi. Nhưng mà, hắn không kiêng nể gì thu nạp thiên địa linh lực như thế, có thể bị cắn trả hay không ah.

Một Linh Sĩ ngày thường hay cùng hắn giao hảo thấp giọng hỏi.

Nhung Khải Tiệp trầm ngâm một lát, tuy trong lòng hắn ước gì tiểu tử này lập tức tẩu hỏa nhập ma chết cmn đi, nhưng trước mặt mọi người, hắn chỉ có thể đem oán độc trong lòng đè ép xuống, hơn nữa còn nhẹ nhàng nói:

- Sư đệ, thiên phú mỗi một vị Linh Giả đều là bất đồng, vì thế phương diện thu nạp thiên địa linh lực cũng phân chia cao thấp, mạnh yếu. Hắc hắc, theo ý ta, tộc đệ Nhung Khải Hoàn thiên phú dị bẩm, không chỉ có tốc độ thu nạp cùng chất lượng so với chúng ta cao hơn một bậc, mà thân thể của hắn cũng có thể dung nạp linh lực so với chúng ta nhiều hơn một ít.

Thân thể Linh Giả có thể dung nạp bao nhiêu linh lực, cũng không có một con số chính xác nào cả.

Giống như là tửu lượng của một người, tuy rằng cũng có thể rèn luyện từ từ, nhưng thể chất cũng có quan hệ thật lớn.

Mấy vị Linh Sư chậm rãi gật đầu, trong ánh mắt nhìn về phía Nhung Khải Hoàn có thêm vài phần hâm mộ.

Đương nhiên, bên trong hâm mộ, còn ẩn chứa một ít đố kỵ không cách nào biểu đạt.

Vì sao ta lại không có thiên phú như vậy, thật sự không công bằng ah.

- Hô. . .

Nhung Khải Hoàn thở dài một hơi, quang điểm quay quanh người hắn chậm rãi tản ra, cuối cùng biến mất trong không trung.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vô Địch Hoán Linh